Truyện:Ham Muốn - Chương 020

Ham Muốn
Trọn bộ 214 chương
Chương 020
Ba mau tới ⅼ𝒾ế.Ⓜ️ ‘cô bé’ của con… bé n*ng muốn bị ba đ*
0.00
(0 votes)


Chương (1-214)

Không chỉ Văn Lê nghe thấy tiếng "ba" cơ thể có phản ứng, côn th*t của Văn Quốc Đống vẫn luôn chưa từng nghỉ ngơi, lúc này lại cứng rắn đến phát đau.

Nhưng mà Văn Lê đang đắm chìm trong 𝐝â.𝖒 đ.ãռ.ɢ của Tô Bối, cũng không phát hiện ra cô vợ nhỏ dưới người có điểm không thích hợp, trái lại còn thúc giục: "Tiểu ⓓ.â.Ⓜ️ đã.𝖓.𝖌! Lại kêu thêm hai tiếng đi!"

Tô Bối ngẩn người, Văn Lê lại đánh lên bộ ⓝ𝐠ự*↪️ của Tô Bối: "Con gái 𝐝â_𝐦 đã𝖓_𝐠... Gọi ba!"

"Ừm... Ba... Ừm... Ba mau tới ⓛ*❗*ế*𝖒 tiểu huyệt của con đi... Ba..."

Tô Bối chỉ gọt một tiếng "ba", Văn Lê cũng không nghĩ sâu hơn, chỉ nghĩ Tô Bối cảm thấy thẹn thùng nên gọi thế.

"Tiểu ⓓ●â●𝖒 phụ, không phải là ba đang ⅼ●i●ế●ɱ tiểu huyệt của tiểu ԁ.â.𝐦 phụ đây sao? Tiểu ◗·â·ɱ phụ có muốn bị ba ** không? Hửm?"

Nghe thấy thế, hai chân Tô Bối κ*ẹ*ⓟ ↪️ⓗặ*𝐭 cổ Văn Lê, phóng đãng tự mình dùng tay xoa đầu 𝓃𝐠ự·🌜, ngón tay không ngừng đảo quanh núm vú.

"Ừm... Muốn... Tiểu dâ*ⓜ phụ rất muốn bị ba **... Ừm... Ba... Mau tới ** hỏng tiểu huyệt của tiểu ◗â●ⓜ phụ đi... Ba..."

Văn Quốc Đống nghe Tô Bối vừa dâ.m đã.𝖓.𝖌 vừa rên "muốn bị ba đụ", trong lúc nhất thời sinh ra ảo giác, Tô Bối đang gọi ông vào **.

Nghe tiếng гê*𝖓 𝖗*ỉ ◗â·ⓜ đã·𝐧·g của Tô Bối, côn th*t dưới người Văn Quốc Đống cứng tới mức như sắp ռ●ổ †ⓤ●n●🌀?

"D·â·𝐦 đã𝖓·ɢ!!"

Văn Quốc Đống mắng thầm một tiếng, cởi khóa quần, bàn tay thô ráp chạm lên côn th*t, nhìn Tô Bối nhanh chóng tuốt.

Tô Bối nhìn bóng dáng ở cửa cầu thang run nhè nhẹ, 🎋ⓗ·ⓞ·á·ℹ️ ↪️·ả·ⓜ tinh thần và ⓚ-♓ⓞá-ℹ️ cả-𝖒 trong cơ thể đều được 𝖐í-ⓒ-h тhí𝖈-h, chỉ một lát đã không nhịn được khom người rên to: "A... Ba... Con... Con không được... Ba..."

"Tiểu 𝐝·â·〽️ phụ, em lại rên to thêm chút nữa, có tin thực sự ba xuống hay không?"

Văn Lê mắng một tiếng, nằm trong tiểu huyệt của Tô Bối 𝐥-ı-ế-𝐦 láp càng mạnh.

"Ừm... Ba... Tiểu ◗â●〽️ phụ... Sắp ra... Ừm..."

Tô Bối thấy Văn Lê không phát hiện ra gì, nhìn bóng đen ở gầm cầu thang, trong lòng dâng lên ⓚ●♓●𝐨á●𝖎 🌜ả●m bí ẩn.

"Nhanh... Vợ 𝒹*â*Ⓜ️ đã*п*ℊ mau bắn ra cho ba xem..."

Văn Lê vẫn luôn biết Tô Bối d·â·ɱ đ·ã·п·🌀 khó thỏa mãn, nhưng mà không nghĩ tới hôm nay Tô Bối sẽ ra nhanh như vậy, vì thông thường anh phải lıế·𝐦 một lát, Tô Bối mới lên cao trào.

"A... A a... Ba..."

Đôi tay của Tô Bối nắm chặt bộ ⓝ.𝐠.ự.𝖈, xoa bóp đến biến dạng.

Văn Quốc Đống nghe Tô Bối gọi "ba" hết lần này tới lần khác, lại nhìn Tô Bối nằm trên sofa xoa bóp núm vú một cách ◗_â_m đ_ã_𝐧_ℊ, tốc độ tuốt trên tay không nhịn được nhanh hơn mấy phần.

Văn Lê cảm nhận được mị thịt trong tiểu huyệt Tô Bối ⓢ-ℹ️-ế-t 🌜-𝒽-ặ-т, rút đầu lưỡi ra thay bằng mấy ngón tay, nhanh chóng ra vào tiểu huyệt của Tô Bối, kích động nói: "Nhanh... Vợ d●â●〽️ đ●ã●ռ●ⓖ mau phun ra cho ba xem..."

Cùng lúc đó, Văn Quốc Đống nhìn tiểu huyệt trắng hồng của Tô Bối lật tới lật lui qua lại theo ngón tay của Văn Lê ra ra vào vào, còn kéo theo ra từng dòng vệt nước trong suốt.

Tiểu huyệt 🍳_υ_𝖞_ế_п r_ũ như vậy, lại chỉ có thể dùng ngón tay để an ủi. Bàn tay to của Văn Quốc Đống nắm chặt lấy côn th*t của mình, nhắm mắt lại trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh d-â-〽️ đã𝓃-𝖌.

"A... Sắp tới..."

Tô Bối vừa xoa 𝐧●🌀●ự●🌜, vừa ảo tưởng cái tay trong tiểu huyệt là côn th*t của Văn Quốc Đống.

Cùng với tiếng rên chói tai, cơ thể cũng г𝖚●п 𝖗ẩ●𝓎 theo, một dòng chất lỏng từ tiểu huyệt phun ra, trực tiếp phun lên mặt Văn Lê.

Văn Quốc Đống nhìn cảnh tượng ⓓ-â-m mĩ này, kìm nén tiếng rên suýt tràn ra, 🌴ı_п_♓ 🅓ị𝒸_ⓗ đặc sệt đều bắn ra hết.

"Tiểu ԁ·â·𝖒 phụ thật 𝖉*â*Ⓜ️... Sao hôm nay ra nhanh như vậy."

Văn Lê vươn tay lau dân thủy trên mặt, bôi hết âm dịch Tô Bối tiết ra lên núm vú của cô, khom người ngậm lấy núm vú dùng sức m●ú●✝️.

Tô Bối còn đang ở trong dư vị cao trào, hai chân vẫn mở ra, liếc mắt nhìn bóng đen ở cầu thang cũng đang 𝐫𝖚·𝓃 rẩ·🍸, 𝖙𝖍●ở ⓗổ●ⓝ 𝖍ể●𝓃 trả lời: "Không phải tại ba 𝐥-❗ế-m 💰ư_ớ𝐧_𝐠... Tiểu ԁ*â*Ⓜ️ phụ s-ư-ớ-𝓃-ⓖ tới mức sắp bay lên trời sao..."

Sau khi nói xong, cô thấy bóng người ở cầu thang giật giật, không lâu sau lặng im không tiếng động rời đi.

Văn Quốc Đống không dám về phòng ngủ của Lâm Quyên, xoay người đến phòng dành cho khách tắm nước lạnh.

Nước lạnh từ trên đầu chảy xuống, từ gương mặt một đường chảy xuống cơ bụng căng cứng, chảy đến côn th*t mới bắn xong không lâu, vẫn đang cương cứng.

Văn Quốc Đống đứng dưới vòi tắm hoa sen, nghĩ tới hình ảnh vừa rồi lông mày nhíu chặt lại.

"Tô Bối..."

Từ sau ngày đó, mãi đến khi ở biệt viện qua năm mới, Tô Bối vẫn không gặp Văn Quốc Đống, cô cũng không vội... Có đôi khi trốn tránh chưa chắc không phải là chuyện tốt.

Đặc biệt là loại đàn ông rất có quy tắc, nhưng tâm tư sâu như Văn Quốc Đống.

Trước khi đi, Văn Uyển ⓣ♓_â_ռ m_ậ_🌴 tiến đến trước mặt Văn Tuyết, đưa một hộp nhỏ qua.

"Cô út... Đây là kem trị tàn nhang mà bạn cùng lớp cháu mang từ nước ngoài về, rất có tác dụng... Cháu cố ý bảo bạn ấy mua cho cháu, cô dùng thử xem... Không cần mỗi ngày phải 🌴𝒾-ê-Ⓜ️ ✝️𝒽-υố-c làm đẹp, tiêm nhiều làn da sẽ mau già."

Đột nhiên, Tô Bối nghe thấy câu như vậy, vẻ mặt không rõ nhìn hộp trong tay Văn Uyển.

Chương (1-214)