Truyện:Hợp Đồng Tình Nhân (Hải Diệp) - Chương 309

Hợp Đồng Tình Nhân (Hải Diệp)
Trọn bộ 312 chương
Chương 309
Đại kết cục 1: Đường Nhã Đình làm loạn
0.00
(0 votes)


Chương (1-312)

Tiêu Lăng Phong còn đang bàn bạc một số chi tiết trong buổi hôn lễ với Diệu Tinh, thì đột nhiên điện thoại vang lên, khiến cho anh không khỏi cảm thấy một hồi kinh hoảng.

"A lô..." Tiêu Lăng Phong không hề cảm giác thấy giọng nói của mình đã có chút hơi bị run rẩy: "Cái gì?" Tiêu Lăng Phong từ ở trên ghế đứng bật dậy. Cuộc trò chuyện của anh với Hạ Cẩm Trình bất quá cũng chỉ cách có mấy giờ, làm sao sẽ...

"Có chuyện gì vậy?" Cảm nhận được tình hình có điều gì đó không đúng, Diệu Tinh cũng đứng lên.

"Không có chuyện gì." Tiêu Lăng Phong lắc đầu một cái.

"Anh gạt em!" Diệu Tinh cau mày: "Đã đến lúc này rồi, anh còn có cái gì cần phải gạt em nữa sao?"

"Anh không phải là có ý đó." Tiêu Lăng Phong giải thích vẻ đầy lo lắng, chẳng qua là bây giờ có chút chuyện...

"Anh có chịu nói hay không vậy?" Diệu Tinh giậm chân.

"Thôi được rồi, được rồi. Anh sẽ nói!" Tiêu Lăng Phong an ủi tâm tình bị kích động của Diệu Tinh: "Đường Nhã Đình đã thả thuốc ngủ vào trong cà phê của người cảnh sát trông côi, sau đó cô ta đã trộm súng từ bệnh viện chạy trốn ra ngoài."

"Cái gì?" Diệu Tinh kêu lên.

"Chính vì anh sợ em sẽ lo lắn, g cho nên lúc trước mới không nói gì với em chuyện Đường Nhã Đình bị đánh thương, phải vào nằm điều trị ở trong bệnh viện."

"Vậy bây giờ đã xảy ra chuyện gì vậy?" Diệu Tinh hỏi, hai bàn tay đã lúc này đã có chút phát run. Người phụ nữ này sao lại đáng sợ đến như vậy chứ! Cô ta thế nhưng lại có thể chạy trốn ở ngay dưới mắt của cảnh sát đang canh gác như vậy.

" Đường Nhã Đình đã đi tìm Hạ Cẩm Trình, hiện tại Hạ Cẩm Trình đã bị trúng một phát đạn, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on hiện tại người đang được cấp cứu. Tiểu Na bị cô ta cướp đi rồi."

"Tiểu Na?" Diệu Tinh cũng hít một hơi.

"Vậy tình hình bây giờ như thế nào rồi? Đã tìm được Đường Nhã Đình chưa?"

"Cảnh sát vẫn còn đang tìm. Cô ta lại còn dẫn theo cả trẻ con như vậy, cho nên cũng không đi xa được, đừng sợ, hả?" Tiêu Lăng Phong nói an ủi rồi hôn nhẹ lên gương mặt Diệu Tinh: "Để anh đưa em đi đến nhà của ông nội, sau đó anh đi đến bệnh viện xem xét một chút."

"Em cũng muốn đi."

"Diệu Tinh ngoan, giờ vẫn còn chưa biết người phụ nữ này hiện nay đang lẩn trốn ở nơi nào. Em có đi đến bệnh viện thì cũng không giúp được việc gì. Ở nhà ông nội thì sẽ tương đối được an toàn hơn một chút."

"Nhưng mà em không yên lòng." di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn Diệu Tinh nắm lấy tay Tiêu Lăng Phong thật chặt: "Em vẫn có thể tự chăm sóc tốt được cho mình, huống chi hiện tại Tiểu Triết cũng cần có người chăm sóc. Mà thằng bé xem ra cũng có quan hệ với em khá thân thiện! Anh phải cho em đi theo!" Diệu Tinh năn nỉ.

Tiêu Lăng Phong suy nghĩ một chút: "Thôi được rồi!" Anh hít sâu một hơi: "Thế nhưng mà em phải bảo đảm, em phải luôn luôn ở bên cạnh anh, chờ khi em đã đón được Tiểu Triết thì phải trở về nhà của ông nội, nghe chưa?"

"Được ạ!" Diệu Tinh gật đầu liên tục không ngừng đồng ý.

Tình hình ở trong bệnh viện còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng. Hạ Cẩm Trình bị trọng thương, mà ở bệnh viện thì, bởi vì từ nơi này đã có một tử tù chạy trốn ra ngoài, nên từ trên xuống dưới đều bất an một mảnh. Diệu Tinh ôm thật chặt Tiểu Triết vẫn còn đang run rẩy vào trong ngực mình. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Trên người thằng bé còn có thể sờ thấy chất lỏng dính dính.

Thế này phải làm sao cho phải đây. Đứa bé còn quá nhỏ tuổi, thế nhưng đã hai lần nhìn thấy mẹ đẻ của mình giết người, còn lần này, thì lại là chính ba ba của bọn chúng...

"Tiểu Triết, con đừng sợ, đã dì ở đây, có dì ở đây rồi!." Diệu Tinh nhẹ giọng, dùng lời nói nhỏ nhẹ an ủi đứa nhỏ. Tiểu Triết cũng không hề đáp lại. Theo người báo án đã nói, đứa trẻ này ngay cả khóc cũng đã không khóc nổi nữa rồi.

"Diệu Tinh! Em trở về đi thôi, nơi này cũng không được an toàn." Tiêu Lăng Phong vỗ vỗ lên bả vai Diệu Tinh.

"Con không muốn đi về, con muốn chờ ba ba, con muốn chờ ba ba!" Nghe nói sẽ phải rời khỏi đây, Tiểu Triết đột nhiên kêu lớn: "Con muốn ba ba, con muốn ba ba..."

"Được rồi, được rồi, chúng ta sẽ không trở về nhà!" Diệu Tinh gật đầu: "Lăng Phong, sẽ không có chuyện gì đâu! Ở nơi này có nhiều cảnh sát như vậy, tin tưởng rằng Đường Nhã Đình cũng không dám xuất hiện đâu."

"Cô ta đã phát điên lên rồi thì còn có chuyện gì mà không dám làm kia chứ!" Tiêu Lăng Phong hít sâu một hơi. Nếu như không phải là Hạ Cẩm Trình mang tâm lý chủ quan, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện đến mức nghiêm trọng như vậy.

"Anh hãy bình tĩnh một chút!" Diệu Tinh lôi kéo tay của Tiêu Lăng Phong: "Đúng rồi. Bảo bảo (Alice) đã ai đón trở về nhà chưa vậy?" Diệu Tinh hỏi. Đường Nhã Đình hận cô như vậy, nếu như cô ta lại làm tổn thương đến Alice thì bây giờ cô sẽ phải làm thế nào đây!

"Ừm, Hạo Thần đã đi đón con bé về nhà rồi!" Tiêu Lăng Phong nói an ủi Diệu Tinh. Suy nghĩ một chút, chuyện này thật nực cười đến cỡ nào, cả đám người bọn họ lại bị một người phụ nữ đùa bỡn xoay quanh như vậy.

"Cảnh sát bên kia đã có tin tức gì chưa?"

"Bởi vì sự việc được phát hiện ra quá muộn, cho nên khi cảnh sát chạy tới thì không biết là Đường Nhã Đình đã chạy đi nơi nào rồi. Nhưng mà em cũng không cần lo lắng. Phía trên rất coi trọng đối với vụ án này, cũng đã điều động phần lớn cảnh sát ra ngoài truy tìm, rất nhanh sẽ có tin tức thôi!" Đường Nhã Đình ở ngoài lại còn mang theo trẻ con bên cạnh, đối với vụ án này mà nói, cũng sẽ rất dễ dàng tìm được. Nhưng mà, cũng có thể nói, ở thời điểm hiện nay, giữa một đám người đã rối loạn thành một đoàn như vậy, nghĩ muốn trốn đi đâu, hẳn cũng không phải là một việc khó...

Tiêu Lăng Phong xoa xoa hai lòng bàn tay, vừa chờ Hạ Cẩm Trình ra ngoài, vừa nhìn chằm chằm vào Diệu Tinh thật chặt, giống như chỉ sợ, nếu anh không để ý, lơ là một chút, thì cô sẽ biến mất đi vậy.

"Anh đừng như vậy." Diệu Tinh nắm lấy tay Tiêu Lăng Phong: "Sẽ không có việc gì đâu."

"Cô bé ngốc!" Tiêu Lăng Phong hôn nhẹ lên vầng trán của Diệu Tinh: "Lúc này, thế nào mà em lại an ủi ngược lại anh như vậy chứ!" Tiêu Lăng Phong ôm lấy bả vai Diệu Tinh: "Yên tâm đi, Hạ Cẩm Trình sẽ không có việc gì đâu, tiểu Na... cũng sẽ không sao hết. Bất kể như thế nào, đó cũng là con gái của cô ta. Coi như Đường Nhã Đình có xấu xa thế nào đi nữa, thì cô ta cũng sẽ không làm cái việc làm thương tổn tới bảo bảo của mình."

Diệu Tinh gật đầu một cái, chỉ mong là như vậy.

Cảnh sát ra ra vào vào ở trong bệnh viện, thế nhưng dường như lại không hề có chút đầu mối nào. Một con người như vậy, làm sao có thể bỗng dưng biến mất được chứ?

Vào lúc mọi người còn đang bận rộn thành một đoàn, thì có một chiếc xe con chậm rãi lái đến bãi đậu xe dưới đất. Bởi vì sự kiện phát sinh đột ngột, cho nên cả bãi đậu xe cũng đặc biệt an tĩnh. Một người mặc bộ quần áo màu đen cúi đầu bước từ trong xe ra ngoài.

Trước khi đi, người phụ nữ còn thò người vào liếc mắt nhìn một đứa nhỏ ở chỗ ngồi phía sau xe: "Chờ mẹ ở chỗ này, mẹ đi đón anh trai con, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau rời đi khỏi nơi này. Mẹ sẽ không bao giờ còn rời xa khỏi hai con nữa, không bao giờ như vậy nữa..." Người phụ nữ nói xong nhanh nhanh chóng chóng đi vào trong bệnh viện.

Dương Nhược Thi ở trong xe bước xuống. Người phụ nữ kia, làm sao lại nhìn thấy quen mắt như vậy nhỉ? Bệnh viện trên dưới cũng đã loạn thành một đoàn như vậy, chắc là đã đã có chuyện gì xảy ra rồi sao? Dương Nhược Thi mang theo sự nghi ngờ bước nhanh theo sau. Nhưng khi cô đi vào đến bệnh viện thì rốt cuộc lại không nhìn thấy bóng người kia đâu nữa.

"Chắc là mình đã nhìn lầm rồi, không có lý do gì Đường Nhã Đình có thể từ trong tay cảnh sát chạy đến đây được." Dương Nhược Thi lắc đầu một cái tự trách mình đã quá nhạy cảm. Giống như là thường ngày, xác định không nhìn thấy người quen, cô mới đi vào phòng làm việc của bác sĩ.

*****

"Dương tiểu thư. Tôi thấy cô vẫn nên vào nằm viện đi thì hơn, cô cứ như thế này, tùy thời cũng sẽ gặp nguy hiểm đó."

"Dù sao tình hình cũng đã như vậy rồi, còn có thể tồi tệ hơn tới mức nào nữa." Dương Nhược Thi cười cười: "Ngài vẫn nên kê cho tôi thuốc là tốt rồi, tôi sẽ tự chăm sóc cho mình thật tốt."

"Nhưng mà..."

"Thật sự không có việc gì đâu." Dương Nhược Thi cười cười: "Đúng rồi, bệnh viện đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"À, có một tử tù nằm viện đã bỏ trộm thuốc ngủ cho người cảnh sát canh gác, sau đó lấy trộm súng rồi chạy ra ngoài." Bác sĩ vừa kê đơn thuốc vừa nói: "A, đúng rồi, cô đi ra ngoài cũng nên cẩn thận một chút. Thần kinh của người phụ nữ này có thể có chút vấn đề. Nghe nói cô ta còn nổ súng bắn bị thương ba ba của con cô ta."

Trong lòng bàn tay Dương Nhược Thi liền túa ra một lớp mồ hôi hột. Như vậy vừa mới rồi cô đã không nhìn lầm người rồi. Người phụ nữ kia chính là Đường Nhã Đình. Hạ Cẩm Trình đã xảy ra chuyện, Tiêu Lăng Phong và Trình Diệu Tinh cũng sẽ xuất hiện. Dương Nhược Thi run rẩy lấy điện thoại di động ra.

"Tiêu Lăng Phong, tôi là Dương Nhược Thi." Giọng nói của Dương Nhược Thi đã run rẩy: "Đường Nhã Đình đang ở bệnh viện, tôi vừa mới nhìn thấy cô ta."

Điện thoại vẫn giữ chặt trong tay, Tiêu Lăng Phong cực kỳ sửng sốt đến ngây người. Đường Nhã Đình thế nhưng lại chạy về bệnh viện. Chẳng lẽ cô ta tới đây chính là vì Tiểu Triết. Tiêu Lăng Phong thầm mắng. Hiện tại cô ta chỉ tâm tâm niệm niệm nghĩ muốn hai đứa trẻ, giờ đây anh lại để cho Diệu Tinh ở nơi này, không phải là rõ ràng là đã đặt Diệu Tinh ở ngay dưới mắt cô ta rồi hay sao?

*****

Đường Nhã Đình theo thang lầu từ từ đi lên. Mãi cho đến đến khu nghỉ ngơi của phòng bệnh VIP, cô ta mới dừng lại. Nhìn lên cánh cửa đang được đóng chặt ở trước mặt một chút, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Đường Nhã Đình đẩy cửa ra bước vào.

Trong hành lang rất an tĩnh, thậm chí cũng không có đến một người y tá đứng ở đây. Đường Nhã Đình bật cười. Thật không nghĩ tới sức ảnh hưởng của mình lại có thể lớn đến như thế này. Một mình cô ta mà làm cho toàn bộ trên dưới bệnh viện trở nên náo loạn như vậy, có phải cô ta nên cảm thấy mình có cảm giác rất thành tựu...

Đường Nhã Đình từ từ đi đến bên cạnh giường bệnh. Cô ta nghiêng cái đầu sang bên quan sát ông lão đang nằm trước mặt: "Chậc chậc chậc! Thật là thê thảm!"

Nghe thấy giọng nói, ông lão liền mở mắt. Nhìn thấy Đường Nhã Đình, rõ ràng là ông cụ ngẩn ra.

"A, ông cụ Mộ, ông biết tôi phải không?" Đường Nhã Đình hơi nhíu mi lại: "Đã sớm biết Mộ Sở lòng dạ độc ác, nhưng mà thật không nghĩ tới anh ta lại độc ác như vậy, đến ngay cả ông nội của mình mà cũng không chịu buông tha diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Cô ta tiến lên sờ sờ vào thân thể gầy như que củi của ông lão: "Tôi đã giúp ông dạy dỗ anh ta rồi! Một đứa cháu nội bất hiếu chẳng ra gì như vậy, có giữ lại thì có ích lợi gì chứ?"

Ông lão hoảng sợ mở trừng tròng mắt. Rõ ràng là ông suy yếu, nhưng cho dù không thể tạo thành uy hiếp đối với bất kỳ người nào, nhưng ông vẫn có thể nhìn cảnh cáo: Không cho cô làm tổn thương tới cháu của tôi!

Ha ha... Đường Nhã Đình cười, "Các người thật đúng là ngoan độc giống nhau! Cho dù cũng đã thành như vậy nhưng lại vẫn không quên việc uy hiếp tôi. Ông cho rằng ông có tư cách gì đây?" Đường Nhã Đình nói xong, lấy từ trong vạt áo rộng rãi một khẩu súng: "Các người vẫn luôn luôn dùng nó để giết người đó sao! Hôm nay tôi cũng vậy, cũng muốn ông nếm thử một chút người thân của mình bị vật này hại chết thống khổ ra sao, muốn để cho cháu trai của ông nếm thử một chút tư vị bị bắn chết sẽ thế nào..." Đường Nhã Đình cười lên khanh khách: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Bất quá... Thống khổ như thế nào, mời các người vẫn nên xuống địa ngục mà thảo luận với nhau đi!" Đường Nhã Đình nói xong liền lấy từ trong túi áo ra một cái bình nhỏ. Bên trong đó là một chất lỏng màu vàng. Đường Nhã Đình từ từ mở nắp bình ra. Mùi xăng bốc lên thật gay mũi. Cô ta cười một tiếng, rồi sau đó vẩy xăng rơi xuống đất, lên trên ghế sa lon.

"Từ từ lĩnh hội sự hoảng sợ trước khi cái chết đang tới trước mặt đi! Tôi tin tưởng, khi phòng bệnh của ông bốc cháy, cháu nội của ông cũng sẽ không đến đâu!" Choang! Chiếc bình thủy tinh rơi xuống trên mặt đất. Đường Nhã Đình nhắm ánh mắt lại, khóe miệng hàm chứa nụ cười. Cô ta lắng nghe, hô hấp, tựa như cái âm thanh chát chúa kia đối với cô mà nói, tựa như là một khúc nhạc tuyệt vời, còn mùi vị của xăng chính là thứ nước hoa cao cấp...

Phòng bệnh bốc lên một ngọn lửa lớn: hỏa hoạn, thế nhưng hệ thống cảnh báo cháy trong phòng bệnh lại bị hỏng. Thế lửa đã bắt đầu lan tràn. Cũng không có người nào phát hiện ra, chỉ có tiếng kêu ú ớ đầy bất lực và hoảng sợ truyền tới...

***

Tiêu Lăng Phong nắm chặt điện thoại trong tay, thật lâu mới từ trong cổ họng mới phát ra một tiếng ừ nhè nhẹ: "Tốt lắm, tôi biết rồi, cám ơn cô!" Tiêu Lăng Phong hít sâu một hơi xoay người đi tới bên người Diệu Tinh: "Diệu Tinh, để anh đưa em trở về nhà." Tiêu Lăng Phong nói xong, giọng nói rõ ràng không cho phép trái ý.

"Có phải là Đường Nhã Đình đã tới đây hay không?" Nhận ra Tiêu Lăng Phong có vẻ lo lắng, Diệu Tinh hỏi lại một câu.

Tiêu Lăng Phong cũng không hề phủ nhận, "Hiện tại em ở nơi này cũng không được an toàn." Tiêu Lăng Phong kiên nhẫn nói, dù sao trong tay của Đường Nhã Đình còn có súng, mà mắt của Diệu Tinh lại không được thuận tiện.

"Nhưng mà Tiểu Triết..." Diệu Tinh không yên lòng đối với đứa nhỏ ở trong ngực mình. Cho tới lúc này cậu bé vẫn đang còn run rẩy. So với Al­ice của cô, Tiểu Triết còn nhỏ hơn đến mấy tháng, lại vừa mới nhìn thấy chuyện như vậy, làm sao cậu bé có thể tiếp thụ được.

"Tiểu Triết sẽ đi cùng với em, chờ bên này có tin tức mới, anh sẽ thông báo cho em ngay."

"Nhưng mà còn anh phải làm thế nào đây?" Diệu Tinh không yên tâm nắm lấy tay Tiêu Lăng Phong. Đường Nhã Đình đang ở trong bệnh viện, cô ta lại hận thấu bọn họ, nếu như cô ta làm tổn thương tới Diệu Tinh thì..."Em không muốn lúc này phải rời khỏi anh, em nghĩ muốn được cùng với anh... "

"Diệu Tinh, nghe lời anh đi! Hiện tại, cảnh sát cũng đã biết chuyện này rồi. Em đi về nhà trước, mọi chuyện sẽ không kéo dài thật lâu đâu." Tiêu Lăng Phong nói bảo đảm, sau đó anh hôn lên môi của Diệu Tinh: "Hiện tại anh đã có bà xã và con gái rồi, cho nên lại càng phải làm càng tăng thêm sự quý trọng của mình."

"Anh nói những lời này thế nào mà nghe vào cứ thấy là lạ!" Diệu Tinh cau mày: "Em biết em lưu lại ở nơi này cũng chỉ làm cho anh phải chịu thêm sự phiền toái. Em sẽ nghe lời anh ngoan ngoãn trở về nhà, nhưng nếu như có chuyện gì bên này thì anh nhất định phải nói cho em biết, nhớ chưa?" Diệu Tinh nói dặn dò vẻ không yên lòng

"Bà xã ngu ngốc, thế nào mà em lại cảm thấy em là sự phiền toái của anh, chẳng qua là nơi này đang quá rối loạn. Anh chỉ sợ sẽ làm cho em bị thương." Tiêu Lăng Phong nói giải thích: "Để anh đưa em trở về nhà trước." Anh dìu Diệu Tinh đi, vừa kêu to an ủi Tiểu Triết.

"Tiểu Triết, chớ có làm loạn, nghe chưa?" Tiêu Lăng Phong liền quay sang giao hẹn với Tiểu Triết. Nhưng bọn họ vừa mới vừa đi tới cửa thang máy liền bị cảnh sát ngăn cản lại.

"Tổng giám đốc Tiêu, phòng bệnh ở lầu dưới bị hỏa hoạn rồi, thang máy cần phải cắt điện."

"Hỏa hoạn?" Tiêu Lăng Phong kêu lên kinh hãi. Đang yên đang lành làm sao mà bị hỏa hoạn được nhỉ?

"Là phòng bệnh của một ông lão. Nói ra chắc hai người cũng biết người này, đó là ông nội của Mộ Sở."

Lòng Diệu Tinh chợt trầm xuống, thật quá đáng sợ.

*****

"Vậy hiện tại tình hình của ông cụ như thế nào rồi?" Tiêu Lăng Phong hỏi lại.

"Vẫn đang cấp cứu, tình hình cụ thể vẫn còn không được rõ ràng lắm, Chỉ có điều... ông cụ nằm trên giường đã năm năm, tuổi lại lớn, cho nên..." Anh ta than thở một câu: "Khi xuống dưới hai người cũng phải cẩn thận một chút, bởi vì một số đường điện có vấn đề, nên hiện tại phòng quan sát điều khiển đang ở trong trạng thái bị tê liệt. Nói không chừng người phụ nữ kia vẫn đang ở gần đấy."

Người cảnh sát kia vừa nói ra câu này, theo bản năng Diệu Tinh liền nhích lại gần bên người Tiêu Lăng Phong.

"Thật khốn kiếp!" Tiêu Lăng Phong thầm mắng. die, n;da. nlze. qu;ydo/nn "Tốt lắm, chúng tôi biết rồi!" Tiêu Lăng Phong gật đầu một cái. Anh kéo Diệu Tinh đi. Tất cả mọi người đều di chuyển loạn xạ giống như con ruồi không có đầu vậy. Thế nhưng người họ muốn tìm thì vẫn không thấy bóng dáng đâu. Tiêu Lăng Phong vừa thầm mắng ở trong lòng mình thật vô dụng, đồng thời cũng vừa chào hỏi luôn người cảnh sát kia. Một tù nhân, bọn họ thế nhưng lại không trông nom cẩn thận.

Diệu Tinh đầy bất an, tay nắm vạt áo. Đột nhiên cô thở nhẹ một tiếng.

"Sao vậy?" Tiêu Lăng Phong hỏi,

"Vô duyên vô cớ, tại sao Đường Nhã Đình lại đi tìm ông nội của A Sở nhỉ?" Diệu Tinh nói lên điều mình nghi vấn.

"Ý em muốn nói là Đường Nhã Đình làm như vậy là vì muốn dẫn Mộ Sở ra ngoài sao!" dinendian. lơqid]on, Trải qua những lời Diệu Tinh vừa nói như vậy, Tiêu Lăng Phong cũng như bừng tỉnh chợt hiểu ra. Anh vội vội vàng vàng bấm số điện thoại của Mộ Sở, thế nhưng điện thoại của Mộ Sở lại không thấy có người nhận nghe, mà vào lúc này điện thoại của Dương Nhược Thi cũng tắt máy.

"Làm sao bây giờ!" Diệu Tinh hỏi vẻ đầy bất an: "Anh mau đi tìm bọn họ đi! Chuyện này cần phải lập tức thông báo ngay cho Mộ Sở mới được." Nhất định là Đường Nhã Đình đã biết chuyện về đoạn video năm đó, có liên quan đến Mộ Sở. Bằng vào cá tính cực đoan của Đường Nhã Đình, những nơi đã từng làm tổn thương tới cô ta, nhất định cô ta cũng sẽ không dễ dàng chịu bỏ qua.

"Mộ Sở là người thông minh, chính tự anh ta sẽ không thể không lưu ý đến chuyện này. Tiêu Lăng Phong nói xong liền lôi kéo Diệu Tinh nhanh chóng đi về hướng thang máy an toàn.

Mỗi một tầng lầu cũng tùy ý có thể thấy được có cảnh sát lục soát từng gian phòng. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Tuy nhiên lại không thấy có một người nào nói câu: " Đã tìm được " hoặc "Cô ta ở chỗ này"...

"Liệu có thể có cái gì hiểu lầm hay không? Nếu như cô ta thật sự ở chỗ này, không có lý do gì mà có nhiều người như vậymà cũng không tìm được. Biết rõ trong bệnh viện đang đầy cảnh sát như vậy, chung quy cô ta cũng không ngu ngốc đến nỗi tự mình chui đầu vào lưới chứ!"

"Một người chính là mục tiêu nhỏ, bệnh viện lại đang loạn thành một đoàn như vậy. Cho nên, nếu như Đường Nhã Đình thật sự ẩn nấp ở nơi nào đó, cũng không phải là chuyện không có khả năng. Hiện tại em ngoan ngoãn về nhà là tốt nhất. Được không?" Tiêu Lăng Phong cẩn thận an ủi Diệu Tinh.

Bãi đỗ xe phá lệ an tĩnh. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Chỉ có tiếng bước chân của hai người. Diệu Tinh đang đi đột nhiên dừng bước lại.

"Sao vậy?" Tiêu Lăng Phong hỏi.

"Em nghe thấy giống như có tiếng động." Diệu Tinh nghiêng lỗ tai, muốn nghe ngóng cẩn thận.

"Nơi này chỉ có hai chúng ta làm sao có thể có tiếng động nào khác được!" Tiêu Lăng Phong cười: "Chắc là do em qua căng thẳng đó thôi, Anh đã nói rồi, em đừng nên tới đây!" Tiêu Lăng Phong đau lòng xoa xoa mái tóc của Diệu Tinh: "Tốt lắm, thả lỏng ra một chút!" Tiêu Lăng Phong dìu Diệu Tinh vào trong xe, sau đó anh vòng đường đi sang bên kia.

Diệu Tinh nghe thấy tiếng mở cửa, tuy nhiên cô lại không thấy Tiêu Lăng Phong ngồi vào.

"Lăng Phong?" Diệu Tinh nhẹ nhàng chậm chạp gọi lên một tiếng. Lúc này, cô nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng tiếng ngã xuống đất nặng nề. Một giây kế tiếp. Tiểu Triết liền hét rầm lên.

"Lăng Phong!" Diệu Tinh hô to, cảm thấy tình hình dường như có chút gì đó không đúng. Tiểu Triết đã kêu thành như vậy, chẳng lẽ...

"Đường Nhã Đình!" Diệu Tinh mới vừa phản ứng kịp, thì Tiểu Triết đã bị mạnh mẽ đoạt mất.

"Người đâu, cứu..."

"Người thông minh thì có thể hiểu... , tốt nhất là không nên gọi!" Đường Nhã Đình vừa bịt lấy miệng của đứa trẻ miệng vừa tỉnh táo nhắc nhở: "Trong tay của tôi có súng, muốn để cho tiếng kêu của cô dẫn người khác tới đấy, như vậy người bị chết đầu tiên sẽ không phải là cô đâu, mà là Tiêu Lăng Phong đó, rõ chưa!"

Nghe thấy lời nói này của Đường Nhã Đình, Diệu Tinh thật không dám lên tiếng nữa: "Cô đã làm gì anh ấy rồi?" Diệu Tinh hỏi.

"Cô đừng lo lắng, cho dù chúng tôi không có tình yêu, thì dầu gì chúng tôi cũng đã cùng nhau lớn lên. Tôi sẽ không trực tiếp giết anh ta đâu!" Đường Nhã Đình cười rồi giật nhẹ Diệu Tinh một cái: "Cô hãy ngoan ngoãn đi theo tôi! Nơi này là bãi đỗ xe ngầm. Ở nơi này, trước khi tiếng kêu của cô gọi được người khác tới, thì tôi đã có cơ hội để giải quyết Tiêu Lăng Phong của cô rồi, chúng quy chắc cô cũng không muốn mình còn chưa kết hôn mà đã phải thủ tiết chứ!"

"Đường Nhã Đình, cô sẽ không thể chạy thoát được đâu..." Diệu Tinh tức giận nói.

"Đừng có giảng dạy đối với tôi làm gì!" Đường Nhã Đình quát lạnh một câu: "Tôi giờ đã là tử tù rồi, cô có biết cái gì gọi là bỏ mạng vô ích hay không?" Đường Nhã Đình cười: "Nếu như tôi đã phải chết, như vậy tại sao tôi lại còn bỏ sót lại mấy người kia chứ! Cô biết đó, con người của tôi có thù oán thì phải trả."

"Bệnh thần kinh!" Diệu Tinh mắng to! "Thằng bé đâu rồi, cô đã làm gì Tiểu Triết rồi?" Hồi lâu không nghe thấy tiếng của đứa trẻ Diệu Tinh hỏi.

"Cô vẫn nên tự lo lắng cho chính mình thì tốt hơn đó. Đã đến lúc này rồi mà cô vẫn còn có tâm tư để hỏi đến đứa trẻ của tôi sao? Cô là thiện lương hay là người dối trá đây?" Đường Nhã Đình nói vẻ giễu cợt.

"Co muốn làm gì?"

"Đưa cô đi đến một nơi mà cô nên đi, sau đó tôi sẽ mang theo hai đứa trẻ của tôi rời đi khỏi nơi này!"

"Đừng có ngây thơ nữa! Cô đi ra ngoài được sao?" Diệu Tinh hỏi vẻ đầy châm chọc.

"Một lũ ngu ngốc kia vẫn còn đang lục soát ở từng tầng một để tìm tôi. Bọn chúng cũng không biết sau khi tôi phóng hỏa thì liền chạy tới nơi này rồi! Tôi bất quá chỉ là núp ở trong xe này để né tránh bọn chúng... Chậc chậc chậc... Thật đáng thương cho Mộ Sở lại bị tôi bắt gặp ở chỗ này! Cho nên mới nói ông Trời đúng là rất công bằng, đã đưa tất cả những người đã từng làm tổn thương tôi, đến bên cạnh tôi như vậy..." Đường Nhã Đình cười lên khanh khách.

"Với tình hình hiện nay, Đường Nhã Đình, cô thật không nên dính vào. Hiện giờ tại bệnh viện đã xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ sẽ còn trở lại đây!"

"Khi bọn chúng trở lại nơi này một lần nữa, trước khi đến được nơi này, thì tôi đã giải quyết xong đầy đủ tất cả các người rồi!" Đường Nhã Đình lạnh lùng nói xong, liền thô lỗ kéo Diệu Tinh đi. Theo tiếng cót két, cánh cửa được mở ra.

"Đi vào!" Diệu Tinh bị Đường Nhã Đình đẩy mạnh một cái. Cô lảo đảo nghiêng ngả loạng choạng một chút, sau đó té lăn ra trên đất...

Chương (1-312)