Truyện:Hiệu Ứng Cầu Treo - Chương 46

Hiệu Ứng Cầu Treo
Trọn bộ 97 chương
Chương 46
0.00
(0 votes)


Chương (1-97)

Quần Giang Khác Chi nhanh chóng bị Chung Hi lột ra.

Lần này anh tự mang bao cao su rồi cũng không vội vàng tiến vào.

Một tay anh nắm chặt eo nhỏ của Chung Hi, dựa trên vách đá trong hang động.

Váy bị vén lên, Chung Hi cảm nhận được anh luồn tay vào nơi riêng mật, miệt mài ν⛎·ố·† ν·𝑒 hai cánh hoa môi.

Tiếng nước ái muội vang lên, ngay khi về đến cửa hang phía dưới đã ướt đẫm rồi, cơ thể sẵn sàng nghênh đón chuyện sắp xảy ra tiếp theo.

"Mau lên, để tôi xem kỹ thuật tay của anh đã tiến bộ chưa." Chung Hi không thích cái kiểu không khí im lặng xung quanh lúc này, lại thêm cái hoàn cảnh tối mờ tăm tít như này rất giống lên chùa Lan Nhược quay chụp vậy.

Giang Khác Chi không nói gì chỉ nhìn cô, như là đối với cái giọng điệu ngả ngớn này của cô không còn lời nào diễn tả. Ngón tay theo dòng nước nhờn trơn trượt tiến thẳng vào mị thịt nhỏ hẹp.

Ngón trỏ anh vừa tiến vào một nửa đã không ngừng khuấy động, Chung Hi cong lưng 𝖗·ê·ռ 𝐫·ỉ ra tiếng.

Có âm thanh này κíc-♓ 𝐭h-í-🌜-♓, ngón tay càng ngày càng tiến vào sâu đâ·〽️ thọc. Mỗi lần ngón tay Giang Khác Chi chạm đến điểm G, cả người Chung Hi liền ⓡ*ц*𝐧 𝖗ẩ*🍸.

Cô t-𝐡-ở ⓗ-ổ-𝐧 ♓ể-𝖓, tiểu huyệt chủ động 🎋ẹ.🅿️ 𝖈𝒽ặ.t ngón tay đang ra vào, đồng thời vặn eo di chuyển theo tốc độ 🌜_ắ_ⓜ ✅à_ο của anh.

"Ha a.... Không lẽ vì ⓛà-ⓜ 🌴-ì𝖓-𝒽 nên anh mới chủ động nói chuyện với tôi à?" Chung Hi thỏa mái thở dài một tiếng, ánh mắt ững nước, trêu chọc nói.

Giang Khác Chi không trả lời chỉ im lặng nhìn cô như muốn bảo cái miệng xinh không có việc gì thì khép chặt lại.

Anh cắm thêm một một ngón tay vào trong hoa huyệt, mị thịt nhỏ hẹp hút lấy, hai ngón tay đường đi trơn trượt mỗi lần thọc ra rút vào đều dính 🅓â*〽️ dịch dính nhớt.

Đôi mắt ⓜ*ê Ⓜ️*a*ⓝ của Chung Hi nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, ánh mắt như mang theo si dại làm côn thịt anh càng cứng hơn như nhắc nhở anh không được quên sự tồn tại của nó.

Giang Khác Chi rất rõ, ánh mắt si mê này chỉ vì anh mang ⓚ●♓●0á●𝐢 𝐜ả●𝐦 đến cho cô mà thôi.

Bên tai vang lên tiếng ⓡê-ռ 𝓇-ỉ chưa mấy thỏa mãn của Chung Hi: "Chỉ là mấy ngón tay thôi.... Chưa đủ, tôi muốn nhiều hơn, nhiều hơn thế..."

Cơ thể cô giống như rắn nước không ngừng uốn lượn, Giang Khác Chi nhìn cô chầm chậm rút ngón tay ra, Chung Hi không chịu 𝖐ẹ_𝐩 𝖈𝒽ặ_✝️ lại, như là không vui vì cơ thể hư không trống rỗng khó nhịn. Giây tiếp theo "Bang" một cái, côn thịt thô to không gặp trở ngại nào mạnh mẽ 𝒸ắ●Ⓜ️ ✔️●à●𝐨 tiểu huyệt đã ướt dầm dề, tấn công dồn dập vào chỗ sâu nhất.

"A!"

Chung Hi thiếu chút nữa bị cú va chạm kịch liệt này đẩy lên cao trào, hai tay cô bám chặt lấy bả vai anh, ⓣh_â_𝓃 ✝️_𝐡_ể trên dưới lung lay sắp đổ.

"Tách hai chân ra." Giang Khác Chi khó khăn t_♓_ở ⓓố_c, anh bị Chung Hi xoắn chặt cũng không chịu nổi.

Dư●ơ●n●🌀 ν●ậ●т ở trong hoa huyệt không 𝓇ú*✞ 𝓇*𝒶 cũng không thọc vào được, Chung Hi "Á" một tiếng, hai chân run run tách ra.

Giang Khác Chi ngay lập tức vắt cặp chân nhỏ quấn quanh eo minh.

Chung Hi hốt hoảng kêu, gậy thịt suýt thì tuột ra khỏi miệng huyệt, Giang Khác Chi chống lên người cô, đem côn thịt mạnh mẽ 𝖈ắ_〽️ ☑️à_o nơi sâu nhất.

Chung Hi bị lần thọc vào này của anh làm cho da đầu tê dại, hai người đồng thời sung 𝖘ư-ớ-ⓝ-ℊ thở dài.

"A ha, có phải mấy cái đấu vật hồi nhỏ anh học đều áp dụng vào đây rồi đúng không?" Chung Hi thấy anh dễ dàng kéo đùi mình qua hông tò mò cảm khái.

Giang Khác Chi áp lên người cô, Khéo miệng như cong lên phát ra tiếng cười từ trong cổ họng nhưng lại cố kìm nén.

Chung Hi không biết có phải mình hoa mắt rồi không.

Giang Khác Chi biết mình bây giờ nhìn trông vẫn rất bình tĩnh, nhưng đó chỉ là bên ngoài mà thôi, tiếng ✞·♓·ở 𝐝·ố·🌜 của anh ngày càng dồn dập, bên trong đã trở nên điên cuồng.

Hoa huyệt bị ԁ●ươⓝ●ⓖ 𝐯●ậ●🌴 cắm cho ↪️.𝒽.ả.🍸 ⓝư.ớ.↪️, Chung Hi 𝐬-ư-ớ-п-ℊ đến rên liên tục. Hình như Giang Khác Chi chưa từng rên tiếng nào lúc 𝐥à.𝖒 🌴ì𝐧.𝖍. Vì sao ngay cả cái việc thỏa mãn bản thân cũng phải kìm nén làm gì, Chung Hi không thể hiểu nổi.

Chung Hi nhìn khuôn mặt anh tuấn lại lạnh nhạt trước mắt, ngứa ngáy muốn đưa tay lên vuốt phẳng 𝖉ụ-𝒸 ѵọ-𝖓-ɢ giữa chân mày anh, nhưng chỉ trong chớp mắt, xúc động nhỏ bé tầm thường này đã bị 𝖐𝖍●𝐨●á●❗ 𝒸●ả●Ⓜ️ mãnh liệt hơn đánh cho tan thành mây khói.

Ánh trăng trên cao 𝖒ô*n*g lung, Chung Hi nhắm mắt lại, cảm nhận gây thịt tung hoành trong hoa huyệt, mỗi một lần 𝖈ắ·𝖒 ✔️·à·ο đều làm cô 🅓â.𝖒 đãⓝ.ɢ khen như đúng rồi.

Côn thịt cực nóng đỉnh sâu vào trong tiểu huyệt, Giang Khác Chi đã sớm quen thuộc những điểm mẫn cảm trên người Chung Hi, anh bắt đầu không thỏa mãn với việc thọc thẳng vào mà không ngừng biến đổi góc độ đẩy vào thật sâu, nhiều lần ma sát vào những điểm G.


Cô cố gắng chống vững cơ thể đang nảy lên nảy xuống liên hồi, Giang Khác Chi thực sự cắm quá nhanh, những tiếng гê·n 𝓇·ỉ vô nghĩa dần biến thành bộ dáng há miệng không thở nổi.

"Chậm lại.... Tôi không cần nhanh như vậy, A.... Cao trào rồi!" Cô kề sát bên tai anh nói, môi cọ lên vành tai đỏ ửng của anh.

Ánh mắt anh tối sầm xuống nhưng hoàn toàn không có ý định giảm tốc độ, ngược lại càng thêm cuồng nhiệt tiến vào, như muốn cùng Chung Hi hợp lại làm một. Quy đầu to lớn ma sát với âm đế sưng huyết đỏ bừng. Chung Hi biết mình sắp tới giới hạn rồi, cúi đầu dựa vào cổ Giang Khác Chi há miệng ⓣ♓.ở 𝐝.ố.ⓒ.

Giang Khác Chi ôm chặt cơ thể cô, côn thịt cách một lớp màng mỏng thình lình bị xối dòng nước ◗â*𝖒 dịch ấm áp. Chung Hi nằm dưới người anh liên tục 𝐫u*п 𝓇ẩ*𝐲, trong miệng phát ra tiếng nức nở nhỏ vụn...

Cao trào vừa qua cơ thể vô cùng nhạy cảm, Giang Khác Chi nhịn xuống không bắn, anh chờ Chung Hi bình ổn từ cơn ↪️·ự·🌜 κ·𝐡·𝖔·á·ı, tiếp tục từng chút từng chút đưa đẩy vào bên trong.

Chung Hi bị từng trận 𝖐●♓●ⓞ●á●𝒾 c●ả●〽️ đánh úp làm cả đầu mơ mơ màng màng, nhìn người đàn ông nằm trên.

Đêm tối cùng tình dục dường như khiến đôi mắt anh càng thêm sâu thẳm, k·h·oá·𝖎 ↪️·ả·Ⓜ️ quét qua não cô. Đối với khuôn mặt nghiêm túc này, cô không biết vì sao lại nhớ đến chuyện chiều hôm qua, hình như bây giờ là lúc tốt nhất để nói ra, cô 𝐭·𝖍·ở 𝒹·ố·↪️ nói.

"Giang Khác Chi." Cơ thể cô run run, bầu п●ɢ●ự●𝖈 cô ⓝ♓ấ●𝖕 п●♓●ô: "Anh có phải từng, cùng giám đốc Uỷ ban Cải Cách và phát triển Quốc gia...Bất hòa chuyện gì không?"

Giang Khác Chi vốn dĩ đang đè nặng lên người cô tiến vào, nghe vậy liền trầm mặc nhìn chằm chằm khuôn mặt phiến hồng của cô.

Anh thấy trong mắt cô tràn đầy tò mò, môi hơi nhếch lên, như muốn nói điều gì.

"Hư." Giang Khác Chi giơ tay lên, đem mặt sau của ngón cái ấn lên bờ môi ɱề.𝖒 mạ.❗, âm thanh trầm thấp nói: "Đừng nói gì."

Giọng nói anh rất ✞-ì𝖓-𝐡 𝖙-ứ, Chung Hi nhìn vào mắt anh, phía dưới thừa đón nhận từng cú thúc mạnh mẽ, xúc cảm trên môi khiến đầu óc cô mơ màng.

Côn thịt đâ*Ⓜ️ ⓥ*à*0 rất sâu làm cơ thể cô liên tục xóc nảy lên xuống, một lúc sau, cô vươn đầu lưỡi ra 🦵ℹ️ế·〽️ vào lòng bàn tay anh.

Giang Khác Chi như ⓒ♓●ế●𝐭 lặng nhìn chằm chằm cô, cảm giác ngứa ngáy trên tay cùng xúc động muốn ⓑắ·ⓝ ✞❗·п·♓ như khiến anh trên bờ vực sụp đổ. Trong không khí đậm mùi ái muội của tìռ-h á-i, cảm giác ướt nóng từ lòng bàn tay như lần nữa châm lên ngọn lửa ◗*ụ*ⓒ ⓥ*ọռ*ɢ trong anh.

Bốn mắt giao nhau triền miên, Giang Khác Chi nhíu mày, trong mắt như có bão táp mưa sa. 𝒟·ư·ơ·𝖓·🌀 𝖛ậ·𝖙 tức tốc thọc mạnh vào trong hoa huyệt.

Anh nhìn không chớp mắt cánh môi kiều diễm ướ·t á·🌴 trước mắt, đúng lúc Chung Hi hé môi "Ừm" một tiếng, anh do dự cúi người hô-п xuống.

Chương (1-97)