← Ch.115 | Ch.117 → |
Chiếc hộp có kích thước bằng hộp đựng giày, được làm rất tinh xảo, trên đó được chạm khắc thủ công những hoa văn tinh xảo phức tạp, đỉnh hộp còn được chạm khắc một bông cúc Ba Tư bằng ngọc bích, xung quanh viền bằng chỉ vàng, chỉ riêng chiếc hộp này đã bỏ xa những món quà trước đó.
Giang Lê Thanh cẩn thận nhận lấy chiếc hộp, cũng rất nặng.
Cô ôm chặt, ngẩng đầu cười: "Cảm ơn chú La, giúp tôi cảm ơn chú nhỏ nhé."
"Vâng." La quản gia thấy Giang phu nhân đang đi về phía này: "Vậy tôi không làm phiền tiểu thư nữa."
Hôm nay La quản gia đến chỉ để tặng quà, ông ấy không nán lại nhiều, quay người rời đi.
Giang Lê Thanh đang muốn tìm một chỗ để mở món quà Hoắc Nghiên tặng thì bị mẹ Giang chặn lại.
Bà ta hẳn là đến để giảng hòa, giọng điệu ôn hòa: "Thanh Thanh, con có thể nói chuyện với mẹ một chút không?"
Bà ta có vẻ căng thẳng, Giang Lê Thanh nhìn bà ta một lúc, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Mẹ Giang lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì lên sân thượng đi, ở đó yên tĩnh."
Giang Lê Thanh đi theo sau mẹ Giang, đi thang máy lên sân thượng ngắm cảnh trên tầng cao nhất.
Gió đêm mát mẻ, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy toàn cảnh khu vườn của khách sạn Hoàng Gia và dòng sông Thiên Nguyệt đằng sau, đây cũng chính là phong cảnh đặc sắc của Bắc Kinh.
Chiếc hộp nặng trịch, cứ cầm trên tay mãi cũng không thoải mái.
Cô đặt món quà lên chiếc bàn tròn nhỏ rồi ngồi xuống: "Tìm con có chuyện gì vậy?"
Mẹ Giang ngồi đối diện cô, mím môi: "Mẹ... đến để xin lỗi con."
Giang Lê Thanh nhướng mày.
"Là mẹ không sáng suốt, từ khi con trở về đã khiến con chịu ấm ức."
Những câu này của mẹ Giang rất chân thành, khiến Giang Lê Thanh nhất thời không phân biệt được là thật lòng hay giả tạo.
Cô chớp chớp mắt: "Vậy thì sao? Mẹ muốn con tha thứ cho mẹ?"
Mẹ Giang lắc đầu: "Thực ra từ khi con mất tích đến giờ, mẹ đã không thể tha thứ cho chính mình, làm sao có thể mong con tha thứ cho mẹ."
Giang Lê Thanh không nói gì nữa.
Bà ta quay sang nhìn cô: "Chỉ là... bao nhiêu năm nay, mẹ vẫn luôn kẹt lại ngày con mất tích, mẹ không muốn bản thân nghĩ đến chuyện này nhưng mẹ cũng không thoát ra được, Thanh Thanh, con có hiểu không?"
Giang Lê Thanh sao có thể hiểu được.
Cô chỉ biết trong mười tám năm nay, mình là người vô tội nhất, mẹ Giang còn có thể kể lể bản thân oan ức như nào, vậy còn cô thì sao? Bị ngược đãi khi còn nhỏ, chết đi sống lại hàng trăm lần, bị cướp đoạt thân thể, cô đi tìm ai để kể lể bây giờ?
"Nhưng người sống thì vẫn phải sống." Mẹ Giang rút khăn giấy lau nước mắt ở khóe mắt: "Nói đi nói lại, kẻ xấu xa trong chuyện này vẫn là đám buôn người. Chúng ta là người thân ruột thịt, sao có thể thực sự oán trách nhau cả đời."
Nhìn khuôn mặt trước mặt có vài phần giống mình, Giang Lê Thanh hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng động lòng trắc ẩn.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cô đã nghe mẹ Giang nói...
"Mẹ biết con đang giận mẹ nhưng Nặc Nặc cũng là người vô tội, sau này chúng ta đừng nhắc đến những chuyện không vui đã xảy ra nữa, cả nhà năm người sống hòa thuận với nhau, được không? Mẹ đảm bảo, sau này chắc chắn sẽ đối xử tốt với con, chúng ta bắt đầu lại nhé."
Bà ta khóc lóc nắm lấy tay Giang Lê Thanh đang đặt trên mặt bàn, ánh mắt đầy tha thiết.
Những lời này như một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu Giang Lê Thanh khiến cô lạnh thấu xương.
Cô cúi đầu nhìn bàn tay bà ta đang nắm lấy tay mình, trắng trẻo mịn màng, móng tay sạch sẽ, không giống cô, đã về nhà hai năm rồi mà vết chai ở lòng bàn tay vẫn chưa hết hẳn, thậm chí đến khi trời lạnh, vẫn bị nẻ.
Giang Lê Thanh từng cảm thấy, so với cha, cô dễ tha thứ cho mẹ hơn.
Cùng là phụ nữ, cô hiểu rõ sự vất vả của việc mang thai mười tháng, cũng tin rằng trước khi cô bị mất tích, cô vẫn luôn là đứa con mà mẹ Giang yêu thương hết mực, thậm chí mỗi một lần chứng kiến bản thân chết đi sống lại, cô vẫn luôn ảo tưởng rằng chỉ cần một lần thôi, chỉ cần một lần, chỉ cần mẹ thiên vị cô thêm một chút, cô sẽ không trách bà ta nữa.
Cuối cùng thì cô vẫn quá ngây thơ.
"Chân phu nhân." Giang Lê Thanh rút tay mình ra, không gọi mẹ nữa, cô cong môi, đáy mắt lạnh tanh: "Bà thật ghê tởm."
Mẹ Giang không ngờ cô sẽ gọi thẳng tên mình, cũng không ngờ cô sẽ mắng mình, nhất thời ngẩn người.
"Giang Lê Thanh, con..."
"Bà cứ tiếp tục sống bên ngoài với Giang Nặc Nặc đi, cứ coi như cô ta là đứa con duy nhất mà cưng chiều, nhưng chỉ cần Giang Lê Thanh còn ở nhà này một ngày thì cô ta đừng hòng được bước chân vào cửa." Giang Lê Thanh lạnh lùng nói, nghiêng người lại gần: "À đúng rồi, tôi vẫn luôn muốn hỏi, người chồng kiểu gì mà có thể để vợ mình nuôi con riêng của người khác, lại còn là trong hoàn cảnh vừa mất con gái, thật là tốt bụng, không giống phong cách của cha tôi chút nào."
Những lời này không giống như ám chỉ, mà giống như nói toạc ra.
Mẹ Giang và cha Giang yêu nhau từ thời niên thiếu, từ đồng phục đến váy cưới, chưa từng nghi ngờ tình cảm của hai người, những lời này khác gì vả vào mặt bà ta.
Bà ta cũng không thèm giả vờ làm bà mẹ hiền nữa, đứng dậy giơ tay tát vào mặt cô: "Giang Lê Thanh, cô đúng là vô pháp vô thiên! Tôi là mẹ cô, côdám nói với tôi những lời đại nghịch bất đạo như vậy sao!"
Chát!
← Ch. 115 | Ch. 117 → |