Vay nóng Tinvay

Truyện:Hợp Đồng Tình Nhân (Hải Diệp) - Chương 294

Hợp Đồng Tình Nhân (Hải Diệp)
Trọn bộ 312 chương
Chương 294
Để cho anh làm đôi mắt của em
0.00
(0 votes)


Chương (1-312)

Siêu sale Shopee


"Diệu Tinh, đừng sợ, không có sao, không có chuyện gì." Tiêu Lăng Phong an ủi, ôm Diệu Tinh thật chặt, chỉ sợ cô làm tự tổn thương tới mình.

"Tiêu Lăng Phong, tôi không nhìn thấy gì nữa rồi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" Diệu Tinh nắm vạt áo của anh thật chặt òa khóc hu hu.

"Diệu Tinh sẽ khá hơn, sẽ tốt thôi." Tiêu Lăng Phong đau lòng ôm lấy gương mặt của Diệu Tinh nói dịu dàng.

"Nếu như... Nếu như mà sẽ không tốt lại thì sẽ phải làm sao bây giờ? Nếu như tôi mà không nhìn thấy gì nữa thì phải làm sao bây giờ?" Diệu Tinh hốt hoảng lắc lắc đầu."Tôi không muốn như vậy. Tôi không muốn..."

"Em sẽ khá hơn, Diệu Tinh, nhất định em sẽ khá hơn. Nếu như... quả thật em không thể nhìn thấy được nữa, vậy thì hãy để cho anh làm đôi mắt của em."

Tâm tình của Diệu Tinh vốn đang bị kích động, bởi vì câu nói này của Tiêu Lăng Phong mà an tĩnh trở lại.

"Anh, anh nói gì?"

"Anh nói, ngộ nhỡ nếu như em thật sự không nhìn thấy gì nữa, thì hãy để cho anh làm đôi mắt của em!" Tiêu Lăng Phong thâm tình nói. Anh chậm rãi cúi đầu xuống hôn lên đôi mắt của Diệu Tinh, hôn lên đôi môi đang run rẩy của cô...

Trong phòng bệnh an tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Bác sĩ nổi danh trong bệnh viện cũng chạy tới để làm kiểm tra cho Diệu Tinh.

"Bác sĩ, tình hình như thế nào rồi?" Trình Ngự khẩn trương nhìn bác sĩ đang khám mắt cho con gái.

"Trước mắt kiểm tra thì thấy, đó là do khối máu tụ đã chèn ép lên dây thần kinh thị giác mới tạo thành mù. Tình hình tiếp theo còn phải xem kết quả sau khi kiểm tra."

"Khối máu tụ kia phải bao lâu mới có thể tiêu tan được vậy?" Car­los khẩn trương hỏi. Có nằm mơ anh cũng không thể nghĩ rằng, Diệu Tinh vậy mà sẽ bị mù...

"Việc này..." Vị bác sĩ trẻ tuổi bị làm khó."Vẫn là phải theo dõi xem tình trạng khôi phục thế nào!"

"Vậy, không có phương pháp gì tốt hơn sao?" diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Car­los vội vã hỏi lại. Trong lòng anh khẩn cấp hi vọng Diệu Tinh sẽ khỏe lại nhanh hơn một chút. Vì sự áy náy, hơn nữa là do sự quan tâm đối với người mình yêu trong lòng.

"Chỉ có thể dựa vào thuốc và vật lý trị liệu một chút, phải biết, do bị thương ở trong đầu, cho nên, tình huống có chút phức tạp."

"Vậy nếu như tình huống khá hơn một chút, thời gian ngắn nhất cần phải mất bao lâu?" Tiêu Lăng Phong vội vàng hỏi tiếp. Mặc dù lúc này Diệu Tinh không còn khóc rống lên nữa. Nhưng mà bàn tay của cô vẫn luôn một mực phát run.

"Thể chất của mỗi người có sự khác nhau, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. cho nên hiệu quả khôi phục cũng sẽ không giống nhau. Hiện tại tâm tình của cô ấy có sự ảnh hưởng rất lớn đối với việc khôi phục, cho nên, cẩn phải làm cho cô ấy thông suốt!" Vị bác sĩ trẻ tuổi nhìn Tiêu Lăng Phong có thâm ý khác.

Tiêu Lăng Phong gật đầu một cái, nắm lấy tay Diệu Tinh thật chặt.

Bác sĩ nói xong đi tới bên người Trình Ngự, "Chú Trình. Ngài cũng không cần phải quá nóng ruột, cháu tin tưởng Diệu Tinh sẽ không có chuyện gì đâu!"

Trình Ngự gật đầu một cái: "Karl đã làm phiền cháu rồi!"

"Ngài vẫn còn khách khí với cháu như vậy hay sao. Ba ba cháu đã cố ý gọi điện thoại tới đây, yêu cầu cháu phải chăm sóc cho cô chú thật tốt. Hiện tại cháu sẽ mang theo Diệu Tinh đi kiểm tra. Chú cứ yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu!"

Trình Ngự gật đầu một cái, ngón tay nắm chặt lại ở chung một chỗ. Ông nên trách ai được đây? Trách Car­los đã không chăm sóc tốt cho Diệu Tinh. hay là trách ông giời kia bất công...

Diệu Tinh ngồi ở trên giường, nghe từng lời nói của mọi người. Con người sau khi bị mù, thính giác sẽ trở nên hết sức nhạy bén.

"Diệu Tinh, đừng sợ!"Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng nói an ủi: "Nghe lời của bác sĩ nói chưa? Anh ấy đã nói là em không có sao đâu!"

Diệu Tinh cúi đầu, nhẹ giọng khóc sụt sùi: "Có chuyện gì, anh ấy cũng sẽ không nói cho tôi biết."

"Đứa ngốc, lúc em còn nhỏ anh ấy đã từng ôm em rồi kia mà, anh sẽ không lừa gạt em!"

Diệu Tinh không lên tiếng, nghe nói người này chính là con trai một người bạn tốt của ba ba cô. Thế nhưng là người vẫn luôn hiểu chuyện, cho tới nay cô cũng chưa từng gặp mặt.

"Bây giờ em cần phải thử buông lỏng mình đã! Hãy tin tưởng ở anh, sẽ không có chuyện gì đâu." Karl nói an ủi xong, rồi đi theo Trình Ngự ra bên ngoài.

Trong phòng làm việc, gương mặt của Trình Ngự đầy vẻ nghiêm trọng, nhìn Tiêu Lăng Phong cùng Car­los thậm chí đến hít thở cũng cảm thấy bị đè nén.

"Karl! Rốt cuộc là tình hình của Diệu Tinh như thế nào rồi?" Cũng không thể chịu được bầu không khí đè nén này nữa, Tiêu Lăng Phong mở miệng hỏi. Chẳng lẽ kết quả kiểm tra kết quả có cái gì đó không ổn sao!.

"Tình hình..." Karl liếc mắt nhìn Trình Ngự: "Không phải là chú rất lạc quan sao?"

"Thế nào?" Tiêu Lăng Phong trong lòng hung hăng một hồi run rẩy.

"Hiện tại không riêng gì não bộ có vấn đề bị tụ máu!" Karl chỉ chỉ vào tấm phim chụp CT (*) mắt của Diệu Tinh: "Hiện tại giác mạc của Diệu Tinh cũng có vấn đề."

(*) Chụp CT: CT là cách gọi tắt của cụm từ Computed Tomography, hay còn gọi là chụp cắt lớp. Đây là một phương pháp chụp hình X quang. Máy CT chạy vòng quanh thân thể bệnh nhân, phát sóng X quang và đo độ hấp thụ năng lượng tia x của các cấu trúc khác nhau của cơ thể. Sau đó sử dụng các thông tin này và ráp lại với vi tính hình ảnh của cơ thể trên không gian 2 hoặc 3 chiều.

"Không phải là khối máu tụ kia chèn ép lên thần kinh thị giác hay sao? Thế nào mà giác mạc cũng có vấn đề như vậy?"

"Chẳng lẽ trước kia mọi người cũng không phát hiện ra hay sao! Diệu Tinh chưa từng nói với mọi người rằng thị lực của cô ấy có dấu hiệu mơ hồ hay sao?"

Tiêu Lăng Phong nhìn sang Car­los một chút, sau đó hai người cùng lắc đầu một cái.

"Tình huống này xem ra bệnh về giác mạc của Diệu Tinh đã biến chuyển đến mức độ rất nghiêm trọng rồi. Nếu như còn tiếp tục phát triển như vậy nữa, thì cô ấy sẽ bị mù hoàn toàn." Karl nói xong liền nặng nề thở dài một tiếng: "Đề nghị của tôi là phải nhanh chóng làm phẫu thuật sớm. Thế nhưng mà..." Karl dừng một chút: "Hi vọng mọi người hãy có sự chuẩn bị về tâm lý một chút."

"Nhưng mà cái gì?" Tiêu Lăng Phong tiến lên."Không phải là anh đã nói cần phải phẫu thuật sớm một chút hay sao! Chúng ta có thể làm phẫu thuật cấy ghép giác mạc được mà! Bất kể phải bỏ ra một cái giá cao như thế nào, tôi cũng không muốn Diệu Tinh có chuyện."

Karl nhìn dáng vẻ nóng nảy của Tiêu Lăng Phong, anh liền đứng dậy.

"Việc cấy ghép giác mạc, mặc dù không phải là phức tạp so với việc cấy ghép những cơ quan khác, nhưng mà cũng là loại phẫu thuật đứng hàng đầu về phản ứng. Cho nên, để bảo đảm an toàn, cũng là cần phải kiểm tra phối hợp khắp mọi mặt của bệnh nhân, huống chi... Hiện tại việc ghép giác mạc, có người đã xếp hàng hai ba năm, mà cũng không có thể có giác mạc để làm giải phẫu. Cho nên, tình hình không hề đơn giản giống là mọi người vẫn nghĩ như vậy."

"Như vậy thì phải làm sao đây?" Car­los hỏi: "Anh cũng chưa có phương pháp nào để giải quyết hay sao?"

Karl cúi đầu không nói.

"Tôi muốn mang Diệu Tinh ra nước nước ngoài!" Car­los nói nghe đầy sự nghiêm túc.

"Chuyện này không phải là vấn đề gì quá lớn lao, không cần phải ra khỏi nước phức tạp như thế. Tôi chính là từ nước ngoài trở về. Nước ngoài tình huống cũng giống như vậy. Vật trân quý thường thường cung không đủ cầu!"

"Tôi không quản được nhiều như vậy!" Car­los cao giọng nói: "Tôi muốn mang Diệu Tinh ra khỏi nước!"

"Tôi phản đối!" Tiêu Lăng Phong tiến lên: "Anh không có quyền gì để mang Diệu Tinh đi."

"Cô ấy là vị hôn thê của tôi, tại sao tôi lại không có quyền lợi kia chứ!" Car­los thái độ khác thường cải vã cùng với Tiêu Lăng Phong.

"Vị hôn thê?" Tiêu Lăng Phong cười: "Ở trước cái thân phận là vị hôn thê này, có phải còn có một Tiểu Duệ hay không?" Tiêu Lăng Phong nói: " Trước mắt, Car­los, anh chớ quên, Diệu Tinh có thể thành ra như vậy, anh là người có liên quan trực tiếp."

*****

Tiêu Lăng Phong cười: "Ở trước cái thân phận là vị hôn thê này, có phải còn có một Tiểu Duệ hay không?" Tiêu Lăng Phong nói: " Trước mắt, Car­los, anh chớ quên, Diệu Tinh có thể thành ra như vậy, anh là người có liên quan trực tiếp."

"Tôi... Cô ấy lưu lại ở đây thì có thể như thế nào chứ?" Car­los hỏi: "Anh có thể chăm sóc cô ấy cả đời hay sao?"

"Dĩ nhiên là tôi có thể!"

"Chờ đợi cả đời, còn khó khăn hơn cả so với chết đó!" Car­los đáp lại đầy vẻ trào phúng.

"Anh nói cái gì?" Tiêu Lăng Phong níu lấy cổ áo Car­los.

"Tôi nói không đúng sao?" Car­los hỏi."Được, cứ coi như anh không quan tâm đến chuyện Diệu Tinh bị mù, anh nguyện ý chăm sóc cô ấy cả đời, nhưng mà... Diệu Tinh thì sao chứ? Anh cảm thấy cô ấy sẽ nguyện ý sống cả đời ở trong bóng đêm hay sao..."

Nắm tay của Tiêu Lăng Phong từ từ buông lỏng ra. Quả thật, anh có thể chăm sóc cho Diệu Tinh cả đời. Thế nhưng mà Diệu Tinh làm sao có thể chịu đựng được cảnh phải sống trong bóng đêm cả đời như vậy được.

"Karl, mời anh giúp cho một tay. Bất kể phải bỏ ra một giá cao như thế nào, tôi cũng chỉ muốn để cho Diệu Tinh không có chuyện gì!"

"Tiêu tiên sinh, anh hãy bình tĩnh một chút, về công về tư, tôi cũng không mong muốn Diệu Tinh có chuyện gì hết. Nhưng mà trong chuyện này cũng không phải là anh không muốn thì sẽ có thể giải quyết được! Chúng ta cần phải suy tính rất nhiều nhân tố, anh hiểu chưa?"

Cánh tay Tiêu Lăng Phong từ từ rũ xuống. Đây mới đúng thật là họa vô đơn chí, nếu như Diệu Tinh biết được cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa rồi, cô làm sao có thể chịu được.

Trình Ngự từ từ đứng dậy. , "Được rồi, hai người không cần phải cai nhau như vậy nữa!" Ông đi tới Car­los bên cạnh: "Chờ thân thể Diệu Tinh khôi phục lại một chút, tôi liền mang con bé đi. Đã nhiều năm như vậy, tôi cũng chưa từng chăm sóc tốt được cho nó. Hiện tại cũng đã tới lúc để cho chúng ta thực hiện việc chăm sóc cho con bé rồi!"

"Chú Trình!" Nghe Trình Ngự sẽ mang Diệu Tinh rời đi, trong lòng Tiêu Lăng Phong cả kinh: " Chú không cần phải mang Diệu Tinh đi đâu hết, chú hãy để cho cháu được chăm sóc có cô ấy có được hay không?" Tiêu Lăng Phong nói cầu xin Trình Ngự.

Trình Ngự nhìn Tiêu Lăng Phong: "Nhưng mà tôi lại không muốn mạo hiểm như vậy! Tôi không thể bởi vì sự xúc động nhất thời lẫn sự áy náy của cậu mà phá hủy hạnh phúc của con gái tôi.

"Cháu không phải là xúc động nhất thời!" diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Tiêu Lăng Phong nói giải thích: "Đúng vậy, cháu thừa nhận cháu có quá nhiều sự áy náy đối với Diệu Tinh, nhưng mà cháu nguyện ý chăm sóc cho Diệu Tinh chính là bởi vì cháu rất yêu cô ấy!"

Trình Ngự nhìn Tiêu Lăng Phong. Lời nói này của Tiêu Lăng Phong cũng không hề nằm ngoài dự liệu của ông. Nhưng khi ông nghe được những lời này, ở trong lòng ông vẫn là có một chút xúc động.

"Chú Trình, cháu thật sự hiểu rất rõ cháu yêu Diệu Tinh như thế nào. Cháu xin chú hãy cho phép cháu được chăm sóc cho Diệu Tinh có được hay không?"

"Cậu có yêu con gái tôi hay không yêu nó, đó là chuyện của cậu! Tôi chỉ biết là con gái của tôi có ngày hôm nay, cậu chính là một đại công thần mà thôi!" Trình Ngự hừ lạnh nói: "Nếu như cậu thật sự là vì muốn tốt cho Diệu Tinh, như vậy cậu liền buông tay đi, hãy để cho con bé được trôi qua cuộc sống yên tĩnh."

"Chú Trình, hiện tại thân thể của Diệu Tinh cũng không thích hợp bị mệt nhọc, huống chi... Cái việc giải phẫu này cũng cần phải được tiến hành nhanh một chút. Nếu như còn phải tiếp tục chờ đợi như vậy nữa, thì sợ rằng sẽ khó làm!"

Tiêu Lăng Phong cũng nắm thật chặc quả đấm.

"Nếu như cháu nguyện ý tặng giác mạc của mình cho Diệu Tinh, có phải hiện tại đã có thể làm phẫu ghép giác mạc rồi hay không?"

"... Cậu điên rồi?" Trình Ngự cau mày, vẻ mặt căng thẳng.

"Cháu không hề nói đùa!" Tiêu Lăng Phong chăm chú nhìn Karl: "Nếu như tôi nguyện ý tặng giác mạc của mình cho Diệu Tinh, có phải là mắt cô ấy sẽ phục hồi lại rất nhanh hay không?"

"Anh không nên quá xúc động như vậy! Vấn đề này không phải là do anh có nguyện ý hay không! Anh phải biết, luật pháp sẽ không cho phép tự ý lấy lớp màng giác mạc kia."

"Luật pháp!" Tiêu Lăng Phong cười: "Đây là tôi tự nguyện, chẳng có liên quan gì đến luật pháp hết! Nếu như anh không thể làm, như vậy tôi sẽ dùng cách riêng của mình để thu xếp công việc phẫu thuật ghép giác mạc này."

"Chuyện còn chưa tới một bước đó, anh đừng có quá xúc động mà đưa ra quyết định như vậy!."

"Tôi đang rất tỉnh táo!" Tiêu Lăng Phong nói.

"Tôi vẫn khuyên cậu không nên làm như vậy là tốt nhất!" Trình Ngự mở miệng nói: "Trước không nói đến chuyện này có cần phải tính đến việc luật pháp cho phép hay không. Cho dù là do cậu tự nguyện làm, thì chúng ta cũng không thể nào tha thứ cho cậu, lại càng sẽ không vì vậy mà cảm ơn đối với cậu..."

"Tôi không cần người nào phải cảm tạ!" Tiêu Lăng Phong lắc đầu.

"Cậu phải biết, Diệu Tinh liền phải gả cho Car­los, cậu làm cái gì cũng chỉ đều là sự vô bổ mà thôi." Trình Ngự nói xong xoay người bỏ đi. Toàn bộ câu chuyện vừa rồi, thật sự hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ông. Ông nhìn sang Karl một chút, sau đó thở nhẹ một chút.

Tiêu Lăng Phong nhìn Trình Ngự, cuối cùng bọn họ vẫn không sao bỏ được chuyện đã qua. Nắm quả đấm thật chặt, Tiêu Lăng Phong hít sâu một hơi nói: "Không sao hết." Anh không hề phát giác ra giọng nói của mình có bao nhiêu đau xót: " Chỉ cần Diệu Tinh không bị làm sao là tốt rồi!"

"Tiêu Lăng Phong, cậu không cần phải là xúc động như vậy! Con đường về sau này của cậu còn rất dài, mà sau khi cậu tặng cho Diệu Tinh lớp màng giác mạc kia của mình thì như thế nào chứ. Con bé rốt cuộc vẫn muốn gả cho Car­los... Còn chúng ta... cũng sẽ không vì vậy mà tha thứ cho cậu!"

"Chuyện này không phải là vì cháu muốn chuộc tội. Chẳng qua là... bởi vì cháu yêu Diệu Tinh." Tiêu Lăng Phong cúi đầu: "Không phải là cháu tặng giác mạc cho vị hôn thê của Car­los. Mà là... cháu tặng cho Diệu Tinh."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-312)