Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng Hậu Ngỗ Nghịch - Chương 23

Hoàng Hậu Ngỗ Nghịch
Hiện có 54 chương (chưa hoàn)
Chương 23
Bình an
0.00
(0 votes)


Chương (1-54 )

Siêu sale Shopee


Chẳng lẽ nàng phải chết trong tay hai ông bà lão này?

Một lực rất lớn xuất hiện trong không khí rồi hất tung hai ông bà lão sang một bên rồi nôn ra một búng máu...

Bách Lệ Băng lập tức ngất đi không biết trời cao là cái gì nữa, nàng bị dọa sợ quá rồi, suýt nữa thì chết..

-" Hai lão nhân thật to gan, chẳng lẽ các ngươi không biết đó là hoàng phi sao?"- Mạc Diệp Thâm lạnh lùng nói..

Mạc Diệp Thăm thực chất vừa nghe chiếu chỉ của hoàng thái hậu liền lập tức vận hết sức tìm nàng may mắn thay bắt được một tên hắc y nhân đuổi theo nàng nên mới có thể lần ra dấu vết đến nơi này..

-" Chính vì ả ta mà hai người con trai của ta chết, chẳng lẽ không đáng chết, cho dù thân già này có chết đi cũng phải giết cho bằng được "- Lão bà đến trên tay cầm con dao ném về phía nàng..

Mạc Diệp Thâm nhanh tay lẹ mắt ngay lập tức chụp được lưỡi dao quay ngược phi thẳng vào cánh tay bà lão máu chảy thành dòng...

-" Con trai ông bà không phải vì nàng mà chết mà vì chính bản thân tự làm phải tự chịu, dám cả gan bắt cóc hoàng phi, còn cái mạng già của hai ngươi ta sẽ thả, đừng để bổn vương phải thấy lần nữa "- Mạc Diệp Thâm lướt đến ôm lấy nàng bay đi không dấu tích...

Hai ông bà chỉ biết nhìn nhau, nỗi lòng không nói lên lời..

Về sau, Mạc Phong Thần biết đã nhốt chặt hai người vào trong ngục tự sinh tự diệt vì đã dám làm hại hoàng phi yêu quý của hắn..

Quay lại lúc này, Mạc Diệp Thâm nhanh chóng mang nàng về bên Mạc Phong Thần..

Thần sắc của Bách Lê Bằng bây giờ tái nhợt nằm gọn trong lòng của Mạc Diệp Thâm..

Đôi mắt sâu như đáy bể khẽ nhìn nàng, mùi hương của nàng khiến cho hắn xao xuyến..

Gương mặt trong trẻo tinh khiết không chút bụi trần của nàng nằm trong mắt hắn, đẹp hơn muôn vàn vì sao tinh tú trên bầu trời đêm...

Mạc Diệp Thâm ôm chặt lấy nàng, chỉ một lần thôi để hắn có thể ôm nàng..

Tiếc rằng nàng là hoa đã có chủ, mà lại là hoàng phi của hoàng đệ hắn...

Đôi môi khẽ mỉm cười rồi nhanh chóng bay về chốn kinh thành đang náo loạn..

Trong khi đó phía Mạc Phong Thần đang tức tốc tìm kiếm nàng..

Hắn vô cùng tức giận độ sát khí đã lên đến ngút trời, tức vì không tìm thấy nàng, tức chính mình đã quá nhu nhược không bảo vệ nàng cẩn thận ...

Mạc Phong Thần lướt nhanh như ngọn gió khắp nơi tìm nàng..

Rồi cuối cùng trên bầu trời đang tối đen cũng như lòng hắn đang tối tăm mù mịt xuất hiện một thân ảnh màu lam tím...

Rồi dần dần đáp xuống mặt đất đi về phía hắn...

Trên tay người đó còn ôm một nữ tử vô cùng xinh đẹp nhưng gương mặt lại trắng bệch thần sắc không mấy tốt đẹp..

Cả người Mạc Phong Thần khẽ run rẩy khi nhận ra đó là ai...

-" Băng nhi, Băng nhi của ta...."- Tại sao giờ phút này trông hắn lại có thể yếu ớt như vậy?

Mạc Diệp Thầm lặng mình nhìn hắn rồi tự động đưa nàng cho hắn... Nàng vốn không thuộc về mình

Mạc Phong Thần ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, vùi nàng vào trong lòng ôm chặt đến nỗi tưởng chừng như ngừng thở..

Ám vệ, ẩn vệ khe khẽ thở dốc cuối cùng cũng tìm được hoàng phi rồi..

Cũng đã 3 ngày 3 đêm rồi còn gì!

-" Hãy bảo vệ nàng cho thật tốt "- Mạc Diệp Thâm ân cần nói..

-" Cám ơn huynh "- Mạc Phong Thần vô cùng cảm kích rồi lại cảm thấy mình quá bất tài không bảo vệ được nàng cũng chẳng cứu được nàng..

-" Đừng nghĩ lung tung, nàng an toàn là tốt rồi "- Mạc Diệp Thầm không ngờ cũng có ngày hoàng đệ của mình lạnh lùng tàn nhẫn kia lại có thể yếu lòng chỉ vì một nữ nhân..

Mạc Phong Thần im lặng, như gió như bão tức tốc đưa nàng về hoàng cung...

Tại hoàng cung nơi rất đang rất náo loạn lập tức im lặng vì hoàng thượng của họ đã trở về nhưng vô cùng yên tĩnh sát khí lạnh đến đáng sợ...

Hoàng thái hậu cùng hoàng hậu nhận được tin lập tức đến...

Mạc Phong Thần ôm nàng về tẩm cung lập tức triệu thái y đến..

-" Nàng có mệnh hệ gì thì trẫm sẽ tru di cửu túc nhà ngươi, cho nên, khám cho tốt đừng để trẫm thất vọng "- Mạc Phong Thần lạnh lẽo nói, tay vẫn ôm chặt tay nàng..

Thái y run rẩy bắt mạch rồi thở phào nhẹ nhõm..

-" Thưa bệ hạ, vì quá kinh sợ nên hoàng phi thiếp đi thân thể cũng có chút mệt mỏi cần tĩnh dưỡng vài ngày "- Thái y nói, may mà hoàng phi cũng không có mệnh hệ gì quá đỗi nghiêm trọng nếu không ông sợ chết mất!

Mạc Phong Thần cuối cùng cũng trút được nỗi sợ hãi trong lòng, lạnh lùng ra lệnh ọi người lui hết..

Lập tức trên nền xuất hiện 5 ám vệ quỳ sụp dưới chân hắn..

-" Điều tra cho ta ai đã làm hại đến nàng một cọng tóc cũng không bỏ qua "

Rồi lập tức 5 hắc y biến mất, bây giờ chỉ còn hắn với nàng...

Mạc Phong Thần thâm tình nhìn Bách Lệ Băng đôi mắt như dao sắc nhìn nàng bỗng chuyển sang như dòng sông dịu dàng chảy, chỉ có nàng hắn mới ôn nhu, mới bảo vệ..

Vậy mà hắn lại không bảo vệ được nàng...

Đôi tay hắn nắm chặt lại rồi lại nhìn sang thần sắc của nàng đã dần dần ổn định, chiều chuộng hôn lên bàn tay trắng noãn của nàng...

Lại nhìn nàng vẫn đang say giấc không tỉnh hắn khẽ đau lòng nhấc chăn đưa mình vào ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng nhẹ nhàng luồn tay để nàng có thể thoải mái dựa vào lòng mình...

Mạc Phong Thần vùi chặt nàng trong lòng, hơi thở man mát của nàng khiến hắn khẽ an tâm, cuối cùng nàng cũng đã về bên hắn không rời bỏ hắn...

3 ngày qua lòng hắn luôn luôn như có lửa thiêu đốt...

Chỉ hận không thể bóp chết kẻ đã làm hại nàng ngay lập tức..

Ôm lấy nàng hắn cũng dần dần chìm vào trong giấc ngủ..

Có thể nói đây là đêm đầu tiên hắn ôm một nữ nhân là nàng ngủ, ôi đêm động phòng đầu tiên của hắn lại như thế này đây!

Sáng tại Mạc quốc..

-" AAAAA...... ngươi là ai "- Bách Lệ Băng đã tỉnh phát hiện có kẻ dám ôm mình, còn ôm chặt lấy mình mà ngủ theo phản xạ đạp thắng cái kẻ đó ra.

Còn ai khác nữa ngoài Mạc Phong Thần..

Hắn đang ngủ say tự dưng lại bị ai đó đạp thẳng quay xuống đất, đây là lần đầu tiên hắn bị ngã..

Lại nghe thấy giọng hét trong trẻo thất thanh của nàng thì mừng rỡ lao nhanh đến ôm ghì lấy nàng..

Nàng hoảng sợ suýt nữa thì đạp phát nữa thì nghe thấy giọng trầm thấp quen thuộc..

-" Băng nhi..."- Mạc Phòng Thân thủ thỉ nói ôm lấy nàng..

Bách Lệ Băng vừa nghe thấy tai ù ù, không phải nàng nghe nhầm đó chứ..

-" Mạc... Mạc.. Phong Thần "- Nàng run rẩy nói nước mắt bắt đầu rơi xuống..

-" Là ta.. là ta "- Mạc Phòng Thân ôm lấy nàng bỗng thấy áo mình ẩm ướt liền nâng nàng lên thấy nước mắt nàng đang thi nhau chảy hoa hoa lệ lệ ..

Mạc Phong Thần bỗng bối rối chẳng biết làm sao tay chân luống cuống ôm lấy nàng, nước mắt nàng khiến trái tim hắn đau nhói đến nhỏ máu..

-" Băng nhi đừng khóc.. đừng khóc "- Đây là lần đầu tiên hắn đau lòng khi thấy nữ nhân khóc, phải nói vô cùng đau lòng..

-" Hu hu hu.."- Nàng ấm ức chui vào lòng hắn khóc cho đã đời ai bảo hắn dám không tìm cứu nàng..

-" Ngoan nào đừng khóc Băng nhi của trẫm..."- Mạc Phong Thần an ủi, thật giống như dỗ trẻ con..

-" Ai là của chàng, ta là của ta.. hu hu.."- Bách Lệ Băng phản bác tiếp tục gào khóc..

-" Nàng là của ta.. mãi mãi là của ta "- Mạc Phong Thần đau lòng nói, đã khóc rồi mà con cãi được, đến chịu nàng..

-" Của cái đầu chàng ấy.. huhuhu "- Bách Lê Băng vẫn không chịu thua rấm rức khóc...

Mạc Phong Thần khẽ đau đầu lẫn đau lòng nàng vẫn khóc là thế nào..

-" Băng nhi cuối cùng nàng cũng đã về bên ta "- Mạc Phong Thần âm thầm nói bên tai nàng..

Bách Lệ Băng nghe xong càng khóc to hơn đến nỗi đám thị vệ cung nữ bên ngoài nghe mà đến não hết cả lòng..

-" Huhu.. ơn giời.. , chàng đây rồi! "- Bách Lệ Băng ôm chặt lấy hắn lau nước mắt nước mũi hết vào bộ long bào đẹp đẽ của hắn..

-" Nín nào.."- Mạc Phong Thần dỗ, nàng khóc không mệt sao nhưng hắn thực sự rất mệt còn mệt hơn cả ra đánh trận..

-"Tại sao chàng không đến cứu ta, chàng chết ở chốn nào rồi hả?"- Bách Lệ Băng bực tức nói..

-" Ta xin lỗi..."- Mạc Phong Thần vừa nghe xong lòng đau như cắt..

-" Hay là chàng lại đi với tiểu tam, mỹ nhân nào rồi đúng không hả?"- Bách Lệ Băng nín khóc quay sang chất vấn..

Mạc Phong Thần đen mặt miệng giật giật vài cái, nàng khóc như thế mà còn nghĩ linh tinh được..

-" Nàng chỉ nghĩ linh tinh..."- Mạc Phong Thần ôm ghì lấy nàng một phen cho hả giận..

-" Tất cả đều tại chàng, tại chàng không bảo vệ ta lại khiến ta bị một ả tát một phát đã thế suýt nữa thì chết bởi hai lão điên khùng đó!"- Bây giờ đã đến giờ nàng mách tội..

-" Đều tại ta.. tại ta "- Mạc Phong Thần đau lòng nói đổ hết tội ình, mặc dù thực chất đều do nàng xuất cung đi chơi mới bị người khác bắt đi mất...

Lại nghe có kẻ dám tát nàng còn suýt nữa nàng bị mất mạng, sát khí bỗng chốc rực lên...

Khẽ truyền ám thị đến chỗ ám vệ...

-" Hoàng thượng đã đến giờ thượng triều rồi đó "- Một giọng nói đầy tính chất vấn vang lên phá tan khung cảnh tình ái bây giờ..

Hoàng thái hậu cùng hòang hậu bước vào..

Nước mắt nàng còn chưa kịp khô thì đã bị hoàng hậu nói..

-" Hoàng phi, làm sao có thể để hoàng thượng mê muội trong nữ sắc mà có thể quên chuyện triều chính thế kia?" - Hòang hậu Diệp Mị Như yêu kiều nói..

Nồng độ sát khí trong phòng càng dâng cao có thể nói Mạc Phong Thần chuẩn bị giết người..

Và ngay lập tức Mạc Phòng Thân như bóng ma lướt đến bóp chặt cổ hoàng hậu..

-"Hoàng thượng người bớt giận " - mọi người kinh sợ quỳ xuống..

-" Hoàng thượng " Hoàng thái hậu cùng hơi sợ lên tiếng ngăn cản..

-" Kẻ nào còn nói đem ra cắt lưỡi cho trẫm "- Mạc phong Thần lạnh lùng nói..

-" Ta nói thì chàng sẽ cắt lưỡi ta sao Phong Thần?" - Bách Lệ Băng lên tiếng nói

Mạc Phong Thần khẽ sững người..

-" Băng nhi nàng đừng cản trẫm.."- Đôi tay càng siết chặt hơn, hoàng hậu giờ này khí sắp cận mặt tái nhợt đi..

Mọi người càng kinh sợ..

Hoàng thượng đang nổi trận lôi đình đó...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-54 )