← Ch.08 | Ch.10 → |
Bên này Tiểu Tiểu cũng đang có chút sốt ruột, mọi người đều đi rồi, Boss lại không đi, đây là ý gì? Cô thấp thỏm không biết có phải là do bài kiểm tra nhậm chức của cô có vấn đề gì không. Công việc này cô rất thích, Thư Đồng và Cao Lôi, bọn họ đều rất tốt, làm đồng nghiệp nhất định cũng không tồi, cô thực sự rất muốn đến công ty làm.
Nghiêm Lạc nhìn dáng vẻ bồn chồn bất an của Tiểu Tiểu, bình thản hỏi: "Sao vậy?".
Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ, quyết định hỏi thẳng vẫn hơn: "Boss, có phải vừa rồi biểu hiện của tôi không tốt không? Tôi chỉ là không có kinh nghiệm, sau này học hỏi nhiều hơn, chăm chỉ luyện tập, chắc chắn sẽ tốt".
"Không phải, biểu hiện của cô vừa rồi rất tốt. Với một người mà trước đó một ngày mới biết trên thế giới có những chuyện siêu nhiên, biểu hiện của cô như thế thực sự quá tốt so với mức bình thường. Tôi nói rồi, cô rất có thiên phú. Tôi cònở lại đây, là bởi vì việc kiểm tra của cô vẫn chưa kết thúc"
Bài kiểm tra vẫn chưa kết thúc?
Tiểu Tiểu cảm thấy rất khó hiếu. Ác linh chẳng phải đã bắt được rồi sao? Đinh Đình kia tuy lòng hận thù còn chưa giải, nhưng ngày mai chính là ngày giỗ, là thời gian tốt để siêu độ, Cao Lôi chẳng phải cũng nói như thế hay sao? Vậy còn phải kiểm tra cái gì?
Cô hỏi vấn đề này, Nghiêm Lạc lại cười đáp: "Bình tĩnh, đợi khi bắt đầu kiểm tra, cô tự nhiên sẽ biết".
Bình tĩnh? Chuyện này làm sao có thể bình tĩnh được? Tiểu Tiểu ra khỏi thư phòng, căng thẳng đến mức đứng ngồikhông yên. Cô thỉnh thoảng lại len lén nhìn một cái, thấy Bossvẫn ngồi hết sức bình thản, lại không dám giục anh, đành mặt mũi khổ sở đợi ở bên ngoài.
Chờ đợi chờ đợi, thấy giờ cơm tối đã đến rồi, trong nhà lại có khách, thế nào thì cũng phải làm một bữa từ tế tiếp đãi người ta chứ nhỉ. Nhưng tài nghệ phá bếp của Tiểu Tiểu thực sự là không tồi, phải biết rằng năng lực ăn uống của cô cách rất xa với bản lĩnh nấu nướng. Nhưng bây giờ Nghiêm Lạc rất có khả năng sẽ trở thành Boss của mình, cho nên Tiểu Tiểu vô cùng để ý đến vấn để thể diện ở trước mặt anh.
Nhưng dù sao cũng không thể ngồi nhìn nhau như vậy mà không ăn cơm. Tiểu Tiểu chán nản, chỉ đành mặt dày vào thư phòng hỏi: "Boss, tôi làm chút đồ ăn, anh có muốn ở đây ăn cơm không?", tốt nhất là anh cứ nói không muốn.
Cuối cùng Tiểu Tiểu đã phải thất vọng, Nghiêm Lạc lại thành thật nói: "Cô định làm món gì?".
"Ý, có thịt bò, rau, cà tím, khoai tây...", cô không tự chủđược cẩn thận nhớ lại những thứ còn trong tủ lạnh, báo cáo xong, ngẫm nghĩ thế nào lại chột dạ, vội vàng bổ sung thêm một câu: "Tôi... à, ùm... trình độ nấu ăn rất bình thường".
Cô dường như nhìn thấy ý cười trong mắt anh, nhưng nhìn thêm lần nữa thì lại hình như không có, trên mặt anh vẫn là vẻ lãnh đạm, không chút biểu cảm kia.
Nghiêm Lạc không nói gì, Tiểu Tiểu căng thẳng lúng túng chạm chạm mấy đầu ngón tay vào nhau, đại nhân, anh sẽ gọi đồ ăn chứ?
Ai ngờ Boss đại nhân im lặng một hồi, rồi nói: "Cô không để ý chuyện tôi dùng bếp của cô một chút chứ?".
"Hả?"
Boss đại nhân rất thản nhiên: "Cái miệng này của tôi, yêu cầu rất cao. Nếu như cô không để ý, tôi muốn tự mình xuống bếp".
"Ồ, ồ." Tuy như thế này rất là không giữ thể diện cho Tiểu Tiểu, nhưng Tiểu Tiểu như vừa thoát được gánh nặng: "Không vấn đề gì, anh cứ tự nhiên, cứ tự nhiên".
Nghiêm Lạc xắn tay áo, mở tủ lạnh của cô xem: "Tôi xuống làm, nhưng cô phải giúp đấy".
Tiểu Tiểu nhìn những thao tác vô cùng thành thục của anh trong nhà bếp, đột nhiên cảm thấy người đàn ông lạnhlùng này xuống bếp thật sự rất MAN, không biết Âu Dương học trưởng có biết nấu nướng như vậy không?
Nghiêm Lạc thái rau xong, bảo Tiểu Tiểu đi rửa rau, bóc tỏi, đập gừng, cắt hành, rồi theo chỉ thị của anh lần lượt cho tất cả vào nồi. Tiểu Tiểu làm những việc này rất vui vẻ, nhìn nồi canh đầy hương sắc mùi vị, khuôn mặt không giấu được vẻ sùng bái, cô liền quên luôn chuyện kiểm tra dở hơi gì gì kia. Mấy món này thực sự rất thơm, so với cô tự làm hoặc dì giúp việc trong nhà làm thì ngon hơn rất nhiều.
Chỉ với công phu một bữa cơm, hình tượng của Nghiêm Lạc trong lòng Tiểu Tiểu đã to lớn hơn gấp bội. Tuy là bữa tối chỉ có hai người, nhưng cô chẳng cám thấy ngượng ngập tí nào, không chút khách khí đối với đồ ăn ngon. Nghiêm Lạcnhìn cô ăn, mỉm cười. Cô cũng đáp lại anh bằng một nụ cưòi ngốc nghếch, cảm thấy Boss thực ra là một người rất tốt.
"Anh bạn hôm nay tới đây là người đang theo đuổi cô?"Nghiêm Lạc ăn rất ít, ra vẻ hỏi vu vơ.
"Tôi không thích anh ấy." Tiểu Tiểu ăn đã miệng, mặt mày tươi tỉnh nói: "Người tôi thích là học trưởng của tôi, rất dịu dàng, biết quan tâm, tính cách cũng tốt, còn rất hài hước". Nghiêm Lạc cụp mắt xuống, gắp một ít thức ăn, những tiêu chuẩn ấy chẳng có cái nào khớp với anh. Tiểu Tiểu khen ngợi Âu Dương Tĩnh một tràng dài, sau đó cô nói: "Nhưng đến bây giờ tôi vẫn chưa tìm được cơ hội hỏi anh ấy có phải là cũng thích tôi không?". Cô cắn đũa cúi xuống một chút: "Boss, A La và Thư Đồng đều nói anh rất là lợi hại, lời chúc phúc của anh nhất định có tác dụng. Anh có thể làm phép gì đó, giúp cho tình yêu của tôi thành hiện thực, được không?".
"Ừ, cô nhất định sẽ có được tình yêu!" Nghiêm Lạc nói mà chẳng buồn ngước lên.
"Vậy có loại bùa bảo vệ gì không?"
"Không có bùa nào đâu, cô chỉ cần nhớ, bất luận là gặp phải chuyện gì, đều có tôi ở phía sau làm hậu thuẫn cho cô. Nhưng mà, có một số chuyện vẫn cần cô tự mình đối mặt."
Tiểu Tiểu vui vẻ cười híp mắt, cô có ông chủ làm chỗ dựa rồi, thật là vận tốt. Tuy gặp phải ác linh và quỷ hút máu, nhưng nhờ vậy mà có được một công việc tốt, có được một nhóm đồng nghiệp tinh anh, lại có một ông chủ siêu đẹp trai, siêu dịu dàng, rổi còn có cả lương nữa. Vậy là cô có thể vênh mặt tự hào nói với bố mẹ là mình đã tự lực cánh sinh được rồì.
Đây nhất định là bắt đầu tốt đẹp cho sự nghiệp rực rỡ của cô!
Tiểu Tiểu nắm chặt tay, thầm hạ quyết tâm, bất luận là phía sau còn phải kiểm tra gì, cô nhất định đều có thể vượt qua.
Nghiêm Lạc sau khi ăn cơm xong lặng lẽ đi về thư phòng. Tiểu Tiểu thu dọn bát đũa, lại rất nịnh bợ pha cốc trà nóng cho ông chủ. Trà mà ngày hôm nay Nghiêm Lạc uống, còn nhiều hơn cả mấy tháng trước đây gộp lại. Tiểu Tiểu đương nhiên không biết điều đó, cô rất vui vẻ đi vào bếp rửa bát dọn dẹp. Bữa cơm này ăn rất hài lòng, không ngờ rằng tài nghệ nấu ăn của Boss lại cao siêu như thế. Tay cô đầy là bọt, vui vẻ lẩm bẩm hát. Nghiêm Lạc ở trong thư phòng cầm cốc trà nóng, nghe thấy tiếng ca lảnh lót của cô không kìm được mỉm cười.
Tiểu Tiểu rửa bát xong, đang lau tay, băn khoăn không biết phía sau còn có bài kiểm tra gì? Thế nào mới coi là kết thúc? Đang muốn hỏi lại xem thì chuông cửa đột nhiên vang lên. Tiểu Tiểu nghi hoặc bước đến bên cửa, nhòm ra ngoài, là Hà Tình của phòng 1503.
Cô mở cửa ra: "Chị Tình".
Hà Tình từ trước đến nay chưa từng vào nhà cô.
Hà Tình vào phòng rồi, nói với Tiểu Tiểu mấy câu khách sáo kiểu như ăn cơm chưa, nói vài câu chuyện thường nhật, sau đó bảo: "Chị có chút chuyện, muốn nhờ em giúp đỡ".
Tiểu Tiểu vừa dẫn cô vào sofa ngồi xuống vừa nói: "Chị Tình đừng khách sáo, cần em giúp gì vậy?".
Cô vừa nói vừa tiện tay cầm chiếc đồng hồ thăm dò ma quỷ Thư Đồng để trên sofa, định xếp gọn lại cùng với những đồ chuyên dụng của hàng ma sư như bùa trấn quỷ, đạn chu sa, bình dẫn hồn... cho vào trong túi đem vào phòng ngủ. Nhưng khi cô cầm đồng hồ lên, nhìn thấy vành ngoài đồng hồlại có vệt sáng màu hồng phấn. Tiểu Tiểu sững lại, ác linh là màu đỏ, vậy màu hổng phấn là ý gì?
Cô có chút sợ hãi nhìn Hà Tình một cái, sắc mặt Hà Tình rất không tốt, trắng đến mức có chút tái xanh, nhưng biểu hiện vẫn rất bình thường, cũng không có mùi cháy khét. Hơn nữa khi cô nói chuyện cùng chị ta, cảm thấy vẫn rất quen thuộc. Chị ta có thể gọi tên của cô, có thể nói những chuyện nhà bình thường. Nếu như là ác linh bên ngoài chiếm xác, chắc không thể biết những điểu này chứ.
Hà Tình nói: "Em biết tính khí của mẹ chồng chị lúc nào cũng không tốt rồi nhỉ. Hôm nay em đưa anh họ của em đến, bà ấy cảm thấy Thạch Tráng không nên để bọn em vào trong nhà, bây giờ lại đang mắng chửi loạn lên. Chị nói thế này cũng rất ngại, nhưng em có thể nào đến nói giúp Thạch Tráng mấy câu, giải thích với mẹ chồng chị một chút".
Tiểu Tiểu vừa nghe thấy chuyện này, chằng thể nào mặtdày từ chối. Nhưng màu hồng trên chiếc đồng hồ lại khiến cô nảy sinh sự cảnh giác trong lòng, cô vỗ nhẹ lên đầu: "Vậy em đi chải đẩu, thay quần áo".
Hà Tình gật đầu, ngồi trên sofa bất động, dáng vẻ chờ đợi Tiếu Tiểu quay lại cùng mình đi về nhà. Tiểu Tiểu vội vàng bưóc về phía phòng ngủ. Khi đi qua thư phòng, cô rẽ vào trong, muốn tìm Nghiêm Lạc xin ý kiến, nhưng thư phòng lại không có người.
Trong lòng Tiểu Tiểu hơi thấp thỏm, lại chạy vào phòng tắm, cừa phòng mở, trong đó cũng không có bóng dáng Nghiêm Lạc.
Tiểu Tiểu lúc này nhớ ra Nghiêm Lạc đã nói: Việc kiếm tra của cô vẫn chưa kết thúc. Cô đột nhiên hiểu được ý nghĩa của câu nói này. Nhưng Nghiêm Lạc tự nhiên lại chẳng thấy đâu. Chắc chắn anh không thể nhảy qua cửa sổ, lẽ nào là dùng phép thuật ẩn thân?
Trong lòng Tiểu Tiểu vừa kinh hãi vừa nghi ngờ, cô quay người đi, không ngờ rằng Hà Tình lại đang đứng rất gần phía sau lưng mình. Tiểu Tiểu giật thót người, suýt chút nữa hét ầm lên. Hà Tình có chút buồn rầu hỏi: "Em đang tìm gì thế?".
Tiểu Tiểu xốc lại tinh thần, nhanh chóng trả lời: "Em muốn buộc chỗ tóc rối này lại, quên mất đã để dây buộc tóc ở đâu rồi". Cô cười cười như không có việc gì, đẩy đẩy Hà Tình vào phòng khách: "Chị Tình, chị đợi em thêm một chút nhé, rất nhanh thôi".
Điện thoại của cô đặt ở trên bàn, đang muốn đến lấy, Hà Tình lại đột nhiên cầm nó lên: "Điện thoại của em đẹp thật, chắc không rẻ nhỉ? Em nhanh lên, chị đợi".
Tiểu Tiểu bực tức rụt tay về, quay lại phòng ngủ, đóng chặt cửa. Cô ngồi ở mép giường ngẫm nghĩ, không phải nói nhà cô bố trí đầy kết giới, quỷ quái không thể vào được hay sao? Cho nên chị Tình không thể là... Chị ấy chẳng qua tâm trạng không tốt, cho nên sắc mặt mới tệ mà thôi.
Tiểu Tiểu tự an ủi mình, nhưng Thư Đồng cũng từng nói qua: "Trừ phi cô mở cửa mời nó vào nhà". Tiểu Tiếu nhớ lại, đích xác là cô tận tay mở cửa cho Hà Tình.
Tiểu Tiểu định thần trở lại, biết rằng mình trốn ở đây cũng không phải là biện pháp. Thế là cô đeo đồng hồ lên, sau đó mở chiếc túi nhỏ kia ra, để bùa trấn quỷ vào người, đạn chu sa hình thỏi son cũng bỏ vào trong túi. Chiếc bình dẫn hồn này, cô cầm lên ngẫm nghĩ, cũng chưa rõ cách dùng, lời niệm chú kia lại rất phức tạp. Cô lẩm bẩm đọc hai, ba lần, không tin vào thời khắc then chốt có thể niệm được hoàn chỉnh, nhưng vẫn mang nó theo người cho yên tâm. Cuối cùng, Tiểu Tiểu lấy lại dũng khí, sau đó mở cửa phòng.
Hà Tình đứng ở trước cửa, nhìn thấy cô đi ra, một tay giữ lấy cánh tay cô: "Em chậm chạp quá, bọn họ đều đang đợi". Không biết là trong lòng Tiểu Tiểu vốn đã có quỷ hay là tại làm sao, ngữ khí của câu nói này lại khiến cô cảm thấy vô cùng sợ hãi. Tay của Hà Tình lạnh như băng, Tiểu Tiểu không nén được nhìn xuống tay chị ta một cái, bất ngờ phát hiện trên mu bàn tay và cánh tay của chị ta lại có những vết màu tím đỏ. Đây là vết thương? Hay là... Tiểu Tiểu không dám nghĩ đếnmột từ mà trong phim trinh thám các nhân vật pháp y thường nói.
Chị ấy rõ ràng còn sống, còn có thể nói chuyện, còn có sức hoạt động, đây không thể nào là "thi thể".
Tiểu Tiểu hít một hơi, lấy lại can đảm, dùng lực gạt tay Hà Tình ra, lùi về phía sau hai bước hỏi: "Chị Tình, chị xảy ra chuyện gì vậy? Biết đâu em có thể giúp chị".
"Giúp chị?" Hà Tình dường như đã nhận thấy Tiểu Tiểu không tình nguyện đi cùng chị ta, tức giận nói lớn: "Em đi cùng với chị về, chính là đang giúp chị, bọn họ đang đợi chúng ta kia kìa".
"Chị có phải là không khỏe chỗ nào không? Em giúp chị gọi điện cho bác sĩ nhé?", Tiểu Tiểu lại hỏi. Cô nâng tay lên nhìn nhìn đồng hồ, vòng tròn màu hồng phấn vẫn sáng.
"Chị không cần bác sĩ!" Hà Tình tiến gần một bước vềphía Tiểu Tiểu, hai mắt chị ta bắt đầu đỏ lên, cao giọng nói: "Rốt cuộc thì em có đi cùng với chị không?".
Tiểu Tiểu lúc này đã khẳng định được suy đoán của mình, Hà Tình thực sự thay đổi rồi.
Bây giờ tình huống như thế này, cô nên làm thế nào? Tiểu Tiểu lùi ra sau hai bước, trong lòng cân nhắc đối sách.
Nhưng Hà Tình đã không đợi được nữa rồi, chị ta đột nhiên bạo phát, xông tới. Tiểu Tiểu phản ứng không kịp, bị chị ta dùng sức bóp cổ, ấn ngã xuống mặt đất.
Tiểu Tiểu hét lên, gắng sức vùng vẫy. Cô ngăn hai tay của Hà Tình, ấn lên các cơ trên cánh tay chị ta, dùng sức vặn mạnh. Nhưng Hà Tình dường như không có cảm giác, vẫn chăm chăm ra sức bóp chết Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu lại gập chân, dùng đầu gối thúc thật mạnh vào bụng chị ta, Hà Tình vẫn chẳng hề hấn gì.
Tiểu Tiểu rất sợ hãi, phản ứng của Hà Tình không giống người bình thường. Tiểu Tiểu cũng không biết chị ta rốt cuộc biến thành cái gì rồi, điều đó khiến cô càng hoàng sợ hơn. Lúc này Tiểu Tiểu không thở được nữa, giãy giụa phản kích theo bản năng, cô dùng cả chân và tay, đạp mạnh đấm mạnh, lại vung tay đấm vào mắt của Hà Tình.
Đôi tay Hà Tình trên cổ Tiểu Tiểu càng siết chặt hơn. Tiểu Tiều đột nhiên nhớ tới lời Nghiêm Lạc: Làm cho đối tượng ngạt thở là cách tốt nhất để ác linh giữ được nguyên vẹn thân xác mà lại khiến hồn lực người đó suy yếu, dễ dàng bị đẩy ra. Trong lòng Tiểu Tiểu run rẩy, cô không muốn để linh hồn khác chiếm lấy thân thể mình, cô không muốn!
Nhưng sự phản kháng của cô dường như chẳng tác dụnggì đối với Hà Tình. Cô đánh trúng mắt Hà Tình, nhưng chị ta cũng chỉ nghiêng nghiêng đầu, tay vẫn không buông lỏng chút nào. Mọi thứ trước mắt Tiểu Tiểu đã bắt đầu mờ đi, ý thức không còn rõ ràng lắm, bên tai dường như đang nghe thấy tiếng điện thoại của mình vang lên. Nhưng cô chẳng làm được bất cứ chuyện gì cả.
Hà Tình càng lúc càng mạnh tay, Tiểu Tiểu trong lúc hốthoảng vùng vẫy đã sờ được đạn chu sa trong túi. Cô mở nắpthỏi son ra, ấn vào cái nút bắn. Chỉ nghe thấy Hà Tình kêumột tiếng thảm thiết, đôi tay trên cổ Tiểu Tiểu trong thoáng chốc đã thả lỏng. Tiểu Tiểu nhanh chóng giơ chân đạp Hà Tình ra, lăn sang một bên thở hồng hộc.
Hà Tình chậm lại một chút nhưng lại bò dậy từ dưới đất, trên áo của chị ta có một vệt lớn màu đỏ, đó là dâu chu sa. Sắc mặt chị ta tối sầm, trong mắt là sự ngoan độc, chị ta u oán nói: "Đến cô cũng dám ức hiếp tôi? Đến cô cũng dám? Cácngười cho rằng tôi dễ ức hiếp sao? Tôi đã không còn như vậy rồi, không còn như vậy rồi... Các người đừng hòng ức hiếp tôi nữa!". Chị ta càng nói càng tức giận, bắt đầu lớn tiếng gào thét.
Tiểu Tiểu lùi dần lại, cẩm thỏi son chu sa giữ trước ngực: "Chị đừng tới đây, em biết thu phục quỷ như thế nào! Chị Tình, chị là người tốt, rốt cuộc chị đã xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta có gì từ từ nói, em có thế giúp chị".
"Giúp tôi? Được thôi, cô có thể giúp tôi, cô đương nhiên có thể giúp tôi, cùng tôi đi về nhà. Tôi đã xử lý bà già chết tiệt và tên đàn ông vô dụng kia rồi... Đáng tiếc bây giờ đã quá muộn, tôi đáng nhẽ phải nghĩ thông sớm một chút, ra tay sớm một chút thì tốt hơn nhiều."
"Xử lý rồi? Xử lý là ý gì, chị giết họ rồi?" Tiểu Tiểu sợquá, chân mềm nhũn ra.
"Đúng vậy, tôi giết bọn họ rồi." Hà Tình nói chuyện sống chết của con người mà giống như kể chuyện thời tiết vậy.
Tiểu Tiểu thực không dám tin vào tai mình, bàn tay nắm đạn chu sa của cô bắt đầu run lên: "Chị Tình, chị sao rồi? Xảy ra chuyện gì rồi, sao chị nỡ ra tay như vậy chứ?".
Hà Tình trợn trừng hai mắt lên, hung ác nói: "Vì sao tao lại không được ra tay? Tao đã chết rồi, mụ già độc ác đó đánh chết tao rồi. Bà ta được giết tao, còn tao không được giết bà ta sao? Ở đâu lại có chuyện dễ dàng như thế! Tao đã nhịn nhiều năm như vậy rồì, mặc cho đánh, mặc cho chửi, còn sinh cho bọn họ một đứa con khỏe mạnh, kết quả thì sao? Tao thật ngốc, tao nên xử lý bà ta sớm một chút thì có lẽ tao đã không phải chết như vậy. Mày xem, cơ thể của tao không dùng được nữa, nhưng mà của mày thì có thể, nhường cơ thể lại cho tao nhé, tao còn có con trai phải nuôi. Cơ thể trẻ trung như thế này, tao còn có thể gả cho một người có điều kiện tốt, sẽ đối xử tốt với hai mẹ con tao. Mày chẳng phải nói sẽ giúp tao sao? Nào, cùng tao về nhà nhé, tao đã chuẩn bị xong cả rồi".
Chuẩn bị xong cái quỷ gì chứ, Tiểu Tiểu tức giận. Giếtngười không chút ghê tay, lại còn muốn chiếm dụng cơ thểcủa cô cả đời, dùng cơ thể của cô để nuôi con, lấy chồng?
Chị ta nói đúng; làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!
"Chị đừng có ảo tưởng, cơ thể cúa tôi chị dùng không nổi đâu. Trong căn phòng của tôi đây đã có bùa chú bảo vệ, không có tôi mở cửa cho chị, chị cũng không ra nổi đâu. Huống hồ khắp cả tòa nhà này, chỗ nào cũng đều có phong ấn, chị chẳng đi đâu được cả." Tiểu Tiểu vừa nói vừa tìm lại dũng khí. Cô có một hậu thuẫn rất mạnh, cô không cần sợ. Boss nhất định đang ở gần đây, anh ấy sẽ không bỏ cô lại mà không quản. Đây là bài kiểm tra, chỉ là muốn kiểm tra cô một chút, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.
Tiểu Tiểu nắm chặt đạn chu sa, thận trọng cao độ. Boss cũng từng nói qua, hồn lực của cô rất mạnh, sẽ không bị chiếm thân dễ dàng. Cô không sợ chị ta, cô có thể giải quyết.
Hà Tình dường như đầu óc không vận hành, nghe không hiểu vậy, lại tiếp tục nói: "Chúng mày đừng có mong ức hiếp tao nữa. Tao đã không còn như vậy rồi, không còn như vậy rồi. Cô ấy đều đã dạy tao rồi... mày cùng tao quay về, tao liền có thể bắt đầu lại từ đầu".
"Hừ, chị nằm mơ đi!" Tiểu Tiểu nhìn nhìn khắp phòng, từng bước từng bước lùi về phía sau.
Hà Tình thấy cô lùi về dần thì ép sát thêm mấy bước, nhưng lại e ngại đạn chu sa trên tay cô, không dám tùy tiện tấncông, chỉ ác độc cảnh cáo: "Cô đấu không lại tôi đâu, tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời, nếu không thì...".
Chị ta còn chưa dứt lời, Tiểu Tiểu đã đột nhiên xông đến. Hà Tình không ngờ rằng cô lại bất ngờ xông tới như vậy, chỉbiết vội vàng giơ tay ra bóp cổ cô.
"Chị chỉ có một chiêu này thôi sao?" Tiểu Tiểu lớn tiếng nói, nhún người thấp xuống tránh đôi tay của Hà Tình, một chân cô đạp vào bụng chị ta, đạn chu sa trên tay cùng lúc được bắn ra. Hà Tình kinh hãi, co người lại muốn trốn, nhưng chị ta đã bị đạp rất mạnh, lần này không còn đứng vững được nữa, ngã đập người vào tường. Tiểu Tiểu thuận thế ép đến, nắm lấy cổ tay chị ta dùng sức vặn, một tay ấn chị ta vào góc tường. Trên góc tường đó vừa hay có bùa chú, Hà Tình không kịp phản ứng, hét lên thảm thiết, bị lá bùa đánh xuống.
Hà Tình gắng sức vùng vẫy muốn thoát ra, Tiểu Tiểu dùng toàn lực ép chặt chị ta lại. Cô lấy đạn chu sa ra vẽ nửa vòng tròn dưới chân Hà Tình, đem chị ta giam chặt lại góc tường đó. Hà Tình lớn tiếng hét, gắng sức vùng vẫy, nhưng vòng tròn chu sa đã giữ chặt chị ta ở đó, chị ta không thểbước nổi ra khỏi vòng tròn.
Hà Tình dần dần kiệt sức, Tiểu Tiểu thả tay lùi lại, nhìn chị ta giãy giụa trong góc nhỏ kia, cuối cùng mềm nhũn ra dựa vào đó, bất động.
Tiểu Tiểu nhìn chị ta chăm chú hồi lâu, chưa hết hoảng sợ, chân cô cũng mềm nhũn ngồi xuống đất. Lúc này điện thoại của cô lại vang lên. Tiểu Tiểu mới nhớ ra còn có điệnthoại có thể gọi cứu trợ, cô nhanh chóng nhào đến nhận cuộc gọi. Người gọi điện đến chính là Thư Đồng, cô ấy đang lớntiếng hét trong điện thoại: "Tiểu Tiểu, cảm tạ trời đất, cuốicùng cô cũng nhận điện thoại rồi".
Hóa ra Thư Đồng cùng với mấy người bọn Cao Lôi ở trong hàng ăn đánh chén một bữa cơm thịnh soạn trước, sauđó thong thả lái xe về công ty. Khi đã đem hồn phách giao nhập vào kho xong xuôi, còn cần phải hoàn thành báo cáo nhiệm vụ ngày hôm nay. Kết quả trong phòng giám sát số ba, đang có mấy người xem băng ghi hình ngày hôm nay, khi Thư Đồng đi qua thì nghe thấy một tràng cười lớn, liền biết là không hay.
Quả nhiên vừa vào trong thì nhìn thấy Tư Mã Cần cười nghiêng ngả, suýt chút nữa ngã cả xuống đất. Trên màn hìnhkia đang phát, chính là hình ảnh đại chiến sô cô la tiếng xấucủa cô ngày hôm nay. Thư Đồng xông vào, nhanh như chớp đá Tư Mã Cần một cái, cho anh cười này, cười rụng hết cả răng đi là tốt nhất.
Tư Mã Cần kêu "ai da" một tiếng, ngã xuống đất tiếp tục cười, còn học theo ngữ khí của Thư Đồng: "Mông của tôi",
Mọi người thấy Thư Đồng đi vào, càng cười lớn hơn, Thư Đồng trong chớp mắt lại xông đến bóp cổ Ray: "Biếtngay anh bán đứng tôi mà". Mọi người vô cùng vui vẻ: "Người đẹp Đồng Đồng, nếu như không có cô, chúng tôi bớt mất một phần vui vẻ rồi"
Thư Đồng vẫn tiếp tục khua khoắng chân tay, đấm đá mấy cái. Cả đám người đang đùa vui vẻ, Ray đột nhiên chỉ vào màn hình: "Thư Đồng, có rắc rối rồi".
Mấy người nhanh chóng dừng lại, chen đến xem. Ray chỉvào Hà Tình ở sau lưng bọn Cao Lôi, Thư Đồng trên màn hình hỏi: "Người này là ai? Cô ta đi đến, đồng hồ của các côliền sáng lên, cô ta quay lại phòng, đồng hồ của các cô lại trở lại bình thường". Ray vừa nói, vừa tua lại hình ánh trên màn hình xác nhận lần nữa: "Oh my God! Mọi ngưòi bỏ sót một tên rồi".
Thư Đồng không nói lời nào xông ra ngoài, cô vừa chạy vừa gọi điện cho Tiểu Tiểu. Tư Mã Cần cũng nhanh chóng đi cùng: "Tôi đi cùng với cô, đừng hoảng, Boss chẳng phải vẫncòn ở đó sao, không vấn đề gì đâu".
"Cô ấy không nhận điện thoại, vì sao cô ấy không nhận điện thoại?", Thư Đồng đợi thang máy, nóng ruột vô cùng: "Là tôi không tốt, tôi lại bỏ sót một ác linh ngay trước mắtmình".
Tư Mã Cần bình tình gọi điện thoại cho Ray sắp xếp công việc, anh phụ trách lái xe cùng Thư Đồng đến tiểu khu Phúc Hinh Viên. Ray thì điều thêm một số người đi cùng. Thư Đồng ngồi trên xe, nhanh chóng gọi điện thoại cho Boss, điện thoại lại không liên lạc được, ngoài vùng phủ sóng. Thư Đồng tức phát khóc: "Cho nên đàn ông càng không đáng tin cậy bằng phụ nữ".
Cô lại gọi điện thoại cho Tiểu Tiểu, lần này liên lạc được. Cô kích động hét lớn: "Tạ ơn trời đất, cô cuối cùng cũng nhận điện thoại rồi. Cô cẩn thận với hàng xóm phòng 1503 kia, ngưòi phụ nữ đó là ác linh".
Tiểu Tiểu thở hồng hộc, ngồi trên mặt đất: "Người đẹp Đồng Đồng à, cô thông báo muộn quá, tôi đã biết rồi". TiểuTiểu kể rõ ngọn ngành sự việc: "Bùa chú phong ấn ở góc nhà kia liên tục đánh chị ta như vậy, sẽ không sao chứ, chị ta sẽkhông chết chứ?".
"Cô ta đã chết rồi, còn có thể chết đi đâu." Thư Đồng thở phào một cái: "Cô đừng lo lắng, chúng tôi bây giờ lập tức báo cảnh sát, để tổ của Hồ Dương đến, cố giữ nguyên hiện trường đừng làm xáo trộn nhé". Lần này liên quan đến tính mạng, cần phải kết hợp với cảnh sát cùng xử lý.
Tiểu Tiểu lúc này cũng có thể thở phào, bò dậy khỏi mặt đất, đi một vòng quanh nhà: "Thư Đồng, không thấy Boss đâu. Tôi đã qua bài kiểm tra rồi, sao anh ấy còn chưa xuất hiện?".
"Đừng để ý đến anh ấy, chúng tôi đến ngay đây."
Tiểu Tiểu vừa trả lời vừa đi về phía cửa: "Chị Tình nói chị ta đã giết bà lão và Thạch Tráng rồi". Cô mở cửa nhìn ra bên ngoài, lúc này liền nghe thấy tiếng khóc của trẻ con vang lên, tiếng khóc vô cùng thê lương.
Tiểu Tiểu cầm điện thoại vừa nói vừa đi về phía phòng 1503: "Tôi nghe thấy tiếng Thạch Cường khóc, tôi qua đó xem một cái, có gì tôi sẽ gọi xe cứu thương. May mà cô để lại cho tôi chiếc đồng hồ này, mũi của tôi hình như không còn tác dụng, lần này tôi chẳng ngửi thấy mùi gì cả. Khi thấy đồng hồ phát sáng màu hồng phấn, tôi mới biết có chuyện không bình thường".
"Màu hồng phấn?", Thư Đồng ngây ra, trên máy quay, đồng hồ của cô rõ ràng là phát ra màu đỏ. Thư Đồng hét lớn vào điện thoại: "Tiểu Tiểu, đừng đến phòng 1503...".
Thư Đồng hét toáng lên, nhưng không còn kịp nữa, chỉnghe thấy Tiểu Tiểu trong điện thoại "á" lên một tiếng kinh hoàng, sau đó là một tiếng "bụp", điện thoại không còn động tĩnh gì nữa. Thư Đồng rủa khẽ, tức giận ngắt điện thoại. Tư Mã Cần vừa tăng ga vừa trấn an: "Đừng sốt ruột, chúng ta chẳng mấy chốc là đến nơi rồi".
Nhưng Tiểu Tiểu phía bên kia không đợi nổi bọn họ nữa. Lúc đó cô thuận theo tiếng khóc của đứa trẻ đi đên phòng 1503, cửa không khóa. Cô nhìn vào khe hở của cánh cửa, liền thấy ngay thảm cảnh bên trong phòng khách.
Thạch Tráng ngã trên sofa, bà Tạ nằm trên mặt đất, trong phòng truyền ra tiếng khóc của Thạch Cường, đã khóc đến mức không ra tiếng nữa. Tiểu Tiểu sốt ruột trong lòng, cô muốn vào trước xem xem đứa trẻ làm sao. Nhưng vừa bước vào cửa, cô liền ngửi thấy mùi cháy khét. Tiểu Tiểu giật thót mình, tiếp đó thì nghe thấy tiếng Thư Đồng hét lớn trong điện thoại. Còn chưa nghe ra cô ấy hét cái gi thì cửa sau lưng đã tự động vang lên hai tiếng "rầm, tách" khóa lại mất rồi.
Tiểu Tiểu quay ngoắt người, lao về phía cửa lớn.
Trong phòng này có ác linh!
Bản năng sinh tồn khiến Tiểu Tiểu ngay lập tức muốn chạy ra khỏi căn phòng, nhưng lúc này một luồng gió lạnh lẽo bất chợt thổi đến. Tiểu Tiểu giống như bị thứ gì đó vô hình giữ chặt lấy, không kìm được thét lên một tiếng, ngã nhào xuống đất. Điện thoại của cô cũng rơi vỡ làm hai mảnh. Không đợi cô kịp đứng lên, một lực ép lớn đã ập xuống cơ thể, dường như muốn chèn ép cả lục phủ ngũ tạng của cô.
Cảm giác buồn nôn cứ thế trào lên, vô cùng khó chịu, Tiểu Tiểu cào cũng không có chỗ cào, đạp cũng không có chỗ đạp, mùi cháy khét kia đã vây chặt lấy cô. Tiểu Tiểu lúc này mới hiểu ra, cô chính là đang bị ác linh vô hình tấn công.
Tiểu Tiểu vừa trải qua bài học đầu tiên về tình huống này, cũng đã có được một số kiến thức cơ bản liên quan tới ác linh. Cô biết lúc này ác linh đang muốn ép hồn phách của mình ra, nên càng gắng sức tập trung phản kháng. Ý chí đủ mạnh hồn lực sẽ đủ mạnh, Tiểu Tiểu tự tăng thêm khí thế cho mình, cô không thể thua, cô không muốn bị ác linh cướp mất thân thể.
Ác linh vẫn đang ra sức đẩy chen, lục phủ ngũ tạng của Tiểu Tiểu đã rối cả lên, mồ hôi lạnh túa ra khắp người. Cô gắng chịu đựng, đẩy thứ áp lực vô hình đang đè nặng trên người mình ra, nhưng ngoại trừ không khí, e là cô không thể chạm vào thứ gì. Cô biết phí sức như thế này không phải là biện pháp, cô sẽ càng lúc càng suy yếu và cuối cùng sẽ bị thua.
Tiểu Tiểu cố gắng chịu đựng cơn khó chịu trong cơ thể, chống tay ngồi dậy. Tự nhủ với chính mình, ác linh là vô hình, nó không thể làm gì mình được!
Nhưng luồng khí lạnh u ám kia vẫn ngoan cố muốn đẩy ngã Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu lấy lại dũng khí, hai tay khua khoắngtrong không trung, lớn tiếng quát lên: "Cút ra, mày chỉ là ma mà thôi, có gì giỏi chứ! Mày không lấy được linh hồn của tao ra đâu, tao không sợ mày!".
Vừa dứt lời, Tiểu Tiểu liền cảm thấy áp lực trên người mình tự nhiên biến mất, cả người nhẹ bẫng đi.
Có lẽ ác linh này sau khi thử qua, thực sự không có cách nào đẩy được linh hồn của cô đi, cũng có thể là bị dọa bởi tiếng thét đầy khí thế của cô. Một người bình thường như cô, lại không sợ ác linh?
Tiểu Tiểu đứng dậy, khịt khịt mũi, mùi cháy khét kia đãnhạt dần, có lẽ là nó cảnh giác với cô, nên lùi ra xa một chút. Tiểu Tiểu không biết thứ đó ở đâu, liền hét lên với đám không khí trước mặt: "Tao không sợ mày! Đừng cho rằng làm ma thì có thể ức hiếp người. Tao nói cho mày biết, không có cửa đâu! Đến cửa sổ cũng không có! Mày có nghe thấy không? Tao là linh hồn mạnh mẽ! Không đúng, ý tao là, nếu tao cólàm ma, linh hồn của tao cũng rất mạnh! Dù mày có chiếm được thân thể của tao, tao cũng sẽ không bỏ qua cho mày đâu". Tiểu Tiểu khua khua nắm đấm: "Tao sẽ đánh mày, đánh đến nát bét!".
Tiểu Tiểu uy phong tám hướng khí thế mười phương hét xong, xung quanh im lặng như tờ, ác linh kia không có chút phản ứng nào, ngay đến tiếng khóc của Thạch Cương cũng không còn nữa. Tiểu Tiểu bình tĩnh lại, cân nhắc một chút, lời cô vừa nói hình như có gì không đúng, hồn ma không thể đánh cho nát bét được. Cô nên học những câu như "khiến cho mày hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh" gì đó trên ti vi, chắc vậy mới có thể dọa được nó.
Tiểu Tiểu cứ thế suy nghĩ mông lung, bầu không khí u ám xung quanh càng khiến cô sợ hãi. Cũng không biết ác linh đó còn định làm những gì. Tiểu Tiểu nhìn nhìn ra cửa, bên trong ngầm tính toán đường lui, nhưng bề ngoài thì vẫn đứng thẳng lưng như cột, không muốn lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt ác linh.
Bốn phía vẫn không có động tĩnh gì, Tiểu Tiểu ngửi ngửi, không còn thấy mùi khét. Cô lùi lại mấy bước, dựa vào cửa lớn, sau đó cắn răng, lao về phía cửa lần nữa.
Cánh cửa này kéo mãi không ra, giống như dính chết vào tường vậy. Mùi khét đó lại ùa đến, trong lòng Tiểu Tiểu sợ hãi cực độ, dốc hết sức lực kéo mạnh về phía sau, nhưng cánh cửa đó vẫn bất động. Mùi khét càng nồng hơn, lượn lờ trên đỉnh mũi Tiểu Tiểu, không khí bốn phía vừa u ám vừa lạnh lẽo, mồ hôi lạnh khiến Tiểu Tiểu nổi cả da gà.
Tiểu Tiểu dừng lại, dựa lưng vào cửa thở hổng hộc. Cô nắm chặt tay lại, cứng đầu đối diện với không khí nói: "Mày là ai? Ngoan ngoãn đi đầu thai đi, tao có thể giúp mày".
Chiếc tủ nhỏ trong phòng khách đột nhiên bị một cơn giólớn thổi qua, đồ vật đặt trên tủ bị hất đổ, loảng xoảng rơi xuống đất. Tiểu Tiểu giật thót mình, nhanh chóng quay lại nhìn, bốn phía đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Tiểu Tiểu cúi đầu nhìn đồng hồ, ánh sáng hiển thị là màu đỏ, không sai, ác linh quả nhiên là ở đây. Cô cố gắng chịu đựng cái mùi khét khó ngửi, thò tay vào túi quần, cầm chắc thỏi son đạn chu sa, cố gắng tự trấn tĩnh. Ác linh này đangdọa dẫm cô, cô không thể sợ, không thể rối trí. Thư Đồng đã biết xảy ra chuyện gì, cô ấy nhất định đang gấp rút tới đây, nhất định sẽ thông báo cho các đồng nghiệp khác cũng đến. Đúng rồi, còn có Boss, Boss chắc chắn sẽ đến cứu cô.
Không được hoảng, không cần sợ, Tiểu Tiểu tự cổ vũ mình hết lần này đến lần khác, cô có vũ khí, cô còn có chỗ dựa lớn như vậy, nhưng mà tay của cô vẫn cứ run.
Sách trên bàn đột nhiên lật ra rất nhanh, nước trong vòi tự động chảy, chú vịt con đồ chơi trong nhà cũng tự nhiên chuyển động trên mặt đất, đèn lớn trên đỉnh đầu cô thì nhấp nháy. Cả căn phòng chìm trong bầu không khí u ám đáng sợ.
Tiểu Tiểu dựa vào sau cửa, lại lật tay ra sức kéo kéo, đáng tiếc cánh cửa vẫn bất động. Một chiếc ghế "cót két" lắc lư, dường như đang cố ý cười nhạo cô.
Tiểu Tiểu trừng mắt, lớn tiếng nói: "Mày không cần phảidọa dẫm tao, tao không sợ mày". Câu nói này của cô đã không còn khí thế như trước, cho nên hình như chẳng còn sức thuyết phục gì. Nhưng Tiểu Tiểu cũng không biết mình nên nói gì nữa. Điều cần thiết lúc này là phài kéo dài thời gian, cô phải chống đỡ đến lúc bọn Thư Đồng đến.
Tiểu Tiểu cố gắng bình tĩnh trở lại, ra sức suy nghĩ. Ác linh này là ai? Đinh Đình đã bị bắt rồi, vừa mới ở trong nhà cô kia chắc là Hà Tình, vậy còn cái này? Tiểu Tiểu nỗ lực nhớ lại những tin tức thu hoạch được ngày hôm nay, quyết định đánh cược một phen: "Tôi biết chị là ai, chị là Trì Lệ Phân".
Mùi khét bỗng chốc nhạt hẳn, Thạch Tráng trên sofa đột phiên ngồi bật dậy."Mày làm sao lại biết tao?".
Tiểu Tiểu giật thót mình, suýt chút nữa thét lên. Cô cắn cắn môi, định thần lại, biết được Thạch Tráng đã bị chiếm thân thể.
"Tôi biết chuyện của chị, biết kiếp trước chị sống không vui vẻ. Nhưng chuyện đã qua rất lâu rồi, chị đừng có hồ đồnữa, ngoan ngoãn đầu thai chuyển kiếp, bắt đầu cuộc sống mới không tốt hơn sao?"
"Kiếp trước không vui vẻ?" Trì Lệ Phân nhìn Tiểu Tiểu chằm chằm, đột nhiên cất tiếng cười lớn: "Kiếp trước không vui vẻ? Ha ha ha, mày đúng thật là biết nói chuyện, mày biết tao chết như thế nào không?".
"Tự sát." Tiểu Tiểu nhỏ tiếng giữ lời, ngữ khí của Trì Lệ Phân khiến cô cảm thấy hai chân đang mềm nhũn ra.
"Mày có biết lựa chọn tự sát cần có dũng khí lớn như thế nào không?" Mặt của Thạch Tráng, giọng nói của Thạch Tráng, nhưng biểu đạt cảm xúc lại của một người khác.
"Sự việc qua rất lâu rồi, chị hà tất phải hại người khác.."Lời khuyên của Tiểu Tiểu vẫn còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.
"Mày biết phải tuyệt vọng thế nào mới đủ quyết tâm lựa chọn tự sát như vậy không? Mày hiểu được tâm trạng bị ép vào đường cùng đau khổ thế nào không? Mày cho rằng mày biết cái gì? Đừng có ở đây giả vờ vĩ đại, đừng ở đây làm ra vẻ chính nghĩa nữa. Mày căn bản chưa từng nếm trải nỗi đau khổ này, mày vốn dĩ chẳng thể hiểu được!"
Trì Lệ Phân hét lớn, Tiểu Tiểu sợ đến mức nói không ra lời.
"Tao với Thạch Tráng rõ ràng thương yêu nhau, nhưng lại bị một mụ già chết tiệt ức hiếp. Bà ta ức hiếp tao, ức hiếp con trai bà ta, chúng tao lại chẳng phải là súc vật, chúng tao là người! Là người! Thạch Tráng ngốc quá, anh ấy cảm thấy mẹ anh ấy nuôi dưỡng anh ấy không dễ dàng, cái gì cũng nghe theo bà ta, bảo tao nhịn. Tao nhịn rồi, nhưng tao nhịn cũng không được, bà ta ép tao ly hôn, bà ta muốn có cháu!" Cơ thểThạch Tráng cao lớn, rõ ràng là giọng nói ồm ồm của đàn ông, nhưng lại mang thứ ngữ khí ai oán như cúa đàn bà. Tiểu Tiểu khắp mình nổi da gà, cảm thấy vừa sợ hãi vừa buồn nôn.
Không khí trong phòng dường như loãng hơn, khí áp giảm xuống. Tiểu Tiểu dịch dịch vể phía sau, cứng đầu khuyên giải tiếp: "Nhưng chị đã đi rồi, thì hãy bắt đầu lại từ đầu đi, đừng nghĩ đến những chuyện đau lòng trước đây nữa không được sao? Có nói thêm, cũng có tác dụng gì chứ?".
"Vốn dĩ là tao muốn bắt đầu lại rồi, nhưng tao hận mụ già này, tao cũng không yên tâm về Thạch Tráng. Tao không ở bên, mụ già giận dữ chắc chắn sẽ trút hết lên người anh ấy, mụ ta sẽ ép anh ấy lấy vợ nữa. Nếu như Thạch Tráng lấy một người vợ không yêu anh ấy, vậy phải làm thế nào. Cho nên, tao mới quay lại tìm anh ấy."
"Vậy, đã như thế này, vì sao chị còn muốn hại chị Tình? Chị Tình là người phụ nữ tốt"
"Cô ta là người phụ nữ tốt, cô ta ngốc giống tao. Tao vốn muốn chúc phúc cho bọn họ rồi đi, nhưng tao lại thấy bà già kia ức hiếp bọn họ, tao liền dọa bà ta một chút." Trì Lệ Phân nói đến đây liền cười: "Tao phát hiện khi mình giáo huấn bà ta, thật sự rất vui vẻ". Thạch Tráng đi đến chỗ bà già đang nằm dưới đất kia, dùng sức đá bà ta một cái.
Tiểu Tiểu rõ ràng biết đây không phải là Thạch Tráng, nhưng mà nhìn thấy cảnh một người đàn ông trưởng thành đá mẹ đẻ của mình, cô vẫn có chút run rẩy.
"Bọn họ khi đó vẫn còn chưa kết hôn, tao đột nhiên cảm thấy cô gái này quá đáng thương, tao không muốn để cô ta lại đi vào vết xe đổ của mình, thế là liền nghĩ cách khuyên cô ta. Tao là linh hồn, không có cách nào nói chuyện, thử rất nhiều phương pháp, cuối cùng có thể giao tiếp với cô ta. Cô ta phát hiện mụ già chết tiệt này chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, cũng do dự. Hai người chúng tao quen nhau như thế, nhưng thật sự vẫn cảm thấy đã gặp nhau muộn quá."
Tiểu Tiểu vừa nghe, vừa lén lút quan sát cách bố trí trong nhà, muốn tìm đường thoát thân. Trì Lệ Phân không chú ý cử động của cô, vẫn tiếp tục nói: "Nhưng cuối cùng cô ta vẫn lấy Thạch Tráng, cô ta vẫn còn ôm chút hoang tưởng đối với tương lai. Tao không nhịn được, cùng cô ta vào cửa, cùng chuyển đến toà nhà mới này. Sau đó tao mới phát hiện mình không ra ngoài được, tòa nhà này thì ra đã có phong ấn. Dù gì tao cũng không nghĩ về sau sẽ ra sao, cho nên vẫn luôn ở lại đây. Hà Tình có lúc nguyện ý để cho tao mượn cơ thể của cô ta, hồn phách của hai người chúng tao chen trong một cơ thể, tuy không thoải mái, nhưng tao có thể cảm thấy cuộc sống của con người". Trì Lệ Phân nhún nhún vai: "Tao chẳng phải là ác quỷ gì cả, tao không làm chuyện xấu. Tao chỉ muốn giúp đỡ Hà Tình. Nếu như mụ già đó lại ức hiếp cô ta, ức hiếp Thạch Tráng, tao sẽ dọa bà ta, chỉ như vậy mà thôi".
"Cái gì mà không làm chuyện xấu? Vừa rồi chị còn muốn đẩy linh hồn của tôi đi, giết chết tôi nữa. Còn cả chị Tình, chị ấy sao rồi?" Tiểu Tiểu chẳng hề vì những lời lẽ đáng thương kia mà đồng tình với Trì Lệ Phân, cô vẫn cầm thật chặt đạn chu sa và bùa trấn quỷ trên tay, tính toán sẽ dùng chúng cùng một lúc.
"Hà Tình? Cô ta chết rồi. Không biết mụ già ác độc kia đánh vào đâu nữa, cô ta cảm thấy đau đầu chóng mặt liền nằm lên giường. Đến khi tao phát hiện ra, cô ta đã không còn thởnữa, linh hồn sắp rời khỏi cơ thể rồi, cho nên tao liền giúp đỡ cô ta."
"Giúp chị ấy?"
Trì Lệ Phân đi lại mấy bước, nhìn ngó xung quanh, Dường như đang nghĩ gì đó, nói: "Tao giúp cô ta ép linh hồn quay lại, linh hồn của cô ta vẫn chưa thoát ra, tao ép linh hồn của cô ta vào thân thể, khiến cô ta khôi phục lại ý thức. Sauđó, chúng tao thương lượng phải làm thế nào. Không có lý do gì mà người làm đầy chuyện xấu thì tiêu diêu tự tại thế này, còn chúng tao, những người tốt lại phải chết yểu. Năm đó sau khi tự sát, không có ngày nào tao không hối hận. Vì sao tao lại phải chết, tao không nên chết như vậy, kẻ nên chết phải làmụ già đó".
Trì Lệ Phân cười độc ác "Năm đó chuyện tao chưa làm, hôm nay cuối cùng đã làm được rồi. Rất thoải mái! Mụ già nàykhông ngờ rằng mình lại bị hai đứa con dâu liên thủ hại chết. Mụ ta đánh chết Hà Tình thế nào, chúng tao đánh mụ ta như vậy. Ha ha ha, thật là rất dễ chịu! Nhưng mà, thực ra chúng tao cũng phải cảm ơn mụ ta, nếu như không phải là mụ ta đánh chết Hà Tình, bọn tao chắc chắn sẽ chưa hạ được quyết tâm".
Tiểu Tiểu toát mồ hôi lạnh, nổi hết da gà. Con ma này chắc chắn là biến thái. Cô trừng mắt nhìn Trì Lệ Phân, thấy cô ta đang chăm chú tìm cái gì đó, cuối cùng cầm một chiếc gối tựa lớn trên sofa lên. Tiểu Tiểu căng thẳng, từng bước từng bước lùi về phía sau, trong lòng đã biết cô ta muốn làm gì.
Trì Lệ Phân cầm chiếc gối tựa lên từ từ hướng về phía cô, lại nói: "Thạch Tráng cứ muốn bảo vệ mụ già chết tiệt này. Nhiều năm như vậy, tính cách anh ấy luôn như thế, mày nói xem có đáng giận không. Nếu như anh ấy có một chút quyết đoán của người đàn ông, ra dáng một nam tử hán, hai cô gái mệnh khổ chúng tao cũng không phải đi đến bước này. Bây giờ Thạch Cường còn nhỏ, nó cần có mẹ, cho nên chúng tao cần thân thể của một cô gái, chúng tao phải tái sinh!".
"Chị thật ngu ngốc!" Tiểu Tiểu thực sự nhịn không được nữa: "Các chị cảm thấy uất ức, bị ức hiếp, vì sao không chống đối, không phản kháng? Khi còn sống không tự cho mình cơ hội làm mới cuộc đời, bây giờ chết rồi muốn tái sinh cái gì? Bà Tạ nếu như đánh chết chị Tình, đương nhiên sẽ có pháp luật đến giải quyết. Các chị đánh chết bà ấy rồi, còn giết cả người chổng luôn miệng nói là yêu thương sâu sắc, bây giờ lại còn ngang nhiên nói muốn giết tôi. Các chị thì hơn bà Tạ ở điểm nào chứ?".
Trì Lệ Phân làm ma đã mười năm, làm sao còn nghe lọt tai điều gì? Bây giờ cô ta dùng cơ thể của Thạch Tráng, vốndĩ là một người cao lớn, thêm vào đó lại có sức manh của ác linh, đương nhiên uy lực rất mạnh. Cơ thể Thạch Tráng lao vào Tiểu Tiểu với tốc độ cực lớn, chiếc gối tựa trong tay như muốn hất ngã Tiểu Tiểu xuống đất. May mà Tiểu Tiểu vẫn tập trung phòng bị nãy giờ, nghiêng người tránh một cái, cùng lúc đạp chân vào đầu gối, khiến thân hình Thạch Tráng lảo đảo một chút, sau đó lại quay người muốn đánh về phía Tiểu Tiểu.
Kinh nghiệm đánh đối kháng của Tiểu Tiểu hoàn toàn chỉlà đánh với các sư huynh sư tỷ khác trong lớp huấn luyện. Thỉnh thoảng gặp phải người xấu trên đường cũng nghĩa khí ra tay một chút. Còn thực sự cùng người khác ác chiến một trận thì hình như chưa từng có. Bây giờ tình huống nguy cấp, tốc độ và sức mạnh của ác linh không giống như những tên du côn trên phố, Tiểu Tiểu chỉ có thể dựa vào khả năng của mình để chống chọi. Cô khó khăn tránh né mấy lần, cuối cùng vẫn bị Trì Lệ Phân đạp ngã xuống bên cạnh bàn, chiếc gối tựa lớn thoáng cái đã phủ lên mặt cô. Khi Tiểu Tiểu ngã xuống đất đã kịp nhìn thấy chiếc điện thoại trên bàn, nhanh chóng sờ đếnnó dùng lực đập mạnh lên đầu Trì Lệ Phân.
Trì Lệ Phân bị đập trúng, mặt bị đánh lệch sang một bên, chiếc gối tựa như muốn rời khỏi tay. Tiểu Tiểu nắm chắc cơ hội, móc thỏi son đạn chu sa ra, phóng đạn thẳng vào Trì Lệ Phân. Nhưng phản ứng của Trì Lệ Phân cũng rất nhanh, liền lật tay lấy chiếc gối chặn lại, và màu đỏ chu sa chói mắt bắn trúng vào chiếc gối.
Trì Lệ Phân phẫn nộ vô cùng, cô ta gầm lên một tiếng, cầm chiếc gối tựa trong tay đập mạnh vào Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu dùng chân đạp cô ta ra, nhưng không cẩn thận bị thứ đồchơi hình con vịt dưới đất vướng vào bàn chân.
Trì Lệ Phân nhân lúc Tiểu Tiểu lảo đảo, đạp mạnh một cái vào bụng cô, Tiểu Tiểu bị đá ra xa khoảng mấy bước chân, lưng đập vào tường. Cô chỉ cảm thấy một cơn đau dữ dội lan khắp toàn thân, mắt hoa lên. Không đợi Tiểu Tiểu kịp phản ứng, Trì Lệ Phân đã xông đến, tóm lấy cánh tay cầm đạn chu sa của cô, đập thật mạnh nó lên tường. Tiểu Tiểu đau quá, không cầm nổi nữa, đạn chu sa liền rơi xuống đất.
Lúc này Trì Lệ Phân đã phẫn nộ cưc độ, khiến cho hai con mắt của Thạch Tráng đỏ rực lên, các cơ thịt trên mặt co giật. Cô ta một tay giữ cánh tay Tiểu Tiểu, một tay bóp cổ cô, sức mạnh rất lớn, lớn hơn nhiều so với đứa trẻ bị Đinh Đình chiếm thân Tiểu Tiểu gặp phải trong thang máy và Hà Tình vừa rồi. Tiểu Tiểu không có cách nào để thở, trước mắt tối đen.
Trì Lệ Phân cười độc ác, chỉ một chút nữa thôi, cuộc sống của cô ta sẽ thay đổi.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |