Truyện:Hầu Phủ Dụ Xuân - Chương 24

Hầu Phủ Dụ Xuân
Trọn bộ 87 chương
Chương 24
Mộng tình
0.00
(0 votes)


Chương (1-87)

Ánh trăng chiếu sáng cả phủ Trấn Bắc Hầu, tây viện vẫn yên tĩnh như trước kia, đông viện cũng vẫn đêm đêm vui vẻ 🅓â·m 🅓ụ·🌜 như thường lệ.

Duy chỉ có hoa viên giữa đông viện và tây viện là có chút khác thường.

Tề Thục Lan dù sao cũng không ngủ được nên tới hoa viên này, nhân tiện tìm trâm cài tóc mình làm rơi ban ngày trong hoa viên này. Nàng mượn ánh trăng cẩn thận tìm kiếm dưới mặt đất thì chợt nhìn thấy một bóng đen cao lớn trước mặt. Nàng giật mình, còn chưa kịp nhìn rõ là ai đã định hét lên.

Người đó nhanh chóng giơ tay ra, bịt chặt miệng nhỏ của nàng, một cánh tay rắn chắc khác thì ôm chặt lấy 𝖊_o 𝖙_h𝖔_п của nàng, kéo nàng tới dưới bóng cây bên cạnh.

Người này muốn gian ◗_â_ⓜ nàng sao? Tề Thục Lan bị dọa sợ, chân tay đều mềm nhũn, giãy dụa cũng không được, chỉ cố hết sức mở to miệng, ⓗ·u𝐧·𝐠 𝒽·ă·𝓃·g cắn vào tay đối phương.

Người kia lại bỗng nhiên thấp giọng cười, ghé vào bên tai nàng nhẹ nhàng thở khí: "Lan nhi, sao lại cắn cha chứ? Con thích cắn cha như vậy, chi bằng chúng ta qua bên đó, cha cho con cắn đủ."

Tề Thục Lan lập tức thả lỏng miệng, nhưng trong lòng vẫn có chút sợ hãi, gỡ bàn tay của cha đang che miệng mình ra, hơi giận giữ oán trách: "Cha, sao cha lại dọa Lan nhi, Lan nhi còn nghĩ mình gặp phải kẻ xấu rồi đó."

Nam nhân vẫn ôm eo nàng không buông, cười nói: "Đứa trẻ ngốc, trong phủ Trấn Bắc Hầu này làm sao có thể có kẻ xấu được? Nếu như thật sự có kẻ xấu, cũng chỉ có thể là cha biến thành kẻ xấu trước mặt con thôi."

Nói rồi, khuôn mặt nam nhân hơi dụ hoặc, liếc mắt đưa tình nâng cằm nàng lên, ám muội nói: "Lan nhi, con có sợ cha biến thành người xấu không?"

Tề Thục Lan xấu hổ đấm lên lồng 𝓃●ℊ●ự●𝐜 rắn chắc của nam nhân: "Lan nhi không sợ cha đâu."

Nam nhân đã đưa nàng tới dưới gốc cây liễu bên hồ, trốn trong tầng tầng bóng liễu mờ ảo. Hắn bỗng nhiên sát lại gần nàng, khiến nàng dựa lên thân cây liễu, trêu chọc nàng: "Thật sao? Con thật sự không sợ sao?"

Nam nhân kia nói xong liền kéo 𝑒●0 𝐭●♓𝐨●𝓃 như thân liễu kia của nàng sát vào người mình, dán chặt cự vật cứng rắn to lớn kia vào giữa hai chân nàng, cười cười nói: "Đến cả vật này của cha Lan nhi cũng không sợ sao?"

Tề Thục Lan mặc dù xấu hổ, nhưng vẫn không tỏ ý mềm yếu: "Không sợ! Cái gì của cha Lan nhi cũng không sợ."

Nam nhân cười lớn, cúi xuống nói bên tai nàng: "Vậy để cha kiểm tra con một chút!" Lời còn chưa dứt, hắn đã cởi vạt áo trên của nàng ra rồi, xé vạt áo tới đầu vai, lại chê cái yếm vướng víu, dứt khoát lột ra, hắn vùi mặt vào giữa hai bầu ռ🌀·ự·↪️ đầy đặn ⓜề.ɱ ɱạ.𝖎 của nàng rồi ♓.ô.ⓝ không ngừng ♓_ô_n lên đó.

Tề Thục Lan dưới sự cuộn trào của 🎋♓𝐨·á·𝒾 ↪️·ả·𝐦 bắt đầu 𝓇ê·n 𝖗·ỉ, rất nhanh, nam nhân đã kéo nàng tách khỏi thân cây, ấn nàng lên nền cỏ ɱề-m 〽️ạ-ı, gấp gáp không thể chờ đợi thêm nữa xé hết y phục trên người nàng ra.

Ánh trăng chiếu vào bóng liễu, cơ thể trắng nõn của nàng hiển hiện dưới ánh trăng vô cùng động lòng người. Nam nhân nhìn thấy mà trong lòng ngứa ngáy, rồi cũng nhanh chóng cởi hết y phục vướng víu trên người mình, trước mặt nàng là cơ thể nam nhân trần trụi khỏe mạnh đẹp vô cùng.

Gân xanh của mãnh thú hung dữ dưới chân hắn đã nổi lên dữ dằn, đang ♓𝐮n·ℊ 𝖍·ă·𝖓·🌀 nhìn nàng.

Tề Thục Lan nằm trên cỏ xanh hơi vặn vẹo thắt lưng, mở hai chân ra trước mắt hắn, yêu kiều kêu lên: "Cha, Lan nhi muốn..."

Nam nhân ôn nhu phủ người xuống, ngậm lấy cánh môi của nàng. Mà cũng đúng lúc này, cự vật cứng rắn n.ó𝖓.🌀 b.ỏ.ռ.🌀 kia đang đè lên miệng hoa huy*t của nàng, không chút do dự mà ⓒ●ắ●m 𝖛à●𝖔 trong.

"Aaa...!" Tề Thục Lan khó mà khống chế được mình kêu lên thành tiếng, chỉ là thời khắc này nàng lại mở to hai mắt ra.

Trong màn là một mảng trống rỗng, chỉ có một mình nàng, làm gì có cha chứ.

Hóa ra vừa nãy chỉ là giấc mơ của nàng.

Thanh Thanh nghe thấy tiếng động vội vàng chạy vào hỏi nàng có phải muốn uống nước không. Tề Thục Lan nhẹ nhàng thở dài một tiếng, dặn dò nàng mau chóng về ngủ đi.

Chương (1-87)