← Ch.139 | Ch.141 → |
"Cắm c/h/ế/t tiểu d/â/m đ/ã/n/g này."
Cơ thể Tô Bối lắc lư ở trên người Văn Quốc Đống, bộ ⓝ𝐠*ự*↪️ trướng đau qua đi, sữa phun thẳng lên trên bụng của Văn Quốc Đống.
"Chồng ơi... Ừm..."
Văn Quốc Đống giật giật chân, khàn giọng dỗ:
"Vợ ngoan... Em cởi xích chân ra đi... Ừm..."
Tô Bối nghe thấy thế lắc đầu, Văn Quốc Đống lại tăng lực nhấp vào:
"A... Anh..."
"Vợ ngoan... Cởi ra..."
"Anh... Cầm thú!"
Tô Bối điên cuồng lắc lư, tay như nhũn ra, loay hoay một lúc lâu mới cởi được xích trên chân Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống được tự do, chỉ trong nháy mắt đè Tô Bối dưới người, gấp hai chân ở trước 𝖓●🌀●ự●🌜, đè 𝐥_ê_𝐧 ɢ_ıư_ờ_𝖓_g rồi liều mạng cắm.
"Ừm... Chồng ơi..."
Móng tay của Tô Bối cào ra vết 〽️_á_𝖚 ở sau lưng Văn Quốc Đống:
"Chậm... Chậm một chút... A..."
Ⓚ♓_oá_ï 𝐜_ả_ⓜ trong hoa huy*t tới vừa nhanh vừa mạnh, cả người Tô Bối gần như sắp không chống đỡ nổi loại 𝖐●ⓗoá●𝖎 𝐜●ả●𝐦 mãnh liệt này.
"Vợ d/â/m đ/ã/n/g... Tối nay đã gọi anh là chồng bao nhiêu lần..."
Văn Quốc Đống nói rồi im lặng một lát mới nói tiếp:
"Tối nay chồng sẽ cắm vợ d/â/m đ/ã/n/g bấy nhiêu lần..."
"Đừng... Đừng... Đừng mà..."
Văn Quốc Đống bất ngờ trở mình, từ phía sau dùng sức nhấp vào:
"Vợ muốn... Chúng ta còn có năm đứa cần phải sinh... Nên phải nắm chặt thời gian..."
Nghe thấy thế, đột nhiên cơ thể Tô Bối cứng đờ:
"Văn Quốc Đống... Anh không phải người..."
hoa huy*t không nhịn được dùng sức co rút lại, chỉ nghe Văn Quốc Đống ở phía sau rên lên một tiếng.
Một dòng nước nóng ùa vào nơi sâu nhất trong hoa huy*t.
Văn Quốc Đống hít sâu một hơi, đưa đẩy bên trong hoa huy*t của Tô Bối mạnh như vậy:
"Tiểu d/â/m đ/ã/n/g! Mở miệng nói không cần, hoa huy*t còn 〽️●ú●ⓣ chặt như vậy!"
Ga trải giường dưới người Tô Bối bị sữa làm ướt một mảng rộng, cả người vô lực dựa vào giường, nhỏ giọng nói:
"Chồng ơi... Em mệt mỏi."
Văn Quốc Đống đánh mạnh lên ⓜ·ôп·𝖌 Tô Bối một cái, hung ác nói:
"Vợ yêu bây giờ vẫn còn sớm... Tối hôm nay chồng mới bắn một lần..."
Nghe thấy thế, cơ thể Tô Bối ⓡ⛎*n 𝓇ẩ*𝐲:
"Vậy... Vậy nghỉ ngơi một lát được không..."
"Không được."
Văn Quốc Đống véo Ⓜ️*ô*𝖓*🌀 Tô Bối, gậy th*t cứng rắn còn cắm bên trong hoa huy*t ướt nóng của Tô Bối vẫn chưa mềm xuống:
"Ông đây nhịn lâu như vậy... Vất vả lắm mới được ăn thịt, để cho anh ăn thêm mấy lần nữa nhé?"
"Ừm..."
hoa huy*t của Tô Bối cắn chặt lấy gậy th*t:
"Chồng ơi... Còn... Còn nhiều cơ hội mà a a... Ừm... Anh..."
Giọng nói còn chưa vang lên, Văn Quốc Đống ôm ɱô𝖓●🌀 Tô Bối lại bắt đầu di chuyển, gậy th*t cứng rắn ra ra vào vào trong hoa huy*t.
Đột nhiên Văn Quốc Đống cúi người đè ở sau lưng Tô Bối, 〽️ú-𝐭 ra từng dấu ♓ô𝓃-.
"Quà sinh nhật của vợ d/â/m đ/ã/n/g... Chồng rất thích..."
Tô Bối cảm nhận được lồng 𝐧ɢ_ự_𝒸 rắn chắc của Văn Quốc Đống ở phía sau, nghiêng đầu h*ô*n ông:
"Ừm... Chồng ơi..."
Văn Quốc Đống đè nặng Tô Bối, gậy th*t dưới người không ngừng cắm sâu vào trong cơ thể cô, lại bắn dịch đục vào trong, chỗ 🌀1@·𝖔 𝒽ợ·ρ của hai người vô cùng lầy lội.
Bên ngoài căn phòng tuyết im hơi lặng tiếng rơi xuống, nhuộm trắng phong cảnh trong sân.
Trong phòng khí thế ngất trời, làm thế nào cũng không tiêu tan được xuân sắc bên trong.
Hai chân Tô Bối bị Văn Quốc Đống khiêng lên vai, sữa trước n.🌀.ự.↪️ tràn ngập nửa người trên.
"Ừm... Vợ d/â/m đ/ã/n/g cắn thật chặt.."
Bàn tay của Văn Quốc Đống lượn lờ trên người Tô Bối, véo núm vú đang chảy sữa, khiến toàn thân Tô Bối r·ц·ռ ⅼẩ·🍸 b·ẩ·y.
"Văn Quốc Đống..."
Dục hỏa trên người Tô Bối bị tay Văn Quốc Đống dấy lửa, thể lực sắp không chống đỡ nổi để mặc Văn Quốc Đống lăn lộn.
𝐊-h-⭕á-1 ↪️-ả-𝐦 ở bên trong hoa huy*t khiến cô dần trầm luân, hai đôi tay mười ngón đan xen với Văn Quốc Đống, ở trên giường trắng lăn lộn cả đêm.
Tuyết đêm yên tĩnh không tiếng động, bị dục sắc dấy lửa.
Văn Quốc Đống vốn định ôm Tô Bối đến trong sân ngâm nước nóng, nhưng Tô Bối e ngại dì Trương và Văn Ngọc ở ngay bên cạnh, nói cái gì cũng không muốn đến trong sân, ngồi làm ở lộ thiên.
Ngoài cửa sổ dần có ánh sáng.
Hai chân Tô Bối quấn lấy eo Văn Quốc Đống, hoa huy*t lầy lội không chịu nổi, trong phòng còn có thể nghe thấy tiếng cơ thể va chạm, cùng với tiếng chỗ ɢ-ℹ️ⓐ-0 𝒽-ợ-🅿️ của hai người nhớp nháp.
"Chồng ơi chân rất mỏi... Ừm... Em bỏ cuộc..."
Trên người đều là dấu vết loang lổ do ông để lại:
"Chồng ơi chân rất mỏi..."
"Ừm... Nhanh... Nhanh..."
Ngón tay thon dài của Văn Quốc Đống đẩy hoa môi ra, xấu xa 𝐜-ọ ❎-á-𝖙 nó:
"Tối nay vợ d/â/m đ/ã/n/g chảy thật nhiều nước... Ừm... Sau này mỗi ngày để chồng cắm có được không?"
"A... Văn... Quốc... Đống... Ừm."
Tô Bối cắn mu bàn tay, 🎋-𝐡oá-i 𝖈ả-𝖒 trên hoa huy*t 🎋í●𝒸●♓ ✝️●𝖍●íc●𝖍 cơ thể không nhịn được г*𝐮*ⓝ 𝖗ẩ*🍸:
"Anh lưu manh... A..."
Văn Quốc Đống đẩy nhanh tốc độ nhấp dưới người, eo Tô Bối không còn 𝐫ц*п ⓡẩ*🍸 nữa, mật dịch trong hoa huy*t lập tức phun trào ra.
"A... vợ d/â/m đ/ã/n/g... Như vậy đã lên rồi sao?"
Tô Bối thở sâu một hơi, п🌀𝐡1ế*𝐧 г*ă*ⓝ*ⓖ, đôi mắt đỏ bừng trừng người đàn ông trên người:
"Anh... Anh đợi... A..."
Mới nói lời tàn nhẫn, Văn Quốc Đống lại bắt đầu nhấp vào.
"Anh đợi... Anh đợi vợ d/â/m đ/ã/n/g tới ép khô anh..."
Văn Quốc Đống vừa nói vừa dán sát bên tai Tô Bối, nhỏ giọng nói:
"Anh còn đợi hai cái miệng trên dưới của vợ d/â/m đ/ã/n/g 'cắn c/h/ế/t' anh... Cắn anh dục tiên... Dục tử..."
"A..."
Trên mặt Tô Bối có chút tức giận nhưng không hé răng.
← Ch. 139 | Ch. 141 → |