← Ch.091 | Ch.093 → |
Nguyên Nhi thông tuệ từ sớm, nó không dễ dỗ dành như vậy, mặc kệ thế nào, Lục Nhi cũng không mềm lòng.
Mà đêm đến nàng lại len lén khóc vài lần, còn bị Hỉ Thước đi tiểu đêm nghe được.
"Lục Nhi tỷ, hà tất gì tỷ phải làm vậy?" Hỉ Thước không nhịn được, nàng không thể hiểu được Bàng Lục Nhi, rõ ràng luyến tiếc Trịnh đại nhân như vậy, vì sao lại một mực muốn đẩy người ta ra xa.
Lục Nhi không trả lời.
Mặc dù Trịnh Tuân không biểu hiện ra mặt, nhưng hành sự mỗi ngày đối với Ngô chủ bộ không giống như trước nữa.
Lúc trước Trịnh Tuân nhìn trúng hắn, nghiễm nhiên xem hắn là thân tín của mình, quyền lực của hắn còn lớn hơn cả huyện thừa, mà hiện tại gần như không phân phó hắn làm gì cả.
Ngô chủ bộ kia ở trong huyện quả nhiên là người giảo hoạt, lúc nào cũng treo trên mặt bộ dạng tươi cười, vậy mà khi về nhà lại nóng nảy, khó tính.
Thê tử, hài tử trong nhà đều dựa vào hắn mà sống cho nên không ai dám nói lời nào.
Chờ đến tối, Lý thị mới nói với hắn: "Phu quân, hai ngày nay ta nghe đồn, không biết thực hư..."
Ngô chủ bộ nghe xong liền trầm tư, vài ngày nữa hắn sẽ tìm cơ hội tự mình đi hỏi thăm.
Hắn hình như có chút ấn tượng về Bàng quả phụ kia, nghe nói nàng ta buôn bán rất được, lại lọt vào mắt huyện thái gia tiền nhiệm. Còn về diện mạo, hắn không để ý đến, tuy chức chủ bộ không là gì nhưng cũng là cửu phẩm, làm sao lại để mắt tới một nữ nhân chợ búa được.
Mà lại còn là nữ nhân bán cá đã có con.
Bàng Lục Nhi thường hay xuất đầu lộ diện ra bên ngoài, đến khi Ngô chủ bộ nhìn thấy diện mạo của Bàng Lục Nhi, hắn lại nở nụ cười, có khi lời đồn kia tám chín phần là thật, nam nhân mà, cũng chỉ mạnh miệng thôi.
Nữ nhi nhà mình giống Bàng Lục Nhi này đến 5 6 phần, nói không chừng Trịnh Tuân thích cái diện mạo này, thảo nào ngày đó hắn thất thần đến vậy.
E rằng đã nhìn trúng ái nữ nhà mình, còn bị mình nhìn thấu nên tỏ ra tức giận. Hoặc mình nghĩ sai rồi, dù thế nào đi nữa Trịnh Tuân cũng sẽ không cưới nữ nhi của quan Cửu phẩm làm chính thê.
Sau khi Ngô chủ bộ suy nghĩ cẩn thận, thầm khen khí huyết của thiếu niên thật mãnh liệt, cho dù ở phương diện khác có am hiểu đi chăng nữa thì chung quy vẫn không nhìn thấu bằng mình, quan trọng là nữ nhân nào có quyền lực.
Không phải ai cũng có phúc khí làm cận thần của thiên tử, hắn có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Ngô chủ bộ dường như hạ quyết tâm, quay người trở về nhà.
Sau khi về nhà, hắn bảo nhi tử và nhi nữ trở về phòng, chỉ giữ một mình
Lý thị ở lại để nói chuyện.
"Không được, không thể làm như vậy được, phu quân, Cẩm Nhi nhà ta được nuông chiều từ bé, trong huyện có biết bao nhiêu nhà đến xin cưới, mới hôm qua, Tôn tú tài vừa sai bà mối đến một chuyến... Trịnh đại nhân kia cũng tốt, nhưng sao có thể để Cẩm Nhi nhà ta làm thiếp được..." Lý thị nghe xong liền kinh hãi, vội lên tiếng phản đối.
Phụ thân của Lý thị tuy không đậu tú tài, chỉ là một đồng sinh nhỏ nhoi nhưng từ nhỏ nàng cũng được đọc qua mấy quyển sách, vì vậy không có lẽ nào để nữ nhi của mình phải làm thiếp cả.
Sắc mặt Ngô chủ bộ đen lại: "Nữ nhân vô tri! Ngươi cũng biết là năm Hi
Hoà thứ 6 Trịnh đại nhân đã là Trạng Nguyên, từng vào Hàn Lâm Viện làm việc dưới trướng Thiên tử, nếu không phải thánh nhân có chuyện quan trọng bảo hắn làm, thì việc gì hắn phải đến huyện Yển Thành bé xíu này..."
Nhìn thấy Trịnh Tuân đến huyện Yển Thành này chỉ làm một việc trọng đại thì Ngô chủ bộ đã biết chí lớn của hắn không đặt ở nơi này.
Bây giờ là đầu xuân, băng trên sông bắt đầu tan chảy, Trịnh Tuân hạ lệnh cho nha sai bắt đầu tuyển đinh, cho dù dân oán thán thế nào hắn cũng không mảy may nương tay.
Lý thị vẫn không chịu: "Không được, nữ nhi của chúng ta không thể..."
"Ngươi cho rằng ta sẽ hại Cẩm Nhi sao? Cẩm Nhi theo Trịnh đại nhân sau này nhất định sẽ có chuyển biến lớn, người có thể cho nữ nhi ta được nhất phẩm, ở huyện Yển Thành này, ngươi tìm ra được người thứ hai không?"
Lý thị muốn nói tiếp thì cánh cửa đã bị đẩy vào.
Không biết từ lúc nào Ngô Văn Cẩm ở đứng ở ngoài, nàng nghe hết mọi chuyện cha mẹ mình nói với nhau, nàng đi vào, quỳ trước mặt hai người:
"Mẹ, con bằng lòng!"
Lý thị cảm thấy đầu óc quay cuồng, trôi qua nửa ngày rồi vẫn không thể thở nổi.
Khả Khả: Hình như chú Ngô đang hiểu là Trịnh đại nhân mê con chú, xong bị chú nhìn thấu nên cộc chuyển qua ve vãn bé Nhi đỡ thèm hả?
- ))) bà mối đồn ác nhơn thiệt, đồn người ta ko danh không phận:)))
← Ch. 091 | Ch. 093 → |