Ném đi mặt mũi lớn
← Ch.046 | Ch.048 → |
Quân Phi Vũ tò mò từ phía sau Hoa Trầm Hương lộ đầu ra, muốn nhìn 1 chút kẻ nào có thể ko kinh động bất luận ai mà né qua tầng tầng trạm kiểm soát tiến vào đến Di Tâm các, đến tột cùng là thần thánh phương nào?
Đó là 1 đôi ánh mắt thế nào a? Nhìn vào, giống như là 1 ngụm phiếm 3 quang giếng cổ, giếng cổ ở chỗ sâu tro, vừa giống như cất giấu 1 vòng xoáy bí ẩn thật lớn có năng lực thần kỳ, chính là đang ko ngừng hấp dẫn nàng 1 tấc lại 1 tấc hãm sâu đi vào.
Ở nơi đó, Quân Phi Vũ giống như là thấy được 1 người cả đời đã trải qua niên kỉ luân, nàng nhìn thấy tung bay sức sống, cũng nhìn thấy được thương hải tang điền làm cho đau lòng người; thấy được nhiệt tình như lửa, lại cũng nhìn thấy nhân tâm lạnh lùng; thấy được quả cảm quyết đoán, lại cũng nhìn thấy nhu tình như nước.
Ngay cả lão bà bà vẻ mặt hắc hoàng, tóc rối tung, quần áo tả tơi, 2 tay ô nước sơn bôi đen, nhưng rơi vào tro mắt Quân Phi Vũ, lại như là thấy được 1 hoá thạch bàn, cảm giác được tâm linh chấn động!
Nàng đột nhiên ko sợ, tro lòng dâng lên 1 cỗ thân thiết ko hiểu, theo Hoa Trầm Hương phía sau đi ra, chậm rãi đến gần nàng, nhợt nhạt cười hỏi- Bà bà, ngươi đói bụng sao? Nếu ko, theo chúng ta cùng nhau ăn đi?
Thấy nàng đối 1 người lạ ko đề phòng như vậy, Hoa Trầm Hương bất mãn hô 1 tiếng- Tiểu Vũ...
Quân Phi Vũ quay đầu lại cười- Trầm Hương, ko có quan hệ. Ta cảm giác bà bà này rất thân thiết!
Nói xong, nàng đã dắt cặp tay thoạt nhìn gầy khô của lão bà bà kia. Nắm ở tro tay cảm giác rất nhu mịn, cùng vẻ ngoài hắc gầy ko hợp chút nào, Quân Phi Vũ tro lòng kinh ngạc, mặt cười thượng lại vẫn như cũ cười nhạt như gió, ko dấu vết.
Lão thái bà cũng ko cự tuyệt nàng, làm cho nàng ngồi, nàng an vị, làm cho nàng ăn, nàng cũng ko chút khách khí ăn. Kia tướng ăn, giống như gió cuốn mây tan, rất nhanh liền đem thức ăn trên bàn toàn bộ quét cái ko còn một mảnh, thấy Hoa Trầm Hương thẳng nhíu.
Quân Phi Vũ lại vẻ mặt thương tiếc, bưng lên 1 chén nước đưa đến trước mặt nàng- Bà bà, ngươi ăn từ từ, đừng nghẹn. Đến, uống chén nước đi.
Ngước mắt nhìn thấy Hoa Trầm Hương khuôn mặt tuấn tú mờ mịt 1 tầng giận tái đi, lúc này mới nghĩ đến thế nhưng vì 1 lão bà bà lại vắng vẻ hắn, vội vàng ngồi bên cạnh hắn, nhẹ nhàng cầm tay hắn, cười dỗ- Làm sao vậy? Vì cái này sinh khí? Đến, cười 1 cái đi! Trầm Hương cười rộ lên đẹp mắt nhất!
Hoa Trầm Hương tâm tình vốn có đã được rồi, nhưng vừa nhìn thấy cái lão thái bà đối diện kia chính 2 tròng mắt âm trầm nhìn hắn, chống lại tầm mắt của hắn, lại vươn tay chỉ thẳng khu tro hàm răng thái, hắn dạ dày lại là vẫn cuồn cuộn.
Quân Phi Vũ nhìn sắc mặt hắn lại thanh, nhìn về phía lão thái bà ánh mắt cũng hàn khí lộ, lập tức quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy lão thái bà thả tay xuống, như là chán ghét thứ gì đó tựa như "Phi phi phi" hướng dưới đất ói ra vài hớp.
Quân Phi Vũ lại bị động tác của nàng cùng thần tình chọc cho "Khanh khách" cười ko ngừng- Bà bà, ngài có thể có người nhà?
_ Có! Bất quá thất tán!- Lão bà bà vẻ mặt mờ mịt nhìn nàng.
Thất tán?
Quân Phi Vũ nhìn lão bà bà trên mặt biểu hiện ra ngoài mờ mịt, đột nhiên tro lòng đau xót, giống như là bị nàng chạm tới mạt nỗi khổ riêng mà chính mình gắt gao dằn xuống đáy lòng ở chỗ sâu tro kia.
Người nhà, thất tán, đây cũng là nàng Nam Cung Tình cả đời đau.
Có lẽ, nàng đắc dụng cái thân phận Quân Phi Vũ ở chỗ này sống cả đời, sẽ ko còn được gặp lại ba mẹ nàng.
_ Bà bà, kia ngươi theo ta về nhà, có được ko?- Nàng thốt ra.
_ Tiểu Vũ, ngươi hạ lệnh Kinh công tử thu lưu vị bà bà này thì tốt rồi, mang về nhà ngươi sẽ ko sợ phiền phức?- Hoa Trầm Hương vẻ mặt ko tán thành, nếu đưa cái lão thái bà ko rõ lai lịch này mang về, nàng sẽ ko sợ tự rước lấy họa sao? Nữ nhân này, nàng liền ko lo lắng an nguy của mình sao?
Lão thái bà con ngươi tro lúc đó chỉ mở có 1 nửa, bắn ra ánh sáng lạnh, thế nhưng làm cho Hoa Trầm Hương cảm giác có 1 luồng hàn khí theo tro lòng chậm rãi mọc lên.
Hắn ko tin, 1 lão thái bà, ngay cả võ công của nàng lợi hại, thế nhưng lại có thể làm cho hắn Hoa Trầm Hương có cảm giác sợ, thiên hạ còn có mấy? Nhưng đợi hắn quải niệm muốn nhìn lại lần nữa, kia lão thái bà lại khôi phục vẻ mặt vô tội bộ dáng bất cần đời.
Hơn nữa, lão thái bà này tro mắt tựa hồ chỉ có nàng — Quân Phi Vũ!
Hoa Trầm Hương nhắc nhở, Quân Phi Vũ ko phải là ko có nghĩ tới.
Thế nhưng, nàng chính là ko hiểu sao lại tin tưởng lão bà bà này, luôn luôn có 1 loại thân nhân bàn cảm giác, muốn đem nàng mang theo chiếu cố trên người, dường như chỉ có làm như vậy, nàng mới có thể tựa như an lòng.
_ Trầm Hương, ta biết ngươi là lo lắng ta. Bất quá, tro lòng ta có chừng mực, ngươi cứ yên tâm đi! Ta tin bà bà sẽ ko làm thương tổn ta- Quân Phi Vũ nói xong, lại hướng lão bà bà lộ ra 1 tươi cười ngọt ngào- Đúng ko? Bà bà!
Lão thái bà vẻ mặt chính thần hướng nàng gật gật đầu.
Quân Phi Vũ đắc ý hướng Hoa Trầm Hương cười cười, Hoa Trầm Hương cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười nhìn nàng, tro mắt lại lóe vẻ sủng nịch liền hắn cũng ko tự biết.
_ Bà bà, ta nên xưng hô như thế nào?- Quân Phi Vũ cười hỏi, thuận tay lấy ra khăn tay lau đi hạt cơm trên khóe miệng lão bà bà.
_ Lão tổ tông!
Quân Phi Vũ tay dừng ở ko trung dừng 1 chút, con ngươi như nước nhẹ trát, nhìn vào tro mắt lão nhân gia, lại phát hiện cặp mắt kia tinh lượng lão tro ko có 1 tia vui đùa.
Nàng cười cười- Lão tổ tông? Hảo, sau này Vũ nhi liền kêu ngươi lão tổ tông!
_ Tiểu Vũ...- Hoa Trầm Hương cảm giác tro lòng như là ngăn 1 hơi, này Quân Phi Vũ thế nào cứ như vậy ngốc đây? Sao nàng liền tùy ý lão thái bà này bóp viên chà xát biển a?
Quân Phi Vũ thanh thấu ánh mắt làn thu ba dịu dàng, nhìn hắn khẽ cười nói- Trầm Hương, ngươi ăn xong chưa? (Làn thu ba: miêu tả ánh mắt người đẹp. Như Nguyễn Du từng viết: "Làn thu thủy, nét xuấn sơn" tả Kiều ấy)
_ Món ăn ở đây quả thật ko tệ, ăn được rất ăn no!- Hắn cắn răng trả lời.
Ko nghĩ tới, ngồi ở 1 bên lão bà bà dường như chính là nhìn hắn ko thuận mắt, lại xem thường hướng hắn phun ra 2 chữ- Dối trá!
Dù là Hoa Trầm Hương hàm dưỡng cho dù tốt, sắc mặt lúc đó cũng nhanh chìm xuống, 1 đôi con ngươi đen lạnh như đao, bắn phá khắp nơi hắn chọn biện pháp giương cằm đối diện lão thái bà, trầm giọng hừ lạnh- Lão tiền bối, bản hoàng tử mời ngươi thân thủ bất phàm, cho ngươi để lại mặt mũi, ngươi cũng đừng được 1 tấc lại muốn tiến 1 thước!
Lão thái bà nguyên bản đoan tọa trứ thân thể đột nhiên "Sưu" 1 tiếng hướng về phía trước 1 lủi, lập tức nhẹ nhàng bay xuống ở trên bàn trước mặt Hoa Trầm Hương, thế nhưng vươn ngón tay tối như mực kia, gợi lên cằm Hoa Trầm Hương, cười hì hì nói- Tiểu tử thối, lão thân chính là được 1 tấc lại muốn tiến 1 thước, thì ngươi muốn làm gì?
Hoa Trầm Hương giận dữ, thân hình nhoáng lên, như cá chạch trơn trượt khống chế bàn tay lão thái thái, song chưởng hướng phía lão tổ tông thẳng đánh.
Hắn luôn luôn tự xưng là hàm dưỡng vô cùng tốt, cơ hồ dưỡng tới "Thái sơn băng với tiền mà ko hội với sắc" bình tĩnh thong dong, ai ngờ đến, lão thái bà này chỉ là dăm 3 câu, liền kích thích được hắn xuất thủ.
Quân Phi Vũ mặc dù lo lắng bọn họ, nhưng xác thực cũng muốn nhìn 1 hồi trò hay, cũng ko ngăn cản bọn họ đánh nhau, cũng ko ngăn cản lão tổ tông giáo huấn Hoa Trầm Hương, đứng ở 1 góc tập trung tinh thần nhìn lại.
Hoa Trầm Hương chưởng phong cương mãnh hữu lực, mỗi 1 chưởng đánh ra đều mang theo vù vù tiếng gió, chưởng phong thổi qua làn gió, chén bát bàn đĩa "Rầm lạp" toàn bộ rụng ở dưới đất, nát đầy đất.
Trái lại lão tổ tông, kia trương nếp nhăn rậm rạp trên khuôn mặt già nua, vẫn là lộ vẻ nhàn nhạt trêu tức, thân hình như hồ điệp màu đen, qua lại ko ngớt ở chưởng phong Hoa Trầm Hương, mặc cho chưởng phong của hắn lại thế nào sắc bén, chính là ko tới được 1 vạt áo của nàng.
Quân Phi Vũ 2 mắt thấy chiếu sáng, ko biết lão tổ tông có muốn thu đồ đệ? Thật lợi hại!
_ Tiểu tử thối, ngươi đem bản lĩnh thật sự mau xuất đến a, chẳng lẽ...ngươi chỉ có 1 điểm bản lĩnh như vậy thôi sao?- Lão tổ tông 1 bên đánh, 1 bên đùa giỡn trêu chọc Hoa Trầm Hương.
Quân Phi Vũ nhìn về phía Hoa Trầm Hương, hắn làm như càng đánh càng có lực, trên trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi, trắng nõn khuôn mặt tuấn tú, dần dần trướng được đỏ bừng.
Nàng là ko biết, Hoa Trầm Hương hiện tại là đánh cho hết nghẹn khuất tro bụng.
Hắn ở Thương Ngô quốc, ko dám nói đệ nhất, nhưng dù gì cũng là nằm tro danh sách 10 cao thủ võ lâm, nhưng hôm nay, ngay cả lão thái bà này vạt áo đều dính ko được.
Hắn giảo tẫn ra sức suy nghĩ muốn lục soát ra tro chốn giang hồ có nhân vật nào thân thủ lại lợi hại bậc nhất như vậy ko, nhưng chỉ có lục soát ko ra 1 người nào phù hợp hình tượng này, hận được khiến hắn cương răng thẳng cắn.
Mặt mũi của hắn, hôm nay ở trước mặt Quân Phi Vũ, tất cả đều mất hết!
← Ch. 046 | Ch. 048 → |