← Ch.083 | Ch.085 → |
"Tấn, chúng ta không nên ở nơi này, ta đỡ chàng về nhé." Nàng biết Hoàng Phủ Tấn đang cố nén, vội bước lên đỡ hắn, đi về hướng Vân Tiêu cung.
"Được." Che vết thương, Hoàng Phủ Tấn thuận theo gật đầu, trên thực tế, ngực của hắn quả thật vô cùng đau đớn, lúc chạy ra đã rõ ràng phải làm động tới vết thương, hơn nữa động tác kịch liệt lúc kéo Tiểu Thiên mới vừa rồi đã làm cho hắn cảm giác được vết thương có chút rách ra.
Bên trong Vân Tiêu cung, Phúc Quý đã bưng thuốc đứng chờ ở nơi đó, Hoàng Phủ Tấn vừa tỉnh, hắn cũng đã để cho người làm chuẩn bị thuốc, thấy Tiểu Thiên đỡ Hoàng Phủ Tấn trở lại, hắn lập tức nghênh đón, đã bớt hẳn vẻ nghiêm trọng nặng nề lúc trước, lúc này hắn đã có thêm mấy phần hưng phấn dị thường, Hoàng chủ tử nhà hắn cuối cùng là đã tỉnh lại, giữa hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương rốt cục có thể không còn chịu đựng đau khổ nữa rồi.
"Hoàng thượng, thuốc đã chuẩn bị xong, ngài hãy uống đi."
"Ừ, để đó đi, ngươi đi xuống trước, trẫm muốn cùng hoàng hậu nói chuyện một lát." Hoàng Phủ Tấn nhìn Phúc Quý khoát tay áo, mở miệng nói.
"Dạ, nô tài cáo lui!" Hoàng Phủ Tấn nói như vậy, Phúc Quý dĩ nhiên là rất thức thời lui xuống, hắn nên tạo thêm khoảng không gian chung đụng cho hoàng thượng cùng nương nương nhiều hơn, nói không chừng không bao lâu sau, tiểu hoàng tử hoặc là Tiểu công chúa sẽ ra đời.
Nghĩ tới đây, Phúc Quý mặt mày hớn hở, kể từ khi hoàng thượng bị thương hôn mê đến bây giờ, tâm tình của hắn chưa từng có thoải mái đến như vậy.
"Mau đưa thuốc uống đi." Tiểu Thiên bước đến, bưng chén thuốc Phúc Quý đặt ở trên bàn, đưa tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn, lại bị Hoàng Phủ Tấn nhận lấy, sau đó cười nhẹ đặt lại trên bàn.
"Uống nhanh đi!" Thấy Hoàng Phủ Tấn đem thuốc lại đặt lên bàn lần nữa, Tiểu Thiên nóng nảy, lại muốn bưng thuốc lên một lần nữa, lại bị Hoàng Phủ Tấn ngăn lại.
"Thiên Thiên, đừng vội." Hoàng Phủ Tấn đưa tay vòng qua vòng eo nhỏ nhắn của Tiểu Thiên, cúi người nhìn nàng, nhẹ nhàng chớp mắt một cái
"Chuyện uống thuốc tại sao có thể không vội chứ, uống nhanh đi." Không để ý tới nụ cười trong mắt Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên bưng thuốc lên, lại một lần nữa đưa tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn.
Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên, trên tay không có bất kỳ động tác gì, một lúc lâu sau, hắn mới gật đầu một cái, "Được rồi, vậy nàng đút cho ta."
*****
Tiểu Thiên giương mắt, nhìn vẻ cương quyết kiểu trẻ con trong mắt Hoàng Phủ Tấn, nàng nhẹ giọng bật cười, hướng về phía Hoàng Phủ Tấn gật đầu một cái, nàng mở miệng nói: "Sao lại càng lúc càng giống một đứa bé thế này?"
Vừa nói chuyện, bên này cầm khay trong thìa lên, múc vào một ít thuốc đưa tới khóe miệng Hoàng Phủ Tấn, lại thấy hắn vẫn không có động tác, ngay cả há mồm cũng không có, chỉ cứ mãi nhìn Tiểu Thiên, khóe môi nhếch lên nụ cười yếu ớt nhàn nhạt, giảo hoạt, giống như là mang theo một tia tính toán.
"Sao vậy?" Tiểu Thiên bị nụ cười nhẹ nơi khóe miệng của Hoàng Phủ Tấn làm cho có chút mất tự nhiên.
"Thiên Thiên!" Đôi tay Hoàng Phủ Tấn vòng ở bên hông Tiểu Thiên càng thêm lực đạo chặt một chút, ngay sau đó khẽ cười một tiếng, lắc đầu một cái, mở miệng nói: "Không phải là dùng thìa, là dùng nơi này." Vừa nói, hắn tự tay chỉ chỉ vào miệng Tiểu Thiên.
Lời của hắn làm ặt Tiểu Thiên trong nháy mắt đỏ bừng, mặc dù đối với bọn họ mà nói, hôn chẳng qua chỉ là chuyện bình thường nhất giữa vợ chồng, nhất là tại loại tình huống tự nhiên nhất này lại không kìm hãm được, sẽ không có cảm giác ngượng ngùng chút nào, nhưng bây giờ Hoàng Phủ Tấn lại xấu xa muốn dùng phương thức biến tướng này để cho nàng mớm thuốc lại làm cho nàng vừa lúng túng vừa xấu hổ, cúi đầu, nàng tức giận nhìn Hoàng Phủ Tấn mở miệng nói: "Ngươi đừng không đứng đắn như vậy có được hay không?"
"Không được!" Hoàng Phủ Tấn không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, đưa tay nâng cằm Tiểu Thiên lên nhìn thẳng vào mình, giọng của Hoàng Phủ Tấn lại mang theo chút mùi vị vô lại, "Nếu nàng không đút cho ta, thuốc này ta sẽ không uống."
"Ta không phải đang đút chàng sao?" Tiểu Thiên cố làm ra vẻ ngờ nghệch mở miệng nói.
"Ta nói dùng......" Hoàng Phủ Tấn xấu xa cười một tiếng, cúi người, để sát vào bên tai của nàng, ôn nhu nói: "Ta nói dùng miệng của nàng."
Hơi thở êm ái chảy qua bên tai nàng làm cho bên tai Tiểu Thiên cảm thấy ngưa ngứa tê dại, dẫn đến mặt nàng hồng đến bên tai.
Nàng biết hôn quân này là đang cố ý "câu dẫn" nàng, nhưng...... Theo sự biết hiểu của nàng đối với Hoàng Phủ Tấn, nếu như nàng không dùng phương thức hắn muốn đút cho hắn, hắn thật sự sẽ không uống thuốc.
Ai
Gã hôn quân mặt này lạnh sau khi tỉnh lại, sao lại trở nên vô lại như vậy chứ?
Trầm tư một lúc lâu sau, nàng thỏa hiệp nhìn Hoàng Phủ Tấn gật đầu một cái, "Được rồi, ta đút chàng."
*****
"Ừ, cám ơn nương tử!" Hoàng Phủ Tấn lúc này cao hứng giống như một đứa bé được nhận lấy thứ lễ vật quý giá nhất, cúi người, nhẹ nhàng hôn lên mặt Tiểu Thiên, nàng lại cúi đầu e thẹn một lần nữa
Mà câu "Nương tử" này của hắn lại làm cho khóe miệng Tiểu Thiên không tự chủ được cứ cong lên mãi.
Không phải là hoàng hậu, là nương tử. Là cách gọi bình thường nhất giữa phu thê dân chúng bình thường. Đúng, bọn họ là vợ chồng, không phải là Đế hậu, chỉ là một đôi vợ chồng mà thôi.
Nghĩ tới đây, nụ cười trong mắt Tiểu Thiên càng sâu hơn.
Bưng thuốc trên bàn lên, nàng đưa vào miệng mình, nho nhỏ uống một hớp liếc mắt nhìn, chung quanh, nhón chân lên, để sát vào khóe miệng Hoàng Phủ Tấn, đem thuốc đưa vào trong miệng của hắn.
Trong mắt của nàng thủy chung mang theo nụ cười.
Trong lúc nàng đang tính toán đem miệng thu hồi lại, Hoàng Phủ Tấn lại một thuận thế đem nàng kéo lại trong ngực, đầu lưỡi đưa vào trong miệng của nàng, mang theo trêu đùa nho nhỏ, nhẹ nhàng, mềm mại, làm cho Tiểu Thiên có một loại cảm giác ý loạn tình mê.
Tay không tự chủ được ôm lấy bả vai của Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên chủ động đáp trả lại nụ hôn của Hoàng Phủ Tấn.
Hôn một lúc lâu, cho đến lúc cũng thở không nổi nữa, Hoàng Phủ Tấn mới mang theo vẻ quyến luyến thả Tiểu Thiên ra, hai người cũng thở hào hển.
"Thiên Thiên." Đôi mắt Hoàng Phủ Tấn mê ly, nâng cằm Tiểu Thiên lên, cười nói: "Thiên Thiên, lúc ta hôn mê, nghe được có người nói muốn cùng ta sinh đứa nhỏ, không biết lúc nào thì mới có thể đây?"
Những lời này của Hoàng Phủ Tấn làm cho Tiểu Thiên đỏ bừng mặt, nàng cúi đầu, mất tự nhiên mở miệng nói: "Người nào...... Người nào tốt như vậy, lại muốn sinh đứa trẻ cho hôn quân chàng vậy?"
Tiểu Thiên đã hồng đến bên tai, ngượng ngùng làm cho nụ cười trong mắt Hoàng Phủ Tấn càng thêm sâu một tầng, "Nàng nói xem là ai mà tốt như thế nhỉ?" Hoàng Phủ Tấn nâng cằm Tiểu Thiên lên lần nữa, ôn nhu nói: "Thiên Thiên, vì những lời này, ta đã dùng hết sức để tỉnh lại." Lời vừa rơi xuống, hắn đã hướng về phía đôi môi của Tiểu Thiên, lại hôn xuống một lần nữa.
Trong lúc hai người đang hôn đến quên mình, một thanh âm non nớt vang lên bên tai bọn hắn, "Hoàng huynh, huynh đã tỉnh rồi." Thanh âm này mang theo chút hưng phấn.
*****
Thanh âm này non nớt là cho hai người đang hôn quên mình vội vã đẩy nhau ra.
Hoàng Phủ Tấn nghiêng đầu, thấy tiểu Dương Hi đang đứng ngẩng đầu bên cạnh, nhìn hắn, trong mắt mang theo vui sướng khó có thể ức chế thì sắc mặt Hoàng Phủ Tấn trong nháy mắt chìm xuống.
Hắn mới vừa gọi mình là gì?
Hoàng huynh?
Thực sự là danh xưng quá buồn cười! Hoàng Phủ Tấn châm chọc cười cười, nhưng hắn lại phát hiện, khi mình nghe được tiểu Dương Hi gọi mình như vậy, trong lòng của hắn thậm chí có một cơn vui sướng cùng cảm động khó có thể ức chế phát ra từ đáy lòng.
"Ngươi đến đây làm gì?" Vẻ mặt đam mê mới vừa rồi của Hoàng Phủ Tấn trong nháy mắt không thấy, thay vào đó là sắc mặt lạnh như băng thường ngày làm người ta không dám đến gần.
Cho dù, đứng đối diện, là đệ đệ ruột duy nhất của hắn, nhưng hắn chán ghét nó, ghen tỵ với nó, lại...... Hâm mộ nó.
"Đệ đến thăm huynh mà." Tiểu Dương Hi trả lời rất trực tiếp, cũng rất chân thành, lại làm cho Hoàng Phủ Tấn cảm thấy chướng mắt dị thường.
"Vậy bây giờ thăm xong rồi, có phải có thể đi hay không?" Nhìn thiện ý trong mắt tiểu Dương Hi, Hoàng Phủ Tấn mặc dù rất muốn hung dữ với nó, nhưng làm thế nào cũng không mở miệng được, cuối cùng hắn nói ra những lời này, mặc dù lãnh đạm giống như đối mặt với một người xa lạ, nhưng đã sớm không còn vẻ... Chán ghét giống như lúc trước nữa.
Vẻ lãnh đạm trên mặt của Hoàng Phủ Tấn, tiểu Dương Hi không để ý đến, mà tiếp tục nháy đôi mắt to đen kia, tiếp tục nói: "Vậy vết thương của huynh đã đỡ hơn chưa?"
Dáng vẻ vẫn luôn luôn thành khẩn này của nó, làm Hoàng Phủ Tấn rất muốn sưng mặt lên mắng đuổi nó, nhưng lời nói đến khóe miệng, nhưng lại cứng rắn chuyển sang hướng khác, "Khá hơn chút rồi, ngươi đi nhanh đi!" Khẩu khí mặc dù cứng rắn, nhưng rất rõ ràng, thái độ của hắn đối với tiểu Dương Hi đã thay đổi không ít.
Choáng, tiểu Dương Hi đã tới vào lần đó, những lời của nó nói, hắn cũng nghe được rất rõ ràng, nó nói chỉ cần hắn tỉnh lại, nó nguyện ý đem đầu người cho hắn, nó còn nói hắn là một ca ca rất tốt, rất tốt.
*****
"Kia...... Ta có thể ở chỗ này lâu một lát nữa được không?" Tiểu Dương Hi trong lời nói mang theo vài phần khẩn cầu.
"Không thể!" Hoàng Phủ Tấn vừa muốn lại vừa không muốn liền cự tuyệt, hắn phát hiện mình không kháng cự được người đệ đệ, hắn nên ghét hài tử này, nhưng hắn phát hiện mình đối với hài tử ngoan như vậy không thể hạ tâm, hắn tại sao có thể đối với hài tử mà nữ nhân kia cùng nam nhân khác sinh ra mà mềm lòng?
Không hổ là thân huynh đệ!
Coi như hắn là thân đệ đệ thì sao? Đó là nữ nhân kia làm nhục hắn, hắn quyết không thể đối với bọn họ có một tia đồng tình cùng thương hại.
Tựa như hắn, hắn cho tới bây giờ cũng chưa muốn bất luận kì kẻ nào thương hại, một chút cũng không sợ, khi đó hắn cũng chỉ có mười tuổi mà thôi.
Bị Hoàng Phủ Tấn một tiếng cự tuyệt như vậy, tiểu Dương Hi trong mắt có chút mất mác, bất quá hắn cũng không dám kiên trì đòi hỏi nữa.
Cuối cùng, hắn cắn cắn môi dưới, hướng Hoàng Phủ Tấn gật đầu một cái, thanh âm non nớt lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, "Được rồi, vậy hoàng huynh ngươi hảo hảo dưỡng thương đi, ta chỉ muốn tới thăm ngươi một chút xem thương thế tốt lên chút ít nào chưa, đến ngày mai, ta cùng mẫu hậu trở về Hạo Nguyệt rồi, hoàng huynh, ngươi hảo hảo bảo trọng nha."
Nói xong, hắn mang theo mất mát xoay người sang chỗ khác, chuẩn bị rời đi.
"Vân vân!" Nghe tiểu Dương Hi nói như vậy, Hoàng Phủ Tấn không ngừng gọi hắn lại, rồi lại không biết muốn nói thế nào.
Tiểu Thiên nghiêng đầu, thấy Hoàng Phủ Tấn trong mắt lóe lên một tia mất mát tựa như không bỏ được rồi biến mất, Tiểu Thiên trong lòng tựa hồ hiểu cái gì.
Người này đoán chừng là không bỏ được bọn họ đi.
Tiểu Thiên khóe miệng thoáng qua một tia cười yếu ớt.
Thấy Hoàng Phủ Tấn cau mày không nói gì, Tiểu Dương Hi trong mắt mang theo một tia nghi ngờ, "Hoàng huynh, còn có chuyện gì sao?"
"Trẫm......" Hoàng Phủ Tấn trên mặt thoáng qua vẻ mất tự nhiên, hắn miễn cưỡng mở miệng nói: "Các ngươi ngày mai sẽ đi?"
"Đúng vậy a, mặc dù ta chỉ là tiểu hoàng đế mười một tuổi, đối với dân chúng vẫn cần ta, ta không thể bỏ lại dân chúng, bất kể thế nào ta ngày mai sẽ cùng mẫu hậu trở về!" Tiểu Dương Hi nói những lời này rất nghiêm túc, lọt vào tai Tiểu Thiên, làm nàng một hồi thưởng thức, cùng là hài tử mười tuổi, giống như Hoàng Phủ Tấn năm đó, còn nhỏ tuổi đã gánh vác giang sơn, trách nhiệm nặng nề, cho dù là mười tuổi, vẫn quan tâm đến dân chúng, hắn không hổ là thân huynh đệ của Tấn!
Tiểu Thiên nghĩ tới, thưởng thức nhìn Tiểu Dương Hi một cái, lần nữa lại nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Tấn, chỉ thấy hắn chân mày khóa chặt, lúc này càng thêm khắc rõ một chữ "Sông".
Không khí trầm mặc kéo dài một lúc lâu, mới nghe Hoàng Phủ Tấn mở miệng nói, giọng nói cứng rắn mà lạnh như băng, "Vậy thì trở về hảo hảo làm hoàng đế của ngươi, đừng cố gắng đi cầu người khác, trẫm mười tuổi cũng như vậy!"
← Ch. 083 | Ch. 085 → |