← Ch.098 | Ch.100 → |
Bà ta sao lại muốn hại tôi, sao bà ta lại biết tôi là phi tử của Long Kỳ, bà ta bị ai sai khiến chứ? Thái Hậu ư? Lệ Phi chăng? Tôi thực hận mình không thể lôi bà ta tới trước mặt để hỏi được, giờ nguyên nhân chân chính đã tìm ra rồi, lòng tôi cũng bĩnh tĩnh rất nhiều, chỉ là cục cưng đáng thương kịp kịp ra đời của tôi đã chết thảm trong bụng, tôi thực sự chịu không nổi cục tức này. Nó còn nhỏ như vậy, vô tội như vậy thế mà đến cả cơ hội chào đời cũng đều không có, thật sự là tàn nhẫn vô cùng, không còn tính người nữa rồi!
Nằm trên giường, lòng tôi càng thêm nôn nóng, chỗ trống rỗng không có cái gì lấp đầy, tôi thực sự xin lỗi Long Kỳ, là tôi đã hại chết cục cưng của tôi, là một tay tôi tạo thành, nếu không phải tôi muốn tới chùa Khải Phúc cầu thì chắc sẽ không xảy ra chuyện như vậy, Long Kỳ à...Em thực xin lỗi chàng...
Lúc này đã nghe bên ngoài cửa có tiếng truyền báo đến, "Lan Phi nương nương đến..."
Tôi bảo Hoan Nhi đỡ tôi đứng lên, Lan phi đi tới rất nhanh hỏi thân thiét, "Tỷ tỷ...Nằm xuống nghỉ ngơi đi.." Tôi giương mắt nhìn vào nàng ta, nàng ta cũng mở to mắt nhìn có vẻ rất kinh ngạc, trừng mắt nhìn rôi hỏi vu vơ, "Tỷ tỷ...Sao thế?"
Tâm tình trả thù của tôi lên tới cực điểm, khả năng tất cả mọi người hại tôi đã không còn nghi ngờ gì rồi, không phải là Lan phi, trong lòng tôi biết rõ, tôi thản nhiên chỉ vào chiếc ghế dựa ở bênm "Ngồi đi! Hai ngày nay tâm tình tỷ tỷ không được tốt cho lắm, ngươi cũng đừng trách tỷ tỷ!"
Nàng cười thoải mái, "Sao có thể vậy chứ! Chuyện này xảy ra, chung quy cũng do người đó nắm được thôi!" Nói xong tôi cắn chặt răng một cái, Lan phi an ủi vài câu ho khẽ hai tiếng, "Tỷ tỷ, muội muội xin cáo lui trước!"
Tôi gật gật đầu, lúc này lại nghe thấy tiếng Lan phi ở sau cửa truyền đến, "Nô tì tham kiến Hoàng Thượng!"
Tôi biết Long Kỳ đã tới, trong lòng có chút áy náy, nhìn thấy chàng đang đi tới phía tôi, ánh mắt tôi khôi phục chút thần thái, bức thiết đón đầu nhìn chàng, "Vũ nhi..."
Chàng đi nhanh tới trước giường cầm lấy tay tôi, "Thân mình đỡ hơn chưa? Ta bảo phòng thuốc sắc cho nàng chút thuốc đã uống chưa?"
Tôi giật giật miệng nói khẽ, "Vâng, đã uống rồi!" Tôi ngẩng đầu nhìn lên chàng hàm ý xin lỗi, "Em có chuyện muốn nói với chàng!"
"Nàng nói đi!"
Tôi không nên giấu chàng, tôi cứ kể tất mọi chuyện xảy ra ở chùa Khải Phúc cho chàng nghe hết, bỏ qua chuyện gặp Hàm mặc bên ngoài, Long Kỳ càng nghe, lông mày càng nhướng cao, toàn thân không kiềm chế nổi toả ra tức giận nồng đậm, ánh mắt lạnh thấu xương tới mức lạ thường, "Đức Phúc!"
"Hoàng Thượng!" Hà công công từ bên ngoài đi vào, Long Kỳ giận dữ hét lên, "Đem tất cả mọi người ở chùa Khải Phúc tới gặp trẫm, bất luận kẻ nào cũng không tha!"
"Vâng, Hoàng thượng!"
Chàng thở mạnh một hơi, ngồi xuống, "Ta cũng có sai, thời gian đó có chút bận chính sự không quan tâm nàng, nàng mới có thể đi giải sầu ở chùa Khải Phúc, nếu ta ở bên nàng nhiều hơn, chắc chắn nàng sẽ tránh được trận bất ngời này, nàng cũng đừng nên tự trách mình! Cứ đợi dưỡng thân mình khoẻ hơn mới nói sau!"
Tôi hé miệng, lệ bắt đầu thánh thót rơi xuống, tiến sát vào trong lòng chàng, cảm thụ tiếng tim đập mạnh của chàng khiến tôi an tâm, "Cảm ơn chàng!" Giờ phút này tất cả mọi nỗi thống khổ, ấm ức đều tan thành mây khói, chỉ còn có chàng ở bên mình, cho dù có chết tôi cũng nguyện ý.
"Ta đã nói với nàng rồi vĩnh viễn sẽ không tức giận!" Giọng chàng cứ vĩnh viễn ôn nhu động lòng người như vậy, làm cho tôi đến cả nghĩ loạn cũng không có.
Hôm nay Hoan Nhi hầu hạ tôi mặc nghiêm chỉnh, bởi vì tất cả mọi người ở chùa Khải Phúc cũng đã được đưa tới, đang ở trên đại điện. Tôi nghiến răng trèo trẹo, ước gì hiện giờ vọt thẳng tới chất vấn bà ta, vì sao lại nhẫn tâm như thế, vì sao lại nhẫn tâm như thế.....
Nhìn vào trong gương hiện lên một người phụ nữ cao quý mà lạnh lùng kia, đó là tôi, tôi đã thay đổi rồi, như một nhành mai trong băng tuyết, đứng ngạo nghễ không gục, vẻ uy nghiêm trời sinh.
Tôi được Tiểu Thuận tử giúp đi tới đại điện, dọc theo đường đi có biết bao ánh mắt kỳ lạ nhìn, tôi coi như không thấy, Long Kỳ trên đại điện ngồi phía nghôi cao, là nơi mà đại thần đang cùng Hoàng Thượng bàn bạc chính sự. Đi vào trong đại điện, Long Kỳ ngồi trên ghế cao kia, Thái HẬu ngồi bên cạnh, cạnh đó còn phân biết là Lan phi, Lệ phi, và còn có cả Lãnh Phù nữa, tôi đảo mắt nhìn quanh, có Lâm Tể tướng, và một số ít đại thần quan trọng đã ở đó, đang quỳ trước điện là số Hoàn thượng và ni cô lớn bé. Tôi đảo mắt nhìn lướt qua, trong lòng phát lạnh, thế mà không thấy vị lão ni cô ở trong đó, Tiểu Thuận Tử đỡ tôi ngồi trên vị trí phi, tôi giương mắt nhìn thấy Long Kfy đang nhìn phía tôi gật gật đầu. Tôi thở gấp, quay đầu nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của Thái Hậu đang dừng trên người của tôi. Lúc này thái giám bên cạnh bà ta cúi người xuống thì thầm vài câu bên tai, bà ta gật gật đầu, tôi rũ mắt xuống nhìn thấy Lệ phi ngồi đối diện, nàng ta nhếch miệng khẽ cười, có vẻ khinh thường nhìn tôi.
Trong lòng toi đã chắc chắn, đây chính là nội bộ triều đình, tôi không dám thất thố, khuôn mặt đoan chính, lạnh nhạt nhìn tất cả. Lúc này một giọng truyền tới, "Chính Vương gia giá lâm, Quận Vương gia giá lâm.." Hai bóng thon cao xuất hiện trước cửa đại điện, một người trông khá béo, một người trong cao gầy, nhưng hai người đều là những người đã cao tuổi, cứ thong thả đi tới. Trong lòng tôi ngẩn ra, người thẩm tra sao bỗng lại mời hai vị nguyên lão này tới chứ? Tiểu Thuận tử nói nhỏ bên tai tôi, "Nương nương, đây là hai vị hoàng thúc của Hoàng Thượng! Là người có thân phận cao trong hoàng gia" Hoàng thúc à, không phải là giống Hàm mặc đó ư? Họ sao thế nào mà lại tới đây chứ? Trong lòng tôi hiện lên tia bất an, cũng đoán được lần thẩm vấn này không đơn giản chút nào. Chả nhẽ là Thái Hậu sao? Lưng tôi lạnh toatý, chả nhẽ mối hoạ lần này của tôi không chỉ có vậy? Tôi lo lắng ngẩng đầu lên nhìn Long Kỳ, chàng nhìn tôi cười an ủi, sau đó cất giọng nghiêm túc nhìn về Thái Hậu, "Thái Hậu, lần thẩm vấn này cần gì phải gọi Hoàng thúc tới đây chứ?"
Thái Hậu mỉm cười, "Hoàng thượng, hôm nay ai gia có chuyện nhất định cần phải xử lý cho nghiêm túc! Đó là sự tổn hại tới mặt mũi của hoàng gia ha! Chắc chắn cần hai vị Hoàng ca ở đây chủ trì công đạo rồi"
Long Kỳ nhíu mày, không giận bảo, "Thái Hậu có chuyện gì nói với trẫm alf được, cần sư phải nhọc lòng như thế chứ!"
Thái Hậu vẫn cười thản nhiên sắc mặt không đổi, "Việc này thế nào Hoàng Thượng tự khắc biết!"
Long Kỳ hừ khẽ, không thèm nhắc lại, một tiếng hô lớn vang lên bên ngoài điện, "Hàm thân vương giá lâm..."
Tôi hơi hơi kinh ngạc, Hàm Mặc cũng được mời tới đại điện này, Thái Hậu này rốt cục là muốn sao đây? Hàm Mặc tiến vào trong điện lạy Hoàng thượng rồi nhìn về phái tôi liếc mắt một cái, trong mắt hiện lên rất nhiều lời thân thiết, sắc mặt tôi hơi đổi, gật gật đầu về phía hắn, lại nghe tiếng Long Kỳ truyền đến, những câu lạnh tới thấu xương, "Chùa Khải Phúc là chùa lớn nhất trong kinh thành, lại rắp tâm bất lương, đối với ái phi trẫm cho độc vật, tội này diệt cửu tộc toàn bộ cả nhà! Mau khai ra, vì sao lại hạ độc với ai phi của trẫm, alf do ai sai khiến!" Mặt Long Kỳ lạnh băng, giọng không có chút ấm áp nào.
Một số tiểu hoà thượng và ni cô trẻ tuổi đều giật mình hoảng sợ run rẩy không ngừng, vài lão hoà thượng cao tuổi nhìn trông có chút lạ lùng, trụ trì chùa khải phúc ngẩng đầu lên nhìn tôi, "Vũ phi nương nương, lão tăng thật sự không biết nương nương đang nói là người nào, nếu không chỉ cho lão phu xem xem!"
Giọng tôi thật lãnh đạm, "Đều ngẩng đầu lên!" Mọi người vào lúc này đều ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi nhìn lướt qua một lượt, chẳng những không thấy vị lão ni cô kia mà đến cả vị tiểu hoà thượng tới truyền lời cho tôi cũng không thấy trong đó, tôi nhíu mày, "Chùa các ngươi có lão ni cô nào khoảng năm mươi tuổi hay không?"
Trụ trì chùa lắc lắc đầu, "Từ lúc bản chùa mở cửa cho tới nay, đều là hoà thượng cả, chỉ vài năm gần đây mới cho phép nữ tu hành, miệng nương nương nói tới lão ni cô khoảng năm mươi tuổi bản chùa thực sự không có!"
Tôi tức giận đứng bật dậy, quát lên, "Thật sự không có sao?"
Lão trụ trì lắc lắc đầu nói kiên định, "Bẩm nương nương, lão phu là người xuất gia, không dám nói dối một lời, thực sự không có, mọi người trong chùa chúng ta từ trên xuống dưới đều có thể làm chứng!"
Tôi ngã ngồi xuống ghế, cảm thấy khó thở, xem ra cái vị lão ni cô và tiểu hoà thượng kia là là người đóng giả cả, ngày đó lẩn vào trong chùa Khải Phúc, lợi dụng chùa Khải Phúc mà tặng tôi chiếc túi hương, khó trách mà khi đó trong điện lại im ắng chẳng có người nào.
Tôi bảo là trang trọng nghiêm túc hoá ra là có người sau lưng cố ý dẫn người khác đi, hiện giờ đến cả nhân chứng cũng tìm không thấy, vụ án này lâm vào tuyệt cảnh rồi, thế giới lớn thế này, ai có thể tìm ra được hai tên đã hãm hại tôi đang trốn ở đâu chứ? Đáy lòng nổi lên trận lạnh toát, tôi ngẩng đầu lên nhìn về Long Kỳ, Long Kỳ hình như cũng có ý nghĩ giống tôi, mặt lạnh lùng, "Đem tất cả chúng nhốt lại, việc này chưa tra được manh mối bất luận kẻ nào cũng không thoát khỏi liên quan!"
Bỗng nhiên trong đại điện vang lên, "Đợi đã.."
Tất cả mọi người đều cùng nhìn về phía phát ra tiếng, vẻ mặt Thái Hậu nghiêm túc, "Án này bản cung cho rằng không cần tra xét nữa, chuyện này kẻ chân chính hại không có, mà chính là trên người Vũ phi nương nương!"
Cả người tôi ngẩn ra, không rõ những lời Thái Hậu nói có ý gì. Trong điện im lặng như tờ, dường như đến cả tiếng tim đập cũng đều nghe được, Long Kỳ lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh, giọng rõ ràng không giận, "Không biết ý tứ Thái Hậu nói vậy là thế nào?"
Thái Hậu cười khẽ, "Hoàng thượng, lời này nên hỏi ái phi của người nha! Hỏi một chút xem nàng ta đã làm ra chuyện gì kìa!"
Long Kỳ biến sắc, giận tím mặt, "Thái HẬu, trẫm không rõ ý Thái Hậu đang nói cái gì, xin Thái Hậu giải thích rõ ra!"
Thái Hậu dường như rất dũng cảm, trong mắt lộ ra nét cười khinh bỉ, đứng lên, "Được! Dĩ nhiên Hoàng thượng đã bảo ai gia nói cho rõ ràng, ai gia đã nói cái gì thì cũng hiểu, xin các vị ngồi cả đây phân xử, làm chứng, miễn nói ai gia bắt nạt người!"
Trong lòng tôi thất bất an, ánh mắt nhìn chằm chằm vào từng hành động của Thái HẬu, tôi không thể tưởng tượng nổi bà ta lại bịa đặt ra âm mưu kế hiểm gì hại tôi, chỉ cần bà ta hành động, tôi đoán kết cục với tôi thực sự thảm khốc.
Thái Hậu vẫn duy trì vẻ tươi cười, còn giọng thì biến thành lạnh tanh, một tay chỉ thẳng vào tôi, "Vũ phi nương nương, ngươi còn muốn giả vờ sao? Hại chết long tử của Hoàng thượng là chính ngươi cố ý! Còn không biết tội ư?"
Ầm, đầu tôi nổ tung, tôi trợn tròn mắt lên, kinh hãi, không tin nổi, bà ta thế mà lại dám đổ tội danh này lên đầu tôi, cả người lạnh toát, tôi giận dữ nói, "Thái Hậu, người đừng có ngậm máu phun người, ta vì sao lại muốn hại chết con của ta chứ?"
Thái Hậu cười lạnh lùng, trên mặt giả vờ trông như thật, "Vì sao ư? Vũ phi nương nương còn không rõ lắm sao? Còn không phải là Vũ phi nương nương vẫn còn yêu Hàm thân vương đó ư?"
Những lời này vừa thốt ra, tôi khiếp sợ tột cùng, thế mà bọn họ dám lấy quan hệ của tôi và Hàm mặc ra, bọn họ cứ tưởng hãm hại tôi như thế là được sao? Thật vô sỉ, quan hệ của tôi và Hàm mặc thực sự trong sạch, làm sao lại là tình cũ của tôi chứ?
Tôi hít sâu một hơi, "Thái HẬu, người ô nhục ta thì không sao, nhưng ta và HÀm Vương gia là trong sạch, căn bản không làm chuyện gì cả, làm việc đều đàng hoàng! Người cứ như vậy vô duyên vô cớ bịt miệng tung cho ta một tội danh như thế, ngươi hơi quá đáng đó!" Nói xong tôi nhìn lại Long Kỳ, mặt chàng đã có vẻ lo lắng vô cùng, trong mắt hiện lên vẻ lạnh toát ra nhìn thấu xương, lòng tôi bỗng trầm xuống, quan hệ không rõ ràng giữa tôi và HÀm mặc thực sự vốn đã làm cho Long Kỳ canh cánh trong lòng, hiện giờ xả ra một đoạn chuyện tình như vậy, tôi thực sợ chàng chịu không nổi mà rời tôi đi.
Hình như Thái Hậu có vẻ nắm chắc mười phần, vẻ mặt sắc lạnh, "Vũ phi nương nương là cần chứng cớ phải không? Mọi người đều làm chứng, hôm nay bản cung sẽ đem chuyện Vũ phi nương nương và Hàm thân nương gièm pha công bố ra! Người đâu, mang chứng cớ trình lên!"
Nhìn bức hoạ trong tay thái giám, lòng tôi lại càng lạnh băng, đến cả thở cũng không nổi, đó là bức tranh HÀm Mặc vẽ tặng tôi, sao lại ở trong tay Thái Hậu chứ? Chẳng nhẽ, chẳng nhẽ là ngày đó có ai đằng sau theo dõi tôi sao? Tôi còn nhớ rõ lúc đụng phải Lâm Tể tướng, tôi đảo mắt nhìn thấy trong mắt Lâm Tể tướng hiện lên ý cười, hoá ra là ông ta giở trò quỷ sau lưng, hoá ra là bọn chúng đã liên hợp lại để đối phó với tôi! Diệp Vũ tôi đây địch thủ thật nhiều như mây.
Đợi tôi suy nghĩ kỹ xong thì ngẩng đầu nhìn thấy Long Kỳ mở bức hoạ tren tay ra, ánh mắt thống khổ của Long Kỳ xẹt qua, còn tôi nhìn chàng, trong nháy mắt tôi dường như bị sét đánh vbậy, không động đậy nổi, chỉ có thể gào thét điên cuồng trong lòng, Long Kỳ, xin chàng đừng bị những lời dối trá của chúng lừa nha, xin đừng tin bọn chúng...
Nhưng sự thật vẫn ở trước mặt, tôi thấy toàn thân vô lực, lúc trước tôi còn có thể sống chết bảo mình trong sạch, hiện giờ thì sao dây? Hiện giờ sau khi tôi chiếm được tình yêu của chàng, biết chứng minh ra sao đây, tôi muốn chứng minh thế nào đây?
Lệ cứ thánh thót rơi xuống khoé mắt, những lời Thái Hậu nói như kim đâm vào tai, "Hiện giờ mọi người..."
"Đủ rồi!" Một giọng tức giận cắt ngang bà ta, cả người Long Kỳ toát ra lạnh toát, luống khí lạnh làm buốt tim mọi người, chàng nhìn về tôi lắc lắc đầu, sau đó nhắm chặt mắt lại, nói lạnh lùng vô cùng, "Đều lui cả đi!"
Sắc mặt Thái Hậu trầm xuống, không hờn giận mở miệng, "Vậy Hoàng Thượng, chuyện này Hoàng thương xử lý thế nào, nay có các vị hoàng thân quốc thích có thân phận cực cao ở đây, dù sao cũng phải có cách giải quyết chứ!"
Long Kỳ lạnh lùng quét mắt liếc bà ta một cái, "Chuyện này Thái Hậu không cần quan tâm, trẫm sẽ xử lý!"
Thái Hậu vẫn còn muốn tiếp, "Nhưng mà..."
"Được lắm, chuyện xấu trong nhà cũng không thể nói ra ngoài, chả nhẽ Thái Hậu còn muốn biến thành dư luận bàn tán hay sao, ai ai cũng biết mới vui thích sao, mới vừa lòng đó chăng?" Giọng Long Kỳ đáp lễ bà ta trào phúng, bà ta hoảng sợ, thần sắc có chút bối rối, "Ai gia không có ý này!"
"Không có ý này ư? Vậy vì sao lại mời cả triều thần không nên mời tới, hoàng thúc bọn họ cùng nhau đến, trẫm có nói qua là muốn mời họ sao?" Long Kỳ không khách sáo nói, Thái Hâụ bỗng chốc lâm vào cảnh xấu hổ vô cùng, Lệ Phi xoa dịu đi, "Hoàng thượng bớt giận, Thái Hậu làm vậy chỉ là muốn..."
"Muốn làm gì? Muốn cho họ tới xem để chê cười trẫm đó sao? Muốn họ ngăn trẫm che chở người khác có phải hay không?" Những câu Long Kỳ nói ra giọng điệu lạnh lẽo thấu xương, trong chốc lát cả đại điện lại im lặng như trước, lúc này thuộc hạ của Chính thân vương ôm quyền nói, "BẨm hoàng thượng, đây là việc nhà của ngài lão thần sẽ không tham dự! Xin cáo từ!"
Xem ra, lão Hoàng thúc này đã có chút tức giận thái độ của Long Kỳ rồi.
Vị kia cũng đứng dậy xin cáo từ, Long Kỳ thản nhiên nói một câu tiễn khách, tiễn hai vị hoàng thúc có thân phận cực cao đi.
← Ch. 098 | Ch. 100 → |