Vay nóng Tinvay

Truyện:Họ Tiêu! Anh Cởi Hay Là Tôi Cởi! - Chương 01

Họ Tiêu! Anh Cởi Hay Là Tôi Cởi!
Trọn bộ 45 chương
Chương 01
Mẹ, phải lấy hắn con liền tự sát
0.00
(0 votes)


Chương (1-45)

Siêu sale Shopee


Thượng Hảo Giai mạnh mẽ là một cô gái đặc biệt, có chút may mắn, có chút gian xảo, có chút dũng cảm, còn cực kỳ hạnh phúc. Dùng lời của cô để hình dung cuộc sống của cô, thì phải là xuân về hoa nở, gấu chó thích ăn vạ, sáng rỡ đến khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy rằng cô chỉ đơn giản là đi bộ trên đường phố cũng có thể được vàng rớt vào đầu, hơn nữa bị rớt trúng mà không chết, còn có thể vuốt đầu cúi người xuống nhặt vàng lên. Sau đó nhặt vàng lên bắt chước giọng những người Hồng Kông khác, uốn éo lên tiếng làm nũng, kích động hét to: Oa, anh xem, người ta nhặt được vàng nha.

Điều này làm cho người bình thường không thể chấp nhận được, cũng không thể hiểu được. Nhưng mà đối với những người bên cạnh Thượng Hảo Giai mà nói, họ đã trở nên quen thuộc với những chuyện như vậy. Cô chính là một cô gái có chút ngốc nghếch, có chút ngay thẳng, có chút làm ra vẻ, có chút dã man mạnh mẽ thô lỗ, nhưng nhiều năm như vậy lại không dám thổ lộ với người con trai mình thích. Nhưng mà, tất cả những chuyện đó đều để nói sau đi. Nhớ lại, cô gái dũng cảm Thượng Hảo Giai này cũng không biết bị tiểu súc sinh Tiêu Minh Tuấn kia bắt đầu dùng thuật dụ dỗ quyến rũ mình từ lúc nào, nói những lời này thì phải nói lại từ mấy tháng về trước a. Không đúng, phải là bắt đầu nói về hai mươi năm trước đi.

Hai mươi năm trước, cô bé dũng cảm Thượng Hảo Giai ra đời, tiểu tử hai tuổi kiêu ngạo Tiêu Minh Tuấn kia cùng cha mẹ ngồi ở trước cửa phòng sinh chờ đợi sự ra đời của cô. Vì thế, trích dẫn câu nói đầu tiên Tiêu Minh Tuấn thường xuyên nói với cô là: nhóc con, từ khi em vừa oa oa rơi xuống đất thì anh đã nhìn thấy, cho nên, em, là, anh, từ, nhỏ, nhìn, lớn, lên. Thượng Hảo Giai mỗi lần vừa nghe thấy lời này liền hận không thể đi lên kéo đầu lưỡi của tiểu tử Tiêu Minh Tuấn từ năm cm thành mười cm, sau đó lại kéo lên bang ghế dài, dùng dao làm bếp cắt thành từng đoạn từng đoạn, cuối cùng lại rang xào, sau đó cầm lấy tất cả rầm rầm đổ vào làm thức ăn cho chó.

Nhớ tới Tiêu Minh Tuấn, Thượng Hảo Giai cảm thấy bản thân mình thực đáng thương, cô thật sự rất muốn đập bàn một cái hỏi ông trời, vì sao? Vì sao? Vì sao đời này cô luôn luôn bị Tiêu Minh Tuấn trêu chọc, luôn luôn bị hắn âm hồn bất tán đi theo? Từ lúc mông trần quen biết hắn, kể từ thời điểm đó, liên tục bị hắn trêu đùa, coi thường không có chừng mực. Đây rốt cuộc là vì sao a? Vì sao chứ? Bởi vì hắn có khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ hơn cô sao? Dáng vẻ của hắn còn giống con gái hơn cô sao? Được rồi, Thượng Hảo Giai không thể không thừa nhận vấn đề này, Tiêu Minh Tuấn còn xinh đẹp hơn cô.

Lúc còn nhỏ, trong nhà rất nghèo, hai người dưới sự chỉ huy của hai người lớn, xách theo cái giỏ trúc nhỏ, đi đến phòng tắm công cộng tắm rửa. Tiêu Minh Tuấn luôn luôn rất đàn ông ở trước mặt của phụ huynh hai nhà, xách cả giỏ trúc nhỏ của cô và mình, sau đó lôi kéo bàn tay nhỏ bé của cô ra khỏi nhà

Mỗi lần như vậy, sau khi Thượng Hảo Giai bước ra khỏi cửa một giây liền có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng của cha và mẹ truyền đến. Nào là đứa nhỏ Tuấn Tuấn này tốt, rất tốt, thông minh, xinh đẹp, còn nhỏ như vậy, mà đã có trách nhiệm, đợi lớn một chút.... Mỗi lần Thượng Hảo Giai nghe thấy đều nhanh chóng dùng chân móc vào dưới cánh cửa kia một cái, bởi vì cô không muốn làm cho cha mẹ bực bội, nếu bọn họ nhìn thấy những chuyện Tiêu Minh Tuấn làm đối với cô một giây sau khi ra khỏi cửa nhà, hai người già bọn họ có thể lập tức cắn đứt đầu lưỡi của mình hay không? Xuất phát từ việc mình chỉ có hai người cha mẹ này, nên phải quý trọng, Thượng Hảo Giai quyết định, cô vẫn nên che dấu mặt hắc ám đen tối kia của Tiêu Minh Tuấn đi

Thượng Hảo Giai mỗi lần nhớ tới chuyện tình đi tắm rửa lần đó đều có cảm giác tâm trạng vô cùng khoan khoái dễ chịu, ký ức đó thực sự vẫn còn nhớ như in. Vì sao chứ? Sự tình là như vậy

Thượng Hảo Giai tội nghiệp phải cầm cả chiếc giỏ tắm nhỏ của cô và Tiêu Minh Tuấn, lảo đảo đi phía sau Tiêu Minh Tuấn, không có cách nào, khi đó còn quá nhỏ, mới là một cô bé ba tuổi, không chỉ không có ai giúp đỡ, còn cầm nhiều đồ như vậy, không nghiêng ngả lảo đảo cũng không được nha

Vào phòng tắm, chị thu ngân đứng quầy còn chưa kịp lên tiếng Tiêu Minh Tuấn liền giống như đại gia, cầm mười đồng liền ném vèo một cái cho chị thu ngân xinh đẹp kia. Chị thu ngân cũng không có tức giận, hiện tại Thượng Hảo Giai nhớ lại vẫn còn lầu bầu. Chẳng trách chị thu ngân này có thể gả cho một người nổi tiếng giàu có trong khu, khẳng định chính là bởi vì tính tình không hề sợ hãi này. Nếu là cô, cô chắc chắn cầm lấy tiền ném vào tiểu tử thối trước mặt, còn muốn ném thẳng vào mặt hắn. Nhưng mà chị này cũng thật là có mưu tính, đoán chừng dùng chiêu còn hay hơn là đem tiền ném vào mặt Tiêu Minh Tuấn ấy chứ

Ngay lúc Tiêu Minh Tuấn muốn đi xuống bể tắm phía nam, chị thu ngân xinh đẹp đột nhiên biến sắc, dùng giọng điệu dịu dàng hòa nhã nói với Tiêu Minh Tuấn: "Bảo bối, em không thể xuống bể phía nam. Ồ, là một cô gái nhỏ, em phải vào bể tắm nữ nha. Không được theo em trai vào bể tắm nam đâu." Nói xong, hết sức dịu dàng dẫn Tiêu Minh Tuấn khuôn mặt đã đỏ bừng không có khả năng đảo ngược tình thế đến bể tắm nữ.

Sau đó, chị xinh đẹp liền chỉ vào Thượng Hảo Giai đứng bên cạnh cười vô cùng vui vẻ nhìn hắn nói, "Nếu không, em trai sẽ chọc quê em đó nha." Nói xong còn vỗ vỗ cái mông nhỏ của Tiêu Minh Tuấn, một mặt đẩy Tiêu Minh Tuấn về phía bể tắm nữ, một mặt quan tâm hắn nói: "Em trai nhỏ như vậy sao, em dẫn theo em trai cùng đi theo đến bể tắm nữ luôn đi" Thượng Hảo Giai không thể không thừa nhận, bề ngoài của cô trước đây hơi có phần giống con trai. Cô thề, sau này cô thật sự rất muốn lấy điều này chế nhạo hắn, nhưng mà mỗi lần cô đều thất bại, cô cũng không biết vì sao

Sau khi Tiêu Minh Tuấn đi Mĩ nửa năm, trở về liền biến thành một người khác. Dùng cái gì để so sánh nhỉ? Nếu như nói trước mười tuổi Tiêu Minh Tuấn là ngọn núi Tuyết Sơn sừng sững không ngã, băng tuyết rét lạnh bao phủ quanh năm không thay đổi, thì hiện tại hắn chính là cậu bé vui vẻ trên bờ cát, tràn ngập tình cảm mãnh liệt. Nhưng mà không thể không nói, sau khi Tiêu Minh Tuấn thay đổi, có đôi khi thật sự là làm cho người ta rất là thích, chính là thỉnh thoảng khí thế hai người trong hắn xoay chuyển, cô thật là có chút không chịu nổi, hận không thể cầm một cái chày gỗ mà đánh chết hắn. Đương nhiên, cô không thể nói ra lời khen hắn, không thể để hắn nghe thấy, chỉ cần nghe thấy được, kẻ súc sinh Tiêu Minh Tuấn này liền minh tinh nhảy Nhị Nhân Chuyển (là một vũ điệu do 1 nam 1 nữ cùng nhảy, xem rất vui vẻ), tán loạn khắp cả phòng.

Ví dụ như bạn nói với hắn: Tiêu Minh Tuấn, cậu trưởng thành rất tuấn tú nha. Hắn sẽ lập tức bày ra n cái tư thế khỏe đẹp nói với bạn, không phải là lên giọng nói khoác nhưng dáng vẻ của tôi vốn là như vậy rồi. Tiêu Minh Tuấn bây giờ là, một người đáng yêu, đáng đánh đòn, nhưng là người đàn ông vô cùng quan tâm chăm sóc. Nhưng mà, sự quan tâm chăm sóc này chỉ giới hạn với bạn học Thượng Hảo Giai thôi.

Thỉnh thoảng có những cô gái khác nhìn Thượng Hảo Giai mà phóng ra ánh mắt ghen tị cùng oán hận với cô, cô thực sự có chút cảm giác kiêu ngạo và hư vinh. Thế nhưng, mãi cho đến một ngày Tiêu Minh Tuấn không biết bị điên cái gì, nói cho cô biết, thực ra là vì trong trường học không có người con gái xinh đẹp nào, không chịu nổi cảnh ong bướm quấy rầy và suy nghĩ yy, nên mới cố ý có cử chỉ ám muội với cô, thay đổi vị trí mục tiêu. Từ đó về sau, mỗi lần Thượng Hảo Giai được Tiêu Minh Tuấn quan tâm cô sẽ rất tức giận, vô cùng tức giận

Khiến cho cô vô cùng bực bội, đó là chuyện mẹ cô nói gả cô cho hắn, Tiêu Minh Tuấn là đứa bé ngoan, hai người có hôn ước từ nhỏ, sau này hai người ở chung một chỗ chắc là không xảy ra những chuyện giống như trong những đoạn phim tình cảm có phần khoa trương lại giả tạo như trên màn ảnh. Ví dụ như bỏ trốn này, gia đình không đồng ý này, người nữ chính lấy cái chết uy hiếp mọi người, hai người nhất định phải ở cùng nhau này. Đợi chút.... .

Cho nên, dùng lời của mẹ Thượng Hảo Giai nói, chỉ cần Thượng Hảo Giai gả cho Tiêu Minh Tuấn, đúng là vô cùng an toàn, cô sẽ không cần phải tự sát. Nếu như gả cho người khác, vậy rất có khả năng Thượng Hảo Giai sẽ vì tình yêu mà làm chuyện vĩ đại một lần, nào là lấy dao rạch lên cổ tay, rạch lên cổ chân, a thảm nhất chính là rạch lên cổ chính mình.

Mỗi lần khi Thượng Hảo Giai nghe thấy mẹ cô nói chuyện này, cô liền lớn tiếng hét lên với mẹ cô, liều chết mà hét, cô nói, mẹ, con thà chết cũng không lấy Tiêu Minh Tuấn, cô bị sốc chạy đến một góc trộm cầm lấy dao định vẽ lên cổ tay

Mẹ cô vừa nghe, hai mắt đều phát ra ánh sáng, vội chạy đến bên cạnh Thượng Hảo Giai, chú ý, là chạy cực nhanh, chính xác là bay đến. Mời nghĩ lại, đối với một người phụ nữ trung niên bốn mươi tuổi mà nói, tuy rằng vóc dáng uyển chuyển, nhưng mà, có thể bay đến, đó là một việc thật sự không dễ dàng nha

Mẹ cô nghe xong liền nói với Thượng Hảo Giai vô cùng dũng cảm rằng: "Con đừng rạch cổ tay như vậy, mẹ thấy con nên rạch thẳng cổ mình, liền bắt đầu đi, con nên rạch như vậy, biết không? Rạch một cái nếu không được, con nên rạch thêm một cái nữa, phải rèn sắt khi còn nóng. Làm..." Mẹ cô vừa nói, vừa lấy chính cổ tay của mình đưa ra phía trước làm động tác xẹt qua xẹt lại, để cung cấp hình mô phỏng cho Thượng Hảo Giai nên rạch như thế nào, có thể mau chết một chút.

Điều này có thể cho thấy được Tiêu Minh Tuấn ở trong nhà cô chiếm vị trí lớn như thế nào, kỳ thật, Thượng Hảo Giai biết vì sao mẹ cô thích Tiêu Minh Tuấn như vậy, chính là bởi vì lúc còn nhỏ Tiêu Minh Tuấn đã cứu cô hai lần, kể từ đó, mẹ cô vừa thấy Tiêu Minh Tuấn thì dường như nhìn thấy con ruột của bản thân.

Chuyện nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, chính là hồi còn nhỏ cô bị rơi xuống một cái hố, còn luôn bị Tiêu Minh Tuấn gặp phải, cũng lạ sao cô lại xui xẻo như vậy

Có một lần, bởi vì cô và Nhị Bàn nhà bên cạnh cùng tranh giành một chiếc xe đạp, kết quả Nhị Bàn không cho cô tranh được, cô vừa nghe đã cảm thấy chính bản thân mình chịu uất ức, tức giận, bất kể bản thân mình mới ba tuổi liền bổ nhào về phía Nhị Bàn mập gấp hai lần mình, vì sao chứ? Bởi vì bạn học Thượng Hảo Giai cảm thấy, những năm đó, trẻ em đánh người không phải là một hành vi phạm tội, Young and Dangerous [tập tành làm giang hồ] lại đang truyền rộng, cho nên tỏ vẻ vũ lực có thể giải quyết hết tất cả. Vì thế, Nhị Bàn béo ú không có lòng dũng cảm này mang theo hai dòng máu mũi đáng thương trở về nhà.

Cô lấy chiếc xe đạp ra để chơi, thời điểm đang chơi đùa vô cùng vui vẻ, Nhị Bàn dẫn bạn học đến. Đương nhiên Nhị Bàn này không phải là kẻ đần độn, hiển nhiên hắn dẫn theo người đến để giúp đỡ, đó là hai người anh của hắn, Bàn Tử và Đại Bàn

Thượng Hảo Giai thực sự không hiểu được, vì sao? Vì sao ba anh em hắn không gọi Đại Bàn, Nhị Bàn, Tam Bàn, mà lại kêu Bàn tử, Đại Bàn, Nhị Bàn chứ? Kỳ lạ rất kỳ lạ nha.

Tự nhiên, người ta dẫn người đến đây, quan trọng còn là hai người có đẳng cấp, vậy đương nhiên là muốn cướp lại xe đạp. Dựa theo trong phim, hiện tại Thượng Hảo Giai hẳn là nên chỉ vào tên cầm đầu Bàn Tử, khí thế vô cùng hung bạo nói, tiểu tử nếu ngươi là đàn ông thì ở đây chờ một lát cho bản cô nương, để bản cô nương gọi điện thoại gọi người đến, tiêu diệt tên tiểu tử ngươi. Vấn đề là khi đó không có di động, cho nên, việc này bỏ qua

Hoặc là, Thượng Hảo Giai giống như David Copperfield (một nhà ảo thuật nổi tiếng), "Ba" một tiếng từ phía sau lấy ra một cây đao lớn. Nhắm ngay vào Bàn Tử, bắt giặc phải bắt vua trước mà. Sau đó lại nhanh nhẹn quét qua mấy đao xoẹt xoẹt biến Bàn Tử thành từng miếng thị heo, lại hướng đao lớn về phía Đại Bàn và Nhị Bàn nói, bản cô nương hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, sớm ném phàm trần thế tục ra.... . sau đầu, không liên quan không vấn vương. Đến đây đi, chúng ta quyết một trận tử chiến, này hai miếng thịt heo.......


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-45)