← Ch.13 | Ch.15 → |
"Chị họ sao chị lại nói em như vậy chứ. Em là em chị mà" lưu thi thi nói xong cô ta bỏ chạy ra ngoài.
"Ánh Nguyệt cậu quá lắm Thi Thi là en cậu mà" nói xong Phan Bội Kỳ đuổi theo.
"Tớ có gì quá đáng lắm hả?" Ánh nguyệt hỏi mấy người trog lớp.
"Mình thấy có gì đâu ta" Nam Cung Hương Hương.
"Mà cô ta là em họ cậu thật hả?" Huyên huyên hỏi.
"Phu nhân của gia tộc Âu Dương là vợ kế của ông nội mình. Trên danh nghĩa là vậy nhưng không ai công nhận" âu dương minh nguyệt.
"Theo như mình nhớ thì mẹ của cô ta là người đã cướp ba các cậu phải không Phi" Ánh nguyệt
"Đúng. Nhưng đừng nói cô ta là em gái bọn này cô ta không xứng" Trường Phi.
"Đúng là mẹ nào con nấy mà" Trường Ninh.
Nghe xong câu nói của cô ai cũng quay lại nhìn hết họ không ngờ cô là người lạnh nhạt trừ khi ở cạnh 7 người kia mới cười mà lại nói như vậy.
"Em không sao chứ?" Hạo hỏi.
"Không sao hết" cô không ngờ sẽ gặp nữ chủ nhanh đến vậy.
"Sao cậu lại hỏi như thế?" Huyên huyên.
"À... thì" liệt chưa kịp nói thì Trường Ninh đã nói trước rồi.
"Mấy cậu có biết Cố Gia còn có 1 đứa cháu gái nữa không?" Cả lớp gật đầu.
"Thì sao nói nhanh đi" Mộ Dung Thảo Nhi hỏi cô vì cô rất tò mò
"Thì đây là đứa cháu gái độc nhất vô nhị của Cố gia nè và là em gái ruột của Hạo, Phi, chị gái của Huy" Hiên nói xong chỉ vào cô.
Bây giờ thì họ đã biết sao 7 người kua lại chăm sóc cho co đến vậy rồi toàn là cả đám muội khống mà.
"Woa không thể tin được vậy sao cậu lại sử dụng tên tiếng anh" minh nguyệt
"Thì tại vậy cho vui" trường ninh
"Tên thật của cậu là gì" Nam Cung Lãnh Thiên
"Cố trường ninh" trường ninh
Mới nói chuyện thôi mà cô đã thích những bạn gái mới này rồi.
"Mình đi ăn đi" chưa để cô kịp phản ứng thì Thảo Nhi đã kéo cô xuống nhà ăn rồi.
Tại một nơi khác có 2 người con gái đang ngồi tâm sự với nhau. Sau khi nói chuyện với nhau cả buổi thì họ quyết định trở thành bạn thân của nhau đó chính là Phan Bội Kỳ và Lưu thi thi.
Phan Bội Kỳ kéo Lưu thi thi tới nhà ăn chỗ mà cả lớp cô hay ngồi thì thấy Trường Ninh đang ngồi chỗ của cô. Họ ngồi ăn uống cười đùa vui vẻ mà cô là bạn họ thế mà họ không quan tâm chỉ cười đùa với con nhỏ mới tới thôi.
Chẳng lẽ gia đình cô không bằng 4 gia tộc cho nên họ xem thường cô không thèm chơi với cô nữa. Hừ bà đây cũng không thèm. Cô kéo Lưu Thi Thi sang bàn khác ngồi.
"Bội kỳ cậu không ăn chung với bọn này hả?" Huyên huyên
"Hứ không thèm" cô ta kéo tay Lưu Thi thi đi
"Cậu ta bị sao vậy? Hay là do con nhỏ kia nói gì với cậu ấy" minh nguyệt
"Kệ đi. Ninh nhi lát nữa đi học xong đi chơi với tụi này đi" Hương Hương rủ cô
"Bội kỳ sao cậu không qua kia ngồi" thi thi
"Cậu có thấy không mấy người đó không thèm nói chuyện với mình luôn. Cô ta tính cướp Liệt của mình kìa. Không có tay ăn hay sao mà cần người đúc" cô ta nói chuyện nhỏ nhưng ai cũng nghe được hết.
Cô biết sao Phan Bội Kỳ ghét cô rồi thì ra là ghen. Ha ha có chuyện thú vị rồi. Trường Ninh bỗng nhiên đứng lên tới chỗ Liệt.
"Em muốn làm gì?" Anh hỏi nhỏ cô.
"Honey bỏ chân ra cho em ngồi" cô kéo chân Liệt ra ngồi lên đùi Liệt. Tay thì chỉ vào món ăn kêu Liệt đút cho mình.
Cả căn tin nhìn cô như người ngoài hành tinh vật. Trừ mấy người trong lớp.
"Sao mọi người nhìn tôi ghê vậy?" Cô hỏi.
"Ninh cậu không biết sao nhìn Liệt suốt ngày cười vậy thôi chứ cậu ấy khiết phích đó" cô biết họ là anh em nhưng mà lại thân mật như tình nhân vậy đó.
Hai anh trai cô cũng không gần cô như vậy nữa mà.
"Thật không anh Liệt" cô cầm lấy cái nĩa anh vừa đúc cô cầm lại đút cho anh ăn.
"Thiệt nhưng không có em" anh ôm cô vào lòng hôn má cô.
"Mấy người không được nói bọn này là anh em đó" cô đe dọa bọn họ.
← Ch. 13 | Ch. 15 → |