Đương nhiên tôi không thể chịu thiệt
← Ch.070 | Ch.072 → |
Cuối cùng, sự xuất hiện của chủ nhiệm phòng giáo dục đã kết thúc buổi livestream này.
Giang Lê Thanh thuận thế kết thúc livestream, đồng thời còn nhìn lợi nhuận thu được sau phiên live.
Trừ đi hết các chi phí, còn dư lại 5 vạn.
Cô ấn vào Wechat, tìm được tên của mình, nhập số tiền vào, nói với Vương Cường Cường đang đứng đờ đẫn ở bên cạnh: "Mau chuyển tiền đi, đừng lề mề."
Vương Cường Cường không nhúc nhích, ngẩn người hồi lâu.
Giang Lê Thanh tưởng rằng anh ta không chịu chuyển tiền, thấy giáo viên chủ nhiệm sắp đi qua rồi, cô hừ lạnh một tiếng: "Sao thế? Anh cho rằng tiền này là của anh chắc? Nếu bây giờ anh không chuyển tiền cho tôi thì sau này đừng mơ được sống yên ổn."
Cuối cùng, Vương Cường Cường cũng lấy lại tinh thần, anh ta nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận nhìn Giang Lê Thanh, sau đó nơm nớp sợ hãi mà nhập mật mã vào.
Với đám con nhà giàu như này, năm vạn không có gì to tát, hơn nữa, anh ta quả thực... không muốn dây dưa với Giang Lê Thanh.
Ting!
Thông báo chuyển tiền vang lên, gương mặt nghiêm nghị của thầy chủ nhiệm cũng xuất hiện ngay trước mắt bọn họ.
Ánh mắt của bà ta khẽ đảo qua đám người: "Cùng tôi đi một chuyến."
Giang Lê Thanh ung dung đi theo sau lưng bà ta.
Cả đám người Vương Cường Cường, Giang Nặc Nặc, Giang Ngạn Thanh cũng ngoan ngoãn đi vào văn phòng dưới ánh nhìn của các học sinh khác.
Trong văn phòng, hiệu trưởng cũng ngồi đó, thấy người bước vào, bèn vỗ mạnh lên bàn: "Nhìn dáng vẻ của các em xem! Có ra thể thống gì nữa không? Coi Anh Hoa là chợ bán đồ ăn chắc? Bây giờ người ngoài sẽ nhìn trường chúng ta như thế nào?"
Hiệu trưởng thở dài một hơi: "Lập tức gọi điện thoại! Mời phụ huynh đến trường!"
Giang Lê Thanh không lên tiếng, Giang Ngạn Thanh đứng ra, hờ hững nói: "Hiệu trưởng, cha mẹ em đi họp ở thành phố khác, ngày mai mới đến được, hơn nữa chiều nay Giang Lê Thanh còn phải thi, em nghĩ chuyện này cứ để thi xong rồi tính sau."
Tiếng cảnh báo đã ngừng khi giáo viên chủ nhiệm tới, thiết lập nhân vật sụp đổ ở mức 45%.
Qua lần này, Giang Lê Thanh cũng thăm dò được giới hạn của hệ thống.
Chỉ cần cô không làm loạn vượt quá giới hạn, vậy thì không sao cả, cô thích chơi kiểu gì thì chơi.
Có lần đầu tiên, lá gan của Giang Lê Thanh cũng lớn hơn.
Giang Lê Thanh tiến lên một bước: "Hiệu trưởng, trong chuyện này, em là người bị hại, thầy cũng nhìn thấy rồi đó, là Giang Nặc Nặc làm chủ mưu, Vương Cường Cường thực hiện, hai người bọn họ không được sự đồng ý của em mà đã mở livestream, khiến hình ảnh của em bị lan truyền trên mạng, đây là xâm phạm quyền riêng tư về hình ảnh cá nhân, mà Giang Nặc Nặc đã nhiều lần nói xấu em, cũng gây tổn hại không nhỏ cho danh dự của em."
Cô nói: "Về tình về lý, em đều là người bị hại, nếu nhà trường muốn trừng phạt thì cũng nên phạt hai người bọn họ, cho nên, chuyện này có liên quan gì tới em?"
Giang Ngạn Thanh lạnh mặt hùa theo: "Em gái em nói đúng."
Giang Lê Thanh lườm anh ta một cái, không nói chuyện nữa.
Giang Nặc Nặc vẫn đang nức nở, ngược lại, Vương Cường Cường và những người khác cũng không có thái độ phản bác, không biết là vì kinh ngạc trước sự thật, hay bị đả kích vì Giang Nặc Nặc lừa gạt bọn họ, tóm lại nhìn bọn họ đờ đẫn như mấy pho tượng gỗ vậy.
Hiệu trưởng nhìn ba anh em nhà họ Giang đã thấy nhức hết cả đầu.
"Sắp đến tiết học chiều rồi, các em về lớp học trước đi, sau khi tan học nhớ gọi phụ huynh đến."
Hiệu trưởng lớn tiếng: "Thầy không cần biết phụ huynh các em đang làm gì! Xảy ra chuyện lớn như vậy thì phụ huynh của ai cũng phải đến!"
Sau khi cảnh cáo xong, hiệu trưởng cho bọn họ đi ra ngoài.
Chuyện này không tạo thành ảnh hưởng gì với Giang Lê Thanh, theo nguyên tác, đến tận khi Giang Nặc Nặc tốt nghiệp cũng không ai biết thân phận thật sự của cô ta ở nhà họ Giang. Nói cách khách, chỉ cần cô không rời khỏi Anh Hoa, cốt truyện có lệch đi cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Cô thả lỏng tinh thần, tiếp tục về khoa thí nghiệm làm bài thi.
Bên Giang Lê Thanh thì sóng êm gió lặng, nhưng bên Giang Nặc Nặc lại là sóng to gió lớn.
Trên đường đi, cô ta nhận được rất nhiều ánh mắt, đợi về đến lớp, ánh mắt những người trong lớp nhìn cô ta cũng hoàn toàn khác khi xưa.
Giang Nặc Nặc ngồi vào chỗ, cúi đầu lấy điện thoại ra.
Không ngoài dự đoán, trên Tiểu Hồng Thư đều là bài liên quan đến chuyện của cô, hòm thư cá nhân cũng toàn tiếng chửi rủa.
Cô ta vô cùng tủi thân, nước mắt suýt nữa thì rơi xuống.
Cô ta nhanh chóng xóa tài khoản, sau đó gỡ bỏ ứng dụng.
Nhưng xóa được những thứ này, cũng không xóa được chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Diễn đàn trường chưa bao giờ hot như bây giờ, cứ mỗi phút lại có một bài đăng, nhân vật chính của mọi cuộc thảo luận đều là cô ta và Giang Lê Thanh.
"Giang Nặc Nặc mưu mô thật đấy! Trước kia tôi nhìn nhầm cô ta rồi!"
"Đúng vậy, kể ra cũng lạ, nhìn tên là biết Giang Ngạn Thanh và Giang Lê Thanh là anh em song sinh rồi, kết quả cô ta lại nói Giang Lê Thanh đòi đổi tên giống Giang Ngạn Thanh, lúc ấy nghe xong tôi cũng ghét bỏ Giang Lê Thanh..."
"Sự việc đã được làm sáng tỏ, Giang Lê Thanh là thiên kim thất lạc, là song sinh với Giang Ngạn Thanh, bây giờ được người trong nhà tìm về. Giang Nặc Nặc xấu tính cho nên đã đi tung tin đồn thất thiệt về Giang Lê Thanh."
"Ôi mẹ ơi, tôi nhớ ra lúc Giang Lê Thanh vừa tới Anh Hoa đã bị cô lập, thảm thật đấy!"
"A a a a a! Tôi nhìn người không rõ, tôi đã tin lời Giang Nặc Nặc, thật có lỗi với Giang Lê Thanh! Vô tình đã trở thành đồng lõa của việc bạo lực học đường mất rồi..."
"Tôi đã sớm nói đám Vương Cường Cường không phải người rồi mà! Không phải lúc đó bọn họ đều rủ nhau bắt nạt Giang Lê Thanh sao?"
"Giang Lê Thanh thật thảm!"
"Cho nên chuyện này... nhà trường định xử lý thế nào?"
"Không thể để Giang Lê Thanh chịu ấm ức oan uổng đâu nhỉ?"
← Ch. 070 | Ch. 072 → |