← Ch.02 | Ch.04 → |
Ánh nắng mặt trời gay gắt.
Tháng năm là mùa ly biệt, ở các trường học, nơi nơi đều là lễ tốt nghiệp, túm năm tụm ba, cười nói ồn ào.
"Tiểu Mẫn!" Tiếng nói quen thuộc, xa lạ cùng thật mật, giọng nói vội vàng phía sau Vi Mẫn vang lên.
Vi Mẫn nghe xong, chính là hơi hơi sửng sốt, nhưng không có dừng lại, chính là tiếp tục đi nhanh phía trước.
Nàng mặc áo tốt nghiệp màu đen, cũng không giống những người khác giống nhau mặc, chính là chỉ khoác, lộ ra âu phục ngắn bó sát người cùng mái tóc rực lửa, đôi chân dài trắng như tuyết, dưới ánh mặt trời thực đối lập mãnh liệt.
Tóc dài như mây bay bay, hé ra khuôn mặt nàng tinh xảo diễm lệ, trên trán đã muốn có mồ hôi.
Nàng vừa cùng giáo sư, các học sinh chụp ảnh, kế tiếp muốn tới địa điểm đã hẹn cùng người nhà hội hợp.
Hôm nay cha mẹ đều tới tham gia lễ tốt nghiệp của nàng. Nàng cùng đệ đệ Vi Tiệp tuy rằng kém ba tuổi, lại bởi vì đệ đệ quái thai (cái từ này nguyên văn a) nhảy lớp, cho nên hai người cùng nhau tốt nghiệp.
Vi gia, ba mẹ đối với hai người con xuất sắc thực phi thường kiêu ngạo, đã sớm ở nhà ăn cao cấp phụ cận trường học đặt bàn, chuẩn bị sau buổi lễ cùng nhau chúc mừng.
Trời biết nàng giao du rộng lớn, nhân duyên siêu hảo, là người nổi tiếng, người nghĩ nắm chắc cơ hội cuối cùng cùng Vi Mẫn chụp ảnh rất nhiều, thiếu chút nữa muốn xếp hàng đăng ký.
Nàng bị dọa hoảng sợ, ánh mặt trời chiếu rọi khiến mắt không mở ra được, lại vẫn là cùng sư trưởng, đồng học, các bằng hữu chụp ảnh chung. Trong trường học, ở các mặt quán, lễ đường..... khắp nơi có thể thấy được thân ảnh nàng thanh xuân chói mắt.
Mà hiện tại, nàng muốn xuyên qua trường học rộng lớn, đi đến nhà ăn. Vi Tiệp cái tên kia không nghĩa khí lại máu lạnh, căn bản không đợi nàng, mang theo cha mẹ đi tới nhà ăn trước, còn đem xe chạy đi.
"Tiểu Mẫn!" Phía sau âm thanh kêu gọi vẫn còn, chủ nhân thanh âm theo đi lên bên cạnh nàng."Vì sao đi nhanh như vậy? Chờ anh một chút được không?"
Vi Mẫn hoàn toàn không muốn quay đầu, nàng tuy rằng giày cao gót chừng ba tấc tấc, nhưng đã được huấn luyện, đi trên đường vẫn như cũ bay nhanh.
Nàng đương nhiên nhận được kia tiếng nói, biết người kêu nàng là ai.
Arron. Sân bay từ biệt, đến nay cùng nàng chia tay sắp được hai năm. Hoặc là nên là "Bắt cá hai tay sau còn muốn ăn đã xong cao nhất lạn nam nhân".
Hai năm trước, tốt nghiệp đại học, nghỉ hè, nàng thật sự kiềm chế không được nội tâm nôn nóng cùng hoang mang, chạy tới chỗ ở Arron đứng dưới lầu chờ hắn, muốn hảo hảo nói chuyện cùng hắn.
Nàng thừa nhận đoạn thời gian kia của nàng cảm xúc thực phiền muộn, vừa mới đợi qua bốn năm đại học để tốt nghiệp, Tiểu Song bằng hữu tốt nhất lại đột nhiên rời đi, liên tiếp như vậy làm cho Vi Mẫn luôn luôn thích náo nhiệt, sợ tịch mịch như bị vứt xuống đáy cốc, cảm xúc tồi tệ, mà bạn trai Arron lại hoàn toàn không có thể an ủi nàng, ngược lại thực không kiên nhẫn, thường thường không thấy bóng người.
Nói đi sửa xe, sửa cả một ngày; Nói đi đánh gôn, sáng sớm liền đi, đến đêm khuya còn không có về nhà, cũng không gọi điện nói với nàng. Vi Mẫn chỉ hỏi một chút, hắn liền hé ra vẻ mặt tối sầm.
Tra tấn như vậy, đến cuối cùng, rốt cục Vi Mẫn cũng chịu không nổi. Nàng sáng sớm hôm đó đi vào chỗ bãi đỗ xe ở dưới lầu Arron, đợi cho mặt trời lên cao, Arron mang theo hành lý, nhẹ nhàng đi ra, lái xe rời khỏi.
Vi Mẫn đi theo phía sau hắn, một đường theo tới sân bay.
Sau đó, nhìn đến Arron nghênh đón một cô gái tướng mạo bình thường, cũng mang theo túi du lịch, hai người thân mật ôm nhau, rõ ràng là muốn đi nghỉ phép.
Mà hắn đối Vi Mẫn nói, này tuần bề bộn nhiều việc, không rảnh bồi nàng, nàng nên chính mình tìm điểm sự tình làm, dù sao hắn đang làm việc, không giống Vi Mẫn trong nhà có tiền, lại vẫn là đệ tử, thời gian như vậy tự do.
Nhìn màn trình diễn của hai người bọn họ, nhìn bạn trai luôn không kiên nhẫn như vậy lại ôn nhu ngọt ngào đối đãi một nữ nhân khác, Vi Mẫn cuối cùng hết hy vọng, nàng lừa mình dối người, Arron đã sớm không thương nàng.
Sau đó nàng không hề chủ động tìm Arron. Arron vốn vụng trộm cao hứng, nghĩ đến thần kinh thực nhẹ nhõm. Vi Mẫn cáu kỉnh, hắn liền tìm nguồn giải trí mới. Tính tình đại tiểu thư của nàng giận dỗi hắn có lẽ cũng chẳng được bao lâu.
Vi Mẫn thật sự là thiếu suy nghĩ, hẹn hò cùng hắn nửa năm, nàng còn ngây ngốc nghĩ đến hắn là thật sự với nàng.
Thẳng đến lúc chìm đắm trong ngọt ngào suốt ba tháng chưa từng nhận được điện thoại của Vi Mẫn, hắn mới chậm rãi lĩnh ngộ, lần này Vi Mẫn là làm thật, không phải tính tình đại tiểu thư đùa giỡn nữa.
Lúc ấy cùng tân bạn gái ôm ấp nhau, Arron chỉ hối hận vài phần, sau đó liền đem hết thảy bỏ sang một bên, biết thời biết thế tiếp tục bình thường giao tiếp bạn gái.
Dù sao Vi Mẫn mặc dù nóng bỏng xinh đẹp, nhưng kỳ thật cá tính không quá ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, hơn nữa gia thế tốt, điều kiện tốt khiến nàng có một tia kiêu ngạo cùng tự mãn, Arron kỳ thật ưa thích nữ nhân sung bái, đón chào hắn.
Hắn không nghĩ chia tay, dù sao vẫn là có điểm lưu luyến "Vi Mẫn bạn trai" Danh hiệu này cho hắn cảm giác hư vinh, hơn nữa Vi Mẫn tính tình như vậy kiêu căng, tức giận cực điểm chắc chắn sẽ rất khủng bố, cho nên hắn lựa chọn trốn tránh, bỏ mặc nàng đi tìm thú vị khác.
Nhưng hai năm sau, nhìn ánh mặt trời vẫn xinh đẹp như trước Vi Mẫn, Arron tâm tình phiền muộn mà phức tạp. Nàng thật sự là cái đại mỹ nữ, hắn quen rất nhiều bạn gái, vẫn là Vi Mẫn đẹp nhất, mang nàng đi bên cạnh mặt mũi có thể để tận trời.
"Tiểu Mẫn, Tiểu Mẫn!"Arron thân thủ giữ chặt nàng."Hôm nay em tốt nghiệp, thuận lợi lấy mba(bằng thạc sĩ), anh đặc biệt đến chúc mừng em, em như thế nào cũng không để ý anh?Anh vừa mới luôn luôn gọi em!"
Vi Mẫn thực gọn gàng giãy giụa, xoay người, nhìn chằm chằm người từng rất quen thuộc, hiện tại là nam nhân thực xa lạ.
Hắn thay đổi, hoặc là ở trong mắt nàng, hắn thay đổi.
Tóc có điểm dài, ánh mắt có điểm lóe ra, quần áo hơi khó nhìn, khẩu khí nói năng có điểm ngọt xớt...... Kỳ quái, trước kia nàng vì sao khi hắn mãnh liệt theo đuổi, lại cảm thấy hắn đẹp trai cùng hài hước?
Còn vì hắn, cùng ba mẹ rất nhiều lần tranh chấp — Vi gia, ba mẹ ngay từ đầu không thích Arron, tuy rằng không đến mãnh liệt phản đối, nhưng là cho tới bây giờ chưa nhìn Arron bằng cái nhìn hòa nhã.
Lúc trước như vậy kiên trì muốn cùng hắn cùng một chỗ, đến sau lại bị hắn bắt cá hai tay, Vi Mẫn cũng không mặt mũi trở về khóc lóc, hết thảy ủy khuất đều cứng rắn nuốt vào trong bụng, thậm chí cha mẹ hỏi, nàng cũng chỉ nói Arron bận việc, không có nói cho ba mẹ kỳ thật hai người đã chia tay.
Này nhất thời muốn giấu diếm, cư nhiên liền giấu diếm gần hai năm.
Vốn nghĩ đến nàng đời này không cần lại nhìn đến người này, không nghĩ tới, gần đây Arron không biết thế nào nghĩ cái gì không đúng, cuồng gọi điện thoại tìm nàng gặp ở ngoài, cư nhiên còn lớn mật hào phóng xuất hiện ở lễ tốt nghiệp của nàng.
"Anh có chuyện gì sao?" Trên gương mặt xinh đẹp không hề có ý cười, nàng lạnh lùng nhìn hắn, "Tôi còn có hẹn, không có việc gì thì tôi muốn đi trước."
"Anh biết em còn có hẹn, cùng người nhà đúng hay không?"Arron đầy mặt tươi cười."Anh ngày hôm qua gọi điện thoại tìm không thấy em, có gọi tới nhà, bác gái còn muốn anh hôm nay cùng nhau ăn cơm, chúc mừng em tốt nghiệp."
"Anh gọi tới nhà của tôi?" Vi Mẫn nhịn không được ở trong lòng mắng hai câu lời thô tục thục nữ cho lắm. (Z:Trời ơi, ta như vậy á...*cầm dao* *mắt tóe lửa*) Trốn điện thoại hắn lâu như vậy, trăm mật vẫn là nhất sơ, (kiểu gì vẫn có sơ suất) nàng vạn vạn không nghĩ tới Arron còn có mặt mũi gọi điện thoại đến Vi gia.
Mẹ nàng hiển nhiên là yêu ai yêu cả đường đi, bất quá, làm không rõ tình huống lỗi cũng không phải mẹ nàng.
"Thật có lỗi, mẹ tôi hẳn là khách khí một chút, anh không cần để ở trong lòng." Vi Mẫn nói xong, lại tính chạy lấy người, "Không trì hoãn thời gian của anh, tái kiến."
Không nghĩ tới Arron vẫn là đi theo nàng."Đừng như vậy! Chúng ta tốt xấu cũng là bằng hữu, cùng nhau ăn một bữa cơm cũng không có gì, đúng hay không? Mẹ em có nói cho anh biết là nhà hàng nào, anh cùng em đi qua."
Vi Mẫn quả thực không dám tin, nàng đổ không phải vì Arron, mà là không thể tin được chính mình trước kia ánh mắt có kém như vậy sao, cư nhiên sẽ thích nam nhân như vậy.
"Tôi nghĩ không cần, tôi chính mình đi qua là tốt rồi." Nàng cự tuyệt.
"Ai, Tiểu Mẫn, anh biết em đang giận."Arron còn có mặt mũi thở dài. "Nhưng là em cũng biết, nam nhân xã giao luôn tránh không được, gặp dịp thì chơi thôi, đừng tức giận lâu như vậy. Dù sao, anh cũng nghe nói em vẫn chưa có kết giao bạn trai khác......"
Ngữ khí kia, biểu tình kia......
Ngụ ý phi thường rõ ràng, Arron nghĩ đến Vi Mẫn còn không có quên hắn, chính là tính tình tiểu thư đùa giỡn, giận dỗi một chút mà thôi.
Trên đời này, làm sao có thể có nam nhân da mặt dày như này?!
Mà cư nhiên lại có ngu xuẩn như nàng, bị hắn đuổi theo! Lúc ấy, thật sự là tuổi trẻ không hiểu chuyện!
"Đúng, tôi không có bạn trai mới." Chẳng qua hai năm trước đã kết hôn mà thôi, Vi Mẫn tâm địa rất xấu nghĩ."Bất quá cùng anh không quan hệ. Người nhà của tôi muốn cùng nhau ăn cơm, càng cùng anh không quan hệ. Anh muốn như thế nào gặp dịp thì chơi, giao tiếp xã giao, thực xin lỗi, tôi một chút cũng không quan tâm. Hiện tại, mời anh tránh ra, không cần chặn đường tôi!"
Thanh thúy mắng xong, nàng đơn giản đẩy Arron còn muốn ngăn đón nàng ra, không chút khách khí đạp qua chướng ngại vật.
Nàng chân đi sergio rossi quả thực có thể làm hung khí, bị đạp, Arron lập tức kêu thảm thiết một tiếng, vội vàng nhảy ra.
Chắn ta là muốn chết! Vi Mẫn giống nữ vương, khí thế dọa người, ngẩng đầu tức giận rời đi.
Vi Mẫn đầy một bụng tức giận đi vào nhà ăn, vào phòng V. I. P đã đặt trước đó, ba mẹ nàng thực kinh ngạc hỏi: "Con làm sao vậy? Sắc mặt sao khó coi thế?"
"Không có việc gì, đã đói bụng mà thôi." Nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói, căn bản không muốnnhắc tới Arron.
Nhưng mẫu thân nàng thế nào lại nói, "Arron đâu? Con không đi cùng hắn?"
Gặp quỷ! Nàng lại nhịn không được mắng một tiếng. Lần này không cẩn thận mắng ra ngoài, bởi vì Vi mẹ đang dùng ánh mắt khiển trách nhìn nàng.
"Mẹ, con cùng hắn......" Vi Mẫn tính đem chuyện nói ra.
"...... Lại cãi nhau?Mẹ chỉ biết." Vi mẫu lập tức tiếp lời, "Người ta đặc biệt tới tham gia lễ tốt nghiệp của con, con còn cùng hắn cãi nhau? Cá tính của con nếu không thay đổi, bạn trai sẽ bị con dọa chạy. Kết giao là kết giao, không cần suốt ngày phát giận, có nghe hay không?"
"Con nào có a?Con mới không phải cáu kỉnh......"
"Không phải cáu kỉnh, là cái gì?"
Mẹ con có qua có lại ầm ỹ lên, giọng tương xứng.
"Thật là có mẹ nào tất có con nấy." Em trai Vi Tiệp ở một bên, chính là thấp giọng nói một câu.
"Nói nhỏ thôi." Vi ba vỗ vỗ gáy con, nam nhân có chung nhận thức trong lúc đó trao đổi.
May mắn đồ ăn Pháp mỹ vị tinh xảo dẫn dắt rời đi lực chú ý của hai mẹ con cũng làm tan biến cáu giận của Vi Mẫn. Bốn người liền tòa, bắt đầu bằng chút rượu, hết sức xem thực đơn, Vi Mẫn đã muốn thành công đem Arron vứt đến sau đầu.
Namnhân chết tiệt đều đi tìm chết đi! Nàng đã sớm thề không muốn dây dưa!
Kết quả, điều xấu vẫn là không chịu buông tha nàng.
Một bó hoa tươi xuất hiện ở cửa phòng, Arron vẻ mặt nịnh nọt ý cười đang cầm hoa, "Chính là đến đánh cái tiếp đón."(ý là Vi mẹ có lời mời hắn đến a)
Không biết nội tình Vi mẹ dùng ánh mắt cảnh cáo con gái, sau đó mời hắn cùng dùng cơm.
Vi Mẫn muốn nôn chết a, quả thực muốn kháng nghị."Mẹ, không cần thỉnh hắn, con cùng hắn đã muốn......"
"Là anh không tốt, công tác bận quá, xem nhẹ Tiểu Mẫn, mới làm cho bảo bối không vui như vậy."Arron cướp nói, làm ra biểu tình hối hận, áy náy."Nếu có thể, anh nguyện ý hảo hảo bù lại cho em."
"Nói dối!" Vi Mẫn nhịn không được thốt ra, "Ai muốn anh bù lại!"
"Trước công chúng cãi nhau, còn ra cái gì?" Vi gia, gia giáo không tha thứ hành vi như vậy, Vi phụ nhìn nữ nhi mặt đỏ tai hồng liếc mắt một cái, "Trước ngồi xuống, hảo hảo ăn bữa cơm nói sau."
Này bữa cơm ăn buồn chết, Vi Mẫn cố gắng áp lực lửa giận, mới không có ở trước mặt mọi người nổ mạnh. Nhìn Arron cùng ba mẹ nàng bộ dáng chuyện trò vui vẻ, nàng thực rất muốn cầm cốc nước bên cạnh hất qua.
Nhưng nói gì thì nói, vẫn là chính mình gieo gió gặt bảo, bạn trai là nàng chọn, trách được ai?
Con người thật sự không thể phạm sai lầm, nếu vận khí không tốt một chút, sẽ giống như vậy, dường như quân bài hiệu ứng, hé ra tiếp theo hé ra, binh bại như núi đổ.
Thật vất vả mới cơm nước xong, nghĩ đến hết thảy vớ vẩn rốt cục đã xong, không nghĩ tới còn có càng tệ hơn.
"Thời gian không còn sớm, bác trai, bác gái hãy đi về trước nghỉ ngơi."Arron thực săn sóc đề nghị, "Cháu sẽ đưa Tiểu Mẫn."
Vi Mẫn bởi vì trước bận quá, căn bản không thời gian xử lý việc vặt vãnh, cho nên tuy rằng tốt nghiệp, mấy ngày nay đều vẫn là ở chỗ phụ cận trường học thu thập này nọ, chuẩn bị về nhà.
"Không cần, Vi Tiệp có thể đưa tôi." Nàng lập tức từ chối đề nghị Arron.
"Ai muốn đưa chị?" Em trai nàng lãnh đạm nói, bỏ đá xuống giếng, "Em muốn theo ba mẹ về nhà, chính chị nghĩ biện pháp."
"Nhưng là......"
Kháng nghị không có hiệu quả, Vi gia, ba mẹ cùng Vi Tiệp lên xe rời đi, lưu lại Vi Mẫn cực độ khó chịu, một mình cực lực đối mặt Arron muốn biểu hiện thân sĩ phong độ.
Không phải là quân bài hiệu ứng chứ. Đến cuối cùng, quân bài hết thảy đều ngã, thảm nhất là, toàn bộ đều ngã vào trên người nàng, nàng bị chôn sống!
Ban đêm.
Trong nhà trọ tràn ngập hương hoa thơm ngát, tại phòng khách, trừ bỏ một nửa thùng giấy được đóng gói, sách vở ở ngoài, nơi nơi đều là hoa, khí cầu, đều là bạn tốt chúc mừng, chúc mừng Vi Mẫn tốt nghiệp, thuận lợi lấy đến học vị mba (thạc sĩ).
Mà lễ vật chúc mừng này, nhân vật chính là nàng căn bản còn không rảnh đi xem tâm ý mọi người, nàng...... Có việc khác phải làm nha.
"A......" Tiếng kêu khiêu gợi, quanh quẩn ở trong phòng khách.
Trường bào tốt nghiệp bị quăng trên sàn nhà, bên cạnh còn có âu phục không tay màu đỏ bó sát người, quần lót ren hồng nhạt, (Z:ặc ặc...), cùng với Bra cùng màu rớt trên tay ghế vịn màu da trâu càng làm nổi bật, phi thường mãnh liệt đối lập nhau.
Mà trên sô pha là hai thân thể đang dây dưa, cũng đối lập mãnh liệt.
Nam nhân cơ bắp cứng rắn như thạch đá, toàn thân từ trên xuống dưới bị ánh nắng mặt trời hoàn toàn làm lễ rửa tội khiến màu da ngăm đen khỏe mạnh, trong lòng hắn đang ôm thân thể mềm mại, tuyết trắng phấn nộn đến không ngờ, giờ phút này còn đang dần dần chuyển sắc phấn hồng.
Nàng ngồi trên đùi hắn, tư thế lớn mật phóng đãng. Eo nhỏ bị bàn tay nam nhân to lớn nắm chặt, thân thể bắt đầu lay động, toàn bộ khuôn mặt phủ toàn màu hồng, mái tóc như mây đong đưa từ trên xuống dưới, tung bay cuộn sóng mê người.
Đầu nhũ hoa trắng như tuyết cao ngất, chấn động theo từng tiết tấu, nụ hoa kiều diễm màu đỏ dụ hoặc khiến nam nhân kia nhịn không được cúi đầu cầm nắm, sau đó đưa vào miệng cắn mút. (Z: ta sắp chết a.... )
"A!" Vi Mẫn kêu lên."Lam, Lam Thư Đình, nhẹ một chút......"
"Không được." Lam Thư Đình lười biếng trả lời, giọng nói buộc chặt, tràn đầy dục vọng.
Hắn cũng không có biện pháp để ôn nhu, lần cuối ôm nàng vào lòng, đã là ba tháng trước.
Bị chia cách, hàng đêm đều bị dục vọng muốn nàng tra tấn, chỉ có giờ phút này, chôn thật sâu lửa nóng trong cơ thể nàng, cái loại tra tấn vô cùng lo lắng khát vọng này mới được giải tỏa.
Hai bàn tay của hắn đi xuống, ôm cái mông nhỏ nhắn của nàng, tăng thêm cường độ tiếp xúc.
Vi Mẫn cắn chặt đôi môi đỏ mọng, mắt to mờ mịt nhộn nhạo xuân tình, kiều mỵ đảo quanh có thể làm cho nam nhân kiên cường nhất cam tâm tình nguyện đầu hàng.
Hắn mỉm cười hôn nàng, thẳng lưng hướng lên trên, vội vàng mà mạnh mẽ liên tiếp xâm nhập, đem hai người tới gần đỉnh núi.
Sau đó, khoái cảm tựa như hòa tan, tràn ngập tản ra, làm cho hắn toàn thân tê dại ...
"A......" Tiếng ngâm của nàng vừa thống khổ lại vừa thoải mái, toàn bộ bị hắn nuốt vào miệng.
Thở gấp, nàng như là búp bê vải xụi lơ ở trong lòng hắn, ghé vào ngực hắn lúc này ẩm ướt mồ hôi, Vi Mẫn còn không tự chủ run run, dư vị cao trào choáng váng, bồng bềnh, người nàng mềm nhũn, chìm nổi.
Lam Thư Đình yêu thương hôn lên trán nàng, trên mặt là thương tiếc cùng thỏa mãn.
Qua hai năm.
Từ khi ở đổ thành về, hắn thấy mình như bị hạ độc dược.
Vi Mẫn như là ngọt mê huyễn dược, chạm vào liền nghiện, không thể bỏ hẳn.
"A......" Chôn ở trong ngực hắn dày rộng, Vi Mẫn tiếng cười rầu rĩ bay ra.
Thấy vậy hắn cũng cong lên khóe miệng, Lam Thư Đình thấp giọng hỏi: "Cười cái gì?"
"Chúng ta...... Giống như thực đói khát, mỗi lần đều như vậy, vừa thấy mặt liền...... Liền......" Liền nhịn không được muốn hôn hôn dây dưa, quần áo luôn trong thời gian ngắn nhất liền thoát ly khỏi người.
"Không có biện pháp, anh nhịn không được." Lam Thư Đình rõ ràng thừa nhận.
Hôm nay là lễ tốt nghiệp của nàng, Lam Thư Đình đi chuyến bay từ Newyork đến, bất quá, nàng không cho phép hắn tham gia, cũng không đồng ý hắn tới nhà nàng.
Trăm việc bên trong cũng muốn sắp xếp khởi công làm, Lam Thư Đình đến đây một chuyến, còn phải ở một nhà trọ nhỏ làm quản gia không công cho nàng vài giơ đồng hồ, giúp nàng sửa sang lại lễ vật cùng hoa tươi chồng chất như núi, chờ nàng cùng người nhà liên hoan chúc mừng xong, mới đến phiên hắn.
Cùng lắm là hơn 10 giờ.
Như vậy cũng không sao, Lam Thư Đình tuy rằng không hờn giận, có thể chịu được, hắn chân chính phát hỏa, là thời điểm nhìn thấy Arron đưa nàng trở về.
Arron chết tiệt, còn dám thân nàng! Cái gì mà lễ nghi chó má thân sĩ, hắn căn bản không tin! Xem ánh mắt Arron nhìn chằm chằm Vi Mẫn, trắng trợn chính là cái nhìn đầy dục vọng của giống đực, rành mạch, không thể nghi ngờ!
Ở mức độ nào đó mà nói, Lam Thư Đình có thể đồng tình với Arron, dù sao chỉ cần là nam nhân, cũng không khả năng chống đỡ được mị lực của Vi Mẫn.
Vi Mẫn ngũ quan vốn mĩ mạo cuồng dã, diễm mị, mà trong đoạn thời gian "Dạy dỗ" của hắn, nàng trổ mã càng thêm diễm lệ gợi cảm, như hoa hồng nở rộ, tản mát ra hơi thở ngọt ngào mê người, đủ để mê hoặc toàn bộ nam nhân.
Tựa như Lam Thư Đình, đó là ví dụ tốt nhất.
Hắn vuốt ve đường cong duyên dáng trên tấm lưng trần của tình nhân, sau triền miên hưởng thụ khoái cảm thân mật dựa sát vào nhau.
"Vì sao lại để Arron đưa em trở về?" sau một lúc lâu, hai người tim đập cuồng dã đều chậm rãi khôi phục bình thường, Lam Thư Đình mới từ từ mở miệng chất vấn."Em buổi tối không phải cùng người nhà liên hoan sao?"
Phá hư không khí. Vi Mẫn nhíu mày.
"Anh sẽ không biết hắn có bao nhiêu chán ghét!" Nói chưa dứt lời, Vi Mẫn liền hỏa đại."Hắn cư nhiên chạy tới trường học, lại cùng em đến nhà ăn, đuổi không đi, mắng cũng không sợ, cuối cùng còn cứng rắn muốn lái xe đưa em trở về! Em lần sau nhất định phải cùng Vi Tiệp tính toán sổ sách, hắn đem xe chạy đi rồi, nói muốn đưa ba mẹ em trở về, cứ như vậy đem em quăng cho Arron, thật là một tên không nghĩa khí!"
"Vì sao không gọi điện thoại cho anh, anh có thể đi đón em?" Lam Thư Đình thản nhiên nói.
"Đúng vậy, nhưng là......" Vi Mẫn muốn tự do, xoay người, giãy dụa, lại bị hai cánh tay mạnh mẽ ôm chặt, căn bản đào thoát không được."Bởi vì ba mẹ em đều ở đấy......Arron lại da mặt dày như vậy...... Dù sao, cũng chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi."
"Cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi?" Lam Thư Đình trong giọng nói bắt đầu hạ nhiệt độ, không, phải nói, bắt đầu có điểm làm người khác rét run. Hắn cúi đầu.
"A! "Vi Mẫn kinh hô, "Sao anh lại cắn em?"
Bờ vai mượt mà bong loáng của nàng bị hắn cắn một ngụm, lực đạo không nhẹ không nặng, da thịt tuyết nộn lưu lại dấu răng nhợt nhạt, dường như là ấn ký.
"Em hãy nghe cho kỹ" Hắn giữ khuôn mặt của nàng, chăm chú nhìn cặp mắt to hữu thần, một chữ một chữ nói: "Không cần lại làm cho hắn lấy thân phận bạn trai xuất hiện."
"Em không có! Hắn biết rõ em và hắn đã sớm chia tay, là hắn gần đây không biết như thế nào, đột nhiên lại bắt đầu mặt dày mày dạn......"
"Không quan hệ, anh đi nói chuyện với hắn." Hắn nói bình tĩnh được như vậy, nhưng là ngữ khí làm cho người ta đột nhiên rùng mình, toàn thân rét run.
"Không cần!" Nàng vội vàng gắt gao ôm lấy hắn, "Anh không thể đi!"
Hắn liền ám muội như vậy sao? Lam Thư Đình cho dù cá tính có thể cho là bình tĩnh, nhưng đối với việc này thì không thể không tức giận.
"Vì sao muốn che che lấp lấp như vậy?" Hắn chất vấn: "Đã được bao lâu rồi? Em tính khi nào thì nói cho người nhà chuyện hai người đã chia tay?"
"Em có nói a! Chính là bọn họ không tin, luôn cảm thấy em chỉ là do tính tình đùa giỡn, không phải thật sự." Mẫn Mẫn ảo não nói.
"Em có thể nói cho bọn họ, em có đối tượng khác." Hơn nữa hàng thật giá thật, cũng không phải là giai đoạn ái muội mà thôi, hai người đều đã thân mật như vậy nha.
"Em.... em không nghĩ làm cho mẹ em bọn họ cảm thấy...... Cảm thấy em luôn luôn thay đổi bạn trai." Vi Mẫn lẩm bẩm, cuối cùng nói đến trọng điểm.
Hai bạn trai liên tiếp, thời gian chia tay người cũ cũng không lâu, đã tiếp tục có người mới.
Arron phản bội, nàng đến đổ thành hành vi điên cuồng...... Này có thể nói sao?
Nàng hoàn toàn có thể đoán trước ba mẹ không đồng ý, thậm chí có điểm biểu tình khiển trách.
"Em không có thay bạn trai, hơn nữa anh cũng không phải bạn trai của em"Hắn nhắc nhở nàng."Anh là chồng của em nha"
"Oa!" Mỗi lần nói đến chuyện này khi, phản ứng của nàng đều là che lỗ tai lại, thét chói tai, "Không cần nói! Không cần nữa!"
"Lam phu nhân, em trốn tránh sự thật cũng vô dụng." Lam Thư Đình uy hiếp nàng, "Muốn gặp nhau ở toà án sao? Đừng quên, anh có thể yêu cầu em thực hiện nghĩa vụ hôn nhân."
"Em...... Làm sao không có làm nghĩa vụ?" Vi Mẫn oán thán trừng mắt liếc hắn một cái, khuôn mặt không chịu thua kém chậm rãi lại đỏ bừng.
Làm sao có thể nói nàng không có thực hiện nghĩa vụ? Nàng là vô cùng tập trung, lại nhiệt tình nhất, bây giờ còn trần như nhộng dán trên người hắn.
"Nếu như vậy, làm gì phải lén lút?" Hắn lạnh giọng chất vấn.
"Anh việc gì hung dữ như vậy?" Vi Mẫn hôn khóe môi của hắn, eo nhỏ động đậy, thân thể trần trụi mềm mại lớn mật cọ xát hắn, tiếp xúc với nơi cứng rắn của hắn, một dòng điện xẹt qua làm cho hắn toàn thân căng thẳng, cứng ngắc.
Lam Thư Đình ảo não thở dài. Hắn đương nhiên biết cô nàng này sừ dụng mỹ nhân kế, muốn dẫn dắt rời đi lực chú ý của hắn, không cần tiếp tục loanh quanh vấn đề ngu xuẩn này.
Mà thật giận là, thân thể hắn phản bội ý chí của hắn, chỉ cần nàng hơi chút trêu chọc, liền lập tức nổi lên phản ứng.
"Anh không phải chỉ có thể đến 2 ngày sao? Vì sao lại lãng phí thời gian ở chuyện nhàm chán đâu?" Nàng ghé vào lỗ tai hắn nỉ non dụ hoặc, "Ôm em lên giường, được không?"(Z:ta hoa mắt quá a.. )
Đừng nói là ôm đến trên giường, cho dù hiện tại nàng muốn hắn ôm nàng đi kim môn đại kiều qua lại chạy tam tranh(bất kể là đi đâu a, cụ thể nghĩa là gì thì để ta tìm hiểu a), Lam Thư Đình đều gật đầu đáp ứng.
Nam nhân, là sinh vật vô dụng nhất, mặc kệ học vị cao tới đâu, chức vị trọng yếu tới đâu, một năm kiếm được một đóng tiền, quản lý bao nhiêu con người, gặp gỡ Vi Mẫn như vậy, đều cúi đầu xưng thần, cam tâm khuất phục.
"Lam......" Nàng dùng tiếng nói ngọt đắc tượng mật gọi hắn."Chúng ta lên giường thôi......"
Cuối cùng một tia lý trí đều bị mật ngọt bao trùm. Hắn ôm nàng đứng dậy, đi nhanh hướng phòng ngủ.
Chỉ chốc lát sau, tiếng thở dốc lại lại lần nữa xuất hiện, kiều nhuyễn, tục tằng, đan vào thành nhạc khúc kiều diễm trong đêm tối.
Vấn đề nan giải bỏ dở, đều tạm thời bị để qua sau đầu. Lần sau nếu gặp lại, không biết lại là qua mấy tháng.
Đêm đẹp nhưng mà thật ngắn a......
← Ch. 02 | Ch. 04 → |