Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoàng Đế Đáng Ghét Mau Tránh Ra - Chương 04

Hoàng Đế Đáng Ghét Mau Tránh Ra
Trọn bộ 17 chương
Chương 04
Trẫm muốn lập nàng làm phi
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)

Siêu sale Lazada


Hôm nay nàng muốn nấu chè hạt sen cho Phong ca tẩm bổ, vết thương hôm nọ hắn đỡ thay nàng đã sắp lành rồi nên hôm nay nàng quyết định làm một việc động trời mà mười mấy năm nay chưa từng làm đó là vô bếp, nàng nghĩ " nếu huynh ấy biết chắc sẽ vui lắm". (Tác giả: lạy phật xin phù hộ cho cái bếp. Sơ Ảnh: ngươi vừa nói gì. Tác giả: haha không nói gì hết * chối lia lịa*).

Nàng hớn hở bước vô bếp nấu nồi chè, sau một khắc. Á nhóm lửa làm sao đây, hai khắc. Á cháy tóc ta rồi, rồi sau đó loạt tiếng đổ vỡ kèm tiếng khóc la của ai đó.... .

Sau bốn canh giờ thì nồi chè hạt sen đã được nấu chín nàng cười ha ha "cuối cùng cũng nấu được ta thật là giỏi mà".

(có ai dám ăn chè nữ9 nấu không ta thì xin kiếu)

Nàng múc ra một bát sử dụng tuyệt kỉ khinh công một đường bay tới phòng của Lâm Phong đang đi giữa đường thì thấy Lâm Phong ngồi ghế ở ngự hoa viên nàng dừng lại vừa nhào tới hô lên:

Phong ca chàng ở đây sao ta tìm chàng nãy giờ. (sạo qúa má ơi mới đi nữa đường là gặp rồi. Sơ Ảnh: kệ ta).

Lâm Phong xoay người nhìn thấy một người đang lao tới hắn hết hồn đang định rút kiếm ra thì nghe giọng nói quen thuộc vang lên.

Phong ca yêu dấu muội nấu chè tẩm bổ cho huynh đây mất bốn canh giờ vất vả mới nấu xong đó, ăn kẻo nguội mất ngon.

Hắn nhìn người đang bưng bát chè mà khóe miệng giật giật. Nếu không nhờ nàng lên tiếng thì hắn đã tưởng ăn mày lạc vào hoàng cung nữa chứ. Tả một chút nhé, đầu thì bù xù, mặt thì giống bao công (ủa anh cũng biết bao công xao). Y phục nhếch nhác. Hắn hỏi là nàng sao Sơ Ảnh.

Không phải ta thì huynh cho là ai nào lại ăn chè đi.

Hắn nhìn vào bát chè thì rùng mình, hắn phải ăn hết bát chè này xao hắn nhìn nàng thấy nàng nhìn hắn đầy hy vọng hắn cố gắng cầm bát chè lên mà tay rung rung.

Nàng thấy tay hắn rung qúa nàng tưởng hắn cảm động nên cầm lấy bát chè nói.

Để ta đút cho huynh nhé nào há miệng ra nào.

Hắn há miệng ra ăn muỗng chè đầu tiên mặt hắn tái mét miệng hắn run run hỏi.

Hình như nàng bỏ muối thay vào đường phải không.

Thật hở để ta ăn thử.

Phụt khó ăn qúa

Huynh xao huynh còn ăn nữa chứ đừng ăn mà.

Một màng này lọt vào mắt của Hiên đế.

Hắn nắm chặt khớp tay nghe rắc rắc " nàng là của trẫm không ai được cướp nàng từ tay trẫm ".

Hắn tức giận bước đi nhanh về ngự thư phòng nhưng vì bước đi qúa nhanh nên vết thương rách ra làm hắn đau muốn chết.

Vừa tới ngự thư phòng hắn cho truyền Sơ Ảnh đến gặp và cũng ra lệnh cho nàng quay lại làm ám vệ. Cũng vì vậy mà hắn cùng Ngọc Vân hoàng hậu cãi nhau. Hoàng hậu bỏ ăn ngủ. ốm nặng một trận.

Truyền thái y tới băng bó vết thương.

Mấy tên thị vệ chạy như bay xách ông thái y già tới.

Thái y được đưa tới tay run run giúp Hiên đế băng bó vết thương cong cũng là lúc Lí công công lôi được Sơ Ảnh đang ở bên Lâm Phong tới trước mặt Hiên đế.

Lúc Sơ Ảnh tới ngự thư phòng thì thái y đã băng bó xong vết thươngcuho Hiên đế xong, hắn đã cho thái y lui.

Vừa gặp người Hiên đế liền đi tới bên cạnh nhìn nàng hết một lược rồi thở ra một hơi. Hắn hỏi nàng,

Sơ Ảnh nàng còn yêu trẫm không.

"Gì nữa đây trời"

Muôn tâu bệ hạ, thuột hạ không dám.

Trẫm hỏi thật nàng hãy trả lời trẫm, còn yêu trẫm không, giọng nói hơi lớn.

Hoàng thượng muốn thần nói thật hay nói dối. Nàng trả lời.

Dĩ nhiên là thật.

Lúc trước thì có bây giờ không.

Tại sao không

Xin lỗi đó là chuyện riêng của thần.

Tim hắn đau nhói vì câu nói của nàng hắn mở miệng ra lệnh nàng là của trẫm và gào lên nàng nhất định phải là của trẫm.

Vết thương vừa được băng bó xong lại chạy máu nhưng hắn mặc kệ, hắn giữ lấy hai bả vai ép nàng nhìn hắn. Hắn nói.

Trẫm muốn nàng làm hoàng phi của trẫm.

Nàng ngạc nhiên " không lẽ thằng cha hoàng đế này bị lên cơn hở ta, ý vậy bây giờ đến lúc ta trả thù rồi hắc hắc".

Hoàng thượng còn hoàng hậu, thần không muốn làm kẻ chia rẽ phu thê.

Nam nhi tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường huống chi trẫm là vua một nước.

" Hừ ngươi làm ta thấy càng ghét ngươi hơn"

Ngài thích ta sao " không thèm câu nệ quân thần nữa".

Ừ trẫm thích nàng. Giọng nói có chút run run.

Vậy ngài phải làm cho ta yêu ngài lại đã giờ ngài ép ta, ta sẽ hận ngài cả đời.

Được ta không ép nàng.

Ngài hứa đi.

Ta hứa với nàng.

Hoàng thượng, Hồi nãy ta có nấu chè hạt sen ngài ăn không, ta đi lấy.

Hiên đế vui mừng gật đầu.

Lát sau hắn thấy nàng đem nguyên một tô mà nước trong đó đen ngòm nhìn thấy ghê. Nàng nói ta mất bốn canh giờ mới nấu được ngài phải ăn hết không thì đừng bàn chuyện đó với ta.

Hiên đế đưa tay cầm lấy tô chè

Ta sẽ ăn hết. Hắn cố nuốt từng muỗng, từng muỗng một đến khi cạn tô (ọe tác giả đi ói đây).

Nàng về nghĩ ngơi đi ta hơi mệt.

Vậy thần xin cáo lui.

Nàng vừa đi thì Hiên đế ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh ráng nôn ra hết nhưng không được.

Hiên đế lăn đùng ra bất tỉnh nhân sự. (Ngộ độc thức ăn híc ta sợ chè luôn hết dám ăn).

Vừa ra khỏi ngự thư phòng tới một chỗ vắng nàng ôm bụng cười sạc sụa, " không biết hắn có bị tiêu chảy không haha trả được thù thật sảng khoái mà".

"Hắn muốn tuyển nàng làm phi sao mơ đi làm phi của hắn tuy hắn có nhiều vàng thật nhưng hắn có vợ rồi ta không sài đồ của người khác ".

Ấy vậy Phong ca có cao hông ta phải tới xem mới yên tâm được.

Hoàng hậu quay đầu.

Biên quan có biến.

Tác giả: Tiểu thư ngố.

Nhờ tô chè của Sơ Ảnh, Hiên đế đã bất tỉnh lần thứ ba sau khi trùng sinh trở về là trời phạt hắn sao (ta phạt chứ trời nào phạt) phạt hắn không biết qúy trọng thứ đang có để mất đi rồi mới thấy hối tiếc ư. Nhưng cũng đa tạ trời cao đã cho hắn một cơ hội chuộc lại lỗi lầm của mình, hắn nhất định sẽ không để nàng khóc vì hắn nữa. (Ôi ngươi đừng cảm tạ làm ta ngại qúa ta sắp ngược ngươi nữa đây).

Tô chè đó công hiệu cũng mạnh thật khiến Hiên đế bất tỉnh đến nữa ngày lúc tỉnh lại đã là giờ tuất (ta bịa đấy có biết giờ cổ đại đâu). Thái y kề cận không rời nữa bước, hoàng hậu một bên lau mồ hôi giúp hắn, nhưng khi hắn tỉnh lại, hắn cảm thấy bụng đau quằn quại, hắn hất rớt chiếc chăn đang đắp trên người ra chạy một mạch vô nhà vệ sinh, và tối hôm đó Hiên đế vĩ đại của Hiên Viên quốc đã bị Tàu tháo rượt.

Hôm nay Sơ Ảnh lại tới nấu cơm để ăn chung với Lâm Phong nhưng trước khi vô bếp Lâm Phong đứng ngoài cửa hỏi nàng thật sự được không, nàng cười chắc chắn nói.

Nấu cơm thôi mà, ta làm được.

Hắn nghe nàng nói vậy cũng thấy yên tâm nên để nàng đi vào.

Nàng bước vào trong hắn nghe được tiếng động rầm, cheng, cheng, hắn hoảng hốt gọi

Sơ Ảnh nàng không sao chứ, ta dô coi thử có bị thương không.

Không sao, ta không bị gì huynh ở ngoài đó đi đợi lát là được ăn rồi. (tin được không đây).

Sau khi đại chiến ba trăm hiệp với cái bếp nàng cũng đem được món ăn lên, hắn chỉ liếc qua nồi cơm là khóe miệng hắn co rút dữ dội đến sắp chuột rút luôn (đáng sợ quá híc). Cũng không nói qúa nồi cơm nàng nấu thật vĩ đại chỉ có mỗi mình nàng nấu được nồi cơm như vậy thôi, nói chung là nồi cơm được diễn tả trong ba từ một khét, hai khê, ba sống. Lại nhìn sang món ăn hắn run run hỏi nàng đây là món gì vậy. Nàng trả lời rất nhanh chóng.

Trứng chiên nha, nhìn vậy chứ làm cung phu lắm đó. Nàng nói bằng điệu bộ rất tự tin vào tay nghề của mình.

Lâm Phong hắn thề rằng nếu hắn ở cạnh nàng tuyệt đối không để cho nàng lại gần bếp nữa bước.

Thôi để ta nấu vậy.

Huynh nấu được không đó, thôi ăn đại đi chắc không bị gì đâu, nàng bóc một miếng cho vô miệng ăn thử, mặt tái mét cười gượng haha, huynh đi nấu lẹ đi ta đói qúa rồi, nhân lúc hắn đi vô nhà bếp nàng đem mấy món vừa rồi đổ xuống hồ cá, xử lý xong sui vừa bước chân vô bếp liền nghe tiếng của Lâm Phong.

Nàng ngồi chờ đi ta xong nhanh thôi.

Nàng sờ sờ mũi làm gì sợ ta dữ vậy. Ngồi thì ngồi.

Lát sau Lâm Phong bưng một đĩa bánh bao với vài món ăn ra mùi thơm bay vào mũi làm ai đó chảy cả nước vãi (ghê quá).

Nàng hít hà vài hơi rồi ngước lên nhìn vô những món ăn than thở. Trong lòng

"Đúng là một trời một vật mà. Huynh ấy đẹp trai đã đành rồi còn biết nấu ăn nữa phải mau mau dụ về nhà chứ không bị cướp như chơi".

Hắn vươn tay lau giúp nàng nước miếng, (gớm qúa aaa), nàng thấy vậy chẳng xấu hổ mà còn cười hìhì vuốt mông ngựa.

Nhìn đồ ăn huynh nấu thật ngon, khiến con sâu trong bụng ta kêu rột rột luôn rồi.

Hắn cười sủng nịnh xoa đầu nàng, gấp thức ăn vô bát bảo nàng ăn. Nàng ngượng ngùng cười (giờ mới biết ngượng xao da mặt dày thật), xong cầm lấy đôi đũa hắn đưa một trận càng quét, hắn trợn mắt nhìn mấy cái đĩa trống trơn mà nàng còn đang nhìn chằm chằm cái bánh trên tay của hắn, hắn cười đưa luôn cái bánh trên tay cho nàng, nàng cười hìhì rồi ngốn luôn cái bánh (tham ăn qúa híc).

Sau này huynh còn nấu cho ta ăn không?

Lúc nào nàng muốn ăn ta đều sẽ nấu cho nàng.

" nấu cả đời được không he he".

Huynh nói đó nha, ta không ép à.

Ừ, là ta nói.

Hoan hô, thật thích, yêu huynh chết đi được má, nói rồi nàng nhào dô lòng hắn sờ sờ, " ôi thật là đậu hũ mỹ nam nha cứng mềm vừa phải, thật rắn chắc "

Mỗ nam nào đó không biết mình bị ăn đậu hũ mà không biết.

Đột nhiên có tiếng la thất thanh khiến hai người nào đó giật mình.

Là kẻ nào dám đánh ngất ngự trù, phá tan nhà bếp của hoàng cung.

Hoàng cung lại một hồi gà bay chó sủa, hai kẻ phá hại nào đó đã bỏ trốn mất dạng.

Chạy tới ngự hoa viên hai người đó ôm bụng cười lăng cười bò, cười đến chảy cả nước mắt, Lâm Phong đưa tay lau khóe mắt nàng mỉm cười dịu dàng.

Vừa lúc đó Ngọc Vân hoàng hậu vừa đi ngang qua thấy được cảnh đó nàng ta câm hận " tại sao ai cũng thích nàng ta, ta có gì không bằng nàng, hừ Sơ Ảnh ngươi đợi đó những gì của Ngọc Vân ta ai muốn cướp thì phải CHẾT" ánh mắt sẹt qua tia âm độc.

Vì vừa đi vừa suy nghĩ nên nàng trượt chân lọt xuống hồ, bõm, nước tháng 9 vừa vào thu nên khá lạnh.

Cung nữ, thái giám đi theo sao thấy vậy liền hô hoán lên cứu mạng, nương nương té xuống hồ rồi.

Lúc vớt được hoàng hậu lên thì nàng ta đã uống cả bụng nước, Sơ Ảnh và Lâm Phong đ lại nhìn thấy vậy liền nghĩ thầm trong đầu " thật đáng đời bà".

Một cung nữ hô lên:

Hoàng hậu đã băng hà rồi huhu.

"Không phải chứ xao bả chết sớm vậy ". Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ nàng lương thiện lắm không thể nào thấy chết mà không cứu, nàng liền hô lên.

Tránh ra. Thái giám cung nữ bị tiếng hô làm cho sợ hãi liền né ra nhường đường cho nàng, nàng liền chạy tới sơ cứu cho hoàng hậu mà nàng ta vẫn không tỉnh nàng liền làm hô hấp nhân tạo cho nàng ta.

Cả đám đang nhao nhao lên bên cạnh thấy nàng làm vậy liền hóa đá, lúc này Hiên đế đi tới cũng thấy cảnh này hóa đá theo.

Một lát sau hoàng hậu tỉnh lại biết được là Sơ Ảnh cứu nàng, nàng nhìn Sơ Ảnh bằng ánh mắt phức tạp " tại sao ta hại nàng mà nàng vẫn cứu mạng của ta " nàng cảm thấy mình thật ích kỷ, thật ác độc, nàng bật khóc trước mặt bao nhiêu người.

Sơ Ảnh thấy hoàng hậu bật khóc cũng hết hồn, " nàng làm quá mạnh tay làm đau nàng ta sao hay nàng ta hoảng sợ quá độ, ừ chắc là hoảng sợ rồi " nàng nghĩ vậy nên ôm hoàng hậu dỗ dành.

Hoàng thượng cho người đưa hoàng hậu về

Phụng Tú cung sai thái y tới chăm sóc nàng, quay đầu định nói với Sơ Ảnh vài câu thì ngựa cấp báo từ biên quan về. Hiên đế vội vã thuận triều,

Văn võ bá quan trong triều đang nhao nhao lên thì nghe thấy HOÀNG THƯỢNG GIÁ LÂM điều im bặt. Sau đó là một tràng.

HOÀNG THƯỢNG VẠN TUẾ VẠN VẠN TUẾ.

Tất cả bình thân.

TẠ HOÀNG THƯỢNG.

Biên quan có tin truyền về Nam Cung quốc đang rình mò muốn xâm phạm Hiên Viên quốc chúng ta các khanh có ý kiến gì không ((tác giả lười quá lược bớt ba trăm từ nói về quân thần nha).

Vậy tất cả đều đồng thanh muốn đánh xao

Được vậy cử Trấn Bắc Đại tướng quân Hiên Viên Ngọc Cẩn dẫn bốn ngàn kị binh tinh nhuệ đánh đuổi giặc xâm lăng.

Thần tuân lệnh.

Ta trong cậy vào tứ đệ.

Hoàng thượng cứ yên tâm đợi thần đem tin tốt về.

Vậy bây giờ bãi triều.

Cung tiễn thánh giá.

Đêm nay Hiên đế lại phải thức đêm phê duyệt tấu chương.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-17)