← Ch.050 | Ch.052 → |
Chuyện này phát sinh quá chớp nhoáng, đến khi mọi người nghe thấy tiếng vang nhìn sang bên này thì toàn thân Cố Cẩm đã dơ bẩn, quần áo đầy chất lỏng nhầy nhụa
Từ Phúc Thái Hậu xấu hổ buông bát. Bà là Thái Hậu, tất nhiên phải giữ trang trọng, chuyện vừa rồi nhất quyết không thể để người ta biết.
Cố Cẩm cũng không phải người không biết thời thế, tuy không quyến rũ thành công, còn bị hắt một thân canh gà, nhưng nếu nàng đã theo Thái Hậu thì chắc chắn không thể để người phía trên mình bị xấu hổ.
Vì thế sắc mặt Cố Cẩm chỉ xanh trắng trong chốc lát, rồi lui về phía sau một bước, quỳ xuống nói: "Tỳ thiếp lỗ mãng, xin Thái Hậu thứ tội."
Từ Phúc Thái Hậu thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ Cố Cẩm vẫn rất được lòng bà, biết tự mình nhận sai. Phải biết rằng một khi xấu mặt trên tiệc tối thế này thì nhất định sẽ truyền khắp triều đình, bà thân là Thái Hậu, không thể xấu mặt... Lấy nước canh hắt người không phải chuyện Thái Hậu một nước có thể làm!
Coi nha đầu ngoan ngoãn, cùng lắm thì sau này lại tìm cơ hội cho nàng tiếp cận Hoàng Thượng là được... Tâm tư của Từ Phúc Thái Hậu xoay chuyển vài vòng, tay đỡ hờ nâng Cố Cẩm dậy, "Thôi, ai gia biết ngươi là đứa trẻ ngoan, chuyện vừa rồi nhất định không phải cố ý, mau đứng dậy đi, trở về đổi bộ quần áo khác."
Có lẽ còn chút áy náy, Thái Hậu gọi ma ma bên mình bảo bà đi cùng Cố Cẩm.
Mấy cáo mệnh phu nhân châu đầu ghé tai.
Lý thị ở phía dưới thở dài: "Điệu múa này thật ra không tệ, nhưng không có cái mệnh kia, Hoàng Thượng há có thể để một vũ nữ tới gần? Không thấy Bảo Phi nương nương còn ở bên cạnh Hoàng Thượng à."
"Đó là Cố Cẩm." Lưu thị ở một bên xì cười một tiếng, "Ban đầu ở trong khuê các đã nói muốn làm Thừa Tướng phu nhân, nay vào cung lại ở lì trước mặt Hoàng Thượng a dua. Mấy chuyện này của nàng ta gần như toàn bộ quan viên Cao Thú sắp biết hết, chứ đừng nói Hoàng Thượng... Ai sẽ thích một nữ nhân lẳng lơ?"
"Đó là Cố Cẩm?" Lý thị hít một hơi khí lạnh, "Ngươi nhỏ giọng một chút, Cố gia cũng gia đại nghiệp đại, đừng để những người khác nghe thấy rồi tính kế ngáng chân chúng ta."
"Ta cứ nói, vị kia lúc này đang rất phiền lòng, chỉ sợ không có tâm tư nghe chúng ta nói chuyện." Lưu thị liếc mắt sang bên cạnh một cái, thấy Hứa thị đang nắm chặt khăn tay, sắc mặt tối tăm ngồi ở bàn bên cạnh, không mấy ai dám nghĩ lúc này tâm trạng của bà lại tốt được —
Bởi vì Cố Cẩm Cố Tiểu Chủ vừa đi ra ngoài chính là con gái ruột của Hứa thị.
...
Tiệc tối còn đang tiếp tục, Hứa thị cáo tội ra ngoài, vội vàng đi về một hướng. Gió đêm hơi lạnh, thổi tan lo lắng không nhỏ trong lòng Hứa thị. Khi trẻ tuổi bà cũng từng cực kỳ xinh đẹp, chỉ là nay tuổi xuân đã không còn... Có điều dù sao vẫn nhìn ra vài phần bóng dáng năm đó trên mặt bà, có mấy phần tương tự Cố Cẩm.
"Phu nhân, mời đi cùng nô tỳ, Tiểu Chủ chờ đã lâu."
Một cung nữ mặc váy hồng phấn đi ra từ chỗ rẽ, đầu chải hai búi tóc, môi hồng răng trắng. Hứa thị cẩn thận xem xét mới phát hiện đây là nha hoàn Cố Cẩm mang từ Cố gia đến, nay đã thành cung nữ thiếp thân. Ở trong cung Cố gia cũng có không ít người, từ nhà mình mang một, hai nha hoàn đến vẫn làm được.
Hứa thị gật gật đầu, đi theo nàng chuyển một hướng khác.
Xuyên qua hai hành lang là một trường đình, ánh trăng chiếu qua tầng tầng tán cây, Cố Cẩm đã thay bộ trang phục khác, ở trong bóng đêm nhìn có vẻ cực kỳ xinh đẹp, Hứa thị đi nhanh vài bước, đứng ở đối diện Cố Cẩm.
"Mẹ, nữ nhi rốt cục cũng được thấy ngài." Cố Cẩm thấy Hứa thị cũng cực kỳ vui mừng.
"Chuyện hôm nay là thế nào?" Hứa thị không đáp lại sự nhiệt tình của Cố Cẩm mà cau mày hỏi: "Vì sao đột nhiên bị Thái Hậu hắt canh gà?" Người ngoài không phát hiện, nhưng từ góc của bà có thể nhìn thấy rõ ràng, Cố Cẩm còn không phải bị Từ Phúc Thái Hậu hắt canh gà?
Cố Cẩm cũng khó hiểu không thôi: "Chuyện này nữ nhi cũng không rõ, có lẽ Thái Hậu nhất thời không cầm chắc, nữ nhi thấy vẻ mặt của Thái Hậu không giống như cố ý muốn hắt nữ nhi..."
Trong lòng Hứa thị cũng không tin, Thái Hậu cùng Cố Cẩm còn có chút khoảng cách, mặc dù nhất thời không xoá bỏ được cũng sẽ không hắt canh xuống, nhất định là nữ nhi hồ đồ này làm chuyện gì đắc tội Thái Hậu còn không tự biết.
Hứa thị thở dài một hơi: "Nếu lúc trước con thích Ngôn Thừa Tướng, cha cùng mẹ còn có thể giúp con, nhưng nay con vào cung, về sau đừng nghĩ đến Ngôn Thừa Tướng nữa."
Bà nói lời này rất thấm thía, Hứa thị sống nhiều năm đương nhiên hiểu rõ hơn Cố Cẩm. Hậu cung là nơi ăn thịt người, chỉ cần vô ý sẽ bị người hãm hại, nếu nữ nhi nhà mình không trưởng thành chỉ sợ sau này dễ dàng bị người nắm nhược điểm. Nếu hiện tại Cố Cẩm còn nhớ mãi không quên Ngôn Thừa Tướng, e rằng trong cung sẽ có người dùng chuyện này nói ra nói vào.
Cố Cẩm nghe Hứa thị nói vậy, trên mặt bỗng ửng hồng, "Nữ nhi hiện giờ không thích Ngôn Thừa Tướng nữa, ban đầu nữ nhi cảm thấy Ngôn Thừa Tướng văn thải phong lưu, nhưng bây giờ nữ nhi mới biết Hoàng Thượng còn hấp dẫn hơn Ngôn Thừa Tướng nhiều, nếu ví Ngôn Thừa Tướng với đom đóm trong đêm thì Hoàng Thượng là ánh trăng sáng ngời." Quan trọng nhất là, khi Hoàng Thượng ở bên Bảo Phi, sự dịu dàng kia chính là thứ nàng luôn khát vọng.
Nàng chưa từng ngờ tới một đế vương cũng có thể dịu dàng như vậy.
Nàng không thể kiềm chê sự ghen tị với Bảo Phi, nữ nhân kia rốt cuộc dựa vào cái gì có thể đạt được nhiều thứ đến thế... Cố Cẩm nàng thân là nữ nhi Cố gia, có chỗ nào không so được với Bảo Phi? Hoàng Thượng hiện giờ chỉ bị Bảo Phi che tầm mắt cho nên không thấy được những điểm tốt của nàng mà thôi. Chỉ cần nàng ngày ngày toả sáng trước mặt Hoàng Thượng, một ngày nào đó Hoàng Thượng sẽ chuyển tầm mắt về phía nàng.
Cố Cẩm mỉm cười, biểu cảm này không giống sự ngay thẳng trước mặt đế vương, toàn thân nàng chìm trong bóng tối, ánh mắt nóng rực.
"Con..." Hứa thị há miệng thở dốc, trực giác nói cho bà biết nếu mặc kệ Cố Cẩm tiếp tục say mê Hoàng Thượng, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện khó lường.
"Mẹ, ngài đừng xen vào, nữ nhi đã trưởng thành, biết mình đang làm gì." Cố Cẩm vỗ tay Hứa thị, "Nữ nhi nhất định sẽ thành công, vị trí Bảo Phi, tương lai cũng sẽ là của nữ nhi."
"Thôi, chính con ở trong cung cẩn thận một chút, khi cần thiết có thể sử dụng nhân lực Cố gia ở trong cung." Hứa thị cũng không nhiều lời nữa.
Nếu Cố Cẩm thành công đương nhiên tốt cho Cố gia, nhưng nếu Cố Cẩm thất bại thì chỉ có thể một mình gánh vác. Không phải bà ý chí sắt đá, cũng không phải không đau, nhưng bà là chủ mẫu của Cố gia, bà phải nghĩ cho Cố gia trước hết mà không chỉ vì một cô con gái mà để mặc Cố gia không để ý.
Thế gia, không đều như vậy sao? Có bỏ mới có được, như thạch thùng đứt đuôi, khi cần thiết phải bỏ qua vài thứ mới giữ được tính mạng.
Hiện tại, nếu Cố Cẩm đã lựa chọn con đường này, bà chỉ có thể giúp Cố Cẩm nhiều hơn một chút. Về phần những chuyện khác... Đành mặc cho số phận.
Theo thái độ của Hoàng Thượng đối với Cố Cẩm bà thấy hôm nay thì không tốt như tưởng tượng, mà lạnh nhạt từ đầu đến cuối. Bảo Phi thì ngược lại, từ khi tiến điện đến khi rời tiệc, nàng luôn vững vàng chiếm cứ vị trí bên cạnh Hoàng Thượng, cười thản nhiên, cho dù không có nhiều động tác nhưng bà vẫn cảm thấy nữ nhân này cực kỳ chói mắt.
Bảo Phi, không phải một nữ nhân đơn giản.
Nhìn Hứa thị xoay người rời đi, một bóng người trong chỗ tối lắc mình biến mất, một lát sau, trong ám cách của Dưỡng Tâm Điện xuất hiện một tờ ghi chép mỏng manh, phía dưới ghi chép này là mấy chục tờ giống hệt, mà ngay trên phong bì của tờ thứ hai có ghi bốn chữ to Từ Phúc Thái Hậu.
Ảnh vệ tiếp nhận từ trong tay Từ Phúc Thái Hậu ở thời Tiên Đế từng nắm trong tay một phần bí sử cung đình, nay đến tay Thiệu Tuyên Đế nhiên cũng phát huy tác dụng tương tự.
Từ Phúc Thái Hậu không biết dùng những người này, Thiệu Tuyên Đế biết dùng, còn có thể dùng tốt hơn cả Tiên Đế, hắn không cần thông qua ảnh vệ để cân bằng hậu cung, hắn chỉ cần tập trung lực lượng này vào một chỗ, bảo vệ người hắn yêu là được.
...
Ban đêm, Yến An Quân ngồi trước gương, trong tay bỗng xuất hiện một tấm thẻ màu tím, tấm thẻ này trong suốt, nàng hé ra một góc... Trầm tư hồi lâu.
Đây là "Thẻ Thánh Mẫu", một khi sử dụng rồi ân ái với Thiệu Tuyên Đế sẽ có thai, có điều... Nàng chưa chuẩn bị sẵn sàng... Hoặc là... Có con rồi nàng sẽ càng lưu luyến nơi này...
[Tinh! Người chơi có sử dụng "Thẻ Thánh Mẫu" hay không?]
Có cần một đứa trẻ hay không?
Đó là một vấn đề.
"... Không." Yến An Quân giật mình vì câu trả lời của mình, trong lòng đột nhiên có chút luyến tiếc.
Thiệu Tuyên Đế đi vào nội thất, nhìn bóng lưng nàng ngồi yên không khỏi nở nụ cười. Hắn lẳng lặng đi qua, hơi khom người ôm lấy nàng, lòng bàn tay quấn lên vòng eo của nàng, khẽ ngửi hương thơm nữ nhân.
Hắn cố gắng vực bản thân dậy xem nhiều bí sự cung đình chỉ vì tiểu nữ nhân này mà thôi. Nay lực lượng của Thái Hậu đã bị hắn thu hết vào tay, không đủ để gây sợ hãi nữa.
Chỉ cần chờ đứa trẻ của bọn họ chào đời, hắn có thể cho nàng vinh sủng vô thượng.
Yến An Quân hơi run rẩy, tấm thẻ trong tay nháy mắt biến mất, Thiệu Tuyên Đế cũng không thấy được.
Hắn bắt được hai tay nàng, cúi người từ phía sau hôn cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào kia, nhắm hai mắt tinh tế cảm nhận, chỉ thấy mỗi ngày là thêm một phần hạnh phúc.
Yến An Quân không từ chối, khẽ tránh khỏi tay hắn rồi giơ tay ôm cổ hắn, kéo hắn càng thêm thấp xuống.
Không khí ngọt ngào dần dâng lên. Hai tay Thiệu Tuyên Đế để trên bàn trang điểm, Yến An Quân hơi ngửa ra sau, lưng cũng đặt giữa hai tay hắn, tiếng hôn nông hôn sâu không dứt bên tai. Thiệu Tuyên Đế trằn trọc trên môi nàng, đôi tay không biết từ khi nào đã vươn ra phía sau, bàn tay ấm nóng cẩn thận ngăn cách lưng nàng với mép bàn, sự cẩn thận này... lại khiến nàng khẽ run lên.
Trong mắt Yến An Quân có chút sương mù, có lẽ, có thể sinh con cho một người đàn ông thế này... cũng rất hạnh phúc.
← Ch. 050 | Ch. 052 → |