← Ch.108 | Ch.110 → |
Hai ngày sau, Tiết Nghi Ninh nhận được thư do hạ nhân Tiết gia mang tới. Thư là do ca ca nàng Tiết Thiếu Đường tự tay viết, hỏi nàng về chuyện có liên quan đến Lạc Tấn Vân.
Xem qua thư, nàng mới hiểu vì sao mấy hôm trước lại có người từ nha môn Kinh Triệu Doãn tới Lạc phủ.
Thì ra ngày hôm Lạc Tấn Vân hồi kinh, hắn đã ɢ●ℹ️●ế●✝️ hai người ngay ngoài cửa thành. Trong đó, một kẻ là con trai của Kinh Triệu Doãn, giữ chức ngũ trưởng ở cửa thành, đang chuẩn bị được thăng chức. Càng đáng nói hơn, vị Kinh Triệu Doãn ấy lại theo phe cánh của Thụy Vương, người hiện nay được xem là ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi vị Thái tử, nói không chừng mai sau chính là đương kim thiên tử.
Giờ đây, Kinh Triệu Doãn đã tìm mọi cách để khiến Hoàng thượng xử phạt nghiêm khắc đối với Lạc Tấn Vân. Lạc Tấn Vân vốn đã bị giáng chức, từ Trấn Quốc đại tướng quân xuống Trung Võ tướng quân, địa vị ở kinh thành đã không còn như xưa, nay lại vướng vào đại họa này, chỉ sợ thế cục càng thêm nguy hiểm. Bởi vậy Tiết Thiếu Đường mới vội vàng viết thư, muốn dò xem nàng có biết hắn định liệu ra sao hay không.
Hắn nghĩ nàng hẳn sẽ biết tính toán của Lạc Tấn Vân, nhưng thực ra đến lúc cầm thư trong tay, nàng mới biết sự tình nghiêm trọng đến vậy.
Thậm chí, nàng đến một câu hỏi cũng không dám mở miệng. Trong lòng mơ hồ đã đoán được nếu thực sự đi hỏi, đáp lại nàng sẽ chỉ là lãnh đạm và im lặng.
Bởi vì hắn giờ đây, ngay đến liếc nhìn nàng một cái cũng không muốn, càng không nói đến chuyện cùng nàng bàn bạc chuyện quan trọng.
Tiết Nghi Ninh đem bức thư lật đi lật lại nhiều lần, cuối cùng vẫn không biết nên viết gì hồi đáp, chỉ đành tạm gác sang một bên.
Tiết trời dần dần chuyển lạnh. Tuy chưa đến lúc tuyết rơi, nhưng trong phủ đã bắt đầu phát y phục mùa đông, than củi, chậu sưởi. Hôm ấy tuyết rơi, nhà bếp náo nhiệt hẳn lên, bắt đầu chuẩn bị muối thịt, phơi cá khô, giã bánh dày, rõ ràng đã có không khí Tết đến nơi.
Con gái nhà quyền quý từ nhỏ phải học đủ lễ nghi: may vá, thêu thùa, viết chữ, xem sổ sách, hoặc cùng người trong bếp nấu cháo hầm canh, còn việc muối thịt, phơi cá, giã bánh... thì thường không phải đụng tới. Nhưng Bảo Châu lại thích xem, Tiết Nghi Ninh vì thế tự mình ôm nữ nhi đến nhà bếp xem từng con cá lớn được làm sạch treo lên.
Xem đến gần giờ cơm, nàng mới ôm Bảo Châu trở về.
Đi tới gần Kim Phúc Viện, liền gặp Lạc Tấn Phong.
Vừa thấy Bảo Châu, hắn liền cười lớn gọi: “Bảo Châu nha đầu, xem nhị thúc mua gì cho con này?”
Nói rồi lấy trong tay ra một con lật đật sặc sỡ.
Con lật đật rực rỡ sắc màu, đúng là kiểu Bảo Châu thích, tiểu cô nương lập tức vươn tay nhỏ, reo lên:
“Nhị thúc… đưa!”
Lạc Tấn Phong bước lại gần, lắc lắc lật đật một chút, bên trong còn có chuông nhỏ, kêu “keng keng keng” nghe rất vui tai.
Bảo Châu mở đôi mắt tròn xoe rạng rỡ, bật cười khanh khách, hai tay giơ ra muốn bắt lấy.
Lạc Tấn Phong cười nói: “Phải cho nhị thúc ôm một cái đã. ”
Tiết Nghi Ninh liền thuận tay bế con đưa cho hắn.
Lạc Tấn Phong vốn đã không ưa hai đứa con trai nghịch ngợm phá phách trong nhà mình, nên lại càng cưng chiều Bảo Châu. Mỗi lần gặp là phải dỗ dành, phải ôm một cái, có khi còn đặc biệt mang từ ngoài về cho nàng mấy món đồ chơi hình thú nhỏ xinh. Bảo Châu cũng thân với hắn, phá lệ gầ·𝓃 ℊũ·𝐢.
Nàng hí hửng chơi con lật đật một hồi, chợt nhớ ra điều gì, bèn ngẩng đầu, hướng về phía Lạc Tấn Phong, mềm giọng nói:
“Cảm ơn… nhị thúc. ”
Nàng mới học nói, mỗi lần mở miệng đều là từng chữ từng chữ rơi ra, nghe mà mềm cả lòng.
Lạc Tấn Phong nghe xong thì vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, cười nói:
“Chà, Bảo Châu của chúng ta đúng là hiểu chuyện! Mới bấy nhiêu tuổi đã biết nói cảm ơn, không uổng công nhị thúc thương con!”
Tiết Nghi Ninh đứng bên mỉm cười nhìn hai người, nghĩ đến chuyện của Lạc Tấn Vân, liền hỏi:
“Nhị đệ, chuyện của đại ca, đệ có nghe được gì mới không?”
Lạc Tấn Phong nghe vậy liền hiểu nàng đang nói đến việc gì, đáp:
“Hai hôm trước huynh ấy có đến nha môn Kinh Triệu Doãn, nhưng rất nhanh đã trở về. Nghe nói bên Thụy Vương…”
Nói được nửa chừng, liền có một giọng nữ chanh chua vọng tới:
“Lạc Tấn Phong, chàng cũng nhàn rỗi thật đấy!”
Tiết Nghi Ninh quay đầu lại, chỉ thấy Hoàng Thúy Ngọc đang dẫn con trai từ phía sau đi tới. Dù gọi tên Lạc Tấn Phong, nhưng ánh mắt lại chằm chằm đổ dồn về phía nàng, vẻ mặt không vui lộ rõ mồn một.
Lạc Tấn Phong nghe ra trong giọng nàng đầy mùi âm dương quái khí, liền cười nhạt, đáp trả:
“Ta nhàn hay không, nàng quản được sao”
Bảo Châu thấy Hoàng Thúy Ngọc, giọng non nớt cất tiếng chào:
“Thẩm thẩm. ”
Hoàng Thúy Ngọc mặt không biểu cảm, chỉ liếc con bé một cái, không đáp lời, quay sang nói:
“Tỏa Nhi bị người ta bắt nạt, chàng chẳng đi đòi lại công đạo, lại nhàn hạ ở đây. ”
Lạc Tấn Phong cau mày:
“Chuyện đó đã mấy hôm rồi, còn lôi ra làm gì? Trẻ con xô xát, có gì ghê gớm đâu mà đòi công đạo?”
“Cái đầu cũng bị đánh sưng lên, đó là trẻ con đánh nhau sao? Chàng chỉ biết lười, cả ngày chẳng biết trong bụng đang toan tính điều gì, chính sự thì chẳng lo…”
Lời tiếp theo nàng chưa nói ra, nhưng ánh mắt đã quét qua Bảo Châu, đầy vẻ khó chịu.
Ý tứ quá rõ, chính sự thì không mà chuyện nhàn rỗi thì lắm, còn bày đặt ôm ấp Bảo Châu cho bằng được.
Tiết Nghi Ninh liền đưa tay ôm lấy nữ nhi, dịu giọng nói với Lạc Tấn Phong:
“Chuyện của Tỏa Nhi, nhị đệ hãy cùng đệ muội bàn bạc thêm, việc của đại ca đệ, để hôm khác ta lại hỏi. Bảo Châu chắc cũng sắp đói, ta đưa con bé về trước. ”
Lạc Tấn Phong xoa đầu Bảo Châu, cười nói:
“Hôm nào nhị thúc lại đem kẹo đường đến cho con. ”
Tiết Nghi Ninh khẽ gật đầu:
“Nhị đệ, đệ muội bận việc, ta không quấy rầy nữa. ”
Dứt lời liền ôm Bảo Châu quay về.
Vừa xoay người đi không bao xa, Tiết Nghi Ninh đã nghe thấy phía sau vang lên tiếng Hoàng Thúy Ngọc:
“Một đứa nữ nhi chẳng đáng giá, ngay đến phụ thân ruột còn chẳng buồn đoái hoài, chàng còn xem như bảo bối mà nâng niu, rốt cuộc là có toan tính gì trong lòng?”
Ngay sau đó là giọng Lạc Tấn Phong hạ thấp, пg𝒽·❗·ế·ⓝ гă·𝖓·ⓖ quát khẽ:
“Cô bị bệnh sao? Nói năng kiểu gì vậy, phát rồ rồi à? Đó là chất nữ của cô, cô cũng là nữ nhân, thế mà mở miệng nói ra những lời ấy!”
Tiết Nghi Ninh vội vã sải bước nhanh hơn, không muốn để Bảo Châu nghe thấy những lời độc địa kia.
Ngay sau lưng nàng, giọng Hoàng Thúy Ngọc lại the thé vang lên:
“Phải đấy, ta là nữ nhân, nó cũng là nữ nhân. Nhưng nhìn chàng với mẹ con cô ta cười nói thân thiết như vậy, người ngoài không biết còn tưởng chàng là cha ruột của nó!”
Lạc Tấn Phong nghe vậy thì sắc mặt tái mét, giận đến mức không nói nên lời, hất mạnh tay áo quát:
“Hoàng Thúy Ngọc, lời đó mà cũng là thứ cô dám nói ra miệng? Cô là thấy mấy ngày nay yên ổn quá nên muốn gây sóng gió, phải không?” Nói xong liền tức giận bỏ đi.
Hoàng Thúy Ngọc sững lại, nét mặt thoáng tái đi. Nàng cũng biết mình đã lỡ lời.
Những lời kiểu này nếu để truyền ra ngoài, không chỉ ảnh hưởng đến bản thân, mà ngay cả danh tiếng của Lạc gia cũng bị tổn hại. Chẳng qua vừa rồi trong lòng nóng giận, miệng nhanh hơn não, mới thốt lên lời độc miệng đến vậy.
Tiết Nghi Ninh vốn đã đẹp hơn nàng, lại thêm một thân áo bông váy dài màu cam nhạt, ôm theo nữ nhi đáng yêu đứng đó, nhìn chẳng khác nào người trong tranh bước ra. Cảnh tượng nàng cùng Lạc Tấn Phong trêu đùa Bảo Châu dưới ánh nắng chiều, thật quá ấm áp, quá đẹp đẽ.
Nghĩ đến Lạc Tấn Phong xưa nay chưa từng có loại kiên nhẫn này với hai đứa nhỏ của mình, trong lòng Hoàng Thúy Ngọc không khỏi dâng lên một trận đố kỵ, giận đến mức phải đi tới đánh gãy.
Nghĩ nghĩ, nàng liền cố ý rướn giọng đuổi theo Lạc Tấn Phong: “Chàng đừng trách ta nói lời khó nghe, hiện tại đại ca chàng cũng chẳng buồn bước vào phòng nàng ta, nàng ngày ngày đơn độc thủ tiết, chẳng khác nào nửa cái quả phụ, một nam nhân như chàng còn chẳng biết giữ kẽ!”
Lạc Tấn Phong suýt nữa giơ tay định cho nàng một bạt tai, cuối cùng vẫn cố nhịn, 𝖓ℊh_❗_ế_ռ ⓡ_ă_ռ_𝖌 nói: “Hoàng Thúy Ngọc, cô càng lúc càng quá quắt! Ta sống tới chừng này tuổi, chưa từng thấy nữ nhân nào độc mồm độc miệng như cô!”
Hoàng Thúy Ngọc thấy động tác ấy, liền giận dữ quát lớn: “Chàng định làm gì? Muốn đánh ta à? Đánh đi! Đánh cho con chàng thấy luôn, xem ta có nói sai lời nào không, chẳng qua là cho chàng một lời cảnh tỉnh!”
Lạc Tấn Phong giận đến phát run, đang định cãi lại thì khóe mắt lại liếc thấy cách đó không xa có một bà mụ già đang giả vờ quét lá, liền xoay người bỏ đi, không thèm để ý đến nàng thêm nửa câu.
Trong viện Kim Phúc, bà vú đi bên cạnh Tiết Nghi Ninh, vào trong phòng rồi mới nhẹ giọng thở dài: “Nhị gia dù gì cũng tốt hơn nhị phu nhân nhiều lắm. ”
Tiết Nghi Ninh đáp lời:
“Nàng vô lễ, nhị gia tự sẽ dạy dỗ. Nhưng nhớ kỹ, việc của người lớn là việc của người lớn, đừng nói bậy trước mặt Bảo Châu. ”
Bà vú vội vàng gật đầu:
“Vâng, ta nhớ rồi. Bảo Châu giờ đã nghe hiểu được nhiều lời, ta sẽ không tùy tiện nói lung tung trước mặt cô nương. ”
Trong lòng bà nghĩ, quả nhiên tiểu thư khuê các chính là khác biệt. Phu nhân dạy dỗ hài tử chu đáo như vậy, sau này lớn lên tất sẽ là người lễ độ ôn hòa, đoan chính hiền lương. Chẳng bù cho hai đứa nhỏ nhà nhị phu nhân, càng lớn càng bướng bỉnh, khiến ai nhìn cũng khó vừa mắt.
Tiết Nghi Ninh gật đầu, bảo bà vú đưa Bảo Châu đi ăn gì đó. Bản thân nàng đang định lấy sổ ghi chép quà tặng năm ngoái ra rà soát, thì Ngọc Khê bước vào, đi đến bên cạnh nhẹ giọng gọi:
“Phu nhân…”
Nàng vẫn cúi đầu lật sổ, chuẩn bị nghe tiếp, nhưng mãi không thấy nàng kia nói gì thêm, liền ngẩng đầu lên hỏi:
“Sao vậy?”
Ngọc Khê mặt mày đầy vẻ khó xử và áy náy, chậm rãi nói:
“Vừa rồi ta cùng A Quý gặp nhau ở phía sau Tuệ Phúc Viện, hắn đưa cho nô tỳ ít đồ, chẳng ngờ bị Lưu mụ mụ bên cạnh nhị phu nhân trông thấy… Giờ bà ấy nói muốn về bẩm lại cho nhị phu nhân. ”
Tiết Nghi Ninh nghe vậy, liền hiểu ngay ngọn nguồn.
Từ khi xảy ra vụ Thu Nương dâm loạn trong phủ, nàng tiếp quản hậu viện, đã lập quy củ nghiêm khắc trong phủ, nô tỳ không được tư tình với sai vặt, một khi phát hiện có chuyện nam nữ lén lút, tất phải xử trí nghiêm minh. Nếu Ngọc Khê và A Quý quả thật có tư mật, lại bị người cố tình vin vào, chuyện này tất sẽ bị mang ra trị tội.
Về phần gã chồng của Lưu mụ trước đó từng bị nàng trách phạt, bà ta ắt ghi hận trong lòng, nay thấy có dịp, lại thêm chủ tử bà ta là Hoàng Thuý Ngọc vốn không ưa bên này, nên bắt được cơ hội tất sẽ không chịu bỏ qua, nhất định đòi nàng nghiêm trị cho bằng được.
Thế nhưng chuyện của Ngọc Khê và A Quý là việc từ trước nàng đã đồng ý, chỉ là sau đó phát sinh quá nhiều chuyện, A Quý lại theo Lạc Tấn Vân ra biên cảnh hai năm, cho nên mới trì hoãn tới nay.
Nghe Ngọc Khê trình bày, nàng dịu giọng đáp:
“Không sao, việc giữa ngươi và A Quý đã định từ trước, mấy hôm nữa cho hai người các ngươi thành thân là được. ”
Ngọc Khê vẫn thấp thỏm:
“Nhưng chuyện này trước kia chưa từng nói qua, nô tỳ lo nhị phu nhân sẽ lấy cớ nói rằng phu nhân thiên vị người bên mình…”
Tiết Nghi Ninh nghe xong, trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
“A Quý nói với ngươi thế nào? Hắn đã bẩm với chủ tử chuyện muốn cưới ngươi chưa?”
Chủ tử của A Quý tất nhiên là Lạc Tấn Vân. Ngọc Khê khẽ cúi đầu, đáp nhỏ:
“A Quý nói, từ lúc tướng quân trở về đến nay, chẳng rõ vì sao vẫn luôn không được vui, sắc mặt lúc nào cũng nghiêm, hắn còn chưa dám mở miệng nói. ”
Tiết Nghi Ninh lặng thinh chốc lát, rồi gật đầu:
“Vậy để ta đích thân sang nói với tướng quân một tiếng. ”
Hắn quả thật đã nói với nàng, rằng không cần qua đó nữa. Nhưng Ngọc Khê theo hầu bên nàng đã nhiều năm, nàng phải ra tay trước, để khi Hoàng Thúy Ngọc kịp giở trò, có thể thu xếp mọi chuyện chu toàn.
Huống hồ, chuyện liên quan đến hai mạng người kia, quả thực khiến nàng không yên lòng, vẫn nên đích thân hỏi một câu.
Ngọc Khê nghe Tiết Nghi Ninh nói muốn tự mình đi tìm tướng quân vì chuyện ấy, trong lòng lập tức nhẹ hẳn đi, như vừa buông được tảng đá nặng.
Tử Thanh ở bên cạnh lại nhắc nàng:
“Mặc kệ thế nào, về sau thành thân rồi thì ngày ngày đều sẽ gặp nhau, ngươi nên biết giữ chừng mực một chút. ”
Ngọc Khê bị nói đến đỏ mặt, vội cúi đầu biện giải:
“Chúng ta thật sự chỉ là... chỉ là nói vài câu thôi mà. ”
Tử Thanh hừ khẽ một tiếng, tỏ vẻ không tin.
Chờ đến chạng vạng, nghe tin Lạc Tấn Vân đã từ ngoài trở về, Tiết Nghi Ninh liền bước tới chính đường tìm gặp.
Lần trước hắn đã nói quá rõ ràng, lần này nàng đi, quả thật phải gom hết can đảm mới dám bước chân ra cửa. Nhưng dù sao cũng là phu thê, cùng sống dưới một mái nhà, há có thể tránh mặt mãi được? Nàng không rõ hắn liệu còn muốn lạnh lùng với mình đến bao giờ.
Khi đến trước cửa chính đường, còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng quát lạnh của Lạc Tấn Vân vang lên:
“Người ta nói gì cũng dám nghe, chuyện gì cũng dám lan truyền!”
“Đám người này, toàn bộ đưa đến thôn trang, một kẻ cũng không được lưu lại!”
Phía trước hắn, mấy bà mụ đang quỳ rạp dưới đất, nghe được câu ấy lập tức òa khóc cầu xin, nhưng hắn chẳng hề động lòng, chỉ lạnh giọng nói tiếp:
“Mau dẫn đi!”
A Quý khi ấy đang cúi đầu đứng chờ gần cổng sân, thấy nàng liền vội vàng nhỏ giọng gọi:
“Phu nhân. ”
Đúng lúc Như Ý đã đưa đám người kia rời đi, Tiết Nghi Ninh biết Lạc Tấn Vân đang trong cơn thịnh nộ, nhưng cuối cùng vẫn bất đắc dĩ bước đến.
Lạc Tấn Vân ngẩng đầu liếc nàng một cái, giọng mang theo lửa giận chưa nguôi:
“Nếu đã giao hậu viện cho cô quản, thì quyền sinh sát cũng ở trong tay cô. Người trong phủ có bao nhiêu tật xấu, cô nên sắp xếp thế nào, đừng để trong hậu viện nảy sinh chuyện như thế!”
Tiết Nghi Ninh không rõ hắn giận vì chuyện gì, nhưng đoán chừng là do có lời ra tiếng vào không hay trong phủ truyền đến tai hắn.
Mấy năm nay vì được lão phu nhân dung túng, trong nhà cũng có vài lão nhân bất kham, nàng lại bận chăm Bảo Châu, không còn tinh lực để để tâm nhiều, chỉ cần người dưới không gây họa lớn thì mắt nhắm mắt mở cho qua. Vậy nên trong phủ có tật xấu thị phi, lời ong tiếng ve cũng là thật. Dù trong lòng có phần ấm ức, nàng vẫn cúi đầu nhận lỗi:
“Là ta sơ suất, quản lý không tốt. ”
Lạc Tấn Vân nhìn nàng, như có điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ khẽ mím môi, xoay người bước vào phòng.
Nàng chậm rãi đi theo sau, định mở lời nhắc đến chuyện của Ngọc Khê, lại ngập ngừng vì biết hắn còn đang giận, có chút do dự.
Hắn dừng bước, liếc nàng, hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Lúc này, ngữ khí của hắn lại ôn hòa hơn nhiều, tựa như vẫn chưa thực sự vì chuyện ban nãy mà trách nàng.
Tiết Nghi Ninh chậm rãi nói:
“Ngọc Khê với A Quý tình đầu ý hợp, ta nghĩ… nếu tướng quân đồng ý, có thể để họ chọn ngày thành thân. ”
Lạc Tấn Vân đáp:
“Người bên cạnh cô nguyện ý là được, ta không ngăn cản. ”
Nói rồi, hắn dừng một chút, lại nói thêm:
“Nếu thực sự thành thân, chỗ A Quý ta sẽ thưởng bạc, coi như sính lễ. ”
Tiết Nghi Ninh nghe vậy, trong lòng vui thay cho Ngọc Khê, liền khẽ đáp:
“Đa tạ tướng quân. ”
Dừng chốc lát, nàng lại nhẹ giọng hỏi:
“Còn chuyện… hai vị binh sĩ giữ cửa thành hôm nọ, không rõ hiện tại xử lý ra sao?”
Lạc Tấn Vân không trả lời ngay.
Nàng sợ chạm phải điều không nên hỏi, bèn vội vàng giải thích:
“Ta nghe nói vị Kinh Triệu Doãn kia có liên hệ với Thụy Vương, lại dính đến chuyện tranh đoạt ngôi vị… trong lòng không khỏi lo lắng. ”
“Không có gì đáng ngại. ” Hắn thản nhiên nói,
“Chỉ là mặt nước lay động, không thể dậy sóng. Đừng quá để tâm. ”
Tiết Nghi Ninh vốn còn muốn hỏi vì sao ngày đầu hồi kinh hắn đã cả gan 🌀ıế●т người, nhưng biết hắn vốn không thích nàng hỏi nhiều, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn cắn răng nén lại.
Chỉ mong một câu “không có gì đáng ngại” kia là thật.
Nàng cúi đầu nói khẽ:
“Tướng quân bận việc, ta cáo lui trước. ”
Lạc Tấn Vân không đáp lời.
Nàng xoay người định lui ra ngoài, thì A Quý từ ngoài chạy vào, khom người hành lễ với nàng:
“Phu nhân. ”
Rồi mới đến trước mặt Lạc Tấn Vân bẩm:
“Tướng quân, bên ngoài có Trường Sinh tới, nói là có việc gấp muốn gặp ngài. ”
“Trường Sinh?”
Lạc Tấn Vân lặp lại, lông mày khẽ nhíu.
Rõ ràng hắn cũng lấy làm kinh ngạc. Trầm ngâm một thoáng, hắn mới đáp:
“Cho gọi hắn vào. ”
Tiết Nghi Ninh cũng thoáng bất ngờ, nhưng biết bản thân không nên ở lại, liền lặng lẽ lui ra.
Nàng bước chậm, vóc người mảnh mai, bước chân lại nhẹ như gió. A Quý thì đi nhanh hơn nhiều. Khi nàng rời khỏi chính đường, vừa vặn thấy A Quý đưa Trường Sinh từ cổng bước vào.
Nàng chỉ liếc mắt nhìn một cái, không dừng lại, xoay người quay về Kim Phúc Viện.
Trường Sinh là người hầu bên cạnh Hạ Liễu Nhi. Hắn đến cầu kiến gấp như vậy, e là chẳng có việc gì khác ngoài chuyện của Hạ Liễu Nhi.
Trời chiều ngả màu bạc phơ, màn đêm lặng lẽ buông xuống, trong lòng nàng cũng dâng lên một nỗi buốt giá u hoài, chẳng khác gì sắc trời hoàng hôn khi ấy.
← Ch. 108 | Ch. 110 → |