← Ch.28 | Ch.30 → |
Crystina nhàn nhã ngồi trong phòng làm việc, ngón tay thon dài sờ lên một bức hình đã được ghép vào khung ảnh.
Trong bức hình là người thanh niên trạc 20 tuổi, đang chăm chú vào quyển sách cầm trên tay, dưới ánh nắng toát ra vẻ đẹp trai bức người, đôi mày đen lạnh nhạt, ánh mắt cương nghị, môi mỏng khẻ dãn ra, yêu nghiệt.
Đôi mắt Crystina có tia đau đớn, cũng có tia yêu thương, người trong bức hình là Lãnh Thế Thiên, người cô yêu đến hận.
"Thiên...Sao lại đối xử với em như vậy?" Giọng Crystina cố nén đau thương.
Crystina cô cũng không bao giờ muốn đến tình trạng như thù địch với Lãnh Thế Thiên, nhưng là sự tôn nghiêm cô không cho phép mình lùi bước nữa. Anh đã từng nói vì Khuynh Đề cô ta, có thể trở bạn thành thù với cô, vậy cô còn mong chờ gì thêm nữa.
Crystina cô sẽ phá nát cái hạnh phúc cô chưa từng có đó, nếu cô không có, thì đừng mong Khuynh Đề cô ta sẽ được thêm một ngày nào nữa.
Tiếng cửa phòng bật mở, nghe tiếng bước chân ngày càng lại gần mình, Crystina vừa xoay đầu lại đã ăn một cái tát thật mạnh vào má.
Crystina hốt hoảng mở to mắt, bàn tay còn ôm lấy bên mặt bị tát, đôi môi lấp bấp "Daddy?"
Mark Jones hừng hực sự rõ tức giận trên khuôn mặt, bàn tay nắm lấy văn bản ném lên bàn.
"Crystina, đây là thành quả của con sao? Đây là sự việc con muốn khi nhậm lại chức vụ giám đốc sao?"
Mark Jones không tin được đứa con gái ông yêu thương hết mực này nữa, cô làm sao có thể chỉ vì một thằng đàn ông không yêu mình, mà phá nát cả sự nghiệp ông tốn công gầy dựng đến như vậy.
Mark ông tin tưởng cô, nên mới chấp nhận điều kiện cô mua vé cho ông đi du lịch vài ngày nghỉ dưỡng, nhưng không ngờ chỉ vỏn vẹn một tuần, tất cả điều thay đổi.
"Daddy, con không hiểu?" Crystina nhìn cha mình khó hiểu.
"Muốn hiểu? con xem văn bản đi là hiểu." Mark ông mệt mỏi, xoa hai bên nguyệt thái dương.
Crystina cảm giác có gì đó không ổn, liền cầm lấy văn bản mở ra đọc. Càng đọc đôi tay cô càng run rẩy, mặt trắng bệch.
Công ty Lãnh Phong đấu giá thành công được các hạng mục đấu giá lớn ở Australia, vươn lên vị trí đầu bảng năm năm liền. Công ty Gold River thất bại về với tay trắng, cổ phiếu vì thế sụt giảm thảm hại, các nhà đầu tư đang gấp rút rời khỏi dự án Jewelry Tower, chuyển sang đầu tư cho Diamond Square. Tổn thất 2 tỷ USD, quả là con số chẳng nhỏ.
Không đúng, đây không phải là kết quả cô muốn, đây là sai sự thật. Kết quả cô muốn làLãnh thị phải phá sản, Lãnh Thế Thiên anh phải quỳ dưới chân cô xin tha thứ, không phải làcông ty cô. Đầu óc cô như quay cuồng, rối loạn.
Crystina mím chặt môi, như muốn bật máu, khuôn mặt cô bây giờ tái nhợt.
Mark ông thở dài, thật lâu lúc sau mới mệt mỏi lên tiếng "Crystina, con không bao giờ đấu lại được Lãnh Thế Thiên đâu."
Cổ phiếu công ty Gold River của ông đã rớt giá thảm hại, chưa từng rớt như vậy trong bao nhiêu năm ông lập nghiệp. Không đến mức phá sản, nhưng tổn thất không thể gọi là nhỏ, sẽ cần thời gian dài để khôi phục lại như bây giờ.
Mark ông cũng muốn coi đây là bài học cho Crystina, cô còn quá non nớt trên thương trường nhiều cạm bẫy này. Một phần lỗi cũng là của ông, do sơ xuất không nói cho Crystina biết Lãnh Thế Thiên trong giới kinh doanh là người nguy hiểm như thế nào, anh ta khôn ngoan, xảo trá, nước cờ của đối thủ anh ta điều biết rõ, là một người không thể xem thường. Đến ông lăn lộn trên thương trường hơn 20 năm cũng chưa từng là đối thủ của anh ta, một con người thật đáng sợ.
Crystia nắm chặt văn bản như muốn xé nát nó ra làm hai, cô chưa từng nghĩ chỉ là rút vốn đầu tư, lại có thể xảy ra chuyện lớn, cả tiền đền bù hợp đồng. Cô bây giờ cảm giác mình thật ngốc ngếch, vì sự yêu hận mà làm mờ mắt, quên mất đi Lãnh Thế Thiên anh là ai.
Sự thù hận trong lòng Crystina nhen nhóm càng ngày càng mãnh liệt.
Buổi chiều chủ nhật, Khuynh Đề cùng Trình Ngải Lệ bước vào trung tâm thương mại sầm uất nhất thành phố A mua sắm.
Trình Ngải Lệ vì bước vào cuối kỳ học nên rất bận, chỉ có chủ nhật là dễ thở hơn một chút, cô và Khuynh Đề từ lúc hôn lễ diễn ra đến giờ số lần gặp đếm trên đầu ngón tay, cô không phủ nhận rằng mình rất nhớ Khuynh Đề. 4 năm không phải là thời gian ít ỏi gì, cô đã quen 4 năm trời có Khuynh Đề làm bạn, nay lại mất đi, thật là buồn a.
Trình Ngải Lệ câu cổ Khuynh Đề bước đi, ngửi được hương thơm từ người Khuynh Đề, cả thân hình ngày càng có da thịt của cô, bĩu môi "Xem ra Lãnh Thế Thiên anh ta chăm cậu rất tốt đi?"
Khuynh Đề mỉm cười, gật đầu phụ họa "Rất tốt."
Hừ, Trình Ngải Lệ nhướn mi tâm, cô đang xem gì đây, vợ chồng khá đồng lòng a. Nhưng lòng cô rất nhẹ nhõm, xem ra Khuynh Đề cô rất hạnh phúc.
"Tất nhiên là phải như vậy, nếu chỉ cần tổn thương cậu, dù là một ngón tay thôi, Trình tiểu thư này sẽ đến gặp anh ta tính sổ." Trình Ngải Lệ hùng hổ tuyên bố.
"Được, được, Ngải Lệ tớ biết cậu rất lo lắng cho tớ." Khuynh Đề lắc đầu, cười khổ.
Trong lòng Khuynh Đề rất ấm áp, trở lại sống một kiếp này thật là tốt, có gia đình, có người yêu thương, lại có thêm một người bạn thân rất thân, cô cũng chẳng cần gì thêm nữa đâu a.
Trình Ngải Lệ cảm giác không khí trở nên ngột ngạt, đánh trống lãng "Vào trong thôi, hôm nay cậu khao thì tiểu thư đây cũng không ngại tiêu sài tiền nhiều một chút đâu a."
Khuynh Đề cười tươi, cùng Trình Ngải Lệ bước vào cửa hàng quần áo. Lãnh Thế Thiên anhcó làm cho cô một thẻ vàng, nhưng cô chưa từng đụng đến, chắc có lẽ đây là dịp sài nó rồi. Cô không biết trong thẻ bao nhiêu tiền, nhưng Lãnh Thế Thiên anh đã nói cứ dùng thoải mái, càng làm cô chắc chắn là rất nhiều tiền a.
Trình Ngải Lệ chưa từng nể mặt, gặp nào ưng ý là lấy liền, đến khi tính tiền làm Khuynh Đề choáng váng, có cần nhiều đến vậy không, tốn cả mấy trăm vạn. Lúc cô rút thẻ đưa cho nhân viên tính tiền, thì mặt bọn họ đều sáng lên, bất ngờ rồi chuyển sang cười toe toét, cả Trình Ngải Lệ cũng phải kinh ngạc vài giây, còn cô thì hoàn toàn khó hiểu nhìn họ.
Lúc bước khỏi cửa hàng, Trình Ngải Lệ liền kéo cô vào một góc, đôi mắt còn chưa tin được nhìn Khuynh Đề.
"Thẻ này là anh ta đưa cho cậu?"
Khuynh Đề gật đầu "Ừm."
Trình Ngải Lệ cảm giác ghen tị "Cậu có biết thẻ này giá trị ra sao không?"
"Không biết." Khuynh Đề lắc đầu, làm sao cô biết được a, Lãnh Thế Thiên anh đưa thì cô nhận thôi, dù sao cũng đã là vợ chồng.
"Trời ơi, cậu đúng là đồ ngốc. Thẻ này dành cho những người giàu có đến mức độ một trên một triệu người, trên thế giới chỉ có 10 chiếc thẻ kim cương này thôi, 10 chiếc thôi đó, màanh ta lại đưa cho cậu, vậy có nghĩa cậu là người giàu có của người giàu có rồi." Trình Ngải Lệ cảm thán.
Đây là chiếc thẻ Trình Ngải Lệ cô đọc được trên mạng, chỉ nhìn sơ ngang cũng biết được giá trị của nó ra sao, tài sản phải trên mười con số mới được đăng ký thành viên VIP. Được quyền hạn sử dụng dịch vụ cao cấp ở sân bay, khách sạn, nhà hàng, cả những trung tâm lớn, cô còn biết được có cả một đại gia bắt một cửa hàng nổi tiếng đóng cửa chỉ để được mua sắm một mình. Nhưng điều kiện sử dụng thẻ kim cương này, cần phải chứng minh được mức chi tiêu phải trên 6 con số một năm, nói đơn giản hơn là phải sử dụng trên 300 ngàn USD.
Khuynh Đề nghe đến đây, đôi tay cầm chiếc thẻ run rẩy, không tin nổi, thì ra đây là lý do những nhân viên bán hàng lúc nãy rất niềm nở cười với cô. Cô biết Lãnh Thế Thiên anh rất giàu, nhưng không ngờ quá sức tưởng tượng của cô a.
Cảm giác cổ họng nuốt nước bọt không thông, Khuynh Đề khó tưởng tượng được mình đang cầm trong tay là một khối tài sản mà cả đời ước cũng chưa có được, đầu óc cô như ù đi, càng nắm chặt chiếc thẻ, cô nhét nó lại vào túi, nắm tay Trình Ngải Lệ.
"Ngải Lệ, mình về thôi." Khuynh Đề kéo tay Trình Ngải Lệ đi.
Trong tay Khuynh Đề cô cầm một thứ giá trị lớn như vậy, cô không yên lòng. Khi về đến nhà, gặp anh cô sẽ trả lại, không phải cô không cần, mà thật sự nó quá lớn để cô nhận lấy.
"A, tớ chưa mua sắm xong mà..." Trình Ngải Lệ vì Khuynh Đề kéo đi có chút không muốn.
"Lần sau đi, bây giờ mình không có tâm trạng đi nữa." Khuynh Đề không chần chừ, liền kéo Trình Ngải Lệ lên chiếc taxi đậu sẵn.
Trình Ngải Lệ ngồi vào xe, tức giận nhìn Khuynh Đề "Đề Nhi, tụi mình còn chưa đi được một giờ đồng hồ đó, còn biết bao nhiêu thứ muốn làm với cậu mà.. haizz"
"Ngải Lệ, lần sau nhé. Thật sự lúc này nhìn đến chiếc thẻ, mình không sao sử dụng được nữa." Khuynh Đề bối rối.
Trình Ngải Lệ thở dài nhìn Khuynh Đề, cô hiểu rõ Khuynh Đề không dám sài chiếc thẻ này làvì giá trị của nó. Khuynh Đề cô biết là người tiết kiệm, không phun phí, nhưng dù sao đây cũng là của Lãnh Thế Thiên cho Khuynh Đề cô rồi, tại sao lại không nhận chứ.
"Được rồi, lần sau cậu đền gấp đôi lại cho tớ là được." Trình Ngải Lệ bễu môi.
Khuynh Đề phì cười, biết Trình Ngải Lệ hiểu cho mình liền ôm lấy cô, nhõng nhẽo như trẻ con. Trong chiếc taxi luôn vang lên tiếng cười của hai người.
Khuynh Đề chào tạm biệt Trình Ngải Lệ trong taxi, rồi mới bước đến cổng phụ biệt thự. Xung quanh biệt thự được che lấp bởi rừng thông lớn, giàn hoa cát cánh hai bên đường nở rộ, màu tím mộng mơ dưới ánh nắng đẹp đến vô thường. Khu biệt thự này chỉ dành cho giới nhà giàu, lại ở cách thành phố không xa, nơi đây lại ít người lui tới, làm cho vẻ đẹp nơi đây càng bí ẩn.
Khuynh Đề đang lục lọi chiếc chìa khóa trong túi xách mà không để ý được có hai bóng dáng đã bước gần đến bên cô, là hai người đàn ông mặt bặm trợn, đã theo dõi cô từ lúc bước vào trung tâm mua sắm.
Vừa lúc cô kiếm được chìa khóa là cùng lúc một người đàn ông giơ tay đưa chiếc khăn đã tẩm thuốc mê đến khuôn mặt cô.
Khuynh Đề cảm giác choáng váng đầu óc, ngất đi. Hai người đàn ông liền bế cô đến chiếc xe đen đang đợi sẵn trước đó.
← Ch. 28 | Ch. 30 → |