Truyện:Hiền Thê Nhà Ta Quá Bạc Tình - Chương 114

Hiền Thê Nhà Ta Quá Bạc Tình
Trọn bộ 119 chương
Chương 114
0.00
(0 votes)


Chương (1-119)

Hai ngày sau, Tiết Nghi Ninh mang theo Bảo Châu, cùng Lạc Tấn Vân trở về thăm Tiết gia.

Trời đông giá rét, Lạc Tấn Vân không cưỡi ngựa mà cùng vợ con ngồi chung trong xe ngựa.

Trong khoang xe, Tiết Nghi Ninh dạy Bảo Châu gọi “ông ngoại”, “bà ngoại”, nhưng bé chỉ ú ớ học theo được một tiếng “ông”, một tiếng “bà”, ngọng nghịu đáng yêu.

Lạc Tấn Vân cười hỏi:

“Bảo Châu từng gặp ông bà được mấy lần rồi?”

Tiết Nghi Ninh lắc đầu:

“Không nhiều lắm, chắc là khi con bé một tuổi thì có gặp qua. Đệ muội ở cách nhà mẹ đẻ khá xa, chị em dâu lại không thuận, nên ta cũng ít khi về. ”

Nàng nói nghe có vẻ uyển chuyển, nhưng Lạc Tấn Vân lại hiểu rất rõ, nàng nếu thường xuyên trở về, với tính tình của Hoàng Thúy Ngọc, kiểu gì cũng sẽ kiếm chuyện, rồi lại đến trước mặt mẫu thân nói ra nói vào. Mà mẫu thân hắn… xưa nay chẳng đứng về phía ai, chỉ khiến nàng phải thiệt thòi.

Nàng muốn giữ thân phận, muốn giữ thể diện, còn Hoàng Thúy Ngọc thì chẳng cần mấy thứ ấy.

Lạc Tấn Vân trầm giọng nói:

“Về sau muốn về thì cứ về, ta sẽ cùng đi với nàng. ”

Tiết Nghi Ninh liếc hắn một cái, rồi cúi đầu, khẽ cong môi, đáp khẽ:

“Được. ”

Đến Tiết phủ, Lạc Tấn Vân cung kính hành lễ nhạc phụ nhạc mẫu. Tiêu thị đương nhiên tiếp đón nồng hậu, vừa thân thiết vừa mang theo vài phần cảm kích cùng áy náy. Tiết Gián thì có phần lúng túng, thần sắc ngượng nghịu. Vậy mà Lạc Tấn Vân lại chủ động hướng ông xin chữ, khiến Tiết Gián vui mừng khôn xiết, không chút do dự mà gật đầu đáp ứng. Từ đó, giữa cha vợ con rể, bầu không khí cũng thêm phần hòa hợp.

Chứng kiến cảnh tượng ấy, trong lòng Tiết Nghi Ninh không khỏi khẽ động. Nàng biết rõ, Lạc Tấn Vân nào thực sự cần xin chữ, bất quá chỉ là lấy lòng phụ thân nàng mà thôi.

Phụ thân nay đã là thứ dân, sớm không còn danh vọng như năm xưa, cũng chẳng còn là bậc lãnh tụ văn đàn từng khiến người người kính ngưỡng. Mà Lạc Tấn Vân vẫn có thể hạ mình, làm ra lễ tiết như thế, hiển nhiên là vì nàng.

Sau bữa tiệc rượu, Tiết Gián lui xuống trước, Lạc Tấn Vân thì cùng Tiết Thiếu Đường đi dạo trò chuyện. Tiêu thị liền đưa nàng vào phòng trong, từ tủ lấy ra một bao lớn được bọc kỹ bằng giấy thô, đưa cho nàng.

“Đây là mấy hôm trước ta đến chỗ Chu đại phu bốc cho con. ” Tiêu thị vừa nói vừa cẩn thận đưa tay gói lại, “Mang về sắc uống, uống đều đặn đến sang xuân. ”

Tiết Nghi Ninh nhận lấy, đưa lên gần mũi khẽ ngửi, rồi hỏi:

“Là thuốc gì ạ?”

Tiêu thị đáp khẽ:

“Là thuốc bổ. Nay con rể đã hồi phủ, con cũng nên điều dưỡng thân thể cho tốt. Tranh thủ sớm có tin mừng. Ta nghe ca con nói, Hoàng thượng có ý điều nó đi phương Nam, nếu thật sự xuất chinh, đến khi đó lại xa cách rồi. ”

Tiết Nghi Ninh khẽ gật đầu, thầm nghĩ: Chuyện này Lạc Tấn Vân lại chưa từng nhắc qua với nàng.

Tiêu thị lại nói tiếp:

“Còn có Mã tiên cô, hôm nào rảnh, con theo ta đến đó một chuyến, để bà ấy thay con an bài một phen. Biết đâu mọi sự lại suôn sẻ hơn. ”

Tiết Nghi Ninh mỉm cười:

“Mã tiên cô ấy… giờ còn quản mấy chuyện như vậy sao?”

Tiêu thị đáp ngay:

“Sao lại không? Lần trước cầu chẳng phải linh nghiệm lắm đó sao? Dù sao cũng mặc kệ, con nói xem, bây giờ nó đối với con chẳng phải rất tốt ư?”

Tiết Nghi Ninh chỉ đành cười nhẹ nói:

“Chàng không thích mấy chuyện này đâu. Hay là, mẫu thân theo con đến miếu Quan Âm dâng hương lễ bái thì hơn?”

“Miếu Quan Âm?” Tiêu thị ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu:

“Vậy cũng được. Sang năm tìm dịp, ta với con đi một chuyến. ”

Nói đến đây, ánh mắt bà dừng trên người nữ nhi, vừa cảm khái vừa trách yêu:

“Giờ nhìn con cũng ra dáng hơn chút rồi đấy. Trước kia thì cứng đầu bướng bỉnh, cái gì cũng chẳng chịu, khiến ta lo đến bạc cả tóc. Giờ còn biết lo, biết nghĩ, biết thuận theo cơ duyên. Con cứ yên tâm, một bên điều dưỡng thân thể cho tốt, một bên thành tâm cầu Quan Âm nương nương phù hộ, lại cùng con rể thuận hòa yêu thương, chẳng mấy chốc, có thể cho Bảo Châu thêm một đệ đệ rồi. ”

Tiết Nghi Ninh cúi đầu nhìn Bảo Châu đang lim dim trong lòng, khẽ cười nói:

“Mẫu thân dạy rất đúng. Trước kia nữ nhi không hiểu chuyện, khiến người lo lắng nhiều rồi. ”

Không bao lâu sau, Bảo Châu ngủ say, được bà vú bế xuống nghỉ. Tiêu thị cũng thấy mệt, trở về phòng nghỉ ngơi. Tiết Nghi Ninh nghe được Lạc Tấn Vân cùng Tiết Thiếu Đường đang ở thư phòng, bèn sai người bưng một bát canh đến, tự mình mang qua.

Vừa đến trước cửa thư phòng, nàng liền nghe thấy Tiết Thiếu Đường hỏi:

“Nếu ngươi không đáp ứng, Thụy Vương về sau ghi hận, tính trả thù thì sao?”

Trong lòng nàng khẽ chấn động, nhất thời chưa dám bước vào.

Chỉ nghe bên trong, Lạc Tấn Vân đáp:

“Hắn xác thực sẽ không dễ bỏ qua, nhưng ta cũng không muốn làm người bên đảngThụy Vương. ”

Tiết Thiếu Đường liền nói tiếp:

“Vậy chẳng lẽ Nguyên Nghị nhìn trúng Thuần Vương?”

Lạc Tấn Vân không lập tức trả lời, mà nàng còn đang nghi hoặc chưa rõ, thì cánh cửa bỗng nhiên mở ra, làm nàng giật mình, bát canh trên khay suýt nữa nghiêng đổ.

Người mở cửa chính là Lạc Tấn Vân, thấy là nàng, sắc mặt cũng hiện chút bất ngờ.

Tiết Thiếu Đường theo sau bước ra, bật cười nói:

“A Ninh, muội làm gì vậy? Ta còn đang nghĩ, chức quan của ta nhỏ như hạt mè, mà sao lại có gian tế trà trộn vào?”

Tiết Nghi Ninh có chút ngượng ngùng, bưng canh bước vào, đem hai chén canh củ năng hầm xương đặt xuống trước mặt hai người, rồi đáp:

“Nghe hai người nói chuyện… muội thấy lo lắng, liền không nhịn được đứng ngoài nghe vài câu. ”

Nói xong, nàng khẽ liếc nhìn Lạc Tấn Vân.

Trước đây từng hỏi qua hắn, lúc ấy hắn nói như thể chẳng có chuyện gì to tát, ai ngờ sau lưng lại dính dáng đến việc lớn như vậy.

Lạc Tấn Vân nhẹ giọng giải thích:

“Chỉ là không muốn để nàng phải lo nghĩ. ”

Nói đến Thụy Vương và Thuần Vương, Tiết Nghi Ninh cũng biết đôi chút.

Hiện nay, trưởng tử của đương kim hoàng thượng đã mất trong trận chiến công thành, được truy phong làm Tĩnh Vương, nhưng ngôi vị thái tử vẫn để trống.

Hoàng hậu chỉ có một người con là Tĩnh Vương, hai hoàng tử còn lại đều do phi tần sinh, thế lực ngang nhau, thực lực cũng không chênh lệch là bao. Vì vậy, người kế thừa ngôi vị trong tương lai chắc chắn sẽ là một trong hai người đó.

Triều đình chia thành hai phe Thụy Vương đảng và Thuần Vương đảng.

Thụy Vương là hoàng thứ tử, trời sinh tính nóng, giỏi việc quân sự, từng lập đại công trong chiến dịch bình thiên hạ, quân công chỉ xếp sau vị Tĩnh vương đã khuất.

Còn Thuần Vương thì chẳng giỏi cưỡi ngựa bắn cung, nhưng lại tinh thông văn lược, tính tình khoan hậu, từ lâu đã nổi danh hiền đức, được không ít quan viên văn nhã trọng vọng.

Hoàng thượng trước nay thái độ mập mờ, đối với hai vị hoàng tử vẫn giữ thái độ lưng chừng, chần chừ chưa quyết. Dần dà trong triều cũng bắt đầu có lời đồn rằng Hoàng thượng vốn sủng ái Tĩnh vương đã khuất, có lẽ cuối cùng sẽ lập trưởng tôn làm người kế vị.

Chỉ là hoàng trưởng tôn tuổi vẫn còn nhỏ, tất nhiên không thể so được với hai vị hoàng tử hiện nay cả về thế lực lẫn căn cơ.

Nhớ lại lời ca ca từng hỏi lúc trước, Tiết Nghi Ninh cũng lên tiếng hỏi Lạc Tấn Vân:

“Chàng không đứng về phía Thụy Vương, vậy là muốn ủng hộ Thuần Vương sao?”

Với thân phận võ tướng của hắn, nàng vốn tưởng hắn sẽ lựa chọn Thụy Vương.

Lạc Tấn Vân đáp:

“Người ta muốn ủng hộ… là Hoàng thượng. ”

Tiết Thiếu Đường lập tức chen lời:

“Ý Nguyên Nghị là muốn giữ mình trung lập? Nhưng nói thì dễ, làm mới khó. ”

Lạc Tấn Vân gật đầu:

“Cho nên lần này, ta khó tránh khỏi bị cuốn vào. Chỉ là, đại ca cũng rõ, Hoàng thượng hiện vẫn tráng kiện, lại là bậc quân vương cương nghị quả đoán, e rằng người như ngài sẽ chẳng hề thích hoàng tử kết bè kết đảng."

Tiết Thiếu Đường suy nghĩ một lát rồi gật đầu:

“Ý của Nguyên Nghị, ta đã rõ. ”

Rồi lại không khỏi lo lắng:

“Chỉ là, nếu đã như vậy, lần này chức Nam chinh đại tướng quân, e là khó lọt vào tay ngươi?”

Lạc Tấn Vân khẽ cười:

“Lọt không được thì thôi, để người khác đi là được. ”

Từ thư phòng Tiết Thiếu Đường bước ra, Tiết Nghi Ninh nghiêng đầu nhìn Lạc Tấn Vân, khẽ hỏi:

“Mấy ngày nay, trong lòng chàng hẳn là khó chịu lắm phải không? Vậy mà chưa từng nói với ta một lời. ”

Hai năm trước, Lạc Tấn Vân từ chức nhị phẩm Trấn Quốc Đại tướng quân bị giáng xuống làm tứ phẩm Trung Võ tướng quân. Tuy là bị giáng chức, nhưng tước vị hầu tước vẫn còn, trong quân lại có uy danh, phần lớn người đều cho rằng hắn vẫn được Hoàng thượng tin dùng, sớm muộn cũng phục chức.

Mà lần này chiến sự phương Nam đã nắm chắc phần thắng trong tay, chính là cơ hội tốt để lập công. Nếu đi, trở về rất có thể sẽ được trọng thưởng. Nếu không đi, e rằng khó có cơ hội tốt như thế nữa.

Lạc Tấn Vân nghiêng đầu nhìn nàng, hỏi:

“Nàng hy vọng ta xuất chinh sao?”

“Ta đương nhiên…” Tiết Nghi Ninh cúi đầu, giọng nhẹ hẳn đi “…đương nhiên là không muốn. ”

Khóe môi Lạc Tấn Vân hơi nhếch lên:

“Vậy thì chẳng phải tốt sao? Vậy ở nhà với nàng. ”

Nàng mỉm cười, không nói gì thêm.

Thấy nàng đang xoa hai tay trước 𝓃🌀-ự-↪️ cho ấm, hắn dặn:

“Lần sau ra ngoài nhớ mang theo lò sưởi tay. ”

Nói rồi đưa tay ra, vừa định nắm lấy tay nàng thì bỗng nghe thấy tiếng bà vú vọng tới:

“Tướng quân, phu nhân—”

Hai người ngẩng đầu nhìn lên, thấy bà vú đang ôm Bảo Châu đi tới, vừa đến trước mặt liền nói:

“Chắc là lạ giường, ngủ được một lát đã tỉnh, cứ nhất quyết đòi tìm nương. ”

Tiết Nghi Ninh vội đưa tay ôm lấy con, mỉm cười dỗ dành:

“Còn lạ giường gì chứ? Nương chẳng phải đã mang cả chăn nhỏ của con đến rồi sao?”

Bảo Châu mềm giọng nói, mặt vùi vào vai mẫu thân:

“Muốn nương…”

Lạc Tấn Vân thấy nàng tay lạnh, liền nói:

“Để ta ôm cho, đỡ lạnh tay nàng. ”

Không ngờ Bảo Châu lại bám chặt lấy mẫu thân không chịu buông, lập tức nép cả người vào cổ Tiết Nghi Ninh, ôm chặt không rời.

Tiết Nghi Ninh nghiêng đầu nhìn hắn, vừa cười vừa nói:

“Con bé không muốn. ”

Lạc Tấn Vân khẽ mím môi, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ xen lẫn thất bại.

Cứ như vậy, hai người dắt nhau đi vài bước, chẳng bao lâu đã đến gần chỗ mấy cây ngọc lan trong hậu viện Tiết gia.

Chiếc giá đu dây vẫn còn treo nguyên ở đó. Một vệt nắng xuyên qua tầng mây rơi xuống, nghiêng nghiêng phủ lên xích đu, ánh sáng nhẹ nhàng mà ấm áp, mang theo vẻ yên tĩnh bình yên khó nói thành lời.

Bảo Châu đưa tay chỉ về phía chiếc xích đu, giọng non nớt chỉ huy:

“Nơi đó, đi. ”

Tiết Nghi Ninh cười hỏi:

“Bảo Châu muốn ngồi xích đu à?”

Nói rồi liền ôm bé đến bên đó, đặt nàng đứng lên mặt ghế xích đu.

“Chờ con lớn thêm một chút, sẽ được đứng lên chơi đánh đu. ” nàng vừa đỡ con, vừa dỗ dành.

Bảo Châu đứng chưa đã, còn muốn thử nhún chân nhảy nhảy, như thể thật sự muốn đu.

Tiết Nghi Ninh vừa đỡ vừa nói:

“Người thì nhỏ, mà gan lại to ghê. ”

Lạc Tấn Vân nghiêng đầu nhìn hai mẹ con, cười nói:

“Để ta đẩy cho. Nàng ôm con ngồi xuống đi. ”

Tiết Nghi Ninh cũng hứng thú không ít, trên mặt mang theo ý cười:

“Được, để ta thử xem. ”

Nàng vừa nói vừa ôm Bảo Châu ngồi xuống ghế, một tay vòng chắc lấy con, một tay vịn lấy dây, còn dặn dò:

“Chàng nhớ đẩy nhẹ thôi đấy. ”

Lạc Tấn Vân đưa tay đẩy nhẹ xích đu, Bảo Châu lập tức níu chặt áo mẫu thân, “ha ha ha” bật cười thành tiếng. Vừa cười vừa hưng phấn nhún người nhảy trên đùi nàng, khiến Tiết Nghi Ninh không kìm được bật cười, khẽ mắng yêu:

“Tiểu ⓠu_ỷ, cẩn thận một chút! Lỡ nương không giữ nổi, té xuống thì sao?”

Nhưng Bảo Châu nào chịu nghe, vẫn vui vẻ đạp đạp chân, nhún người nhảy nhót, làm nàng vừa hét khẽ vừa cười không ngớt. Cuối cùng nhíu mày trêu:

“Nhất định là giống cha con rồi, cái nết nghịch chẳng chịu ngồi yên. ”

Lạc Tấn Vân không đáp, chỉ đứng phía sau nhìn hai mẹ con cười khẽ, ánh mắt dịu dàng như nước.

Hắn bất giác nhớ đến Bùi Tuyển… nhớ đến bức họa đó.

Nhớ đến y đã từng ôm nàng ngay tại đây…

Nhưng tất cả đều là quá khứ.

Còn hiện tại, nàng ôm con gái của bọn họ, ngồi cùng chiếc xích đu, cười rộ bên ánh nắng, còn hắn là người đứng phía sau đẩy.

Có lẽ, những ký ức từng có sẽ dần trôi qua. Trong mắt nàng, trong lòng nàng, sẽ dần chỉ còn lại hiện tại và tương lai.

---

Đêm đó dưới ánh nến lặng lẽ lay động, chân nàng vừa khẽ chạm lên vết thương ở 𝓃●🌀ự●𝐜 hắn, lập tức rụt lại, hơi thở cũng nghẹn đi một nhịp. Hắn cúi đầu nhìn nàng, giọng trầm thấp khẽ hỏi:

“Sao khuya rồi còn uống thuốc?”

Nàng chớp mắt, giọng đứt quãng:

“Mẫu thân nói… là thuốc bổ, giúp dễ mang thai…”

Lời chưa dứt, hắn đã khẽ bật cười, cúi người, tay vòng qua eo nàng, một đường siết lại, môi phủ xuống môi nàng, vừa chạm vào đã như lửa bén rơm, không cho nàng một cơ hội thở.

Tiết Nghi Ninh muốn đẩy ra, nhưng tay vừa động đã bị hắn giữ lấy. ♓●ơ●ï ✞𝖍●ở d●ồ●п ⓓậ●p, trong lòng hoảng hốt, chỉ còn lại một tiếng nức nhẹ không thành lời.

Thân thể bị áp sát, da thịt kề nhau nóng rực. Hắn hôn nàng không cho trốn, tay dọc theo sống lưng nàng mà 𝐯*ⓤ*ố*ⓣ ⓥ*𝖊.

Đêm dài, ngoài kia gió đã lặng, chỉ nghe bên trong phòng là tiếng giường kẽo kẹt cùng hơi thở quyện chặt.

Hồi lâu sau, hắn nghiêng người ôm nàng từ phía sau, tay vẫn chưa rời khỏi vòng eo mềm, hơi thở ấm áp phả bên vành tai:

“Muốn nhi tử sao?”

Nàng vùi mặt trong gối, giọng còn run nhẹ:

“Các người… chẳng phải đều muốn sao…”

“Ta thì không. ” Hắn nói, môi khẽ cọ vào gáy nàng, “Lại có một nữ nhi nữa, đặt tên là Minh Châu cũng được, Trân Châu cũng tốt. Nhưng nếu có thêm một đệ đệ, để bảo vệ các nàng, chẳng phải càng hay?”

Nàng khẽ cười, giọng mang chút trêu chọc lẫn mệt mỏi:

“Nếu đã muốn châu với báu như vậy, lại còn muốn thêm đệ đệ… chàng cứ nạp thêm vài thiếp chia đều cho đủ đi. ”

“Trong nhà có một đố phụ như nàng, ta nào dám. ” hắn đáp, giọng đầy ý cười, lại cúi xuống, hôn lấy vành tai nàng.

Nàng nhẹ giọng dỗi:

“Ai ai cũng nói ta hiền huệ. Nếu thật sự như vậy, vài hôm nữa bà mối có đến thì ta cũng mặc kệ. ”

Hạ Liễu Nhi đã khỏi bệnh, cũng đồng ý chuyện xuất giá. Tiết Nghi Ninh liền hẹn bà mối một ngày sau đến gặp mặt, thay nàng bàn chuyện hôn sự.

Lạc Tấn Vân nghe vậy chỉ nhàn nhạt đáp:

“Nữ nhi của người khác, làm sao sánh được với Bảo Châu xinh xắn lại lanh lợi. Nhi tử của người khác, cũng chưa chắc đã thật lòng muốn bảo vệ con bé. ”

Nói xong, hắn hơi cúi đầu, tay khẽ vuốt bụng nàng, cúi sát bên tai thì thầm:

“Huống chi, của vi phu đều bị nàng nuốt vào cả rồi, giờ còn đâu ra nhiều mà chia?”

Tiết Nghi Ninh đỏ mặt, tay giơ lên đánh hắn một cái.

Lạc Tấn Vân cười khẽ, tay giữ lấy vai nàng, ánh mắt sâu lắng, rồi cúi đầu hôn lên môi nàng.

Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, lúng túng đáp lại nụ hôn, đầu lưỡi khẽ chạm vào hắn, ngập ngừng, vụng về, như thể lần đầu học cách yêu một người.

Chính vào khoảnh khắc ấy, nàng mới chợt bừng tỉnh: thì ra đến điều này, nàng cũng chưa từng biết.

Dĩ vãng bao năm, quả thật là nàng đã phụ hắn quá nhiều.

Có lẽ, chuyện thân mật là vì nối dõi tông đường.

Nhưng giờ đây, cái ôm, nụ hôn, và sự quấn quýt này lại chẳng vì điều gì khác, chỉ đơn giản là… muốn cùng hắn…

Chương (1-119)