Mua phòng
← Ch.18 | Ch.20 → |
Chợ cũ Nông Mậu ở vùng ngoại ô, tuy rằng đã xuống dốc, nhưng vẫn có không ít người buôn bán.
Tống Ngôn Mục, Mộc Tuyết còn có Ngô Sâm Nhược và Lưu Sảng một hàng bốn người đi tới đây xem phòng.
Hôm nay chỉ đến xem sơ qua, không phải lập tức quyết định. Nhưng Tống Ngôn Mục vẫn nghiêm túc giúp Mộc Tuyết tham khảo.
"Em định mua để buôn bán, cho mướn hay thật sự chỉ muốn mua phòng??" Tống Ngôn Mục đứng trên mặt đường gồ ghề, đánh giá các cửa hàng được che chắn bằng những tấm màng plastic.
Mộc Tuyết vừa đi vừa nhìn: "Mua để hữu dụng, cho nên, càng tiện nghi càng tốt."
"Thì ra là dùng để tăng giá trị!" Tống Ngôn Mục cười như không cười cảm thán.
"Không, chờ phá bỏ và tiền bồi thương di dời ~" Mộc Tuyết vui vẻ, lời nói như bong bóng bay ra.
"Em chắc chắn? Chuyện quy hoạch, không phải là......" Nói tới chỗ này Tống Ngôn Mục có chút kinh hãi: "Tiểu Tuyết, có phải em còn giấu bọn anh chuyện gì hay không? Ví dụ như, biết trước."
Cho nên nói, giao tiếp với người thông minh, khi nào thì bán hết vốn liếng của mình cũng không biết.
Lưu Sảng đã chạy đi chụp ảnh, cha cậu lại mang về cho cậu vài cái máy chụp hình, cậu đang rất ngứa tay. Ngô Sâm Nhược cách không xa, nghe Tống Ngôn Mục nói như vậy, chấn kinh rồi.
Mộc Tuyết nhất thời không biết nên nói như thế nào nên bước đi: "Không, không có, anh tưởng em là thần em hả, nếu đúng như anh nói, vậy không bằng em đi mua vé số! Giàu trong nháy mắt!"
Đáng tiếc, chỉ số thông minh của Tống Ngôn Mục không phải thấp, thành phố được quy hoạch tuy rằng không phải bí mật cao cấp, nhưng khi nào khai phá, tuyệt đối không phải người thường có thể biết trước. Anh cũng chỉ bên đối phương có hứng thú để khai phá vùng đất này mà thôi, nhưng có thể thực hiện hay không cũng không biết. Mộc Tuyết lại xác định, mua phòng ở đây rồi chờ bồi thường?
"Tiểu Tuyết, anh không thích người khác giấu diếm anh."
"Anh Ngôn Mục, có ai nói cho anh biết, nước quá trong thì không có cá?"Mộc Tuyết thở dài: "Em chỉ nằm mơ vài ngày, thấy 10 năm sau nơi này sẽ được khai phá, đồng thời nghe nói trường học có thể sẽ dời đến đây. Ai biết được, dù sao đầu tư cũng tốt mà, không phải sao"
Tống Ngôn Mục không trả lời.
Đi tới một chút, một thiếu niên màu da ngăm đen đi thoáng qua bọn Mộc Tuyết, mặt Mộc Tuyết nháy mắt trắng bệch.
Là hắn! Là người đàn ông đó!
Ánh đèn mờ ảo, chuyện đã qua thật lâu bất chợt lại hiện ra trước mắt, bị đẩy ngả xuống đất, tiếng khóc của Lâm Dư Phỉ, tiếng kêu to thê lương của bản thân.
Đúng, là hắn, là người cô từng trả giả mọi thứ, người đàn ông nhẫn tâm giết chết cô. Người đàn ông đó và Lâm Dư Phỉ là người mà kiếp này cô phải trả thù, giờ phút này chỉ mới là thiếu niên 16, 17 tuổi.
"Tiểu Tuyết, làm sao vậy? Tiểu Tuyết......" Lưu Sảng đầu tiên là cảm nhận được một sự sợ hãi, sau đó chính là phẫn nộ và oán hận, nhận thấy được hẳn là Mộc Tuyết vô ý sử dụng dị năng, Lưu Sảng chạy nhanh lay tới Mộc Tuyết.
Mộc Tuyết hoàn hồn, đôi mắt của cô giống như một con chó sói Thị Huyết, nhìn chằm chằm hướng đi của thiếu niên.
"Người đàn ông đó, kiếp này, em nhất định phải làm cho hắn sống không bằng chết......" Mộc Tuyết nỉ non.
Ngô Sâm Nhược và Tống Ngôn Mục liếc nhau, yên lặng ghi tạc diện mạo của thiếu niên vào đáy lòng, không hỏi gì.
Chuyện gặp người đàn ông kia, làm cho tâm trạng của Mộc Tuyết trong khoảng thời gian này không tốt, cho nên khi Tống Ngôn Mục cho cô tự thực hiện huấn luyện cô điều mất khống chế.
Vì để người khác biết chuyện này, mỗi lần thực hiện Tống Ngôn Mục chỉ kêu Ngô Sâm Nhược và Lưu Sảng. Mà Mộc Tuyết nói dị năng đối với Ngô Sâm Nhược không có hiệu quả, tuy rằng Tống Ngôn Mục nghi ngờ, nhưng hỏi như thế nào Mộc Tuyết đều nói không biết, dù sao chính là như vậy, cuối cùng đành phải thôi. Nhưng Tống thiếu gia không muốn mình bị ảnh hưởn làm chuột bạch cho Mộc Tuyết.
Nhiệt liệt tích cực tham dự huấn luyện cảm xúc, Lưu Sảng lại một lần nữa nổi bảo, đập hư cái bàn trong phòng.
"Cảm xúc của em trong khoảng thời gian này không tốt, tiểu Tuyết, phải thu liễm một chút, nếu ở trong lớp em không cẩn nổi giận, như thế người khác sẽ hoài nghi. Anh nghĩ em chắc chắn không muốn bị nhà nghiên cứu khoa học mang đi." Tống Ngôn Mục vừa ghi lại, vừa nhắc nhở.
Ngồi ở một bên thở, Mộc Tuyết cũng có chút thất vọng. Huấn luyện lâu như vậy, cảm xúc ưu tư của cô rất khó truyền ra i, cảm xúc phẩn nộ thì càng ngày càng dễ dàng bùng nổ.
Dọn dẹp cái bàn với Lưu Sảng, Ngô Sâm Nhược do dự trong chốc lát, mới mở miệng: "Bọn anh hỏi thăm người kia. Tên Trương Hồ, quê ở một huyện khác, con một, cha mẹ đều làm ruộng, thân thích thì làm công. Tiểu Tuyết, em và hắn từng có chuyện?"
Mộc Tuyết uống trà tuyết lê dưỡng nhan, phiền não trả lời: "Em ghét hắn, vô cùng ghét, còn hơn so với anh ghét chị cả của anh. Nhưng mà đừng hỏi em nguyên nhân, hiện tại em không muốn nói."
Vì thế Tống Ngôn Mục và Ngô Sâm Nhược muốn hỏi nguyên nhân liếc nhau, tự giác câm miệng.
Cuối cùng, Tống Ngôn Mục nói một chuyện làm cho tâm trạng Mộc Tuyết tốt hơn một chút, chính là chuyện mua phòng ở cho cũ Nông Mậu. Tống Ngôn Mục nhờ người hỏi thăm, cuối cùng tìm được bốn người muốn bán phòng, cò kè mặc cả tới lui, cuối cùng mua với giá 1000 nguyên một mét vuông. Bốn hộ kia ở cùng một chỗ, lầu một là nhà nhỏ, tầng dưới cùng là cửa hàng bán lẻ rách rưới, trên nữa là phòng ngủ, cộng lại thì mỗi hộ trên 300m vuông, giá hơn ba mươi vạn.
Bây giờ Mộc Tuyết đã có hơn mười lá vàng, mỗi lá có 300 khắc, dựa theo giá vàng hiện tại, một khắc bằng 100 nguyên, một phiến lá cây bằng 3 vạn, như vậy tính ra, vừa vặn đủ mua một phòng.
"Được, mau một hộ là được." Mộc Tuyết cuối cùng nhắc tới điểm nhiệt mấu chốt: "Tiền của me chỉ đủ mua một hộ."
Tống Ngôn Mục bật cười: "Còn lại ba hộ anh sẽ mua, để cho anh nhìn thử lời tiên đoán em mơ thấy có chuẩn không."
Đây là cái gọi là tiền muôn bạc biển sao? Một học sinh cao trung mà lại có một trăm vạn?! Mộc Tuyết nhất thời cảm thấy Tống Ngôn Mục là bắp đùi vàng.
"Mặt khác, đổi đối tượng thí nghiệm, anh Khâu, anh Hà, vào đi." Tống Ngôn Mục thu hồi ý cười, vừa mới dứt lời, hai người đàn ông từ ngoài cửa bước vào.
Tống Ngôn Mục chỉ một người đẹp trai dũng mãnh trong đó, cái đầu bóng lưỡng nói năng thận trọng, cả người mặc đồ đen, nói: "Đây là Khâu Phàm anh Khâu, là lái xe ông nội phái tới cho anh." Sau đó lại chỉ vào người thân hình gầy gò, tóc nhuộm màu rất buồn cười có vẻ lười biếng, ăn mặc rất hợp mốt, nói: "Đây là Hà Lệ Phong anh Hà, là thầy giáo cha anh phái tới cho anh."
"Dạy cái gì?" Mộc Tuyết lanh mồm lanh miệng đặt câu hỏi.
"Cái gì cũng dạy." Hà Lệ Phong hai tay cắm trong túi áo, bộ dáng lười nhác lại không tản mát nguy hiểm.
Mộc Tuyết im một lúc lâu, đưa tay kéo tay Tống Ngôn Mục: "Anh Ngôn Mục à, thành thật mà nói, anh tính sau này bảo em giúp anh làm gì vậy? Em cảm thấy đi theo anh càng ngày càng nguy hiểm......"
Tống Ngôn Mục nâng mặt Mộc Tuyết lên: "Bây giờ anh vẫn chưa suy nghĩ tốt, nhưng em yên tâm, chuyện không có lý do, anh sẽ không."
Mộc Tuyết ngập ngừng, cuối cùng vẫn nuốt lời muốn hỏi vào lòng. Tống Ngôn Mục và Ngô Sâm Nhược hoàn toàn khác biệt, Ngô Sâm Nhược tuy rằng âm trầm bất thường, là một cây dao, người nhìn vào có thể thấy cậu sắc bén, Mà Tống Ngôn Mục là một trái bom xinh đẹp đắc giá, người ta nhìn vào sẽ không biết anh là mô hình hay sát khí, càng không biết rốt cuộc anh mạnh bao nhiêu.
"Có thể dạy tôi một ít cách đánh cận chiến sao?" Mộc Tuyết đổi đề tài: "Anh xem, tay chân tôi rất yếu, không có sức chiến đấu, bả vại bị chế trụ một cái cũng khó thoát, tôi chắc là sẽ bị đánh chết."
Nhận được sự đồng ý của Tống Ngôn Mục, Hà Lệ Phong đi lên, kéo Mộc Tuyết, sờ sờ xương kết, cuối cùng gật đầu: "Được, dạy em, nhưng không cho khóc."
Cười giảo hoạt, Mộc Tuyết nói: "Nếu em khóc, em sẽ cho anh khóc theo cho vui."
Dường như biết Mộc Tuyết có năng lực gì, ý cười trên mặt Hà Lệ Phong dừng một chút: "Cô em này thật là xấu xa, không tệ không tệ, anh thích."
Vì thế cuộc sống Mộc Tuyết lại trở về trạng thái quy luật. Ban ngày đi học chú tâm nghe giảng, buổi tối đùa giai với Mộc Dong một chút, cuối tuần luyện tập cảm xúc cuốn hút và cách đánh cận chiến. Cộng thêm hoa lan của La Lan Tử nở hoa rồi, vì thế Mộc Tuyết giống như một tờ giấy rơi vào nước, nhanh chóng hấp thu. Da của cô bắt đầu trắng, tóc và lông mi càng ngày càng dài mượt, sắc mặt mềm mại hồng hào, mụt rùi và vết thâm sạm dần dần biến mất, bắt đầu phát dục rõ ràng, ngực nở ra hai con thỏ con màu trắng, mông cũng càng ngày càng mượt mà săn chắc. Hình thể vì mỗi ngày luyện tập chạy bộ đường dài mà bắt đầu cao hơn, mơ hồ hiện ra đường cong tinh tế nhẵn mịn.
Mộc Tuyết, lúc mới bắt đầu bị Hà Lệ Phong đánh một cái cũng té, mà bây giờ đã có thể đứng vững hơn hai phút. Không được coi khinh hai phút này, bởi vì bản lãnh của Hà Lệ Phong rất cao, nhảy lên hai thước đối với anh ta như ăn một bữa ăn sáng. Tuy rằng thể lực của Mộc Tuyết không đủ, nhưng độ nhạy bén rất cao, bị đập nhiều nên sức thừa nhận cũng cao, hơn nữa biết nhiều kỹ xảo, tài năng miễn cưỡng có thể chống đỡ hai phút. Nhưng nếu chống lại kẻ thù bên ngoài, một người đàn ông trưởng thành muốn bắt Mộc Tuyết, vậy cũng không dễ dàng.
Mộc Tuyết giống như một đóa hoa sen, nụ hoa dần dần hiện ra.
Trong nữa học kỳ Mộc Tuyết nhanh chóng trưởng thành, rất nhiều chuyện dựa theo quỹ tích kiếp trước bắt đầu lệch hướng, một ít hiệu ứng bươm bướm sau chuyện cũng bắt đầu xảy ra.
Mộc Tiền Trình có chút khổ não nhìn giấy xét nghiệm trong tay, đối diện là người phụ nữ tóc xoăn trang điểm đậm lòe, cố tình bày ra sự yếu ớt.
"Tiền Trình, em có thai, theo như siêu âm là con trai."
Người phụ nữ tóc quăn giả vờ bi thương, ánh mắt mê ly, ai oán vô cùng: "Quen anh nửa năm nay, anh đối xử với em rất tốt, nhưng em muốn cho con em một gia đình đầy đủ. Em trôi nỗi đã lâu, cũng mệt mỏi, cha vẫn thúc giục em trở về kết hôn, nếu anh không thể cưới em, em sẽ chuẩn bị trở về gả cho một người thanh thật, sống qua ngày, nhưng đứa bẻ chỉ có thể phá bỏ."
← Ch. 18 | Ch. 20 → |