← Ch.01 | Ch.03 → |
Phượng Kỳ chưa bao giờ phủ nhận mình là kẻ xấu xa.
Hơn nữa, sau khi gặp Đoạn Cửu Ngân thì toàn bộ con người ác độc trong hắn đều được bộc phát.
Nói đến quan hệ hắn và Đoạn Cửu Ngân, một vì triều đình phục sự, một ở trên biển xưng vương, rõ ràng hai con người không liên quan tới nhau lại bị vận mệnh trêu ngươi mà ở cùng một chỗ với nhau.
Vốn hắn nghĩ là chỉ trêu đùa nàng một chút rồi thả nàng, nhưng mỗi lần tiếp xúc với ánh mắt khiêu khích của nàng - dù nàng mang trên người thân phận tù nhân nhưng vẫn không mất đi tính cách kiêu ngạo tự phụ, khiến hắn nhìn mà không ngừng suy nghĩ muốn phá hủy tính kiêu ngạo của nàng, để xem nàng có thể phách lối đến khi nào.
Vậy nên, khi Đoạn Cửu Ngân trở thành người hầu của hắn, Phượng Kỳ không ngừng trêu đùa bắt nạt nàng.
"Cái bàn này lau chưa sạch, lau lại!"
"Trà này hương vị không thơm, đi pha lại "
"Giường đệm gấp chưa đẹp, đi trải lại............. ."
Lười biếng tựa lưng trên chiếc ghế phủ da hổ mềm mại, trong tay cầm quyển sách, trên bàn đặt ấm trà, Phượng Kỳ hơi hé mắt, hắn không ngừng ra lệnh cho nữ nhân tay chân đang luống cuống kia làm việc.
Mặc dù nàng đang mang trên người bộ quần áo thô sơ loay hoay làm việc, mặt xám mày tro, ánh mắt vẫn quật cường không đổi, thái độ vẫn cao ngạo như cũ.
Thấy nàng bận trước bận sau, dù hắn cố tình bỡn cợt, nàng vẫn không nói tiếng nào im lặng thi hành mọi mệnh lệnh, khiến hắn thất vọng, càng kích thích ý chí chiến đấu trong lòng hắn.
"Bản thiếu gia mệt mỏi, qua đây xoa bóp chân cho ta."
Vì muốn khi dễ nàng mà ngay cả nha hoàn hầu hạ hắn nhiều năm Bảo Nhi cũng được hắn cho nghỉ.
Công việc trên tay còn đang làm dở dang, Đoạn Cửu Ngân vốn định phản kháng, nhưng biết rõ là hắn cố ý muốn giày vò nàng, chọc nàng tức giận, thay vì chống đối, không bằng thuận theo ý của hắn.
Cúi thấp đầu đi đến trước mặt hắn, dù đã giao đấu với hắn nhiều lần nhưng nàng vẫn không thể đoán ra tâm tư người này.
Khi thì ngây thơ điêu ngoa, khi lại khôn khéo quả quyết, rốt cuộc đâu mới là con người thật của hắn?
Phượng Kỳ trên người mặc cẩm bào (quần áo) màu xanh nhạt, ngũ quan tuấn mỹ, lộ ra đối chân thon dài
Đoạn Cửu Ngân khom người đấm chân cho hắn nhưng hắn lại cố ý né tránh, đồng thời sử dụng quyển sách trong tay nâng cằm nàng lên, trên mặt lộ ra nụ cười mập mờ xấu xa:" Bản thiếu gia có thói quen để người khác quỳ đấm."
Mặc dù nô tài hầu hạ chủ tử là chuyện bình thường nhưng nàng thuở nhỏ tính tình kiên cường, lại lớn lên trong quân doanh, nếu muốn nàng quỳ thì chỉ có quỳ xuống lạy vua, lạy cha, lạy mẹ nhưng nàng chưa từng quỳ trước một thủ lĩnh hải tặc.
Nén lại lời nói ác miệng, nàng cắn răng, đấu tranh rất lớn với việc làm này rồi cuối cùng từ từ khuất phục quỳ rạp xuống tấm da hổ trước giường.
Mặc dù quỳ trên thảm dày nhưng loại khuất nhục này đã xé bỏ tất cả tôn nghiêm của nàng.
Trong nháy mắt đó, Phượng Kỳ tựa hồ thấy được ánh mắt nhẫn nhịn lóe lên qua ánh nhìn, mặc dù sở thích lớn nhất của hắn là trêu cợt quan viên, nhưng lần này, hắn không cảm thấy vui vẻ chút nào, trong lòng ngược lại trào dâng một cỗ đau lòng không nỡ.
Đoạn Cửu Ngân nắm quyền, nhẹ nhàng đấm lên chân hắn, lực đạo vừa phải làm cho hắn cảm thấy thật thoải mái.
Khép hờ mi mắt, quyển sách trên tay tạm thời bị ném sang một bên hưởng thụ sự phục vụ của nàng, trong không khí tràn ngập mùi xạ hương, một căn phòng ngủ to như vậy mà cũng có lúc lại yên tĩnh lạ thường.
"Đường đường là con gái của một tướng quân, vì sao lại lựa chọn nhập ngũ? " Không biết qua bao lâu, Phượng Kỳ đột nhiên hỏi.
"Đền đáp quốc gia là trách nhiệm của con dân Uyên quốc." Nàng trả lời không có kiêu ngạo, không có tự ti, mặc dù thân phận lúc này của nàng là nô tỳ của hắn nhưng vẫn luôn một lòng hướng về an nguy của Uyên quốc.
Không nghĩ tới câu trả lời của nàng đổi lấy nụ cười hừ lạnh của hắn.
"Thật là một lí do hoang đường, đền đáp quốc gia? Chỉ bằng một đứa con gái như nàng?"
"Thắng bại là chuyện bình thường trong binh gia, ta mặc dù đã bại trong tay ngươi nhưng cũng không có nghĩa ta không quan tâm đến an nguy của quốc gia, hôm nay Đột Quyết ngông cuồng, chủ động làm loạn khiến dân chúng lầm than, lần này ra biển chính là đi tìm kiếm Lạc vương gia anh dũng năm đó, hi vọng người một lần nữa có thể vì Uyên quốc xuất chiến đánh bại kẻ địch."
Nghe đến đó, Phượng Kỳ mở mắt, tuấn dung lộ ra một sự trong trẻo nhưng lạnh lùng:" Thật là một đám thần ngu xuẩn!"
Đoạn Cửu Ngân ngừng lại nhìn hắn, nghiêm mặt chất vấn:" Mặc dù ngươi chiếm biển làm vua nhưng dẫu gì ngươi cũng là con dân Uyên quốc, hôm nay quốc gia gặp nạn, ngươi há có thể trơ mắt đứng nhìn?"
"Uyên quốc còn hay mất không liên quan gì đến ta?" Hắn giễu cợt trào phúng.
Thấy hắn đáp lại vô tình như thế nàng không khỏi cười lạnh một tiếng:" Cũng khó trách ngươi chiếm biển làm vua, loại người như ngươi đâu biết sự quan trọng của tình thân, càng không cách nào hiểu được sự thống khổ mất nhà khi không còn nước."
Lời này vừa nói ra liền chạm vào nỗi đau của Phượng Kỳ, hắn đột nhiên đứng dậy, bàn tay to lớn không nể tình đập bàn phát ra tiếng vang lớn, ly trà trên bàn rơi xuống vỡ tan tành, Đoạn Cửu Ngân sợ tới mức ngồi sụp xuống đất.
Người phụ trách quản lý Lý Đại Phú ở ngoài cửa nghe thấy tiếng vang thì vội vàng chạy vào, nhìn thấy cảnh trước mắt thì sợ hết hồn.
"Kỳ thiếu......................"
"Cút ra ngoài!" Phượng Kỳ trợn tròn mắt, giọng nói tức giận ngút trời mà trước nay chưa từng có.
Thấy chủ tử mình giận dữ không nhỏ lại nhìn thấy Đoạn Cửu Ngân mới vào làm mấy ngày đang ngơ ngác ngồi dưới đất, ngay lập tức hắn cũng không biết phản ứng ra sao.
"Bảo ngươi cút ra ngoài, có nghe thấy không!"
Âm thanh gào thét này khiến Lý Đại Phú không dám bước thêm bước nữa, đành vén rèm vội vàng chạy ra ngoài.
Trong căn phòng lớn chỉ còn lại hai người đang đối điện nhau.
Đoạn Cửu Ngân không biết mình đã chọc giận hắn khi nào, mấy ngày nay, nàng mặc kệ cái tính bỡn cợt, bất cần của hắn nhưng tình cảnh lúc này, ánh mắt thật giống với lần đầu tiên gặp gỡ.
Điên cuồng phẫn nộ chính là hắn, vậy mà lúc này lại lộ ra một tia yếu đuối bất lực khiến nàng không khỏi kinh ngạc.
Phượng Kỳ cũng không thể ngờ mình lại luống cuống như thế, mới vừa rồi những lời nói kia của nàng chẳng khác gì lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực hắn, làm hắn thập phần phẫn nộ.
Không biết đã qua bao lâu rồi chưa từng có ai dám chọc giận hắn?
Ở trên biển, hắn là Bá Vương, hắn cố tình tạo ra một thế giới chỉ thuộc về mình, phàm trần tục thế, nhân nghĩa tình người đã sớm bị hắn ném xa chín tầng mây, không còn quan hệ gì với hắn.
Nhưng những lời nói sắc bén của Đoạn Cửu Ngân lại đâm trúng chỗ đau của hắn.
Cặp mắt hắn lạnh lùng không giấu được vài phần tức giận:" Còn đứng ở đó làm cái gì? Đem những mảnh vụn kia, từng mảnh từng mảnh nhặt lên hết cho ta, sau đó cút ra ngoài."
Không biết là giận nàng lắm mồm hay giận chính mình dễ dàng bị nàng chọc giận, khẩu khí của hắn trở nên ác độc, hận không thể chia nàng thành tám miếng.
Lúc này, Đoạn Cửu Ngân đang ngồi trên mặt đất mới đột nhiên định thần lại. Nàng cảm thấy đau lòng vì ánh mắt chợt lóe lên rồi vụt tắt kia của hắn, chẳng lẽ vì nàng bị giam nhiều ngày nên hồ đồ rồi sao?
Nghiêm mặt đứng dậy đem cái ly trà bị hắn thuận tay làm vỡ, nhặt từng mảnh để vào lòng bàn tay.
Phượng Kỳ mặt lạnh nhìn mọi thứ trước mắt, cho đến lúc mảnh vụn sắc nhọn cắt vào ngón tay nàng, màu đỏ thẫm của máu chảy ra nhuộm đỏ cả tay nàng đồng thời cũng nhuộm đỏ cả mắt của hắn.
Trong phút chốc, hắn chỉ muốn tiến lên, ôm nàng vào ngực, vì nàng mà hút vết thương đỏ tươi đó, nhưng hắn định thần lại, cảm thấy ý nghĩ vừa rồi của mình thật buồn cười.
Hắn đứng dậy, cao ngạo cúi đầu nhìn cử chỉ gần như hèn mọn của nàng, nàng vẫn như cũ không hề nhăn mặt cau mày mặc dù bàn tay chảy máu đầm đìa.
Tuy trong lòng có nỗi khổ riêng nhưng rất nhanh, Phượng Kỳ khôi phục lại dáng vẻ bình thường, xúc động đã sớm bị hắn ném lên tận trời xanh.
Cánh môi nở một nụ cười lạnh, đùa cợt nói:" Ở nhà quen làm thiên kim đại tiểu thư, bây giờ chỉ mỗi nhặt mảnh vỡ mà cũng để đứt tay, đúng là một phế vật vô dụng."
Câu chỉ trích của hắn khiến nàng không nhịn được giương mắt lên nhìn, ánh mắt bất tuân đứng dậy nhìn thẳng vào hắn: " Nếu như những lời nói vừa rồi ta nói sai, chọc giận ngươi, ta có thể xin lỗi ngươi nhưng đến tận bây giờ, ta không phải là thiên kim đại tiểu thư quen được nuông chiều từ bé."
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Đoạn Cửu Ngân nhìn vết máu tươi trên tay mình, cầm nhặt mảnh vụn xoay người rời đi. Không gian rộng lớn như vậy chỉ còn lại một mình Phượng Kỳ đứng tại chỗ, ánh mắt cao ngạo cùng kiêu hãnh của nàng tuy bị hắn trêu cợt nhưng vẫn cố ra vẻ ẩn nhẫn.
Giờ phút này, lồng ngực hắn sinh ra một cảm giác khác thường.
***********
Lá cờ chữ " Kỳ " phô trương phấp phới trên mặt biển mênh mông bát ngát.
Mấy ngày nay, Phượng Kỳ chỉ ở trong thư phòng cùng thuộc hạ thảo luận công việc. Tuy ngoài mặt hắn là một hải tặc nhưng phàm là người lăn lộn trên biển vận chuyển hàng hóa thì không ai là không biết đến danh tiếng của hắn, ngoài mặt thì trộm cướp nhưng trên các bến tàu, hắn đều tổ chức kinh doanh buôn bán rất nhiều.
Đến ngày hôm nay, sản nghiệp dưới sự quản lý của Phượng Kỳ nhiều vô số, chính hắn cũng không thể đếm được mình có bao nhiêu tài sản.
Vất vả xử lí xong mấy việc khó giải quyết, Việt Phong - trợ thủ đắc lực của hắn liền sai người chuẩn bị tiệc rượu thức ăn ngon giống như thường ngày, cùng với mấy thuộc hạ thân cận nâng cốc nói cười, dĩ nhiên không thể thiếu mỹ nữ làm bạn bên cạnh.
Hàng năm ra biển, Phượng Kỳ không bao giờ bạc đãi chính mình, trên chiếc thuyền xa hoa luôn mang theo mười mấy vũ nữ xinh đẹp cấp cho các huynh đệ vui đùa.
Hôm nay, Việt Phong thấy có điều gì đó hơi lạ.
Bởi vì hắn thấy sắc mặt Phượng Kỳ luôn trầm mặc, cho dù bên cạnh có hai mĩ nữ dụ dỗ, vẫn không lộ ra nửa nụ cười.
Cho đến lúc tan rượu, mọi người rời đi, Phượng Kỳ mới lười biếng tựa vào ghế, gò má hơi đỏ hồng càng thêm anh tuấn mị người.
"Kỳ thiếu, tối nay để ta cùng Liên nhi bồi ngài có được không?" Hai mĩ nữ tướng mạo xinh đẹp, thân thể mềm mại đáng yêu kề vào ngực hắn ra sức cọ xát.
Trên thuyền này có mười mấy mĩ nữ, mỗi người đều coi Phượng Kỳ trở thành tình nhân trong mộng, chỉ ước mình có thể hầu hạ hắn, dù chỉ trong chốc lát được hắn yêu mến cũng đã đủ thỏa mãn.
Thế nhưng hắn lại phất phất tay, lạnh lùng ra lệnh:" Lui ra "
"Nhưng mà Kỳ thiếu.........."
Đôi mắt chim ưng lãnh lẽo khẽ hơi liếc, hai vũ nữ sợ tới mức không dám nhiều lời, vội vàng đứng dậy rời đi.
Từ đầu đến cuối, Việt Phong không nói câu nào, khẽ chau mày:" Kỳ thiếu! tâm trạng huynh không được vui? Có phải nữ nhân hầu hạ không tốt khiến cho huynh không vui?"
Phượng Kỳ liếc hắn một cái, bưng lên ly rượu trên bàn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
"Chẳng qua là mệt mỏi." Dứt lời, hắn hai mắt nhìn ngó xung quanh giống như đang tìm ai đó:" Đã lâu rồi sao không thấy người phục vụ đâu nhỉ, Lý Đại Phú làm việc thế nào vậy? Nha hoàn nữ chả thấy đâu cả?"
Đang la lớn, thì thấy một người hầu dáng người nhỏ gầy vội vàng từ bên ngoài chạy vào:" Dạ, có nô tỳ, xin hỏi Kỳ thiếu có gì phân phó?" Hắn bỗng dưng ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào tiểu nha đầu đang sợ hãi trước mặt, đây chẳng phải thị nữ Bảo nhi hầu hạ hắn sao, chân mày khẽ nhíu lại:" Tại sao lại là ngươi?"
Mấy ngày nay, hắn đều ở trong thư phòng cùng thuộc hạ thương lượng công việc, luôn là rất khuya mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Kể từ hôm hắn nổi trận nóng nảy sau đó thì không còn nhìn thấy bóng dáng Đoạn Cửu Ngân đâu nữa.
Chẳng lẽ nàng bị hắn làm cho hoảng sợ nên trốn tránh không gặp hắn?
Việt Phong thấy thế bỗng cười một tiếng:" Kỳ thiếu đang tìm Đoàn cô nương?"
Hắn cùng Phượng Kỳ quen biết nhiều năm, mặc dù thân phận là chủ tớ nhưng chẳng khác gì huynh đệ. Mấy ngày nay, Phượng Kỳ ngoài mặt thì điềm tĩnh nhưng thỉnh thoảng lại mất hồn mất vía, không phải là vì người kia chứ?
Nhưng hôm nay người này............... Việt phong cũng muốn nhìn một chút xem vị chủ tử cao cao tại thượng này sẽ có thái độ thế nào khi đối mặt với vấn đề tình cảm?
Bị người khác nói trúng tâm sự, cảm giác trúng tim đen, Phượng Kỳ mắt trắng bệch liếc nhìn đối phương một cái. Hắn thật sự không muốn thừa nhận nữ nhân ghê tởm này lại làm đảo loạn trái tim hắn của hắn.
Việt Phong thấy thế lộ ra nụ cười lấy lòng:" Thời gian không còn sớm, ta cũng nên quay về nghỉ ngơi rồi. Kỳ thiếu, uống rượu nhiều rất hại sức khỏe, hôm nay chỉ nên uống đến đây thôi>"
Hắn dắt Bảo nhi đang ngây ngốc rời khỏi đại sảnh tráng lệ.
Biết bản thân uống quá nhiều, Phượng Kỳ đi tới boong thuyền, từng đợt gió thổi tới nhất thời làm hắn tỉnh táo một chút.
Bầu trời đêm khuya điểm xuyết những ngôi sao sáng, bên tai nghe tiếng sóng biển đánh (vỗ) vào con thuyền, cuối thu nhiệt độ về đêm xuống thấp, hơn nữa hắn đang đứng trên biển cái lạnh càng thêm thấu xương.
Trái tim có chút rối loạn, mơ hồ không rõ là do cái gì gây ra? Nhắm mắt lại đều xuất hiện một cặp mắt quật cường cùng với dáng người mảnh mai cứ xâm chiếm trong đầu hắn.
Dù là thân tù nhân, dù khi nàng khuất tất quỳ trước mặt hắn, gương mặt nàng vẫn như cũ không hề chịu thua, con người của nàng giống như nữ hoàng kiêu ngạo.
Phượng Kỳ lắc đầu một cái, không hiểu vì sao mình lại nghĩ đến Đoạn cửu Ngân.
Đi qua boong tàu, hắn đang chuẩn bị bước vào khoang thuyền nghỉ ngơi thì bên tai bỗng nghe thấy từng tiếng xoạt xoạt truyền lại.
Hắn không chú ý chỉ là đảo mắt qua, lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đập vào mắt.
Ở một góc nhỏ trên thuyền lớn, Đoạn Cửu Ngân cắm cúi, mái tóc dài rối bù đang ngồi cọ rửa bồn cầu, bên cạnh không ít bồn cầu đã được rửa sạch.
Ban đêm gió biển lạnh thổi vào, khuôn mặt nàng đỏ lên, thân thể mảnh mai không khỏi co rúm lại, nhưng rất nhanh, nàng lại tiếp tục động tác cọ rửa.
Liếc thấy vết sưng tấy chướng mắt trên tay nàng thì ngực của hắn không khỏi đau xót.
Còn nhớ rõ ngày đó hắn ném vỡ ly trà, ra lệnh nàng thu dọn mảnh vỡ thì bị cắt vào tay, chảy ra máu đỏ thẫm, hôm nay vết thương chẳng những không có kịp thời xử lý mà ngược lại, bị ngâm trong nước lạnh băng càng thêm nghiêm trọng.
Thời gian này, tất cả mọi người không phải đều đã nghỉ ngơi hết rồi hay sao? Tại sao nàng vẫn còn ở nơi nay chài bồn cầu?
Phượng Kỳ cảm thấy không hiểu, bước chân vội vã đi đến gần nàng, cho đến khi hắn nhìn thấy rõ hình dáng vết thương, đột nhiên kinh hãi.
"Đáng chết! nàng ngốc hay sao? Tay bị thương mà còn dám ngâm trong nước lạnh như băng này?"
Gầm lên một tiếng giận dữ, chẳng những dọa chính hắn mà đồng thời cũng dọa cả Đoạn Cửu Ngân đang tập trung làm công việc.
Không đợi nàng kịp phản ứng, hắn đã mạnh mẽ kéo tay nàng khiến nàng đang ngồi xổm trên mặt đất phải đứng dậy, bàn chải cầm trong tay cũng bị quăng ra xa.
Khi Phượng Kỳ chính mắt nhìn thấy vết thương bị cắt rất nghiêm trọng, trải qua nhiều ngày bị hủy hoại giày xéo đã trở nên sưng đỏ chảy mủ, thậm chí còn bị thối rữa, điều này khiến hắn nảy sinh cảm giác đau lòng, một cảm giác xa lạ lần đầu tiên trong đời hắn được nếm trải.
"Đã trễ thế này, sao nàng còn ở chỗ này? Còn nữa............. . ai bảo nàng chài rửa những thứ này?" Hắn không nhớ mình từng đưa ra mệnh lệnh này, ai nhẫn tâm hành hạ nàng thế này.
Đoạn Cửu Ngân rụt lại tay phải rất nhanh, trong mắt mang theo tia đề phòng:" Ta đã làm rất tận lực, ngươi còn muốn như thế nào?"
Từ lần trước nàng không cẩn thận đắc tội hắn, người phụ trách công việc Lý Đại Phú liền coi nàng trở thành cái đinh trong mắt, chẳng những bắt nàng làm thật nhiều việc, ức hiếp nàng, hơn nữa còn bắt nàng cọ rửa toàn bộ bồn cầu của tất cả mọi người trên thuyền.
Chưa bao giờ, nàng phải trải qua công việc nặng nhọc này, nhưng khi nghĩ đến câu nói thiên kim đại tiểu thư quen thói cưng chiều được nâng niu từ bé của hắn là nàng lại cắn răng hoàn thành công việc.
Đối mặt với con nhím xù là nàng lên án, Phượng Kỳ không hiểu tại sao nàng lại trả lời như vậy, càng không thích kiểu nói lạnh nhạt của nàng nhưng nhìn thấy vết thương chói mắt trên tay nàng, hắn lại thấy tim mình đau đớn.
Cầm lấy cổ tay nàng, cũng không để ý tới sự giãy giụa của nàng, hắn một mạch kéo nàng trở về phòng ngủ, tìm ra một cái hòm thuốc, thận trọng vì nàng mà thoa thuốc mỡ mát rượi lên vết thương đã bị nhiễm trùng.
Thuốc mỡ bôi ở miệng vết thương khiến Đoạn Cửu Ngân đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng nhưng nàng không hề kêu một tiếng đau.
Phượng Kỳ nhìn chăm chăm vào miệng vết thương đã thối rữa lâu ngày, vốn chỉ là một vết cắt nhỏ nhưng lúc hắn đem thuốc bôi lên vết thương lại làm nàng phát run cắn môi chịu đau, trong lòng không khỏi tức giận.
"Nếu như đau quá thì kêu lên đi, nơi này không có ai cười nàng đâu."
Đoạn Cửu Ngân không chịu yếu thế:" Chỉ có Thiên kim đại đại tiểu thư bị thương mới làm như vậy, ta nói rồi, ta cũng không phải được quen nuông chiều, cũng tuyệt đối không phải là Thiên kim đại tiểu thư.
Dưới ánh sáng của ngọn nến, tròng mắt Phượng Kỳ đột nhiên lóe sáng, khẽ nhưỡn đôi lông mày:" Không phải nàng nhất định muốn gây sự với ta đấy chứ?"
"Phượng Kỳ, ngươi đừng quên ta đã từng đi lính, bị thương là điều không tránh khỏi, loại vết thương nhỏ này có là gì đâu."
Hắn đột nhiên tốt bụng khiến nàng không cách nào tiếp nhận được, nàng vẫn có thói quen dùng võ ra oai, giả bộ tự cứu mình.
Quả thực, vết thương này khiến nàng đau đến mức muốn bất tỉnh nhưng nàng nhắc nhở mình không được làm ra bộ mặt yếu ớt trước mặt hắn.
Lẽ nào, Phượng Kỳ lại không nhìn ra nàng đang gắng gượng.
Đây là một nữ nhân quật cường đến cứng đầu, chỉ là một tù binh của hắn mà lại can đảm dám khiêu khích quyền uy của hắn, nhưng tại sao lại khiến hắn đau lòng thương xót như vậy?
Đáng chết! Thấy nàng liều chết nhẫn nại nhưng vẫn cố làm ra dáng vẻ bình thường (kiên cường) làm hắn thực sự đau lòng vì nàng.
Thậm chí còn muốn ôm nàng vào trong lòng hảo hảo thương tình, thay nàng tháo bỏ lớp vỏ ngụy trang giả bộ kiên cường.
Gặp quỷ (kì quái)! rốt cuộc hắn bị làm sao vậy?
Hai người đều có tâm sự riêng, chẳng hiểu vì sao Phượng Kỳ bất ngờ cười lớn, bên môi lại nở nụ cười của du côn.
"Thật sự không đau sao? Nhìn nàng xem, mặt thì tiều tụy, thân hình thì gầy đi hẳn cả một vòng, mấy ngày nay ở trên thuyền của ta trải qua nhiều việc cực khổ lắm đúng không?" Hắn dùng ngón trỏ nâng cằm nàng lên:" Đoàn cô nương, thật ra thì cũng chẳng cần nàng cúi đầu trước ta, khuất phục, chỉ cần thay đổi thái độ của mình với ta là được, từ trước đến giờ Phượng Kỳ ta luôn hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc."
Hắn rất tự tin, chỉ cần hắn hơi sử dụng mị lực của mình, chắc chắn nàng sẽ phải cung kính quỳ xuống hành lễ trước hắn.
Chỉ có như vậy, ở trong mắt hắn nàng so với những người khác sẽ không còn bất đồng, cũng chỉ có như vậy, hắn sẽ không còn đối với nàng dư thừa đau lòng cùng quan tâm.
Thế gian, nữ nhân tồn tại cũng chỉ là đồ chơi của nam nhân mà thôi.
"Ồ!" nàng nhíu mày, không kiêng dè cùng hắn bốn mắt nhìn nhau:" Ngươi nói khuất phục chẳng lẽ là muốn ta biến thành những vũ nữ ở bên cạnh hầu hạ ngươi?"
Đề nghị của nàng khiến Phượng Kỳ hơi hưng phấn:" Ừm............ nữ tướng trở thành vũ nữ, quả thật sẽ rất phong tình khác biệt."
Đoạn Cửu Ngân nở nụ cười trào phúng:" Đáng tiếc, ngươi đời này kiếp này sẽ không được cái diễm phúc này."
"Cần gì căng thẳng? Ánh mắt nàng nói cho ta biết, nàng rất tò mò chờ xem ta đối với nàng ân sủng ra sao."
"Vậy ta chỉ có thể nói, khả năng phán đoán của ngươi cần phải tăng cường hơn nữa." Nàng không muốn cùng hắn lãng phí thời gian, nhiều ngày nay, những công việc nặng nhọc vượt sức chịu đựng của nàng đã rút sạch sức lực của nàng, nàng không muốn cùng người nam nhân nguy hiểm này ở chung một phòng.
Thấy mí mắt nàng ngày càng trĩu xuống, Phượng Kỳ biết nàng mệt mỏi nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua, làm khơi dậy bản tính chinh phục trong hắn.
Hắn giả bộ vô tội, dịu dàng cười nói:" Nếu nàng nói phán đoán của ta cần phải tăng cường hơn nữa không phải là muốn chúng ta tối nay liền tán gẫu suốt đêm hay sao, để ta và nàng có thể hiểu rõ lẫn nhau."
Lời này vừa nói ra, hắn thành công nhìn thấy trên gương mặt nàng chợt lóe lên ánh mắt kinh ngạc, trông thật sự rất đáng yêu.
"Thế nào? Nàng không dám?"
"Có cái gì không dám? Cả hai ta sẽ so tài với nhau." Cố chấp ngăn lại cơn buồn ngủ ở mí mắt, nàng nhìn một chút tay mình, chẳng biết từ lúc nào đã được hắn băng bó kĩ càng, bên trên còn dùng băng gạc quấn quanh mấy vòng.
"Được, chúng ta tối nay sẽ nói chuyện trắng đêm;" hắn thổi tắt những ngọn nến xung quanh, chỉ để lại một cây chiếu sáng phòng ngủ.
Thứ ánh sáng mập mờ này tạo nên một cảm giác ấm áp khiến đầu của Đoạn Cửu Ngân choáng váng, mơ màng, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.
"Bộ dạng tối nay của nàng trông thật thảm hại." Hắn đem môi kề sát tai nàng, nhẹ nhàng thổi khí, hơi thở ấm áp này giống như là cố ý muốn mê hoặc ý chí của nàng:" Vừa dơ vừa hôi, hình ảnh này bị truyền ra ngoài chẳng phải sẽ bị người khác chê cười sao?"
"Vừa dơ vừa hôi thì thế nào? Ta không giết người cũng không có phóng hỏa, ngay thẳng đoan chính thì việc gì phải sợ............"
Khi nàng nghe thấy giọng nói êm tai của hắn, nàng cảm thấy mí mắt đang cố căng ra đang dần dần....... , trên người hắn từ từ bay tới một mùi hương dễ chịu mang hương vị xạ hương.
"Nàng mệt mỏi."
"Khônng có!.......... ta có thể................ . cưỡi Hành Vân............. . chạy ba ngày ba đêm..............."
Câu cuối dần dần biến mất hẳn, Đoạn Cửu Ngân cảm thấy bản thân vô cùng mệt mỏi, mí mắt rốt cuộc không chịu nổi nữa khép lại, thân thể ngả sang một bên, cả người nàng vô lực ngã vào trong ngực hắn.
Phượng Kỳ ôm lấy thân thể của nàng, rõ ràng chỉ là một cô tiểu nương mà lại ngang ngạnh ương bướng, bất ngờ có một loại cảm giác khiến lòng hắn rung động.
Bên môi hắn nở nụ cười vui vẻ, mừng rỡ khi nàng chủ động " ngã vào lòng yêu thương nhung nhớ (ôm ấp yêu thương) "
Theo cá tính của hắn, con mồi một khi đã rơi vào tay thì sẽ không tự nhiên dễ dàng thả ra.
Có thể nhìn thấy Đoạn Cửu Ngân trong ngực hắn đã ngủ say, đôi lông mi thon dài dưới ánh nến khẽ rung rung, hé ra nụ cười nhàn nhạt bóng màu mật ong, đúng là người nàng có hương vị khác biệt.
Đoạn Cửu Ngân, rốt cuộc nàng là người như thế nào, tại sao cứ khăng kiên trì tự ái cùng kiêu ngạo? Ở trước mắt Phượng Kỳ ta, nàng còn có bao nhiêu năng lực muốn đánh cuộc cùng ta?
Lẳng lặng quan sát nàng trong chốc lát, Phượng Kỳ nhẹ nhàng đáp chăn cho nàng, dập tắt ngọn nến cuối cùng ở đầu giường, trong phòng rơi vào một khoảng tối đen trong nháy.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |