← Ch.78 | Ch.80 → |
Ngay sau khi Dạ Khê rời đi, từ Hạ gia truyền ra tin tức làm rung động toàn thành, nhị lão gia Hạ phủ lại viết hưu thư từ bỏ chính thê, khiến mọi người cảm thấy ngoài ý muốn, đồng thời, Hạ phủ còn thông cáo, nhị phu nhân cùng Hạ Thược Mẫn bị vứt bỏ kia từ đây cùng Hạ gia không còn quan hệ.
Tin tức này ý vị sâu xa, mọi người đồn đoán phải chăng bên trong còn có bí mật không thể tiết lộ, cũng có người liên tưởng đến sự tình quái dị phát sinh trên người nhị phu nhân lúc chưa lấy chồng, tuy rằng thời gian qua đã lâu, nhưng ai cũng thấy có liên quan rất lớn.
Nhị phu nhân kéo Hạ Thược Quân quỳ gối trong phủ Hạ gia, khóc lớn cầu xin, nhị phu nhân thậm chí buông xuống lòng tự tôn kiêu ngạo của mình, khẩn cầu Hạ lão thái gia cùng Hạ lão phu nhân có thể niệm tình bản thân mấy năm qua cúc cung tận tụy, không đem chuyện giải quyết đến tuyệt tình.
"Cha, nương, van cầu các ngươi, con dâu không có làm qua việc có lỗi với Hạ gia, không có làm qua việc khiến phu quân hổ thẹn, thỉnh cha mẹ nắm rõ, các ngài nhìn Quân nhi, nàng là cốt nhục Hạ gia, nàng là cốt nhục của lão gia, vì sao phải làm như vậy, vì sao!" Nhị phu nhân kêu khóc, nhưng mà cửa phòng vẫn khép chặt, không có người đáp lại.
"Tỷ tỷ, chúng ta làm yêu quái tuy rằng không so được với con người, nhưng dù sao cũng làm người một thời gian dài, cũng nên tự mình hiểu lấy đạo lý, chậc chậc chậc, không ngờ tỷ lại làm ra sự tình dơ bẩn khiến lão gia hổ thẹn, vậy mà còn có mặt mũi ở trong này cầu xin tha thứ, nếu ta là ngươi, đã đi tự tử lâu rồi!" Mấy di nương nghe tin tiến đến, nhìn nhị phu nhân bẽ mặt, đồng thời cũng phát tiết hờn dỗi những năm gần đây.
"Chả trách tại sao ở Hạ phủ lại thích ra oai như vậy, nguyên lai không phải là con cháu Hạ gia, đúng thật là, lão gia cũng không có cái tính chanh chua ấy, nhìn đại tiểu thư xem, đó mới chân chính là huyết mạch Hạ gia!" Ánh mắt hèn mọn đảo qua Hạ Thược Mẫn trầm mặc không nói bên cạnh nhị phu nhân.
Giờ phút này, Hạ Thược Mẫn gắt gao nắm chặt bàn tay, trên mặt nàng lỗ máu đã đóng vảy, chỉ là hai mắt vẫn mông lung như cũ, mặt trắng bệch mờ mịt nhìn phía trước, giống như chung quanh hết thảy đều không liên quan đến mình.
Nhị phu nhân nhìn sắc mặt nhóm người này, trong lòng một trận ghê tởm, lúc trước đều là ở trước mặt nàng cúi đầu làm thiếp, hiện tại lại người người đều nhảy lên trên đầu nàng, nhị phu nhân lạnh mặt, "Cút! Các ngươi nghĩ xem các ngươi là thể loại gì, nói thật dễ nghe là thiếp, nói trắng ra chính là kỹ nữ giúp nam nhân ấm giường mà thôi!"
Trong phòng, Hạ lão thái gia, Hạ phu nhân, đại lão gia, đại phu nhân cùng nhị lão gia đang ngồi, ngay cả Hạ Thược Mẫn cũng ở đây, chỉ là nàng dị thường yên tĩnh, thậm chí mẫu thân cùng nàng nói chuyện cũng không vào câu nào.
"Cha, nương! Là con bất hiếu, sống lâu như vậy, thế nhưng bị một phụ nhân đùa giỡn xoay quanh, con thực xin lỗi liệt tổ liệt tông, thực xin lỗi cha mẹ nuôi dạy!" Nhị lão gia quỳ trên mặt đất, cúi lạy dập đầu đến chảy máu, hắn từng yêu thích Hạ Thược Quân bao nhiêu, giờ phút này lại thống hận bấy nhiêu! Một khi nhân yêu sinh hận, chỉ có đích thân người hứng chịu mới cảm nhận hết được, nỗi thống khổ này, có thể so với đau đớn thể xác, cảm giác bị lừa gạt dù là ai cũng không chấp nhận được.
Nhiều năm qua, hắn đối với hai mẹ con bọn họ quan tâm yêu thương, kết quả lại trở thành một trận chê cười! Nhị lão gia chán ghét tình cảnh này bao nhiêu, đồng thời cũng chán ghét bản thân bấy nhiêu.
Hạ lão thái gia mặt trầm xuống, "Gia quy điều thứ hai là gì?" Hạ lão thái gia đột nhiên mở miệng, đứng dậy, lớn tiếng hỏi.
Nhị lão gia ngẩng đầu lên, nhìn Hạ lão thái gia, mím môi, qua một hồi lâu mới nói, "Hạ gia gia quy điều thứ hai, huyết mạch gia tộc, không được lẫn lộn!" Mặt nhị lão gia xám như tro tàn.
Tay Hạ lão thái gia run lên, một nhánh rể cây từ lòng bàn tay lao ra, rể cây nhỏ như cánh tay trẻ con, mặt trên đính nhiều thứ làm cho người ta nhìn mà sợ, ánh mặt trời bắn qua, phản xạ xuất ra ánh sáng lạnh làm cho người ta không rét mà run.
"Lão gia!" Hạ lão phu nhân tất nhiên hiểu được Hạ lão thái gia kế tiếp muốn làm gì, bà nhanh chóng đưa tay ý đồ phải bắt được Hạ lão thái gia, ngăn cản động tác tiếp theo của ông. Nhưng mà, Hạ lão thái gia so với Hạ lão phu nhân nhanh hơn một bước, rể cây trong lòng bàn tay lấy khí thế hung hăng hướng tới lưng nhị lão gia mà quất.
Nháy mắt, lớp áo bị xé tan thành từng mảnh, tấm lung đang bóng loáng đột nhiên huyết nhục mơ hồ, máu tươi chậm rãi hướng trên đất mà chảy thành dòng.
Hạ lão phu nhân nhìn thấy, nếu không nhờ đại phu nhân chạy đến nâng đỡ, phỏng chừng đã ngã xuống trên đất, "Hắn là con ngươi!" Hạ lão phu nhân lớn tiếng hô, thanh âm lên án.
Hạ lão thái gia nhắm chặt mắt, đáy mắt thoáng qua một tia không đành lòng, nhưng vẫn quyết tâm như cũ, hung hăng đánh xuống roi thứ hai. Nhị lão gia bỗng chốc bổ nhào xuống đất, miệng phun ra một búng máu, hai tay nhanh nắm chặt, cực lực nhẫn nại khiến bản thân không bị ngất xỉu.
"Hắn đúng là con của lão phu ta! Nhưng là, hắn cũng là con cháu Hạ gia, sống cùng nhau nhiều năm như vậy, lại không nhận ra được có phải con mình hay không, còn suýt nữa vì vậy phạm phải lỗi lớn! Nếu không hảo hảo giáo huấn, sợ là Hạ gia bị giết thế nào cũng không biết!" Hạ lão thái gia thanh âm ngầm có ý ẩn nhẫn, ông cũng thấy khó chịu, đó là con mình, nhưng là vì gia tộc, vì tương lai của con, ông không thể mềm lòng!
Sắc mặt đại lão gia cũng khó coi, vài lần muốn khuyên bảo, nhưng nhìn thấy bộ dáng Hạ lão thái gia, liền nhịn xuống, nhị lão gia cũng nên hảo hảo giáo huấn một chút, nếu là không chịu phạt, chỉ sợ về sau cũng sẽ phạm tội lớn hơn nữa.
Nhị lão gia ho ra máu, quỳ rạp trên mặt đất, ánh mắt tro tàn chậm rãi nhìn chăm chú, cố sức ngẩng đầu nhìn Hạ lão thái gia một cái, sau liền lâm vào hôn mê.
"Đủ, đủ, con nó biết sai lầm rồi, ngươi còn muốn đánh chết hắn mới chịu sao!" Thấy Hạ lão thái gia không có ý muốn dừng tay, Hạ lão phu nhân đẩy đại phu nhân ra, nhào đến trước mặt Hạ lão thái gia, "Ngươi muốn đánh chết hắn sao?" Hạ lão phu nhân nghẹn ngào chất vấn.
Tay Hạ lão thái gia run lên, rễ cây ddang cung trong không trung đột nhiên rơi xuống đất, trong nháy mắt biến mất vào trong cơ thể Hạ lão thái gia.
"Người đâu, người đâu!" Hạ lão phu nhân không dám chần chờ, nhanh chóng sai người thỉnh dược sư.
Cửa phòng mở ra, mấy nữ nhân đang đối chọi gay gắt liền ngậm miệng, ngửi thấy mùi máu trong không khí, lại nhìn thấy nhị lão gia được người nâng ra ngoài trong tình trạng hấp hối, tất cả mọi người đều biến sắc.
"Nương! Nương!" Nhị phu nhân tiến lên bắt được ống quần Hạ lão phu nhân, "Con dâu biết sai rồi, con dâu biết sai rồi, nhưng mà, Quân nhi là huyết mạch Hạ gia, con dâu không có làm ra sự tình có lỗi với Hạ gia, con dâu chưa bao giờ làm mà!" Nhị phu nhân cầu xin, khóc kể.
Hạ lão phu nhân lạnh mặt, tránh khỏi hai bàn tay của nhị phu nhân, cúi đầu hung hăng trừng mắt nàng ta, "Ngươi vì sao phải làm như vậy, Hạ gia chúng ta đã làm chuyện gì có lỗi với ngươi? Nàng là con cháu Hạ gia?" Hạ lão phu nhân nở nụ cười châm chọc, "Ngươi làm như tất cả mọi người là ngốc tử đấy à!"
"Nương! Con dâu ——" nhị phu nhân còn muốn nói gì nữa, lại phát hiện bên cạnh có người túm nàng.
"Nương!" Đúng là Hạ Thược Quân im lặng nãy giờ, nàng ta ngẩng đầu lên, trên mặt không có chút huyết sắc lộ ra một tia âm ngoan, "Nương, là Hạ gia bọn hắn có lỗi với chúng ta, dựa vào cái gì người phải tạm nhân nhượng vì lợi ích chung như vậy? Ta là người Hạ gia thì sao, không hải thì như thế nào? Vì một cái huyết mạch vô liêm sỉ, vậy mà lại ra nông nỗi này, ha ha ha —— "
Hạ Thược Quân cười ha hả, nhìn Hạ Thược Mẫn phía sau, đình chỉ cười, "Ngươi đã sớm biết thân thế ta đúng không tổ mẫu? Không phải, nên là gọi ngươi lão già kia mới đúng, dựa vào khôn khéo của ngươi, ngươi thật sự không hề biết nương ta chưa từng làm chuyện có lỗi với Hạ gia hay sao?" Hạ Thược Mẫn châm chọc nhìn Hạ lão phu nhân.
"Quân nhi!" Nhị phu nhân đau lòng nhìn nữ nhi của mình, không biết đáp lại như thế nào, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ nức nở nỉ non.
"Ngươi ta thật hiếm lạ cái nhà này sao!" Hạ Thược Quân bỗng chốc đứng dậy, dùng sức kéo nhị phu nhân đứng lên, "Nương, ngươi đừng khóc, nữ nhi cùng ngươi ở Hạ gia đã chịu khổ, nhất định sẽ khiến Hạ gia phải trả giá gấp đôi! Nương, ngươi yên tâm, một ngày kia, nữ nhi nhất định sẽ làm cho người Hạ gia dập đầu với ngươi!" Hạ Thược Quân đỡ nhị phu nhân, phẫn hận nói.
Hạ lão phu nhân lạnh mặt, đáy mắt hiện lên một tia sát ý.
Nhị phu nhân vội vàng chắn trước mặt Hạ Thược Quân, "Đi, chúng ta đi! Nơi này nếu không chứa chấp chúng ta, chúng ta rời đi thôi!" Nhị phu nhân nhanh chóng kéo Hạ Thược Quân rời đi.
Hạ Thược Mẫn nhìn ánh mắt âm ngoan độc lạt trước khi đi của Hạ Thược Quân, tâm hơi hơi động, trầm mặc như trước không nói, chỉ là đáy mắt không còn màu sắc sạch sẽ như dĩ vãng.
——
Dạ Khê tìm một khách điếm vào trọ, tạm thời còn không có ý phải rời khỏi Thương Nguyệt thành, đã mấy ngày tin tức về Hạ gia trở nên thịnh hành trong thành, đi đến nơi nào, chủ đề nghị luận của mọi người đều là Hạ gia.
Dạ Khê nhàm chán nhìn Đinh Đang chơi đùa, "Chỉ có ngươi đùa bất diệc nhạc hồ!" Dạ Khê một ngón tay đè đuôi Đinh Đang, nhàn nhạt nói. (ôi cuối cùng bạn mèo cũng có đuôi =. , =)
Đinh Đang quay đầu nhìn cái đuôi của mình bị chế trụ, lại ngẩng đầu nhìn Dạ Khê, "Bằng không thì thế nào, tỷ tỷ?" Đinh Đang động động đuôi, nhưng Dạ Khê không có ý muốn thả, lỗ tai vẫy vẫy, trừng mắt với Dạ Khê.
"Uh, Đinh Đang, ngươi nếu như lớn lên, sẽ biến thành dạng gì nhỉ?" Dạ Khê đoán, "Nam, nữ, hay là?" Gay? Dạ Khê trong lòng nghĩ, trong đầu trồi lên một bức nam-nam làm người ta chảy máu mũi. (mầm hủ đây rồi =. , =)
Đinh Đang cảm nhận được trên người Dạ Khê phát ra hơi thở ác ma, thân thể rùng mình một cái, "Tốt xấu ngươi là người làm tỷ tỷ, ngươi đừng ám toán người khác như vậy chứ! Đừng cho là ta không biết trong lòng ngươi nghĩ cái gì nhá!" Đinh đang thì thào tự nói, nó tất nhiên không có đảm lượng lớn tiếng nói ra.
Dạ Khê miết lông trên đuôi Đinh Đang, rũ mắt, "Nếu Tiểu Xích ở đây, nhất định có thể tìm được chỗ chơi rồi!" Dạ Khê thần sắc tối sầm lại, cúi đầu nhìn tay mình.
Đinh Đang rút đuôi về, thấy Dạ Khê mê man trong cảm xúc, tròng mắt vừa chuyển, hí mắt cười rộ lên, "Ngươi hiện tại xuống lầu, nhất định sẽ gặp phải chuyện thú vị!" Đinh Đang ám chỉ nói, "Với lại tuyệt đối sẽ không thấy nhàm chán nữa!"
Dạ Khê nhíu mày, nhấc Đinh Đang lên đi ra ngoài. Mà rốt cuộc thời điểm vừa mới xuống lầu, vừa vặn nghe được một thanh âm quen thuộc.
Cùng lúc đó, hai người kia cũng đã xoay người, vừa vặn gặp được Dạ Khê đang muốn xuống lầu, quả nhiên là ứng một câu nói, kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt!
← Ch. 78 | Ch. 80 → |