Ly hôn
← Ch.128 | Ch.130 (c) → |
Trích lời Gia Mộc: Lợi ích của thân chủ là cao nhất.
Hai ông bà nhà họ Tư ngơ ngác ngồi trong văn phòng bác sĩ nghe bác sĩ cầm phim X-quang nói những thuật ngữ y học khó hiểu. Người bạn của Tư An đã liên lạc với hai ông bà thì mỉm cười đứng ở cửa.
"Rốt cuộc Tư An bị người nào đánh thành như vậy? Có phải bị cướp đánh không? Diêu Diêu thế nào? Đã báo cảnh sát chưa?".
"Đã báo cảnh sát, cảnh sát đã bắt được thủ phạm rồi".
"Bắt được rồi thì tốt... Tư An nhà tôi... ngoan lắm...", bà Tư bật khóc.
"Bác đừng khóc vội, để cháu nói cho bác về một bệnh khác của Tư An ngoài những vết thương này...". Bác sĩ lại cầm một tấm phim khác lên: "Đây là não cô ấy...".
Lâm Gia Mộc nhìn chiếc điện thoại đang rung trong tay, giơ tay ra hiệu rồi lặng lẽ ra khỏi phòng nghỉ ngơi của bác sĩ, đẩy chiếc xe vệ sinh đến cửa phòng nghỉ. Muốn tìm được một bác sĩ trong bệnh viện thông cảm với Tư An thì không khó, nhưng tìm một bác sĩ thông cảm mà lại có thời gian giúp cô diễn kịch thì không dễ chút nào, may mà có nhân viên vệ sinh rất am hiểu các thuật ngữ y học này, các thuật ngữ chuyên ngành không ngừng bắn ra, ngay cả Lâm Gia Mộc cũng suýt nữa tin vị "chuyên gia" này đúng là chuyên gia thật.
Cô chỉnh lại tóc, đút tay túi quần đi đón ba người đàn ông từ xa đi tới. Người đàn ông bị thương trong ba người này nhìn qua cửa sổ vào phòng nghỉ của bác sĩ, nhìn thấy bố mẹ vợ mình đang nghe bác sĩ nói với tâm tình kích động.
Có điều Lâm Gia Mộc đến gần khiến thần kinh hắn căng thẳng: "Lâm...".
"Anh đừng gọi tôi". Lâm Gia Mộc lạnh mặt: "Tư An quá mềm lòng. Tôi nói với cô ấy ý định của anh, bố mẹ cô ấy cũng khuyên cô ấy, bảo cô ấy tha được thì tha, anh là bố của Diêu Diêu, anh có sự nghiệp tốt đẹp, sau này Diêu Diêu mới có chỗ dựa... Cô ấy đã đồng ý gặp anh nhưng phải có tôi bên cạnh".
"Được". Quả nhiên... hắn quá hiểu tính Tư An, chỉ cần cái con họ Lâm này không thao túng, Tư An vẫn rất ngoan ngoãn lương thiện: "Thế còn bố me vợ tôi...".
"Họ đang nghe bác sĩ nói phương án trị liệu cho Tư An... Nói thật, họ không muốn gặp anh".
Dương Thành không tin, lại nhìn vào phòng nghỉ của bác sĩ. Một người áo trắng đi qua, hắn nhất thời không thấy rõ dáng vẻ của bố mẹ vợ... Có điều trước đây hắn đánh Tư An, quả thật bố mẹ vợ cũng "dạy dỗ" hắn vài câu. Lần này có lẽ hắn tức giận nhất thời nên hơi quá tay? Thôi được, sau này từ từ lấy lòng họ sau... Về tỉnh lỵ lại là thiên hạ của hắn...
Tư An nuốt nước miếng, tay nắm chặt ga trải giường dưới chăn. Cô ta phải dùng hết sức mới khiến mình có thể thở bình thường trước mặt Dương Thành mà không ngất xỉu, đến tận lúc Lâm Gia Mộc ngồi xuống bên cạnh cầm tay cô ta. Quả thật kiện tụng làm to chuyện có thể làm Dương Thành nhận được báo ứng, nhưng Tư An hoàn toàn không có khả năng đối mặt với trình tự pháp lý phức tạp dài dòng, với những tin đồn trong xã hội và những rủi ro tư pháp có thể xảy ra. Thỏa thuận ly hôn là kết quả họ đã tính toán rất lâu.
"Tư An...", Dương Thành vừa vào phòng bệnh đã quỳ xuống. Nhưng vừa quỳ xuống, đầu gối đã đau như kim đâm, khuôn mặt nhăn nhó đau khổ. Nhìn dáng vẻ này của hắn, bàn tay nắm ga trải giường của Tư An buông lỏng dần. Gia Mộc nói đúng, hắn chẳng qua chỉ là một thằng hèn yếu đuối mà thôi...
"Tôi đồng ý ly hôn theo thỏa thuận. Đây là thỏa thuận tôi viết, anh xem có điểm nào không phù hợp không? Không thống nhất được thì chúng ta đi theo trình tự tư pháp".
Dương Thành vịn tường đứng lên, đi từng bước một tới bên cạnh giường bệnh của Tư An cầm lấy thỏa thuận. Thỏa thuận viết rất rõ ràng, hai vợ chồng đồng ý ly hôn vì tình cảm rạn nứt. Con gái do Tư An nuôi dưỡng, Dương Thành mỗi tháng thanh toán phí nuôi dưỡng hai ngàn. Tất cả tiền tiết kiệm dưới tên hai người sẽ thuộc sở hữu của Tư An. Bất động sản dưới tên hai người thì mỗi người một nửa.
"Tư An, nhà... em cũng biết, có một phần là tiền bố mẹ anh bỏ ra, mỗi người một nửa thì họ không chịu nổi. Anh có một căn hộ nhỏ ở ngoại ô...".
"Được", Tư An hoàn toàn không hỏi hắn mua căn hộ đó từ bao giờ. Dương Thành định cầm bút nhưng không cầm được...
Lâm Gia Mộc giật cây bút trong tay hắn: "Anh nói địa chỉ, để tôi viết".
Dương Thành nói địa chỉ. Mặc dù là căn hộ nhỏ ở ngoại ô nhưng vị trí ở khu vực đang phát triển, gần mấy trường đại học, khả năng tăng giá rất lớn. Mặc dù theo những thông tin Lâm Gia Mộc nắm được thì Dương Thành không chỉ có căn hộ đang ở và căn hộ nhỏ này mà còn có mấy căn khác, nhưng cô không muốn giằng co vì chuyện này.
Sau khi chỉnh sửa thoả thuận xong, Dương Thành kiểm tra lại một lượt rồi ký tên. Tư An cũng ký tên mình vào. Lâm Gia Mộc đóng dấu luật sư, tìm một bác sĩ một y tá đến làm người chứng kiến.
"Được rồi, anh bị thương cũng không nhẹ, nhập viện đi".
Dương Thành gật đầu, nhanh chóng được sắp xếp vào một phòng bệnh được chuẩn bị từ trước. Không đợi hắn nói gì, y tá đã đưa thuốc giảm đau và thuốc mọc xương cho hắn. Hắn uống thuốc rồi nhanh chóng ngủ mất, lúc tỉnh lại thì đã ở trên đường cao tốc từ thành phố A về tỉnh lỵ.
Dịp tết kết hôn nhiều mà ly hôn ít, tết nhất ly hôn thì chỉ có trường hợp thù hận giữa hai vợ chồng đã rất sâu sắc. Tư An và hắn mặc dù trên người đều đầy vết thương nhưng cũng không khiến mọi người quá chú ý, chỉ mười phút đã làm xong thủ tục ly hôn.
Dương Thành ngồi trên taxi mà vẫn còn ngỡ ngàng. Về đến nhà, hắn nằm ngủ trên giường mười tiếng, lúc tỉnh lại thì trời đã tối hẳn... Tiếng pháo vang lên từ phía xa... Đúng rồi... Tết... Năm nay nội thành cấm đốt pháo... Hắn... ly hôn rồi?
Hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng giấy chứng nhận ly hôn đỏ rực và một bản thỏa thuận ly hôn vẫn nằm trong túi hắn, hình như đang cười hắn tưởng mình thông minh.
← Ch. 128 | Ch. 130 (c) → |