Vay nóng Tima

Truyện:Họa Thủy Từ Đâu Tới - Chương 08

Họa Thủy Từ Đâu Tới
Trọn bộ 10 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Edit: kaylee

"Hoàng Hậu nương nương, tối nay là Trung thu, Vương có lệnh mở tiệc ở Ngự Hoa Viên, Văn Võ Bá Quan trong triều đình đều tham dự." Lý Quyền phụng chỉ đi tới Thiên Hậu cung, nhìn sắc mặt của Lam Bán Hương không tốt lắm, chỉ có thể cẩn thận hỏi.

"Bổn cung mệt mỏi, không muốn đi."

Kể từ sau khi chạy trốn thất bại, Lam Bán Hương nằm ở trên giường dưỡng vết thương ở chân của nàng đã một tháng, vết thương ở chân đã sớm tốt rồi, nhưng mà thương tổn trong lòng lại là khó lành.

"Nương nương, Vương nói nếu như buổi tối hôm nay không nhìn thấy nương nương mặc quần áo mới và châu báu hắn đặc biệt ban cho xuất hiện, liền......"

"Liền như thế nào?" Lam Bán Hương lạnh lùng trừng mắt nhìn Lý Quyền mãnh liệt đổ mồ hôi lạnh trước mặt, trong lòng biết những thứ này không có quan hệ với hắn, nhưng vẫn là không nhịn được nghĩ muốn lấy hắn làm nơi trút giận.

Kể từ sau khi trở mặt người nam nhân kia liền không đối xử nhẹ nhàng với nàng nữa, ngược lại còn uy hiếp tới uy hiếp đi, dám dùng nhược điểm là nàng dễ mềm lòng, không cách nào bỏ rơi mạng người đi đối phó nàng.

Nàng đã sắp không chịu nổi.

"Liền......" Lý Quyền cúi đầu không dám nói.

Có thể làm gì? Mọi người đều biết mặc dù mặt ngoài giống như là Vương chiếm thượng phong (chiếm ưu thế), nhưng người nửa đêm giận đến không ngủ được cũng không phải là nữ nhân trước mắt này, mà là Vương.

"Biết." Lam Bán Hương cũng không muốn làm khó người vô tội.

Sau khi nhiệm vụ của Lý Quyền hoàn thành lui ra, còn dư lại chính là nhiệm vụ của tiểu Trà.

"Nương nương, chẳng lẽ người không muốn sự sủng ái của Vương một chút nào sao?" Ý tứ chính là nàng không muốn, có thể có một đống người tha thiết mong chờ muốn.

Lam Bán Hương nghĩ tới Lý Ngọc Bình, "Tình huống của Ngọc Bình tiểu thư bây giờ như thế nào?"

"Con tiện nhân kia thế mà lại để cho nàng sống sót qua — một kiếp chết này, không ngờ nàng lại có thể không biết xấu hổ mà bỏ thuốc Vương, thật là mất hết mặt mũi của nữ nhân chúng ta."

Tiểu Trà hận nghiến răng nghiến lợi nói — luôn luôn đều cảm thấy Lý Ngọc Bình kia thật sự không nên biết rõ Vương và Hoàng Hậu nương nương ân ái như vậy, vẫn còn muốn giành sủng ái của Vương.

Lam Bán Hương cũng biết Lý Ngọc Bình cũng chỉ là yêu người không nên yêu, dù là bỏ thuốc thì thế nào? Chẳng lẽ Tát Cách Hán không thể tìm người khác giải độc sao? Cũng không phải là chỉ có một nữ nhân! Cho nên nàng hoàn toàn không tiếp nhận cái lý do này.

Thậm chí nàng còn phân một tòa cung điện cho Lý Ngọc Bình, dù gì cũng là nữ nhân Vương cưng chiều qua, chỉ là nàng có thể làm cũng chỉ có như vậy, còn lại cần phải dựa vào tạo hóa của Lý Ngọc Bình nữa.

Suy nghĩ một chút đây là lần đầu tiên nàng quang minh chính đại sử dụng quyền lực cuat một Hoàng Hậu như vậy, có loại cảm giác chua xót trong lòng.

Thay chồng nàng an bài tiểu lão bà, danh tiếng sớm đã có tiếng xấu rõ ràng của nàng sẽ khá hơn một chút chứ?

Ít nhất chính nàng đã ra vẻ không ghen tị rồi, điểm này nên ban thưởng cho nàng một cái danh hiền tuệ rồi! Lam Bán Hương tự giễu suy nghĩ của mình.

"Oa, nương nương thật là xinh đẹp nha!"

Thì ra mình mặc vào tất cả quần áo hoa lệ tôn quý của Hoàng Hậu cổ đại, có thể làm cho nàng có khí chất cao nhã như vậy, quả nhiên Phật muốn kim trang, người muốn y trang (*) nha!

(*) Phật muốn kim trang, người muốn y trang: cũng giống như câu "người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân" bên mình vậy đó. Một người đẹp thì cần dựa vào ăn mặc trang điểm ~~

Nhìn nữ tử yêu kiều trong gương, trên khuôn mặt tươi đẹp chậm rãi nâng lên một nụ cười, có lẽ là cười khổ sở, nhưng vẫn phong tình làm lòng người động, khiến tiểu Trà phục vụ bên cạnh không khỏi nhìn ngây dại.

Mặc dù nàng biết Hoàng Hậu nương nương là tuyệt sắc, nhưng mà mỗi lần theo bên người hầu hạ, cũng sẽ không nhịn được bị các loại vẻ đẹp và ý vị khác nhau nàng biểu hiện ra làm chấn động.

Không hiểu vì sao một người lại có nhiều vẻ mặt động lòng người như vậy, vì sao trong đầu lại có nhiều những thứ kỳ kỳ quái quái như vậy, càng làm cho người ta khiếp sợ là, khi Hoàng Hậu nương nương nghĩ ra được những thứ đồ kỳ quái làm cho mọi người hao tổn tâm trí kia, hình như Vương lại tuyệt không cảm thấy kinh ngạc mà đón nhận.

Có lúc tiểu Trà thật không hiểu Hoàng Hậu nương nương nghĩ ra sao? Tiện nhân Lý Ngọc Bình này thế mà lại không để ý xấu hổ quyến rũ Vương, còn dùng cái loại thủ đoạn hạ lưu đó, vốn phải là bị đánh chết, kết quả lại bị Hoàng Hậu nương nương ngăn cản, chẳng những phái Thái Y hết sức chăm sóc, thuốc gì tốt đều đem ra hết, còn để hai nha hoàn hầu hạ ở bên người, trên đời này nào có nương nương nào có thể khoan hồng độ lượng như vậy?

Hơn nữa Vương vốn là muốn hạ lệnh trị tội của Tể Tướng, cũng bị Hoàng Hậu nương nương ngăn cản, nói là Lý Tể Tướng vì nước chảy máu đổ mồ hôi, hơn nữa còn ở trên chiến trường mất đi nhi tử độc nhất của hắn, vốn là để cho nữ nhi của hắn làm Hoàng Hậu cũng là việc nên làm, bất đắc dĩ bởi vì Trình Giảo Kim (*) nàng đây nhảy ra náo, mới có thể biến thành như bây giờ.

(*) Trình Giảo Kim: Trình Tri Tiết (năm 589 - ngày 26 tháng 2 năm 665), vốn tên là Giảo Kim, tự Nghĩa Trinh, Đại Tướng Đường triều. Ở đây ý nói Lam Bán Hương giữa đường đột nhiên nhảy ra, làm cho mọi chuyện đảo lộn.... Giống với câu chuyện của Trình Giảo Kim. Các bạn có thể tham khảo thêm trên google.

Mặc dù tiểu Trà không biết cái gì là "Trình Giảo Kim", vẫn cảm thấy Hoàng Hậu nương nương thật sự quá thiện lương, Lý Ngọc Bình này đại nạn không chết, cũng nên đối với Vương tuyệt vọng rồi đi.

Coi như dùng cái loại phương pháp không hợp thời đó lấy được sủng ái của Vương thì thế nào? Cho tới bây giờ ở trong lòng của Vương cũng chỉ có một người là Hoàng Hậu nương nương mà thôi.

Xem một chút Vương thưởng tới nhiều lễ vật quý trọng như vậy, có thể thấy được Vương là hết sức muốn hòa thuận, đây chính là chuyện chưa bao giờ xảy ra.

Dù sao hắn là thiên tử cao cao tại thượng, làm sao có thể sẽ cúi đầu trước người khác? Lại càng không nói là nữ nhân, cho nên tiểu Trà đối với chủ tử ngoại lệ này của mình rất là tràn đầy tôn kính và sùng bái.

*****

Lam Bán Hương đương nhiên không để ý đến tiểu cung nữ bên cạnh không ngừng dùng giọng nói vui tươi nhất quấy rầy nàng, một lát còn nói Vương bộ dáng như vậy đã đối với nàng rất tốt, hi vọng nàng có thể theo bậc thang bước xuống, không cần đối nghịch với Vương nữa.

"Tiểu Trà, ngươi là Vương phái tới bên cạnh ta mưu sát lỗ tai của ta sao?"

Lam Bán Hương đột nhiên dừng bước, bởi vì nội tâm nổi giận cho nên giọng điệu càng thêm lạnh lẽo nghiêm nghị, thế nhưng khiến tiểu Trà cả kinh trong lòng.

"Nô tỳ...... Không dám." Tiểu Trà lập tức quỳ xuống, thân thể không nhịn được phát run.

"Đầu ta rất đau, không cần lại dùng những lời nói lảm nhảm kia tới mưu sát ta, nếu không ta sẽ bị ép điên, sẽ làm ra chuyện gì ta cũng không biết." Lam Bán Hương ấn huyệt Thái Dương thấy đau của mình.

"Dạ, nô tỳ sẽ ngoan ngoãn."

"Ừm!"

Vốn là bữa tiệc náo nhiệt vui vẻ bởi vì Lam Bán Hương xuất hiện mà trong nháy mắt bỗng thấy yên lặng, trên mặt mọi người còn mang theo tươi cười giả dối chưa kịp tháo xuống, vốn vì trong lòng kinh ngạc mà cứng ngắc ở trên mặt.

Lam Bán Hương đương nhiên sẽ không bỏ qua ánh mắt từ khi nàng vừa xuất hiện liền hung hăng khóa ở trên người nàng, nhưng mà thế thì như thế nào? Nếu như nàng quyết định không để ý người nam nhân này, cho dù Tát Cách Hán nhìn tới con ngươi rớt xuống, nàng cũng sẽ không để ý!

Chỉ là trong lòng nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn đến hắn cao cao tại thượng, một thân long bào màu tím hoa lệ làm nổi bật lên sự tuấn mỹ của hắn, tâm tình của nàng vẫn là nhịn không được bị dao động. Màu tím này là nàng cố ý thay hắn chọn, bởi vì cho tới bây giờ nàng cũng không cảm thấy long bào màu vàng sáng có cái gì dễ nhìn.

Người đứng đầu thiên hạ vĩ đại như vậy, bên cạnh bao quanh nhiều tiểu mỹ nhân kiều mỵ đáng yêu, trước không nói vẻ ngoài hay là vóc người của các nàng tốt như thế nào, chỉ so về tuổi tuổi liền khiến cho nữ nhân trưởng thành tràn đầy cảm giác uy hiếp rồi.

Hắn tuyệt đối là cố ý!

Biết nàng ghét bên cạnh hắn bao quanh lạn đào hoa (hoa đào nát, ý chỉ mấy cô mỹ nữ đó), cho nên hắn liền ai tới cũng không cự tuyệt, ban đầu vì để nàng vui vẻ mà càn quét sạch sẽ hậu cung, lại bởi vì hắn hạ lệnh mà tràn ngập rất nhiều mỹ nữ.

Muốn khai chiến rồi sao? Chút tài mọn này, không khỏi coi Lam Bán Hương nàng quá yếu!

Nếu như tình cảm của hai người thật đi không nổi nữa, nàng hy vọng lần này chia tay là chia có tôn nghiêm.

Hừ! Lần này hắn đừng mơ tưởng muốn khi dễ nàng.

Lam Bán Hương bày ra khí thế giống như Nữ Vương, chậm rãi đi tới chỗ trống bên cạnh Tát Cách Hán ngồi xuống.

Mặc dù nàng khinh thường, nhưng bây giờ danh nghĩa và vị trí của vị Hoàng Hậu nương nương này lại là bùa bảo hộ của nàng.

Nàng lạnh lùng nhìn nam nhân bên cạnh một cái, sau đó ánh mắt giễu cợt quay một vòng ở trên người những lạt muội (cô em) trẻ tuổi kia, chỉ thấy những vật nhỏ đáng yêu kia bị lãnh khí quét qua, càng rúc sâu vào trong ngực Vương để tìm kiếm ấm áp.

Hừ, loại trái ôm phải ấp này chắc cũng là mộng đẹp trong suy nghĩ của nam nhân chứ? Không, có lẽ nên nói là mộng đẹp trong mộng đẹp.

Nàng ngẩng đầu lẳng lặng nhìn trăng sáng, nghĩ tới nam nhân bên cạnh đã hoàn thành khát vọng mơ ước của một nam nhân, còn nàng thì sao?

Rốt cuộc là vì cái gì nàng lại ở chỗ này đây?

Trước kia là vì hắn, vì khát vọng tình yêu của mình, cho nên nàng tham, mơ hồ, không để lý trí lưu lại, cho là mình gặp được đúng nam nhân, có thể có người thương nàng, yêu nàng.

Hiện tại thế nào? Nàng có phải hay không nên viết ra một quyển sách tố cáo trên thế giới vẫn còn các thiếu nữ đang mê luyến Đế Vương, loại sinh vật Vương này thật không nên dễ dàng chạm phải?

Nhẹ thì đau lòng, nặng liền mạng nhỏ cũng bị mất.

"Vương...... Ghét...... Nàng khi dễ người ta......"

Bên tai tiếng oanh oanh yến yến cười huyên náo làm cho nàng giống như đặt mình ở trong quán rượu (quán rượu), khó trách nam nhân đều thích quán rượu, căn bản là hưởng thụ cấp bậc Đế Vương nha!

Thì ra là nàng thật sự là mười phần sai rồi, nam nhân nhìn trung hậu đàng hoàng, trầm mặc chững chạc giống như là lão đầu tử này, căn bản là không có chút đặc biệt nào!

Con quạ trên đời này quả nhiên đều là đen tối giống nhau, nàng thế mà lại hy vọng xa vời có thể gặp được một nam nhân cổ đại trung thực với tình yêu, một lòng với người yêu? Thanh Thanh à Thanh Thanh, có lẽ ngươi không nhìn thấy ta bây giờ mới tốt.

Bộ dáng gượng cười như vậy Lam Bán Hương thật rất uất ức, nhưng nàng sẽ không cứ như vậy bị đánh bại.

Mất đi tình cảm, mất đi tự do, cũng mất đi con đường về nhà, duy nhất còn có, cũng chỉ có lòng tự ái của nữ nhân rồi.

Lam Bán Hương bưng ly rượu lên mỉm cười nghĩ tới, sau đó thong thả ung dung hưởng thụ thức ăn ngon trước mắt, vẫn không có để ý tới ánh mắt âm lãnh giống như muốn thiêu đốt nàng bên cạnh này. Nàng rất muốn nói với hắn, mỹ nhân trong ngực, nhuyễn ngọc ôn hương, không hưởng thụ cho tốt, tại sao phải nhìn chòng chọc nàng?

Tối hôm nay nàng sẽ không làm đố phụ, bởi vì lòng ghen tỵ của nàng chỉ đặt ở trên người nam nhân nàng cho là đáng giá chiếm đoạt!

Bây giờ hắn đã mất đi tư cách, hắn yêu như thế nào liền như thế đó, nàng sẽ không để ý nữa.

Vốn cho là buổi ngắm trăng này có thể cứ như vậy an tĩnh kết thúc, lại không nghĩ rằng người có lòng vừa thấy được Vương đối với Hoàng Hậu nương nương hờ hững, hơn nữa còn có dáng vẻ chán ghét, liền không biết điều mà nghĩ muốn gây sóng gió.

Họ cho là Vương quan tâm mấy lần, liền có cơ hội có thể bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng, thậm chí cho là Vương mê luyến Yêu Hậu này như thế, tất cả đều là bởi vì dục vọng của nam nhân! Mà họ, đều có thân thể mê người khêu gợi, trước khi vào cung cũng đón nhận rất nhiều giáo dục, không có nam nhân nào có thể ở trước hương thơm nhuyễn ngọc của các nàng kiên trì quá lâu.

Quan trọng hơn là, họ sẽ không ghen tỵ giống Yêu Hậu đó.

Phải biết nam nhân đều ghét nữ nhân hay ghen tỵ thích ăn dấm, huống chi là nhất quốc chi quân (vua một nước)?

"Vương, nghe nói Hoàng Hậu nương nương ca hát rất êm tai, nô tì chưa từng nghe qua! Hôm nay trăng sáng như vậy, giống như đặt mình ở trong thiên quốc (trên trời, thiên đường), nếu như có thể nghe được thiên khúc (ca hát chỉ có ở trên trời) của nương nương, vậy nô tì có chết cũng không còn gì nuối tiếc rồi."

Lời vừa ra khỏi miệng, Lam Bán Hương phát hiện ánh mắt của tất cả nữ nhân đều rơi vào trên người của nàng, làm cho đôi đũa vốn là gắp được một nửa của nàng ngừng một chút, nhưng vẫn là tiếp tục ưu nhã đưa vào trong miệng, căn bản "Mắt điếc tai ngơ" với những lời thừa thãi này.

Nhưng Tát Cách Hán lại bắt được giây phút dừng lại trong nháy mắt của Lam Bán Hương, tự cho là bắt được nhược điểm của nàng.

"Hoàng Hậu."

Giọng nói trầm thấp khêu gợi vang lên ở bên tai nàng, khiến bàn tay bưng ly rượu của Lam Bán Hương khẽ run lên, lại nhanh chóng uống một ngụm rượu để che giấu.

Sẽ không thật muốn nàng giống như ca nữ, ở trước mặt hồ ly tinh ca hát giải trí cho bọn họ đi?

Nếu như là vậy, người nam nhân này nhất định phải chết!

"Hình như đã thật lâu ta chưa từng nghe qua ngươi ca hát."

Lúc hai người hòa hợp, dưới cây hoa anh đào, trong cảnh hoa anh đào bay tán loạn nàng từng hát qua một lần tình ca cho hắn nghe, không ngờ hắn còn nhớ rõ?

Cái ly trên tay nàng đột nhiên nặng nề để xuống, mặc dù không có tiếng rất lớn, nhưng cũng đủ để cho trên Vũ Cơ võ đài bị sợ đến quên xoay tròn, cứ như vậy cứng ngắc, biến thành pho tượng hóa đá.

"Vương thế này là muốn nô tì để xuống tôn nghiêm của Hoàng Hậu nương nương lấy lòng tiểu mỹ nhân của ngài sao?" Lam Bán Hương cố ý lộ ra một nụ cười xinh đẹp giống như hoa đào nhảy múa trong gió xuân, rực rỡ như vậy, cũng vô cùng chói mắt.

"Đúng vậy."

"Ngươi nói ta liền phải hát sao?" Lam Bán Hương phát huy bản tính ác liệt tới cực điểm.

Tát Cách Hán sắc mặt trầm xuống, bàn tay gần như là muốn bóp vỡ cái ly vô tội này.

Hắn còn chưa kịp mở miệng, liền thấy Lam Bán Hương chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu giống như ca cơ trời sanh, cái miệng nhỏ hồng nộn chậm rãi hát ra ca khúc ai oán.

"Ta là một đám mây trên bầu trời, thỉnh thoảng chiếu ở tâm của ngươi, ngươi không cần phải kinh ngạc, càng không cần vui mừng, ở trong giây lát bóng dáng liền biến mất, ta ngươi gặp lại ở đêm tối trên biển, ngươi có phương hướng của ngươi, ta có phương hướng của ta, ngươi nhớ cũng tốt, tốt nhất ngươi quên đi, ở nơi này ánh sáng giao nhau......" (L: tha thứ cho khả năng dịch lời bài hát của ta ~~ hiuhiu)

Bài hát 《 Tình cờ 》của Từ Chí Ma là ca khúc nàng thích nhất, không ngờ cùng tâm tình của nàng ở giờ khắc này lại hợp như vậy, nhưng mà hắn lại không thích.

Bởi vì ghét loại tâm tình tiêu cực này, càng không thích bộ dáng đau thương lúc nàng hát bài hát này, giống như đối với hắn đã chết tâm, không muốn kiên trì tiếp nữa, khiến tất cả giống như là mây, một người muốn bay đi, một người lại cưỡng cầu.

Nhưng bài hát ưu sầu rồi lại cực kỳ dễ nghe như vậy, là mọi người chưa từng nghe qua, chẳng lẽ đây chính là thiên khúc sao? Những nử tử khác nghe được không nhịn được hồng vành mắt, càng thêm không nhịn được ảo tưởng tâm tình của nữ tử trong ca khúc khi hát ra bài hát này đối với nam nhân mình yêu thích.

Tại sao có thể không câu chấp như vậy, nguyện ý hóa thành một đám mây? Rồi lại là thâm tình như thế nào, mới nguyện ý hóa thành một đám mây?

"Cô Vương không thích bài hát này, đổi bài khác!" Tát Cách Hán ra lệnh, ánh mắt thâm thúy chặt chẽ nhìn nàng chằm chằm, buồn bã tức giận như vậy, giống như hắn mới là người bị hành hạ, bị thương hại.

Lam Bán Hương chậm rãi nâng lên một nụ cười ngọt ngào, trong nháy mắt đó tất cả mọi người bị nụ cười này mê đảo rồi, mà nhịp tim của Tát Cách Hán càng thêm dồn dập, giống như con chó nhỏ rất lâu không có được sự chú ý của chủ nhân, mong đợi mà không yên lòng.

Lam Bán Hương lên tiếng lần nữa, mọi người cũng mở to hai mắt, mở lớn lỗ tai muốn nghe một chút thiên khúc không phải lúc nào cũng nghe được.

"Yêu là thứ gì, chỉ là một loại trò chơi, tình là trò chơi gì, không phải là vui đùa một chút mà thôi, h. neyda"lingbaby hoặc là gọi ta tiểu thân ái, chỉ cần dụ dỗ ta vui mừng, Diêm Vương tinh cũng cùng ngươi đi, a ~ yêu ngươi yêu đến không sợ chết, nhưng nếu ngươi bắt cá hai tay, vậy đi chết là vừa, a ~ yêu ngươi yêu đến không sợ chết, yêu ta xin ngươi để cho ta điên cuồng một lần......"

Ca khúc hát xong, tất cả đều sững sờ ở tại chỗ, trong đầu không ngừng suy tư ý tứ mình mới vừa nghe được, là loại ý tứ hiện tại bọn hắn nghĩ tới trong đầu kia sao?

Thế nào nghe tràn đầy uy hiếp? Cái gì là bắt cá hai tay? Chém đứt chân sao? Tại sao sau khi chém đứt còn muốn đi chết?

Đang ở lúc mọi người bị thiên khúc so với trước đó càng thêm quái dị này làm cho rối một nùi, Vương vĩ đại của bọn họ lại chậm rãi đứng lên.

"Ngươi!"

"Như thế nào? Bài này tên là 《 yêu ngươi yêu đến chết 》 chẳng lẽ Vương nghe không thích sao? Nhưng nô tì lại cảm thấy rất thích hợp với tâm tình bây giờ." Lam Bán Hương cố ý dùng giọng nói " trẻ con " đáng yêu nói xong, rõ ràng chính là muốn chọc tức chết hắn.

"Lam Bán Hương, không cần khiêu chiến tính khí của Cô Vương."

Lam Bán Hương chậm rãi thu hồi tươi cười ngọt ngào cố ý ở trên mặt, sau đó mặt không thay đổi hạ mi mắt, giọng điệu khó nén một tia khổ sở nói: "Vương thân ái, hiện tại nô tì mất đi ân sủng, đương nhiên làm thế nào ngài cũng không thích, không vui, như vậy dạy ta làm thế nào đi?"

"Ngươi!" Tát Cách Hán giận đến đỉnh đầu sắp bốc khói rồi, "Tốt! Ngươi thật cho là ta không có ngươi không được phải không? Nếu ngươi khinh thường làm Hoàng Hậu, vậy ngươi đi lãnh cung đi!"

Lam Bán Hương hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, vốn tưởng rằng nàng sẽ kháng nghị hoặc là tức giận, nhưng không có nghĩ đến nàng chỉ là hít sâu một hơi, sau đó thi lễ với hắn.

"Tạ Vương ân điển."

Sau đó nàng thật giống như là một Hoàng Hậu ưu nhã rời đi hiện trường, giống như lãnh cung kia là nơi nàng hướng tới, mà nàng đuổi theo không kịp muốn đi vào, không để ý âm thanh ly rượu bị hung hăng đập bể trên mặt đất sau lưng một chút nào.

*****

Edit: kaylee

Hắn muốn tức giận liền tức giận, dù thế nào đi nữa hắn không phải rất ưa thích dùng địa vị Đế Vương tới dọa nàng sao? Tốt, để cho hắn uy phong đủ, nàng cũng sẽ không để ý đâu!

Mỗi lần ở trong tiểu thuyết thấy nữ chính bị thất sủng giáng chức từ nơi ở chuyên dụng của phi tử đến trong lãnh cung, nữ chính luôn là bị giam cũng khoan thai tự đắc, không có chút nào sẽ oán giận hoặc là khóc thút thít.

Nhưng mà thật tiến vào, lại phát hiện cả lãnh cung giống như nhà ma, ngay cả nóc nhà cũng bị rỉ nước, bên trong phòng chỉ có một cái bàn hỏng ba chân, ngay cả cái ghế cũng không có, còn nơi nơi đều là mạng nhện.

Thật rất giống nhà ma!

Chỗ tốt duy nhất, chính là sẽ không có người ầm ĩ ngươi.

Thời gian ở trong lãnh cung giống như là ngừng lại, khiến người ta cảm nhận không tới biến hóa gì đó, thậm chí sẽ cảm thấy mình còn lại nhiều nhất chính là thời gian.

Thì ra đây chính là kết quả cuối cùng của tình yêu.

Lúc được sủng ái thì giống như công chúa, nhưng một khi không thuận lòng của người nam nhân kia, hắn cũng có thể cứ như vậy thu hồi ban tặng lúc đầu của hắn.

Nhìn đến bản thân, hai bàn tay trắng ngồi đây trong lãnh cung, trong lúc bất chợt cảm giác mình cũng không còn gì cả.

Nhưng mà, tất cả đều là nàng tự tìm không phải sao?

Bởi vì nàng giận dỗi, nàng tùy hứng, nàng không cam lòng, cho nên buộc hắn đối với nàng vô tình, buộc hắn đánh nàng vào lãnh cung, giống như làm cho hắn bị thương tổn mà nói, cũng có thể hơi đền bù một chút tổn thương của mình.

Thật là trẻ con! Không ngờ nàng luôn luôn tự cho là thành thục không câu chấp, nhưng mà ở trước mặt của hắn, nàng lại luôn biến thành một tiểu nữ hài (cô gái nhỏ) ngây thơ.

Thôi, dù sao cứ như vậy đi! Nếu nàng đã lựa chọn, thì không nên vào lúc này hối hận.

Mặc dù nàng thật cảm thấy rất hối hận, nhất là khi nàng thấy cung nữ đưa thức ăn tới thì càng thêm hối hận mà nghĩ muốn xông đến trước mặt người nam nhân kia thét chói tai.

Cho dù hai người cãi nhau, chia tay, ly hôn, cũng không cần để cho nàng đói bụng nha!

Một đĩa củ cải khô và một bát không thể được coi là cháo...... Không phải đều nói người quốc gia này đều ăn thịt sao? Vậy tại sao hiện tại lại biến thành có cháo rồi hả? Thịt đâu?!

Nàng nhìn chằm chằm cái đĩa củ cải khô này, gần như là muốn trừng mấy khối củ cải khô này ra cái động mới cam tâm.

Nhưng mà bụng kêu rừ... ừ... ừ... , đây cũng là sự thật.

Ai, nàng rất muốn nhai kỹ nuốt chậm, chỉ tiếc chén không được coi là cháo kia tuyệt không nể tình, lập tức liền đến đáy rồi, nữa ném một khối củ cải khô vào trong miệng, gần như là không có cắn mấy cái liền nuốt mất.

"Xú nam nhân, ngươi cho rằng ngược đãi ta như vậy thì có thể làm cho ta khuất phục sao? Không nên coi thường ta!"

Cuối cùng nàng cũng biết vì sao nữ chính trong tiểu thuyết đợi ở trong lãnh cung còn phải cố gắng chính mình thoải mái vui vẻ, bởi vì...... Không thể để bị người xem thường!

Còn nữa, phải tìm một chút chuyện làm, nếu không sẽ nhàm chán đến chết.

Sau khi ăn cơm no, nàng bắt đầu sửa sang lại hoàn cảnh, hoàn hảo bên kia viện có một giếng cổ, nước bên trong rất sạch sẽ, cho nên nàng liền dùng suốt cả ngày rửa sạch lãnh cung của nàng.

Lợi dụng ánh mặt trời buổi trưa chiếu làm nước ấm mang vào trong phòng, thuận tiện tự mình tắm rửa một lần.

Khi nàng thoải mái khoan khoái nằm ở trên giường sạch sẽ chờ cung nữ đưa bữa ăn tối, lại phát hiện chờ thật lâu cũng không có người đến.

Thật là quá lắm rồi! Thế nhưng lại để cho nàng đói bụng, Tát Cách Hán, lần này đừng mơ tưởng muốn ta dễ dàng tha thứ ngươi!

Nàng dùng sức dùng chăn bông cuộn tròn mình, trong mộng nằm mơ thấy nàng đang cắn thịt của hắn.

Sáng sớm, Lam Bán Hương sử dụng những thứ đã học qua trước kia ở trong sách, vẩy nước quét nhà, không sai, nàng là đang quét tuyết trước cửa...... Không, phải là quét lá trước cửa.

Khi nàng thấy đống lá trên đất kia thì siêu cấp có cảm giác thành công, kế tiếp chỉ cần chôn bọn nó ở dưới cây đại thụ trong sân, trong đất bùn, sẽ biến thành phân bón thiên nhiên.

Cái gọi là hóa thành xuân bùn hơn hộ hoa (*), thật là tự nhiên lại bảo vệ môi trường.

(*) hóa thành xuân bùn hơn hộ hoa: trích từ một câu thơ "Lạc hồng không phải là vật vô tình, hóa thành xuân bùn hơn hộ hoa" trong "Kỷ Hợi Tạp Thi" (nguyên văn: 己亥杂诗) của thi nhân Cung Tự Trân đời Thanh. Thể hiện: Lạc hồng, gốc chỉ thoát khỏi cành hoa, nhưng mà, cũng không phải là không có tình cảm, cho dù hóa làm xuân bùn, cũng cam nguyện giúp đỡ hoa xuân tươi đẹp lớn lên. Không vì hương thơm của mình, làm hộ hoa. Biểu hiện thi nhân mặc dù thoát khỏi quan trường, nhưng vẫn như cũ quan tâm số mạng quốc gia, không quên chí đền nợ nước, biểu đạt đầy đủ chí lớn của thi nhân, trở thành danh ngôn truyền lại đời sau.

Ngay vào lúc này, nàng lại nghe được âm thanh ríu rít của một đám nữ hài tử đang đi tới chỗ nàng.

Kỳ quái, nơi này chính là lãnh cung mà! Bình thường ngay cả một bóng ma cũng không từng thấy, tại sao có thể có người đến?

Trong chớp mắt, nàng nhìn thấy mấy nữ tử trẻ tuổi bao quanh một nam nhân quen thuộc đi tới phương hướng lãnh cung.

Nhìn trận chiến này rõ ràng là muốn tới gây chuyện, đại tiểu thư nàng cũng không có thời gian rãnh rỗi đi làm cho bọn họ vui vẻ.

Lam Bán Hương lập tức mặt lạnh xoay người đi vào, tính toán nhắm mắt làm ngơ.

"Tiện thiếp to gan, nhìn thấy Vương thế mà lại không có quỳ xuống?"

Lam Bán Hương lập tức dừng bước lại, sau đó lạnh lùng quay đầu nhìn nhóm người phía trước kia, từ một đống oanh oanh yến yến xinh đẹp chuyển tới nam nhân bị túm tụm ở trong đó ——một người nam nhân duy nhất, mặc dù trong lòng giống như là đổ bình ngũ vị (5 vị: ngọt, chua, cay, mặn, đắng), tư vị gì đều có, nhưng đến cuối cùng thế nhưng lại phát hiện mình cảm giác gì cũng không có.

Nàng đi vào trong cửa gỗ nho nhỏ, cứ như vậy ở ngay trước mặt Đế Vương ngăn cách hắn và hậu cung giai lệ bên cạnh ở bên ngoài.

Mặc kệ âm thanh kiều mỵ không phục ngoài cửa kia đang oán trách với Đế Vương, từ đầu đến cuối nàng không có nghe được người nam nhân kia phát ra tiếng.

Ngay sau đó, nàng nghe được một chuỗi tiếng bước chân, biểu hiện bọn họ rời đi, nàng mới thật sâu thở dài.

Thì ra là người đau lòng tới cực điểm cũng sẽ tê dại, cũng là có thể rất vô tình.

Xem ra, nàng thật phải cả đời chết già ở trong lãnh cung đi? Lam Bán Hương lộ ra mỉm cười khổ sở nghĩ tới.

Thanh Thanh bảo bối, Hương Hương rất nhớ bạn, rốt cuộc bạn ở nơi nào?

Hết chương 8!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)