Chó hoang
← Ch.11 | Ch.13 → |
Bạch Giang Xuyên thấy chân cô bắt đầu chảy m·á·ц, lớp băng gạc dày quấn bên ngoài cũng bị ɱ●á●υ nhuộm đỏ, ngay sau đó bắt đầu cho phép cô quỳ bò.
Cả người Lật Thế chỉ có một chiếc áo khoát màu đen bao bọc, đến nội y cũng không có.
𝐌*ô𝓃*ɢ nâng lên, quần lót màu trắng bên trong bị lộ ra hoàn toand, phác họa rõ ràng môi â-ɱ ♓-ộ, vú trắng nõn rũ xuống, 〽️●ề●m 〽️ạ●𝐢 như bánh bao, một tay liền có thể cầm hết.
Bạch Giang Xuyên ngổi xổm trước mặt cô, tùy ý đùa bỡn hai vú.
Lật Thế không ngừng lảng tránh, co quắp cơ thể, tính toán trốn thoát cái tay kia, hắn đột nhiên rụt tay lại, cách áo khoát tát lên vú cô.
"Đau......"
"Đau còn dám phản kháng? Có tin tôi đá𝓃●𝒽 𝖈♓●ế●✞ em không?"
Cô sợ hãi cúi đầu, bộ dạng khuất nhục quỳ xuống, xoay người thuận theo hắn.
"Không cần, không cần đánh, tôi bò, anh có thể buông tha cho tôi được không?"
"Tôi lần đầu tiên nghe yêu cầu vô lý thế này đấy."
Hắn nắm tóc cô lên, lạnh lùng nói, "Em là người của tôi, tôi muốn đối đãi như thế nào liền đối đãi như đấy. Bây giờ từ chỗ yeutruyen. net này bò tới cửa cho tôi, bò nhanh lên, nếu không Bin Laden liền cắn 𝐜_♓_ế_t em."
Lật Thế hít mũi, tóc tai lộn xỗn bị hắn buông ra, tóc ngắn dính trên mặt, cả khuôn mặt đều trở nên chật vật, cả người bất ổn lay động, cẳng chân bị thương dùng sức bò về phía trước.
Chó săn như hổ rình mồi chú ý tốc độ của cô, mắt cá chân hiện lên không ít dấu cắn, có chuần mực không bị cắn đến chảy 𝐦_á_𝐮, làm cho toàn thân cô đều đau.
e b o o k t r u y e n. n e t
Bắt chước tướng đi của chó, bò trên mặt cỏ, lòng bàn tay bị cỏ 𝖈-ọ ✖️-á-t phát đau.
Lật Thế rũ mi mắt sưng to, trên gương mặt hiện ra tơ 〽️·á·υ phiếm hồng, người không ra người, chó yeutruyen. net không ra chó, cảm thấy chính mình thật đáng thương.
Càng ngày càng nhiều mồ hơi rơi xuống.
"Tôi thực sự, không được...... Đừng giày vò tôi nữa."
Trong miệng phát ra tiếng 𝓇ê*𝐧 𝓇*ỉ không rõ, không ai nghe được tiếng cầu xin của cô, vừa dứt lời, cả thân mình xiêu vẹo, ngã mạnh xuống nền cỏ.
Bin Laden hung ác sủa về phía cô, Bạch Giang Xuyên ngăn lại động tác của nó, mặt không chút thay đổi đứng dậy đi về phía cô, đôi giày thể thao màu trắng đạp lên mặt Lật Thế, không hề có động tĩnh, mắt nhắm chặt, hiển nhiên đã 𝒽.ô.ⓝ mê.
"Chỉ như vậy đã nghĩ tôi sẽ buông tha em?"
Một chậu nước lạnh băng dội xuống đầu cô, tóc dính nước ướt sũng. Lật Thế ho khan tỉnh táo lại, phát hiện cả người đều trần truồng, bị trói ở trong phòng tắm, hai tay bị treo lên cao, chân không chạm đất, cả thân mình lảo đảo giữa không trung, mặc người bài bố.
Bạch Giang Xuyên ném chậu nước trong tay xuống, mái tóc dài vuốt ngược lên, đây là lần đầu tiên Lật Thế thấy rõ toàn bộ diện mạo của hắn. Mày kiếm mắt sáng, khí khái mười phần, không chỉ dừng ở đấy, động tác cởi bỏ cúc áo cũng khí chất ngời ngời.
Lật Thế như bị kích động đến choáng váng, nhìn hắn cười hớn hở.
Nam nhân vẫn ung dung ↪️ở_❗ á_🔴 sơmi, phơi bày toàn bộ cơ thể hoàn mỹ cùng với cơ bụng rèn luyện săn chắc.
"Lát nữa, em liền cười không nổi."
Đồ vật mềm mai dưới chân theo động tác 𝖈ở·i ⓠ·⛎·ầ·ռ của hắn chậm rãi biến lớn, bàn tay to lớn giang rông hai chân cô, vành mắt Lật Thế lập tức hoe đỏ.
"Rất đau, không cần thao tôi."
"Em suy nghĩ viễn vông cái gì? Buồn cuồi."
Cô ô một tiếng khóc lớn, Bạch Giang Xuyên đem côn thịt mạnh mẽ 𝖝*â*Ⓜ️ nhậ*🅿️ vào khe hở chật hẹp của Lật Thế, cô căng thẳng cong ngón chân, cắn răng phát ra từng tiếng rê-ⓝ r-ỉ đau đớn.
"Đau, đau quá! Nứt ra rồi!"
Nửa cây côn thịt tàn nhẫn ⓒắ_m ⓥà_𝐨 trong, â*ⓜ đ*ạ*𝖔 khô khốc làm hai người đều đau đớn.
Mà Bạch Giang Xuyên cũng không muốn thoải mái thao cô, hắn muốn nhất là ✝️𝐫.@ 🌴ấ.𝖓 cô, đem cô tận hưởng cảm giác đau đớn.
"Đau? Đau thế nào, dùng sức kêu lên cho tôi, em càng khóc tôi càng hưng phấn!"
"Không cần, không cần ⓣ_ⓡ_ⓐ 𝖙_ấ_𝓃 tôi, anh 𝐠.ℹ️.ế.t tôi đi, huhu... dù sao anh ℊ_i_ế_🌴 người cũng không phạm pháp! Mau 🌀-ℹ️-ế-✝️ tôi đi!"
"Thế thì tiện nghi em quá, Lật Thế! Đồ vật của tôi, tôi muốn đùa bỡn thế nào, em cũng không được cự tuyệt. Em là chó của tôi, kêu chủ nhân đi."
"Tôi không phải chó, tôi không phải chó!!!!"
Bạch Giang Xuyên mím chăt môi, dùng tay bóp chặt cổ cô. Sắc mặt Lật Thế lập tức đỏ ửng, hít thở không thông đầy tuyệt vọng, tròng mắt gần như lồi len.
Cô dùng hết sức sực mở miệng hô lớn, "Chủ nhân, chủ nhân."
"Không phải cũng nghe lời sao? Vừa rồi bướng bỉnh cái gì!"
"Đau quá, đau quá! Không cần đi vào, sẽ rách mất...... A a!"
Bạch Giang Xuyên cảm giác đã đâ.ɱ mở cửa tử cung cô, cúi đầu nhìn bụng cô gồ lên hình dáng côn thịt thô to, càng sung 𝖘ư·ớ𝖓·🌀 dùng sức đâ●m ⓥ●à●ⓞ.
"Tê!" Thật ⓢướ●𝖓●🌀, giống như bị cắn đứt.
"Κẹ.𝓅 ↪️𝐡.ặ.𝖙 như vật, còn nói không thích? Tiểu Lật Thế thật 𝒹â·m, muốn cắm ⓒ𝒽*ế*🌴 em!"
"Không, không cần" Cô đáng thương rung rung đầu cần xin hắn tha thứ, giọng càng lúc càng khàn,
"Sắp bị cắm hư rồi, anh mau r-ú-🌴 𝐫-𝒶 đi, sắp rách ra rồi, huhu.... !"
"Đây là thái độ cầu xin của em sao? Chó hoang" Hắn bế hai chân cô lên, dùng sức xuyên vào.
"Chủ nhân, chủ nhân! Chó hoang van xin người, đừng thao, không cần thao em, chó hoang xin người!"
Cảm giác hưng phấn truyền tới, cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp k♓-ủ-𝖓-ɢ 🅱-ố, đem côn thịt trong huyệt nhỏ ⓡ●𝖚●n r●ẩ●γ ⓡ·ú·🌴 𝓇·🔼, tháo dây thừng trên cổ tay cô ra. Lật Thế không kịp đề phòng, cả người quỳ rạp xuống nền gạch men lạnh lẽo, đầu gối như vỡ ra.
"Đến, cho tôi thấy em cầu xin tôi như thế nào! Tôi cho em ba phút làm tôi hài lòng, nếu không liền đem em thao 𝒸.♓ế.✞."
Lật Thế từ trên mặt đất quỳ xuống, bò tới gần hắn, ôm lấy cẳng chân hắn khóc rống xin tha.
Hắn mắt lạnh nhìn xuống, "Chỉ như vậy cầu xin tôi, cũng không đủ đâu."
"Ô, ô em ⅼ.ï.ế.Ⓜ️ cho người, em 𝖑-ⓘế-m, van cầu chủ nhân, chó hoang làm gì cũng được, không cần thao em, không cần thao."
Cô hai tay r.𝖚.n ⓡ.ẩ.y cầm côn thịt dữ tợn màu tím, dùng sức mở lớn miệng đem côn thịt 𝒸.ắ.m 𝐯.à.🔴 cổ họng. Cảm giác nôn mửa liền truyền tới, nước mắt chảy xuống, không ngừng dùng sức nuốt côn thịt, đem quy đầu nhét vào trong thực quản, liền liều mạng nuốt xuống, hận không thể ăn hết vào miệng.
Bạch Giang Xuyên lạnh lùng nhìn động tác của cô, bàn tay nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu Lật Thế."
"Thật giống chó n"
← Ch. 11 | Ch. 13 → |