← Ch.013 | Ch.015 → |
Triệu Minh nhíu mày, hai tay đặt trên thành xe lăn siết chặt lại, giằng co với cha mẹ mấy giây, sau đó nhanh chóng chịu thua, bực bội cúi đầu trước Giang Lê Thanh: "Xin lỗi, được chưa?"
Giang Lê Thanh sao có thể tiếp nhận được, nếu tiếp nhận lời xin lỗi này, cốt truyện sẽ sụp đổ mất.
Cô không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.
Thiếu nữ gầy gò, yếu đuối, dáng vẻ vô cùng cẩn thận, không có chút cảm giác tồn tại nào.
Vợ chồng họ Triệu ít nhiều gì cũng cảm thấy áy náy, hai người bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó bà Triệu đi tới chỗ Giang Lê Thanh: "Tiểu Giang, đi với cô một chuyến."
Giọng bà ta rất dịu dàng, trên mặt cũng không còn sự cao ngạo như lúc vừa gặp.
Lông mi Giang Lê Thanh khẽ rung lên, ngoan ngoãn đứng dậy đi theo.
Bà Triệu dẫn cô đi thẳng vào trong phòng chứa đồ trang sức.
Căn phòng này trưng bày rất nhiều trang sức xa xỉ được với mức giá trên trời, được bà ta mua về từ phòng đấu giá, trong két sắt còn có sổ tiết kiệm và mấy đồ quý giá khác.
Bà Triệu tiện tay chọn mấy món trang sức hợp với thiếu nữ đưa cho Giang Lê Thanh, sau đó lại đặt một tấm thẻ vào tay cô: "Trong này có chút tiền, mật mã là sáu số 6, coi như bồi thường cho việc Tiểu Minh bắt nạt cháu. Còn về những món trang sức này... coi như là quà gặp mặt."
Nói là "bồi thường", thực ra là phí bịt miệng.
"Chút tiền" trong miệng bà ta, có lẽ cũng không dưới sáu chữ số.
Nhìn đi, không phải bọn họ đang dùng tiền nhục nhã nữ chính sao?
Giang Lê Thanh kìm chế sự kích động trong lòng, cô ngẩng đầu lên, bày ra vẻ mặt ngây thơ bướng bỉnh, quyết không bị tiền tài mua chuộc: "Cô à, Triệu thiếu gia không bắt nạt cháu, nhìn dáng vẻ này của cháu mà xem, nhất định cậu ấy không coi trọng cháu đâu..."
Vừa nói, cô vừa cắn môi, nắm giữ hình tượng cô gái tự ti một cách rất chuẩn xác.
"Hơn nữa, những thứ này quá quý giá, cháu cũng không dám nhận..." Giang Lê Thanh thấp giọng nói: "Nếu như bị Nặc Nặc nhìn thấy, nhất định sẽ hiểu lầm là cháu đi ăn trộm..."
Bà Triệu nghe vậy thì nheo mắt lại: "Nặc Nặc?"
"Vâng ạ." Giang Lê Thanh gật đầu: "Trong bữa tiệc lần trước, người khác đưa tặng cháu món quà, Nặc Nặc nói với mẹ là cháu trộm, nhưng mà cháu không hề trộm..."
Nói xong, mũi cô đỏ lên, vô cùng tủi thân.
Giang Lê Thanh hiểu rõ đám người nhà giàu này rất xem thường một cô gái đến từ thôn quê hẻo lánh như cô.
Nhưng tự ti, nhạy cảm, nhát gan, yếu đuối... đều sẽ trở thành vũ khí của cô.
Triệu Minh theo đuổi Giang Nặc Nặc, mà bà Triệu cũng rất hài lòng về Giang Nặc Nặc.
Giang Nặc Nặc lợi dụng điểm này, mượn tay nhà họ Triệu nhằm vào cô không ít lần, chỉ tính những người "xuyên không" vào cơ thể cô, cứ 10 người thì có 4 người bại trong tay Triệu Minh.
Quá thảm...
Đã như vậy, vì sao cô lại không thể ra tay trước?
Giả bộ đáng thương, lấy lòng người lớn, mánh khóe này ai mà không biết?
Nghĩ như vậy, Giang Lê Thanh lại mở to đôi mắt ngấn lệ.
Gương mặt Giang Lê Thanh chỉ được tính là thanh tú, thứ rung động lòng người nhất chính là đôi mắt của cô.
Vừa đen vừa sáng, ánh mắt trong veo.
Lông mi vừa dài vừa dày, không uốn mà cong, vừa nhìn qua chỉ cảm thấy cô thuần khiết, nhưng nhìn lại sẽ thấy cô rất chân thành.
Bà Triệu không nghi ngờ gì, nhanh chóng đẩy đồ qua phía cô: "Không sao, cháu cứ cầm đi, nếu thật sự có hiểu lầm thì cô sẽ giúp cháu giải thích. Hơn nữa, những thứ này cũng chẳng đáng mấy đồng..." Dứt lời, bà ta hơi ngừng lại: "Cô chỉ hy vọng... cháu đừng nói chuyện này cho người khác, cháu và Tiểu Minh đều đang học cấp ba, truyền đi ảnh hưởng tới việc học, cũng không tốt cho thanh danh của hai đứa."
Giang Lê Thanh hiểu chuyện gật đầu: "Cô yên tâm, cháu sẽ không nói ra đâu." Cô thuận thế ôm đống đồ kia vào ngực, còn căn dặn: "Nhưng mà, đi xe máy nguy hiểm lắm ạ, về sau cô đừng để Triệu thiếu gia đi xe máy nữa."
Nghe cô nói như vậy, nụ cười trên mặt bà Triệu cũng có ba phần tình cảm chân thực: "Cháu đúng là cô bé ngoan. Quả thực cô chú không quản lý Triệu Minh gắt gao, cháu yên tâm, cô sẽ dạy dỗ lại nó, không để cháu bị ấm ức oan uổng đâu."
Giang Lê Thanh gật đầu, cười ngọt ngào: "Cảm ơn cô ạ."
Nụ cười của bà Triệu càng tươi hơn, cảm thấy đứa bé này rấ hiểu chuyện, chỉ là...
Bà ta dời mắt đi: "Tóc của cháu..."
Giang Lê Thanh lắc lắc đuôi ngựa màu đỏ, cúi đầu xuống, nét mặt khổ sở: "Cháu có một người bạn bị bệnh máu trắng, muốn trước khi trị xạ được nhuộm tóc một lần, cho nên cháu nhuộm cùng bạn ấy..."
← Ch. 013 | Ch. 015 → |