Hạ gục vệ sĩ lãnh khốc 1
← Ch.039 | Ch.041 → |
Khi Nhiễm Tái Tái thức tỉnh, đập vào mắt là không gian rộng rãi xa hoa của xe công vụ, mình lúc này nằm ngửa trên ghế da thật, trên người thảm mỏng mềm nhẹ. Lập tức hệ thống nhắc nhở, "Truyền tống ký ức nguyên chủ... Truyền tống hoàn tất!"
Lúc này, toàn bộ ký ức tiếp thu hoàn tất, cô nhẹ nhàng đứng dậy nhìn nam nhân lãnh khốc phải hạ gục ở ghế đối diện. Ngũ quan như điêu khắc, mũi lập thể, đôi mắt thâm thúy cùng lãnh ý thấu xương, dáng người cao ngất rắn chắc tỉ lệ hoàng kim. Lúc này im lặng càng hiện ra khí chất vững như bàn thạch, lãnh ngạnh như thiết.
Nam nhân này tên là Lệ Mạc Khiêm, năm nay cũng mới 29 tuổi, vốn là lính đánh thuê Trung Đông. Sau này khi kịch liệt giao tranh cùng một đám buôn lậu thuốc phiện hung ác, bốn chiến hữu của hắn đều hi sinh, hắn trọng thương lại may mắn còn sống, nhưng mất đi huynh đệ sinh tử, thương tâm, hắn bỏ nghề lính đánh thuê. Chim mỏi về tổ, hắn buông tay hết thảy, về gia hương, làm vệ sĩ tư nhân!
Mà nguyên chủ Nhiễm Tái Tái là con gái nhất Nhiễm gia, ông Nhiễm tuổi trẻ khởi lập [ Công ty thương mại Triển Vũ ], chủ yếu kinh doanh nông sản, hậu cần, thương mại ô tô. Bởi vì ông Nhiễm làm người chính trực, thành tín, công ty không ngừng lớn mạnh, hiện đã có được tài sản, trở thành Tập đoàn Triển Vũ. Hai năm trước ông bà Nhiễm vì Nhiễm Tái Tái dần dần lộ ra mỹ mạo, lo lắng bị bọn đạo chích nhòm ngó, lại trùng hợp thấy thân thủ cùng phẩm đức của Lệ Mạc Khiêm, liền thuê hắn làm vệ sĩ riêng cho con gái, bảo vệ cô an toàn vô lo. Nhưng không may, một năm trước ông bà Nhiễm đi du lịch, bị núi lở vùi chết.
Nhiễm Tái Tái năm nay 19 tuổi, vốn vừa lên đại học, vô ưu vô lo. Nhưng vì Nhiễm gia chỉ có cô, đành vì cha mẹ qua đời mà kế thừa tập đoàn, làm nữ tổng tài. Nhưng cô là người đơn thuần, kinh doanh không tốt, rất nhanh liền có công ty đối thủ nhân cơ hội cướp đoạt thị trường, mới hơn một năm, Tập đoàn Triển Vũ liền lụn bại dần.
Giờ, lại có người lại một lần nữa nhắm vào Nhiễm gia. Nhiễm Tái Tái chỉ có thể nghĩ cách tích cực tìm kiếm viện trợ, cô quản lý không được, chỉ có thể tìm người ở rể, nhưng cô lại sợ dẫn sói vào nhà. Kỳ thật cô thích Lệ Mạc Khiêm, thế nhưng cô biết nam nhân lãnh khốc này không thích cô, mà chủ nghĩa đàn ông cũng không cho phép hắn ở rể. Cho nên cô chỉ có thể gạt tâm ý vào một góc, muốn thông qua tham gia dạ tiệc, tìm kiếm nam nhân thích hợp.
Lập tức, liền đến địa điểm dạ tiệc. Lần này do Phương gia tổ chức ở trang viên biệt lập, mô phỏng cung đình, từ cửa trang viên đến đại sảnh đều trải thảm đỏ, toàn bộ lãng mạn hoa quý, cao điệu xa hoa.
Nhiễm Tái Tái xuống xe nghĩ nghĩ, "Mạc khiêm, hôm nay anh không cần cùng tôi. Tôi muôn tìm tự thử tìm người." Nam nhân nhìn cô, đáy mắt có chút kinh ngạc. Không phải vẫn không thích có nam nhân tới gần sao?! Lần này... Hắn không nói gì, lùi về.
Cô ưu nhã xuống xe, cô hôm nay một thân thân váy dài vàng nhạt, vai nửa lộ, cổ áo rộng lớn khảm trân châu, chỉnh thể đơn giản lại không mất hoa lệ. Đường cong ngực duyên dáng càng làm nổi bật eo nhỏ, làn da như băng tuyết nhuận bạch, thân thể ôn nhu, đường cong mê người.
Cô không trang điểm, làn da thủy nhuận phấn hồng, tóc đen dài búi lỏng, hai lọn tóc bên má theo gió phiêu động, không dư thừa trang sức. Nhưng chính thiếu nữ chưa trang điểm càng hấp dẫn tầm mắt mọi người. Nữ nhân này đẹp thoát tục, đến mức khiến người ta đã gặp qua là không quên được!
Nhiễm Tái Tái từ thảm đỏ nhẹ nhàng bước đi đại sảnh. Trong đại sảnh, đèn hoa lệ chiếu rọi, nữ nhân trở nên càng thêm chói mắt, rốt cuộc che giấu không được vẻ nở rộ, người trong đại sảnh nhân không tự chủ được hướng ánh mắt về phía cô. Cảm thấy ánh mắt nóng cháy chung quanh, nữ nhân có vẻ không thích ứng lánh đi.
Tiêu Kì ánh mắt cũng không khỏi dừng trên người nữ tử thuần khiết tốt đẹp, linh khí động nhân kia. Hảo hữu Kinh Hạo bên cạnh hắn thở dài:"Cô ấy chính là Nhiễm Tái Tái của Tập đoàn Triển Vũ a. Vốn có người thèm muốn công ty của bố cô ấy, giờ phát hiện cô ấy mê người như vậy, phỏng chừng càng nhiều kẻ ra tay, mỹ nhân rất nhanh bị người cắn không tha, thật đáng tiếc a!! Kì ca, thế nào? Cậu có hứng thú sao?"
Tiêu Kì không để ý đến hồ ngôn loạn ngữ, xoay người đi. Hắn tạm thời sẽ không tìm nữ nhân, quá mức liên lụy, nếu chỉ có hắn một người, không ai có thể uy hϊếp đến hắn. Hắn vẫn nhớ rõ đáp ứng cha mình, sớm ngày làm kẻ thống trị thế giới ngầm!
Đi vào toilet, Nhiễm Tái Tái nhìn kỹ bộ dáng mình, ngũ quan tinh xảo, da thịt nộn bạch, mi mày tinh tế, một đôi mắt thu ba trạm tinh, tựa như sao trời in trong ao hồ sâu không thấy đáy, đẹp nhập hồn. Thêm mũi ngay thẳng vừa vặn, môi anh đào hồng nhạt, dung nhan xuất trần thoát tục, nhẹ nhàng tự mộng. Giờ Nhiễm Tái Tái với chuyện Lệ Mạc Khiêm không động tâm với nguyên chủ, thật sự là cảm thấy kinh ngạc, mỹ nhân như vậy, nam nhân kia hai năm không phản ứng, chẳng lẽ hắn không được đi??!!...
Nhiễm Tái Tái nghĩ lại mọi sự tình, nhiệm vụ lần này là hạ gục vệ sĩ, nhưng cô không biết kinh doanh công ty, nếu công ty của bố cô phá sản, không trực tiếp ảnh hưởng a. Không được, nếu cô hai bàn tay trắng, phỏng chừng sẽ càng thêm nguy hiểm. Hơi phiền não đi về góc ban công, không ngờ, khi cô đi đến cửa sổ sát đất ngoài ban công, ban công đã bị người chiếm lấy.
Khi đôi mắt sắc bén nhìn mình, Nhiễm Tái Tái trong lòng chấn động, không tự chủ được giật mình, hàn khí tưg lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.
Cô co quắp: "Ngạch... Xin lỗi, tôi không biết nơi này có người, ngài cứ tự nhiên."
Thanh âm như người, mềm nhẹ êm tai. Nói xong, lập tức muốn xoay người rời khỏi.
Kinh Hạo bưng chén rượu đang đi vào, không chú ý nữ nhân xoay người, bỗng nhiên "A... !". Kinh Hạo đổ rượu lên lễ phục nữ nhân."A ~ Xin lỗi xin lỗi, tôi thật không thấy. Tôi đến tìm Kì ca, Kì ca, nên làm sao đây a?"
"Không sao, tôi đi toilet sửa sang lại là được, tiên sinh không cần để ý!" Kì ca?? Chẳng lẽ là Tiêu Kì sao?
"Khoan đã!" Một bước còn chưa, thanh âm băng lãnh đã từ sau lưng cô truyền đến.
"Vị tiên sinh này có chuyện gì sao?" Nhiễm Tái Tái trấn định, dừng bước, xoay người nghi hoặc hỏi.
Tiêu Kì mặt không chút thay đổi nhìn cô, băng lãnh nói: "Kinh Hạo, cởϊ áσ đưa cô ấy!"
Kinh Hạo nhanh chóng cởϊ áσ khoác, lễ phép đưa qua.
"Cám ơn! Tiên sinh, có thể cho tôi cách thức liên hệ không? Tôi sau sẽ trả lại!" Nữ nhân không có cự tuyệt, vẫn mềm nhẹ có lễ.
"A, đây là danh thϊếp của tôi." Kinh Hạo tới gần trong nháy mắt, bỗng nhiên hoảng hốt.
Tiếp nhận danh thϊếp, Nhiễm Tái Tái gật đầu, lễ phép cáo từ."Vậy, hai vị tiên sinh, tạm biệt". Xoay người rời đi...
Kinh Hạo hồi thần, bộ dáng kích động: "Kì ca, trời ạ, cậu đoán tôi vừa rồi tới gần nữ nhân kia ngửi thấy cái gì? Là mùi thơm cơ thể thiên nhiênt rong truyền thuyết ai! Thật sự, nhiều năm như vậy, tôi chẳng lẽ còn không phân biệt được nước hoa với mùi thơm cơ thể sao! Hương vị thật mê người. Ha ha, thế nhưng thực sự có nữ nhân tự mang mùi thơm cơ thể a! Rất thích a! Thật sự rất để người mê muội!!"
← Ch. 039 | Ch. 041 → |