← Ch.04 | Ch.06 → |
Hoàng hậu quay đầu.
Biên quan có biến.
Tác giả: Tiểu thư ngố.
Nhờ tô chè của Sơ Ảnh, Hiên đế đã bất tỉnh lần thứ ba sau khi trùng sinh trở về là trời phạt hắn sao (ta phạt chứ trời nào phạt) phạt hắn không biết qúy trọng thứ đang có để mất đi rồi mới thấy hối tiếc ư. Nhưng cũng đa tạ trời cao đã cho hắn một cơ hội chuộc lại lỗi lầm của mình, hắn nhất định sẽ không để nàng khóc vì hắn nữa. (Ôi ngươi đừng cảm tạ làm ta ngại qúa ta sắp ngược ngươi nữa đây).
Tô chè đó công hiệu cũng mạnh thật khiến Hiên đế bất tỉnh đến nữa ngày lúc tỉnh lại đã là giờ tuất (ta bịa đấy có biết giờ cổ đại đâu). Thái y kề cận không rời nữa bước, hoàng hậu một bên lau mồ hôi giúp hắn, nhưng khi hắn tỉnh lại, hắn cảm thấy bụng đau quằn quại, hắn hất rớt chiếc chăn đang đắp trên người ra chạy một mạch vô nhà vệ sinh, và tối hôm đó Hiên đế vĩ đại của Hiên Viên quốc đã bị Tàu tháo rượt.
Hôm nay Sơ Ảnh lại tới nấu cơm để ăn chung với Lâm Phong nhưng trước khi vô bếp Lâm Phong đứng ngoài cửa hỏi nàng thật sự được không, nàng cười chắc chắn nói.
Nấu cơm thôi mà, ta làm được.
Hắn nghe nàng nói vậy cũng thấy yên tâm nên để nàng đi vào.
Nàng bước vào trong hắn nghe được tiếng động rầm, cheng, cheng, hắn hoảng hốt gọi
Sơ Ảnh nàng không sao chứ, ta dô coi thử có bị thương không.
Không sao, ta không bị gì huynh ở ngoài đó đi đợi lát là được ăn rồi. (tin được không đây).
Sau khi đại chiến ba trăm hiệp với cái bếp nàng cũng đem được món ăn lên, hắn chỉ liếc qua nồi cơm là khóe miệng hắn co rút dữ dội đến sắp chuột rút luôn (đáng sợ quá híc). Cũng không nói qúa nồi cơm nàng nấu thật vĩ đại chỉ có mỗi mình nàng nấu được nồi cơm như vậy thôi, nói chung là nồi cơm được diễn tả trong ba từ một khét, hai khê, ba sống. Lại nhìn sang món ăn hắn run run hỏi nàng đây là món gì vậy. Nàng trả lời rất nhanh chóng.
Trứng chiên nha, nhìn vậy chứ làm cung phu lắm đó. Nàng nói bằng điệu bộ rất tự tin vào tay nghề của mình.
Lâm Phong hắn thề rằng nếu hắn ở cạnh nàng tuyệt đối không để cho nàng lại gần bếp nữa bước.
Thôi để ta nấu vậy.
Huynh nấu được không đó, thôi ăn đại đi chắc không bị gì đâu, nàng bóc một miếng cho vô miệng ăn thử, mặt tái mét cười gượng haha, huynh đi nấu lẹ đi ta đói qúa rồi, nhân lúc hắn đi vô nhà bếp nàng đem mấy món vừa rồi đổ xuống hồ cá, xử lý xong sui vừa bước chân vô bếp liền nghe tiếng của Lâm Phong.
Nàng ngồi chờ đi ta xong nhanh thôi.
Nàng sờ sờ mũi làm gì sợ ta dữ vậy. Ngồi thì ngồi.
Lát sau Lâm Phong bưng một đĩa bánh bao với vài món ăn ra mùi thơm bay vào mũi làm ai đó chảy cả nước vãi (ghê quá).
Nàng hít hà vài hơi rồi ngước lên nhìn vô những món ăn than thở. Trong lòng
"Đúng là một trời một vật mà. Huynh ấy đẹp trai đã đành rồi còn biết nấu ăn nữa phải mau mau dụ về nhà chứ không bị cướp như chơi".
Hắn vươn tay lau giúp nàng nước miếng, (gớm qúa aaa), nàng thấy vậy chẳng xấu hổ mà còn cười hìhì vuốt mông ngựa.
Nhìn đồ ăn huynh nấu thật ngon, khiến con sâu trong bụng ta kêu rột rột luôn rồi.
Hắn cười sủng nịnh xoa đầu nàng, gấp thức ăn vô bát bảo nàng ăn. Nàng ngượng ngùng cười (giờ mới biết ngượng xao da mặt dày thật), xong cầm lấy đôi đũa hắn đưa một trận càng quét, hắn trợn mắt nhìn mấy cái đĩa trống trơn mà nàng còn đang nhìn chằm chằm cái bánh trên tay của hắn, hắn cười đưa luôn cái bánh trên tay cho nàng, nàng cười hìhì rồi ngốn luôn cái bánh (tham ăn qúa híc).
Sau này huynh còn nấu cho ta ăn không?
Lúc nào nàng muốn ăn ta đều sẽ nấu cho nàng.
" nấu cả đời được không he he".
Huynh nói đó nha, ta không ép à.
Ừ, là ta nói.
Hoan hô, thật thích, yêu huynh chết đi được má, nói rồi nàng nhào dô lòng hắn sờ sờ, " ôi thật là đậu hũ mỹ nam nha cứng mềm vừa phải, thật rắn chắc "
Mỗ nam nào đó không biết mình bị ăn đậu hũ mà không biết.
Đột nhiên có tiếng la thất thanh khiến hai người nào đó giật mình.
Là kẻ nào dám đánh ngất ngự trù, phá tan nhà bếp của hoàng cung.
Hoàng cung lại một hồi gà bay chó sủa, hai kẻ phá hại nào đó đã bỏ trốn mất dạng.
Chạy tới ngự hoa viên hai người đó ôm bụng cười lăng cười bò, cười đến chảy cả nước mắt, Lâm Phong đưa tay lau khóe mắt nàng mỉm cười dịu dàng.
Vừa lúc đó Ngọc Vân hoàng hậu vừa đi ngang qua thấy được cảnh đó nàng ta câm hận " tại sao ai cũng thích nàng ta, ta có gì không bằng nàng, hừ Sơ Ảnh ngươi đợi đó những gì của Ngọc Vân ta ai muốn cướp thì phải CHẾT" ánh mắt sẹt qua tia âm độc.
Vì vừa đi vừa suy nghĩ nên nàng trượt chân lọt xuống hồ, bõm, nước tháng 9 vừa vào thu nên khá lạnh.
Cung nữ, thái giám đi theo sao thấy vậy liền hô hoán lên cứu mạng, nương nương té xuống hồ rồi.
Lúc vớt được hoàng hậu lên thì nàng ta đã uống cả bụng nước, Sơ Ảnh và Lâm Phong đ lại nhìn thấy vậy liền nghĩ thầm trong đầu " thật đáng đời bà".
Một cung nữ hô lên:
Hoàng hậu đã băng hà rồi huhu.
"Không phải chứ xao bả chết sớm vậy ". Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ nàng lương thiện lắm không thể nào thấy chết mà không cứu, nàng liền hô lên.
Tránh ra. Thái giám cung nữ bị tiếng hô làm cho sợ hãi liền né ra nhường đường cho nàng, nàng liền chạy tới sơ cứu cho hoàng hậu mà nàng ta vẫn không tỉnh nàng liền làm hô hấp nhân tạo cho nàng ta.
Cả đám đang nhao nhao lên bên cạnh thấy nàng làm vậy liền hóa đá, lúc này Hiên đế đi tới cũng thấy cảnh này hóa đá theo.
Một lát sau hoàng hậu tỉnh lại biết được là Sơ Ảnh cứu nàng, nàng nhìn Sơ Ảnh bằng ánh mắt phức tạp " tại sao ta hại nàng mà nàng vẫn cứu mạng của ta " nàng cảm thấy mình thật ích kỷ, thật ác độc, nàng bật khóc trước mặt bao nhiêu người.
Sơ Ảnh thấy hoàng hậu bật khóc cũng hết hồn, " nàng làm quá mạnh tay làm đau nàng ta sao hay nàng ta hoảng sợ quá độ, ừ chắc là hoảng sợ rồi " nàng nghĩ vậy nên ôm hoàng hậu dỗ dành.
Hoàng thượng cho người đưa hoàng hậu về
Phụng Tú cung sai thái y tới chăm sóc nàng, quay đầu định nói với Sơ Ảnh vài câu thì ngựa cấp báo từ biên quan về. Hiên đế vội vã thuận triều,
Văn võ bá quan trong triều đang nhao nhao lên thì nghe thấy HOÀNG THƯỢNG GIÁ LÂM điều im bặt. Sau đó là một tràng.
HOÀNG THƯỢNG VẠN TUẾ VẠN VẠN TUẾ.
Tất cả bình thân.
TẠ HOÀNG THƯỢNG.
Biên quan có tin truyền về Nam Cung quốc đang rình mò muốn xâm phạm Hiên Viên quốc chúng ta các khanh có ý kiến gì không ((tác giả lười quá lược bớt ba trăm từ nói về quân thần nha).
Vậy tất cả đều đồng thanh muốn đánh xao
Được vậy cử Trấn Bắc Đại tướng quân Hiên Viên Ngọc Cẩn dẫn bốn ngàn kị binh tinh nhuệ đánh đuổi giặc xâm lăng.
Thần tuân lệnh.
Ta trong cậy vào tứ đệ.
Hoàng thượng cứ yên tâm đợi thần đem tin tốt về.
Vậy bây giờ bãi triều.
Cung tiễn thánh giá.
Đêm nay Hiên đế lại phải thức đêm phê duyệt tấu chương.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |