Vay nóng Homecredit

Truyện:Họa Thủy Từ Đâu Tới - Chương 03

Họa Thủy Từ Đâu Tới
Trọn bộ 10 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


"Cái gì?!" Tát Cách Hán sửng sốt một chút.

"Tại sao?"

"Cô Vương không có hậu cung không phải rất tốt sao?" Chẳng lẽ nàng rất ưa thích có rất nhiều nữ nhân tới giành lão công (L: ủa, lee tưởng lão công không dùng cổ đại chứ??? Mà nguyên văn nó là lão công nè) của nàng?

Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Lam Bán Hương chậm rãi buông xuống, sau đó khóe miệng chậm rãi cong lên nâng lên một nụ cười.

"Thật tò mò nha!" Giọng nói của nàng ngọt ngào, giống như tức giận bất mãn mới vừa rồi chỉ là tưởng tượng.

Sự khác biệt lớn như vậy? Vừa tức giận đến muốn nuốt hắn, hiện tại lại cười quyến rũ như vậy, nữ nhân thật là động vật khó hiểu!

"Coi như bây giờ Nhật quốc còn chưa phải là một quốc gia cường đại, nhưng vẫn là là quốc gia chiếm cứ phương bắc! Ngay cả loại tiểu lãnh chúa cũng sẽ có tam thê tứ thiếp, huống chi ngươi là nhất quốc chi quân? Không có hậu cung rất hiếm thấy đó!"

"Có cái gì hiếm hay sao? Con dân quốc gia ta cũng sắp ăn không no rồi, thế nào Cô Vương còn có tâm tư ở trên người nữ sắc?"

"Hậu cung của Đế Vương cũng không phải chỉ có nữ sắc." Lam Bán Hương xấu xa nói: "Còn có rất nhiều quyền lực phân công."

Tát Cách Hán có chút kinh ngạc nhìn tiểu yêu cơ mỉm cười trước mặt, cặp mắt đào hoa kia sớm đã lóe ra ánh sáng thông minh trong suốt."Thì ra Hoàng Hậu là một người thông minh."

"Đương nhiên, ta chính là xem qua rất nhiều tiểu thuyết cung đấu, hơn nữa đều là siêu cấp nhiều trang, sau khi xem xong đều giống như theo gót nữ chính bên trong sách, đã trải qua cả đời yêu hận tình thù, cảm giác thật sảng khoái."

"Cung đấu?"

"Chính là các nữ nhân ở hậu cung vì tranh một người nam nhân mà tiến hành đấu tranh, lục đục đấu đá so với nam nhân các ngươi, vì giành chính quyền ra chiến trường chảy máu, nhưng là không phân cao thấp, bởi vì không thành công sẽ mất đi sủng ái của Đế Vương, cách chức vào lãnh cung, thậm chí bồi thêm một cái mạng, cái loại rung động lòng người đó làm cho người ta nhìn mà trong lòng run sợ đấy!"

Mặc dù mỗi lần xem xong đều có cảm giác giống như theo gót nữ chính sống qua một lần, nhưng nếu để cho nàng chọn, nàng còn là sẽ chọn làm Hoàng Hậu, dù sao ở trong hậu cung, nắm giữ quyền lực càng cao mới có thể sống được càng lâu.

Nếu không nữa thì, tối thiểu cũng có thể không cần quỳ xuống trước người khác.

Muốn cô nhi như nàng đây ngay cả cha mẹ đều không cần quỳ, mà phải quỳ xuống trước những người khác là điều nàng không thể chịu nổi.

"Đã như vậy, tại sao ngươi phải cầu xin muốn làm Hoàng Hậu?" Nhìn nàng nói đến vô cùng mạo hiểm như vậy, rồi lại không thể không tán thành nàng nói cũng có mấy phần đạo lý.

"Bởi vì cơ hội khó được nha! Có thể không bao lâu sau ta sẽ đi về, cho nên khi có thời cơ thì phải thật nắm chặt cơ hội, dù sao người nào có thể may mắn cứu một Quân Vương như vậy?"

Những lời tiểu tửu quỷ (sâu rượu) vừa nói vừa khóc vô cùng thê thảm lúc uống rượu say trước đó, tất cả đều quên sạch sẽ rồi hả?

Nhìn nàng một bộ dáng sảng khoái tinh thần, nhất định là không nhớ rõ chuyện đã xảy ra khi nàng uống say, cũng chính là — nàng cũng quên mất chuyện nàng nói thích hắn, sau đó chủ động hôn hắn.

Không biết vì sao, biết rất rõ ràng như vậy là tốt nhất, nhưng trong lòng lại có một cảm giác mất mác khó nói lên lời.

"Trở về? Ngươi phải trở về nơi nào? Phúc Nhĩ Ma Sa?" Tát Cách Hán trầm thấp khàn khàn giọng hỏi, trong cặp mắt âm u kia lóe ra ánh sáng càng thêm khó có thể đoán.

Lam Bán Hương nhún vai một cái, "Ta cũng không biết, bởi vì lúc ta tới cũng không giải thích được, chỉ là trước khi không tìm được Thanh Thanh, ta sẽ không trở về."

Đúng, nàng nói qua nàng muốn tìm một nữ tử tên là làm Mộc Thanh Tư, nói là tỷ muội của nàng: nếu như không phải là vì muốn tìm nàng (MTT), nàng (LBH) cũng không sẽ tới nơi đây.

Trong lòng Tát Cách Hán không khỏi nghĩ, sáng sớm ngày mai sẽ hạ lệnh thu hồi tìm kiếm chỉ thị người tên Mộc Thanh Tư kia!

Nhìn bóng dáng cao thẳng dưới yếu ớt ánh nến của hắn, Lam Bán Hương lại không nhịn được suy nghĩ, hắn thật là nam nhân có hơi thở dương cương nhất trong số những nam nhân nàng từng gặp qua, giống như trời sinh chính là muốn bảo vệ nữ nhân, làm cho trong nội tâm phái nữ của nàng đối với hắn tràn đầy khát vọng.

Có được lão công như vậy kỳ thật cũng không tồi.

Hơn nữa càng sống chung cùng tên nam nhân nghiêm túc này nhiều, càng cảm thấy hắn thật sự là nam nhân tốt, so sánh với những tên chỉ biết gõ dâu tây ở hiện tại kia, gõ tới càng không có trách nhiệm, so sánh sự sủng ái nữ nhân của nam nhân hiện đại, căn bản chính là nam tử hán và tiểu nam hài. (lee: đoạn này đang khen anh Hán nè, ý nói nam nhân hiện đại chỉ là đứa trẻ con, anh Hán mới là nam nhân thực thụ, mấy tên đàn ông ở hiện đại chỉ biết ăn chơi, hoa tâm lại không có trách nhiệm á)

Trước kia nàng vẫn luôn không có bạn trai, cũng không phải là bởi vì nàng điều kiện không tốt, ngược lại, bởi vì nàng là y tá nhỏ, cho nên cơ hội lui tới với bác sĩ rất nhiều.

Chỉ tiếc, những bác sĩ kia cũng quá mức lịch sự nho nhã, hơn nữa hơn phân nửa cũng rất hoa tâm, muốn ăn trộm rồi lại không chịu phụ trách nhiệm, nhiều y tá nhỏ cũng bị bác sĩ ghê tởm đùa bỡn rồi, kết quả mất cả người cả của, còn bị đuổi ra khỏi bệnh viện.

Lần này, nàng gặp phải một người Đế Vương nghiêm túc lại có trách nhiệm, hơn nữa rõ ràng có thể có thiên hạ mỹ nữ nhưng lại không có hậu cung, chỉ có thể nói, nàng có nguy cơ bị dáng vẻ của hắn thu phục rồi?

"Thật ra thì, ngươi không có hậu cung rất tốt." Nàng gật gật đầu nói.

Tát Cách Hán chậm rãi nhìn khuôn mặt thẹn thùng của Lam Bán Hương, trong lúc bất chợt cảm thấy nàng thẹn thùng nhưng lại biến thành một loại phong tình đáng yêu khác.

"Mặc dù ta đã chuẩn bị xong tư tưởng phải đối mặt với hậu cung của ngươi, chỉ là...." Lam Bán Hương nâng lên cằm nhỏ xinh xắn, "Vương triều có thể không có hậu cung sao?"

Rốt cuộc tiểu yêu cơ này muốn nói điều gì? Tát Cách Hán ho nhẹ một tiếng, "Bởi vì là Cô Vương vừa mới kế vị, quốc gia còn không có ổn định, cho nên...... Sau này mà nói......"

"Không cho phép!"

*****

Tát Cách Hán sửng sốt một chút, sau đó mới nghe rõ nàng nói gì. Hắn hơi lạnh mặt xuống, dùng một loại giọng rất nghiêm túc dạy dỗ nàng, "Mới vừa rồi ngươi cũng nói, phi tử ở hậu cung của hoàng gia không chỉ là phi tử, ngươi......"

Lam Bán Hương đột nhiên đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt Tát Cách Hán, sau đó từ từ đưa ra đôi tay tuyết trắng nhỏ bé kia lên dính vào ngực của hắn.

Hắn biết mình nên ngăn cản nàng, nàng lại đang muốn dẫn dụ hắn, nếu như không nhanh chóng ngăn cản, sợ rằng sẽ không thể cứu vãn.

"Chỉ có mình ta, không thể được sao?" Bàn tay nhỏ bé không an phận của nàng ấy nhẹ nhàng vẽ từng vòng trên ngực của hắn.

Đây nhất định là nghi thức nguyền rủa gì đó!

Đây không phải là làm nũng đơn thuần, trước kia đã từng có nữ nhân muốn dùng một chiêu này để tới gần hắn, nhưng là cái loại hành động buồn nôn không thú vị này sẽ chỉ làm hắn cảm thấy rất chán ghét.

Nhưng mà bị tiểu họa thủy này mềm mại dùng đến, lại làm cho cả người hắn gần như là muốn tê dại.

Đây nhất định là loại nguyền rủa, nếu không làm sao sẽ làm cho hắn không có cách nào suy tư, không có cách nào di động, chỉ có thể đứng yên tại chỗ giống như là bị định trú, mặc cho nàng quấy rầy hắn?

"Tát Cách Hán." Cái miệng nhỏ hồng nộn của nàng khẽ gọi tên của hắn, làm cho lòng của hắn dâng lên một hồi rung động khó có thể đè nén.

Hắn thích nghe nàng gọi tên của mình, tràn đầy tình cảm như vậy, ấm áp như vậy.

Chưa từng có người nào dám to gan lớn mật giống như nàng vậy, thế nhưng gọi thẳng tục danh (tên húy) của Vương, nhưng thế nhưng hắn lại phát hiện mình rất ưa thích, dường như ở trong giờ phút này, ở trong mắt của nàng người xuất hiện là Tát Cách Hán, mà không phải Đế Vương của Nhật quốc.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn khêu gợi cách hắn thật là gần, gần đến nỗi Tát Cách Hán có thể cảm nhận được hơi thở mê người của nàng.

Tay nhỏ bé của nàng ở trên ngực của hắn chậm rãi vuốt ve, sau đó dò vào trong quần áo, thăm dò đến điểm nhỏ thô sáp kia, khiến cho hắn thở gấp một hồi.

"Ngươi......"

"Ta như thế nào?"

"Ngươi đang đùa với lửa." Trong tròng mắt đen của Tát Cách Hán lóe ra ánh sáng nóng rực.

Hắn đột nhiên dùng sức bắt được cổ tay của nàng, sức lực to lớn làm cho nàng bi thống kêu gào ra tiếng.

"Thật là đau!" Nói thì nói thế, nhưng một cái tay khác của nàng vẫn không an phận vuốt ve lồng ngực của hắn.

Tiểu yêu nữ đùa với lửa này, quả thực là tùy hứng làm bậy tới cực điểm, không dạy dỗ nàng thật tốt mà nói... nàng sẽ không biết đùa với lửa cũng phải xem đối tượng sao?

"Được, ngươi đã có lòng tham như vậy, muốn Cô Vương chuyên sủng, vậy hãy để cho Cô Vương xem xem ngươi muốn như thế nào chiếm đoạt Cô Vương!"

Hắn một thanh tháo y phục của nàng ra, lộ ra cái yếm nhỏ, nhưng một giây kế tiếp, vật màu hồng kia cứ như vậy bị ném bỏ ở giữa không trung, sau đó lảo đảo rơi xuống bên chân, lộ ra bộ ngực sữa trắng như tuyết.

Nàng có thể cảm thấy cái loại khí thế hùng hổ dọa người trên người của hắn kia, giống như phải từng miếng từng miếng nuốt nàng vào bụng, nhưng khi nàng muốn giãy giụa, lại phát hiện chỉ là phí công vô ích.

Đầu ngón tay của hắn ở trên một nụ hoa nhỏ nhạy cảm của nàng nhẹ nhàng xoa nắn, đôi môi lửa nóng bừa bãi hưởng thụ bên kia, làm cho nàng trở nên vừa nóng lại nhạy cảm, da thịt trắng nõn không khỏi không tự chủ được mà nhiễm một vòng hồng nhạt tươi đẹp.

"Từ lần đầu tiên ta gặp ngươi, đã rất làm như vậy."

"Làm cái gì?" Nàng hoảng hoảng hốt hốt hỏi ngược lại.

"Ăn ngươi!"

Tiếp đó, là vô số nụ hôn của hắn rơi xuống, thật sự gioosnh như dã thú đói khát ở trên người nàng vừa liếm vừa mút, giống như thật muốn nuốt nàng.

Hơi thở lửa nóng không ngừng phun ở trên ngực của nàng, bụng dưới dâng lên một luồng sóng khoái cảm khó nhịn, làm cho thân thể của nàng không nhịn được yêu mỵ giãy dụa.

Khi nàng cố gắng muốn kháng cự phần tê dại khoái cảm này, lại phát hiện một dòng điện mãnh liệt hơn từ hai chân của mình lén chạy ra, rất nhanh liền tràn đầy toàn thân, đưa tới một tiếng rên rỉ khó nhịn.

Nàng nhìn thấy hai chân trắng như tuyết của mình bị giơ lên, còn không có hiểu được chuyện gì đang xảy ra, quần lót trên người đã bị cởi ra, nàng vội vã đè lại bàn tay to của hắn, không để cho hắn vượt Lôi Trì một bước."Không được! Vương."

"Ngươi đang đùa bỡn Cô Vương sao? Bộ dáng như vậy còn muốn độc chiếm sự sủng ái của Cô Vương?" Sắc mặt của hắn khó coi tới cực điểm, toàn thân cũng đã muốn bốc lửa, kết quả nữ nhân này lại còn nói không được?!

"Vương xử oan ta rồi, hôm nay người ta không tiện nha!"

Hắn thật rất muốn bóp chết nữ nhân này, rõ ràng không tiện vẫn còn tới trêu chọc hắn?

"Làm sao bây giờ? Cô Vương chịu đựng lửa đốt người rồi." Hắn không cách nào lấy được thỏa mãn, giọng điệu đương nhiên không quá tốt.

Trong lúc bất chợt, thân thể hắn một hồi run rẩy, cúi đầu xem xét, lại phát hiện nàng thế nhưng lại một tay cầm dục vọng kiên đĩnh của hắn, sau đó đôi tay nhỏ bé trên dưới khuấy động, còn dùng ngón cái nhẹ nhàng chà xát ở đỉnh của dục vọng.

Khoái cảm tê dại kỳ lạ lập tức từ đỉnh của dục vọng thẳng chui lên tâm trí, hắn cắn chặt hàm răng không để cho mình dễ dàng bị nàng chơi đùa xuất ra, như vậy không khỏi cũng quá mất mặt đi!

Hắn dốc hết sức lực kiên trì, không để cho mình dễ dàng như vậy đã đầu hàng, chứng minh mình không phải là người mà nàng có thể tùy tiện định đoạt, nhưng...... (lee: hự hự, anh nỳ đã nghiện còn ngại ~)

Yêu nữ này thế nhưng lại dùng miệng?! Mãnh liệt cảm nhận được đầu lưỡi nho nhỏ kia từng chút từng chút liếm láp của hắn, không ngừng kích thích chỗ mẫn cảm nhất của hắn, làm cho cả người của hắn cảm thấy như đặt mình ở trong gió cuốn dữ dội mừng như điên.

Trong lúc bất chợt, hắn phát ra một tiếng rên rỉ vang dội, sau đó cảm giác đầu trống rỗng, phía dưới đã tê dại không cách nào khống chế, thở gấp bắn ra ở trong miệng nhỏ nhắn của nàng.

Nhìn cái miệng nhỏ nhắn hồn nộn của nàng lây dính bạch mật của hắn, trong lòng Tát Cách Hán dâng lên một loại dục vọng lửa nóng kỳ dị, dường như thân thể của mình chỉ có nữ nhân trước mắt này có thể thỏa mãn.

Hắn vươn tay muốn bắt được nàng, lại bị nàng cười tránh khỏi.

"Vương, không phải người ta đã nói hôm nay không tiện à?"

Thế nhưng hắn lại giống như là con chó nhỏ biết rõ không thể ăn xương nhưng vẫn là không muốn buông tha, một đôi mắt to mày rậm nhìn chăm chú vào nàng.

Lam Bán Hương rất muốn bất chấp tất cả mà đem mình cho hắn, nhưng mà, nàng biết người nam nhân này cần nhiều hấp dẫn hơn nữa, kêu tỉnh khát vọng chân chính trong nội tâm của hắn.

Nếu không luôn đè nén như vậy, đối với thân thể rất đau đớn đấy!

"Như thế nào? Ta có tư cách có thể lấy được sủng ái của Vương sao?" Nàng cười đến khuynh quốc khuynh thành, giống như hồng nhan họa thủy mà người thời nay mê say.

Rất tốt, người nam nhân này đích xác là không có hậu cung, nhưng không có nghĩa là hắn không có nữ nhân.

Sau khi Lam Bán Hương rời giường liền vui vẻ ăn mặc thật xinh đẹp, sau đó muốn viết chút thông báo tìm người, để cho người cầm đi các đại nha môn dán lên.

Mặc dù loại phương thức này rất giống như là đang bắt tội phạm truy nã, nhưng cũng là phương pháp hiệu quả nhất.

Bởi vì nàng càng ngày càng không xác định có phải Mộc Thanh Tư cũng xuyên qua đến thời đại này hay không, nếu không thế nào lại không tìm tới? Quả nhiên là quốc gia quá yếu cũng là rất vấn đề nghiêm trọng, ngay cả tìm người cũng không có lực lượng như vậy.

Chẳng lẽ phải huy động lực lượng của cả nước thậm chí cả lực lượng của những quốc gia khác, trước tiên vẫn phải làm cho Nhật quốc trở nên cường đại giàu có mới được?

Chỉ vì, nếu đổi thành thực lực của một nước cường thịnh, giống như nước Mỹ đứng đầu thế giới nhiều năm kia, nếu mà ông Obama muốn tìm ai, nhất định sẽ lập tức tìm ra ngay.

Được rồi, vì Mộc Thanh Tư, cũng vì vinh hoa phú quý sau này của mình, nàng không ngại dùng năng lực trong phạm vi có thể của mình trợ giúp Tát Cách Hán.

Mặc dù nàng: luôn luôn cho là chuyện sự nghiệp của nam nhân cần chính mình tự đi giành lấy, nữ nhân là không cần nhúng tay, nhưng mà có lúc loại lực lượng kiến thức này, là phải theo thời gian có năm tháng tích lũy mới có thể càng cường đại hơn, cho nên, để cho người hiện đại nàng đây giúp những người cổ đại này một chút đi!

Sau khi viết xong mới thông báo tìm người, Lam Bán Hương tiếp tục cầm lên một khối mộc bản (*), không nhịn được thở dài.

(*) mộc bản: phiến gỗ mà dùng để viết chữ thời xưa ý, ai xem phim cổ trang chắc đã thấy ^^

Thật hy vọng Thái Luân đại nhân có chuyển thế đến thời đại này, nếu không viết ở trên ván gỗ thật đúng là nặng đó!

(*) Thái Luân: là một thái giám Trung Quốc, được xem là người sáng chế ra giấy.

Lúc này, cung nữ tiểu Trà sắc mặt tái nhợt chạy vào."Hoàng Hậu nương nương!"

"Chuyện gì vậy? Vội vàng hấp tấp như thế?"

"Có người muốn vận dụng tư hình."

*****

Khi Lam Bán Hương xuất hiện tại hiện trường phát sinh án, phát hiện bi kịch đang tiến hành, hai ba người cung nữ bắt được một nữ nhân nhỏ nhắn, thế nhưng lại cứ như vậy muốn ném vào trong hồ.

"Dừng tay!"

Nhưng đã không kịp rồi, kèm theo tiếng kêu thê thảm của nàng kia, cả người sống sờ sờ đã bị vứt xuống trong hồ.

Nhìn bộ dạng của những người khác, không phải không biết bơi, chính là bộ dạng tuyệt không muốn cứu người, Lam Bán Hương không nhịn được khẽ nguyền rủa một câu, sau đó cởi y phục trên người xuống.

"Hoàng Hậu nương nương, người muốn làm gì?" Tiểu Trà thấy Lam Bán Hương cởi quần áo, bị dọa sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.

"Cứu người."

Khi tiểu Trà thấy Lam Bán Hương thế nhưng lại nhảy vào trong hồ, cả người lập tức té xỉu.

Lam Bán Hương bắt được thiếu nữ đang chìm xuống, liều mạng kéo nàng lôi lên trên, đang ở lúc nàng bắt được cỏ dại bên bờ, đẩy thiếu nữ đang hôn mê lên trên bờ, đột nhiên thấy một bóng đen thoáng qua, sau đó một cái chớp mắt, nàng chỉ cảm thấy trên đầu đau nhức kịch liệt, thiếu nữ vốn đã được nàng cứu lên bờ lại bị vô tình đẩy tới trên người của nàng, cứ như vậy đè ở trên nàng, sau đó chìm vào đáy hồ u tối.

Rất tốt, lần này ngay cả một cọng cỏ xanh nàng cũng không cần tìm, trực tiếp về với ông bà đi ——

Cùng lúc đó, Tát Cách Hán đang vội vàng phê duyệt tấu ở trong ngự thư phòng, lúc đang nâng ly dưỡng sinh trà Lam Bán Hương pha cho hắn muốn uống một hớp, lại phát hiện cái ly không hề báo động trước đột nhiên vỡ tan, nước trà lập tức thấm ướt cả tay hắn.

Chẳng lẽ đây là báo hiệu điềm xấu? Ngay vào lúc này......

"Vương, không xong!" Thiếp thân tổng quản Lý Quyền vội vội vàng vàng chạy tới, khuôn mặt vốn trắng nõn lúc này càng thêm tái nhợt.

"Có chuyện gì sao?"

"Hoàng Hậu nương nương rơi xuống trong hồ rồi!"

"Nước......" Nàng khát quá......

Lúc này, Lam Bán Hương đột nhiên cảm thấy trên bờ môi của mình bị đè ép thứ gì đó, tiếp đến là một dòng chất lỏng lạnh lẽo cứ như vậy tiến vào trong miệng của nàng.

Là nước! Nàng lập tức đói khát mút lấy, muốn uống nhiều hơn, nhưng mà lập tức cũng hết rồi, khi nàng cấp bách nàng muốn kêu tiếp, môi của nàng lại bị ngăn chận, sau đó nước lại một lần nữa tiến vào.

Nhiều lần phục vụ như thế, cho đến nàng uống đủ rồi, lắc đầu một cái mới dừng lại.

"Còn khát không? Còn muốn uống sao?"

Giọng nói này...... Nàng từ từ mở mắt, quả nhiên thấy khuôn mặt to của Tát Cách Hán dựa vào nàng thật là gần, cho dù khuôn mặt suất khí tuyển lãng (đẹp trai sáng láng) như thế nào đi nữa, nhìn gần như vậy cũng sẽ trở nên rất kỳ quái.

Chớ đừng nói chi là cằm của hắn đã mọc ra râu ria, cùng với hắn luôn luôn nghiêm túc chú trọng hình dáng trong ấn tượng thật không phù hợp.

"Ngươi để râu có vẻ chững chạc." Nàng vừa mở miệng, liền phát hiện giọng nói của mình khó nghe giống như con gà kêu lúc sắp bị giết chết.

Tát Cách Hán cười khổ một cái, sau đó giống như là trúng tà bất chợt ôm chặt lấy nàng, thiếu chút nữa làm cho nàng không cách nào hô hấp." Cô Vương thiếu chút nữa...... Thiếu chút nữa cứ như vậy, sẽ mất đi ngươi."

Lam Bán Hương bỗng nhiên cảm thấy, mình rất ưa thích loại cảm giác bị ôm lấy gắt gao, sắp không cách nào hô hấp này.

Thì ra là được cần (L: hự, kiểu như được người ta cảm thấy mình không thể thiếu trong cuộc sống của người ta ý) mãnh liệt như vậy, là cảm giác cũng không tệ lắm nha!

"Ta không phải thật tốt sao? Ta vốn biết bơi, không có việc gì, là bởi vì......" Nàng nói được nửa câu thì bất chợt nhớ tới, "A! Nữ nhân bị đẩy xuống hồ kia? Mấy nữ nhân kia thế nhưng lại thừa dịp ta không cách nào phản kháng đánh lén ta đấy?"

Chỉ thấy Tát Cách Hán buông nàng ra, sắc mặt có chút không được tự nhiên nói: "Không cần lo lắng, Cô Vương đều xử lý tốt tất cả."

"Xử lý?!" Gần đây Lam Bán Hương có chút sợ nghe được hai chữ "Xử lý" này, bởi vì rất giống là cái loại "Xử lý" như giết gà này trâu này....

Vốn là cũng không có cái gì đáng ghê gớm, hắn muốn xử lý thì cho hắn xử lý, nhưng sắc mặt của hắn lại khiến cho Lam Bán Hương cảm thấy rất khác thường.

"Vương, " nàng không có trực tiếp gọi tên của hắn, mà là tôn xưng Vương, liền đại biểu nàng nghiêm túc."Chuyện của những nữ nhân này là chuyện nhà phải là do ta Hoàng Hậu ta đây tới xử lý mới đúng chứ?"

Hắn lườm nàng một cái, mà một cái lườm này, càng làm cho nàng cảm thấy không đúng lắm.

"Có phải ngưưoi có chuyện gạt ta hay không?"

"Không có."

Nàng giùng giằng muốn xuống giường, Tát Cách Hán vội vàng ngăn cản, "Thân thể ngươi còn không có phục hồi như cũ, muốn đi nơi nào?"

"Ta đi xem một chút tại sao những nữ nhân kia lại dám vận dụng tư hình ở trong cung, ta Hoàng Hậu đây để ở đâu? Hay là nói, ngươi cũng không thừa nhận ta là Hoàng Hậu của ngươi?" Nàng chuyển mũi nhọn sang hắn.

"Cô Vương không có ý này, mà là......"

"Mà là như thế nào?" Nàng hùng hổ dọa người, "Nếu như Vương không muốn nói, vậy ta liền tự mình đi hỏi......"

"Ngươi nằm xuống cho Cô Vương!"

Tiếng gầm nhẹ này khiến cho người không an phận là nàng sửng sốt một chút, chậm rãi nằm trở về, tuy nhiên cố ý quay đầu đi chỗ khác không để ý tới hắn.

Tát Cách Hán nhìn chằm chằm nữ tử kiêu ngạo không để ý tới suy nghĩ của hắn kia. Đáng ghét! Chưa từng có một nữ nhân nào dám đại nghịch bất đạo đối với hắn như vậy, tại sao hắn chính là không cách nào độc ác trừng phạt nàng?

"Được, Cô Vương nói! Những nữ nhân kia là tú nữ ứng triệu vào cung năm nay, vốn là đợi đến tháng ba năm nay muốn cùng nữ nhi của Lý Tể Tướng cùng nhau thụ phong vào cung, điện giữa có một tú nữ còn chưa có vào cung liền phát hiện đã có thai, cho nên bọn họ......"

"Ngươi còn nói ngươi không có hậu cung?" Nàng xoay đầu lại mặt buồn bã lên án hắn.

"Cô Vương không có nói sai......"

"Trong bụng tú nữ đó chính là hài tử của ngươi?" Lam Bán Hương tiếp tục ép hỏi, Tát Cách Hán lại trầm mặc.

"Cả hoàng cung chỉ có một nam nhân là Vương, hài tử trong bụng nàng không phải ngươi gieo, chẳng lẽ nàng là Thánh mẫu Maria sao?"

"Người nào?"

"Ngươi không cần nói sang chuyện khác! Phải hay không?"

"Cô Vương không cần nói với ngươi những thứ này."

"Ý tứ chính là của ngươi." Lam Bán Hương nằm ở trên chăn bông, không chịu nhìn hắn.

"Hương Hương......"

"Mẫu tử các nàng không có sao chứ?"

"Bởi vì chết chìm quá lâu, cho nên không có cứu được."

"Cái gì?!" Lam Bán Hương ngồi dậy, đôi mắt đẫm lệ lòe lòe nhìn Tát Cách Hán trước mặt, không thể tin được những gì mình nghe được."Ta khổ cực như vậy cứu nàng lên, tại sao có thể không cứu sống?"

Hơn nữa còn một xác hai mạng như vậy!!!!

"Vương, ngươi tính toán lấy lại công đạo thay con của ngươi như thế nào?"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-10)