Em có ướt không?
← Ch.10 | Ch.12 → |
Cô bạn cùng bàn thì uể oải, sống dở ⓒ.𝖍ế.𝐭 dở, cả buổi sáng không có nổi một nụ cười. Dư Nhu rất lo lắng. Từ khi cô và Hướng Hải Đường gặp nhau, cô mới thấy cô ấy ở trạng thái này một lần. Lần đó, thần tượng của cô đã bị hack toàn bộ mạng xã hội. Những lời nói của thầy ấy đã khiến cô ấy tổn thương đến vậy sao?
Tranh thủ giờ nghỉ trưa, cô đạp xe trở về nhà, lấy trong tủ lạnh ra một hộp sôcôla nhỏ, cô không muốn ăn. Sau khi trở lại trường, cô đưa sôcôla cho Hướng Hải Đường.
Cô ấy chỉ nói: "Cảm ơn" Sau đó thì ngồi yên lặng.
Dư Nhu lo lắng, sau buổi học đầu tiên buổi chiều, cô vội vàng đến văn phòng tìm Hà Thương, cô đẩy cửa đi vào, anh đặt tài liệu trong tay sang một bên, "Sao vậy?"
Dư Nhu đứng thẳng, "Em, em muốn hỏi là thầy còn tức giận sao?" Hà Thương lắc đầu, "Không có."
Dư Nhu từ trong túi lấy ra một mảnh giấy xin lỗi, "anh có thể đừng thất vọng, đừng từ bỏ cô ấy không?"
Hà Thương 𝖓ⓖ-h-𝐢-ế-п 𝖗-ăռ-ɢ đau đầu, "Cô ấy kêu em tới?"
Dư Nhu, "Không, cô ấy không có kêu, cô ấy ngồi buồn hiu cả buổi sáng hôm nay."
Hà Thương giọng điệu không tốt, "Đó là chuyện của cô ấy, nói với anh làm gì? "
Dư Nhu không thể nói tiếp được nữa, cô đứng cứng đơ, sau khoảng một phút, "Cô ấy là bạn thân nhất của em, em rất lo lắng cho cô ấy. Cô ấy cứ mỉm cười nhưng không để tâm đến điều gì cả. Lần này thật bất thường nên em rất lo."
Hà Thương sắc mặt lạnh lùng, trong mắt không có một tia ấm áp, "Em lo lắng cho cô ấy, sao lại không lo lắng cho bạn trai của mình, nếu không phải vì cô ấy thì hôm nay em sẽ không đến tìm anh đúng không?"
Dư Nhu vội vàng biện hộ: "Không, em rất lo lắng cho anh, nhưng em sợ việc em thường xuyên đến thăm anh sẽ ảnh hưởng đến tác phong của anh, em chỉ muốn trò chuyện vui vẻ với anh sau khi về nhà vào buổi tối. Em biết là anh đang làm việc chăm chỉ, anh đã phải vất vả rất nhiều cho kết quả học tập của chúng em, đặc biệt là em. Em hiểu em đã không quan tâm đến anh. Nhưng mong anh đừng hiểu sai ý của em." Khi nói, cô càng trở nên bối rối, cô đưa tay ra nắm lấy tay anh, "Em sai rồi, đừng trách em, được không?"
"Không được."
Hà Thương kéo người con gái ngồi vào lòng mình, "Anh tự mình đối mặt với một lớp học, không ai có thể hiểu được anh, nhưng em không thể không hiểu anh. Nói cho anh biết, cô bạn của em đã nỗ lực học tập chưa? Anh sẽ nói vài lời với cô ấy. Em vẫn còn lo à. Thế sao em không thấy lo lắng lúc anh chấm bài và đứng lớp khi anh đang bệnh vậy? "
Dư Nhu che miệng người đàn ông, "Anh nói gì vậy, sao em không lo cho anh chứ, anh là người thầy tốt nhất trong lòng em và là người mà em yêu nhất."
Anh thè lưỡi 🦵❗*ế*〽️ lòng bàn tay cô, bầu không khí trở nên ái muội.. Cô thu tay lại, than thở: "Nhột quá".
"Sẽ còn nhột hơn."
Anh xé toạc nút quần áo của cô, cắn da thịt trên n𝐠*ự*𝖈 cô, trút bỏ phiền muộn, nụ 𝖍.ô.п ướ-т á-🌴 dày đặc, nông sâu, từng vết một đều để lại vết đỏ, sau khi cài cúc quần áo, anh h●ô●п lên môi cô, "Gần đến giờ học, em quay về lớp đi."
Cô thoát khỏi lòng anh, ôm lấy anh rồi nhanh chóng thả ra.
Tiết học cuối cùng trước khi tan học buổi chiều là lớp toán, Hà Thương nhanh chóng cho kịp thời khóa biểu, buổi sáng học mất quá nhiều thời gian, Dư Nhu nháy mắt với hắn một cái rồi nhìn nhau, nhắc nhở anh cho Hướng Hải Đường một cơ hội, Hà Thương không nhìn thấy điều này, vì vậy anh vẫn rất vội vã.
Hướng Hải Đường đã tập trung nghe giảng cẩn thận và thực sự hiểu ra rất nhiều điều. Cô lại càng khinh thường chính mình lúc trước quậy phá. Cô là học sinh cá biệt duy nhất trong lớp. Dư Nhu có điểm môn toán kém như cô còn được 135 điểm trong kỳ thi giữa kỳ vậy mà cô ấy vẫn dậm chân tại chỗ.
Trước khi đi ngủ, Dư Nhu còn muốn nói gì đó với Hà Thương, Hà Thương nói thẳng: "Anh không biết tại sao em lại cảm thấy tội lỗi. Nếu Hướng Hải Đường không tự cải thiện, sớm muộn gì anh cũng sẽ tìm cô ấy để giải quyết vấn đề.
Phụ thuộc vào thái độ của cô ấy. Không phải em nói cái gì là anh phải làm như vậy. Tư cách là một giáo viên nên anh phải làm việc một cách nghiêm túc."
Dư Nhu xấu hổ, cô mới là người đáng trách.
"Anh phải xử lí suy nghĩ cáu kỉnh của em bằng một cách." Anh nhéo nhéo mặt cô, "Nói cho anh biết, trong phòng làm việc của anh, em có cảm thấy được gì khi anh hô_𝐧 em không."
Đánh trổng lảng hay thật!
Dư Nhu vùi đầu vào gối không nói.
"Thầy giáo đang hỏi em đấy, Dư Nhu." Anh vỗ nhẹ vào Ⓜ️ô*п*𝐠 cô và thúc giục."Có." Cô ấy nói rất khẽ.
"Cảm giác như thế nào, em có ướt không?" Anh lại cười."Ướt ..." Cô càng chôn sâu.
"Để anh sẽ kiểm tra." Anh ⓒ*ở*1 𝐪*uầ*ռ lót của cô và lướt ngón tay dọc theo khe huyệt dưới ɱô𝓃●ℊ cô, cơ thể cô đang run lên bần bật, đau và tê dại, sợ rằng anh sẽ chạm vào nó, hoặc anh sẽ không chạm vào nó. Với những ngón tay Ⓜ️ản.ⓗ 𝖐.𝖍ả𝐧.h ⓒ.ắ.ⓜ ѵ.à.ο giữa môi â/m h/ộ, theo phản xạ, cô 𝐤ẹ-𝓅 ↪️-♓-ặ-т chân mình, "Đừng..."
Anh khó khăn mở ra chân của cô, "Đừng sợ, để anh kiểm tra, đừng khép vào." Cô tin tưởng thả chân mình ra.
Anh đột nhiên chen chân vào giữa hai chân cô, dùng ngón tay ấn vào âm huy*t cô.
"Ư ... a ..." Cô không nhịn được 𝐫ê·п ⓡ·ỉ, giọng nói nhẹ nhàng, du dương càng κí_𝖈_𝒽 𝖙ⓗ_í_↪️_h anh hơn, Hà Thương một tay thò vào áo lót của cô, ôm con thỏ trắng nhỏ ⓜ-ề-ɱ Ⓜ️ạ-ⓘ 𝐬-ờ 💲-𝑜-ạ-п-ℊ, cảm giác thật 𝖘.ư.ớn.𝐠.
"Hừ ..." Đầu vú thật nhột ... Cô ⓣ_𝖍_ở 𝐡_ổ_n ♓_ể_n, hai chân không thể không nhúc nhích. Sự 🎋·í𝐜·ⓗ 𝖙ⓗíⓒ·𝐡 của hoa huy*t khiến cô cảm thấy khó chịu và bất lực.
"Nói cho anh biết, em có thoải mái không?" Anh lại cười.
"Không ... a ... thoải mái ..." Anh càng xoa càng mạnh, dùng ngón tay vừa véo véo đầu v* vừa xoa nắn, đầu v* nhỏ liền cứng lại.
Cô giống như cây cỏ dưới sông, trôi nổi.
Đột nhiên anh cầm lấy đầu vú kia mà mú·𝐭, phát ra tiếng Ⓜ️ú·𝖙, 𝖐-𝐡🔴-á-ℹ️ 𝒸-ả-m kỳ lạ bao trùm lấy cô, cây nước bị bật gốc, trong chốc lát cô đã tiểu.
Cô thật sự đi tiểu ở trên giường, cô tức giận khóc, dùng sức đánh anh một cái, "Đều là lỗi của anh, em làm ướt giường rồi."
Hà Thương sững sờ, "Ừ, thật xấu hổ, chúng ta vẫn sẽ làm ướt giường như vậy đến khi chúng ta già."
Tính khí của cô cũng nổi lên, cô đá anh một cái, "Anh đáng ghét."
Anh nắm lấy chân cô, dùng ngón tay vẽ những vòng tròn lên lòng bàn chân cô, cô còn chưa kịp thu chân lại, lòng bàn chân nhột khó chịu nhưng cô không nhịn được cười, anh thật đáng ghét..
Hà Thương bất đắc dĩ sờ sờ bàn chân nhỏ của cô, "Không phải đái dầm mà là l_ê_ⓝ đ_ỉ𝓃_ⓗ. Em thật tuyệt."
Không phải là đái dầm à? Cô thực sự không ngửi thấy mùi nước tiểu, Dư Nhu rúc mình vào vòng tay của người đàn ông và lẩm bẩm, "Tại sao anh lại lừa em?"
Hà Thương trả lời: "Bởi vì em, với tư cách là một người bạn gái, đã không đặt bạn trai mình lên hàng đầu. Anh nghĩ anh nên làm gì đó để an ủi em gái nhỏ của em, như em thấy đấy, anh chẳng có gì cả. Anh thậm chí còn muốn em cảm thấy thoải mái và làm cho em thật hạnh phúc."
Trời ơi! Cô thực sự là một người bạn gái tệ như vậy sao! Trái tim của Dư Nhu ngay lập tức tràn ngập cảm giác tội lỗi. Cô ôm chặt eo anh, "Em xin lỗi, từ nay em sẽ thay đổi."
"Không sao, anh sẽ đợi em. Đây là sợi dây chuyền anh mua cho em. Mở ra xem có thích không?" Hà Thương lấy hộp trang sức trên bàn lấy ra một sợi dây chuyền bạch kim có hình trái tim..
Dư Nhu muốn kiếm lỗ nào đó để chui vào, cô gật đầu, "Em thích."
"Vậy anh sẽ mang nó cho em. Đừng suy nghĩ nhiều, anh mua cho em vì nó phù hợp với em." Anh vén mái tóc dài của cô ra và đeo vào cho cô.
Dư Nhu 𝐬ı·ế·🌴 🌜·♓ặ·t tình yêu của cô, trái tim cô như được lấp đầy. Cô thề rằng đây là người bạn trai duy nhất của cô.
Dưới cái nhìn sáng chói của Hà Thương, như đang tính toán điều gì đó, không ai có thể tranh được với anh, kể cả nữ nhân. Có thể mua lại sô cô la.
← Ch. 10 | Ch. 12 → |