Sẽ vẫn thích cô ấy chứ?
← Ch.021 | Ch.023 → |
Editor: Xẩm Xẩm
Kiều An Hảo nhìn thấy vậy, sắc mặt có chút tái nhợt, cắn môi dưới, nhẹ giọng nói một câu: "Có phải bị thương lúc cứu tôi không?"
Bọn họ quay phim hiện đại, không có cảnh đánh nhau, lần duy nhất có thể khiến anh bị thương, chính là lúc cô ngã từ trên bàn đu dây xuống, anh đỡ lấy cô, cũng khiến mình bị thương...
Kiều An Hảo đột nhiên nhớ tới hôm đó lúc mình mở mắt ra liền thấy được vẻ mặt tràn đầy lo lắng của Lục Cẩn Niên, chẳng qua là lúc ấy anh thay đổi sắc mặt quá nhanh, nên cô không xác định được có đúng hay không. Cho nên từ tận đáy lòng, cô có chút nghi ngờ, lại không dám hỏi, nhưng hiện tại, cô thấy lưng anh bị thương như vậy, phần nghi ngờ kia liền bị cô kiên cường ép xuống, nơi trái tim lại một lần nữa không ngừng giãy dụa.
Lục Cẩn Niên, có phải hay không, trong lòng anh có chút quan tâm đến cô? Nếu không vì sao lại bất chấp nguy hiểm cứu cô?
Tâm tình Kiều An Hảo loạn thành một đoàn, trực giác nói cho cô biết, suy đoán của mình không hề sai, nhưng cô lại sợ mình đa tình. Nội tâm cô chần chừ hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được, nhẹ nhàng run rẩy mí mắt, liếc mắt nhìn khuôn mặt đang nghiêng đi của anh, cẩn thận lựa chọn từ ngữ hỏi một câu: "Ngày hôm đó, vì sao anh lại cứu tôi?"
Năm đầu ngón tay của Lục Cẩn Niên khẽ run rẩy, vốn muốn tóm lấy cánh tay của Kiều An Hảo nhưng rất nhanh lại thả lỏng, sau đó hoàn toàn buông ra, cuối cùng im hơi lặng tiếng nằm xuống giường, trầm mặc trong chốc lát mới nhắm mắt lại, anh thực sự muốn che đậy cảm xúc dâng lên trong đáy mắt, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Nếu thực sự cô xảy ra chuyện trong đoàn làm phim, tôi sẽ không có cách nào đối mặt với Hứa Gia Mộc."
Vì sao phải cứu cô? Anh yêu cô như vậy, làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn cô bị thương trước mặt mình đây?
Anh nghĩ, chuyện bị thương nhất trên thế giới này, cùng lắm cũng chỉ thế này thôi chứ, rõ ràng là anh rất quan tâm cô, mới có thể cố gắng quên mình như thế, nhưng anh lại chỉ có thể bịa ra cho cô một cái cớ hợp lý, khiến cô tưởng rằng anh không cần cô.
Anh cứu cô, là vì anh Gia Mộc... Tâm trạng của Kiều An Hảo không phải là không mất mát, nhưng cô lại bình tĩnh "Ừ" một tiếng, tỏ vẻ đã biết.
Lục Cẩn Niên không nói gì.
Im lặng một lúc, Kiều An Hảo mới nhớ ra mục đích mình đến đây, cô nhìn vết thương ở sau lưng anh, muốn vươn tay chạm vào một chút, nhưng lại sợ làm anh bị đau, cuối cùng đành rút tay về, giọng rất nhỏ hỏi một câu: "Có phải rất đau hay không?" -> lời của Xẩm: đương nhiên là đau rồi, thế cũng hỏi, bó tay vs bà!
Lục Cẩn Niên dùng sức nắm chặt lấy chăn đệm.
Có phải rất đau hay không?
Sáu chữ đơn giản, nhưng đối với anh mà nói, vẫn là khát vọng xa xỉ nơi đáy lòng.
Bởi vì từ nhỏ đã làm phẫu thuật thay tủy, nên thân thể vẫn luôn yếu hơn bình thường, sau khi mẹ qua đời, một đứa nhỏ mới hơn 10 tuổi làm sao có thể tự chăm sóc cho mình, anh thường xuyên bị cảm mạo phát sốt, đến phòng khám, nhìn những đứa nhỏ cùng trang lứa khác đều được cha mẹ che chở như bảo bối, mà anh vĩnh viễn chỉ một mình đơn độc.
Lúc ấy tuổi vẫn còn nhỏ, cũng đã có mong muốn người khác để ý đến mình một chút, cứ như việc mẹ nói cho anh biết, anh và người của Hứa gia không có quan hệ gì, nhưng đến lúc anh lần nữa phát sốt, anh chạy đến Hứa gia ngồi ngoài cửa chờ cha rất lâu. Anh nghĩ là mình bị bệnh thì sẽ được cha quan tâm một chút, không thì liếc mắt nhìn anh một cái cũng được. Vì bị ốm nên cả người anh đều cảm thấy nặng nề, đợi một lúc lâu, mãi mới chờ được đến lúc cha xuất hiện, nhưng anh còn chưa kịp mở miệng nói gì, cha đã cau mày, vẻ mặt âm trầm hỏi một câu: "Ai bảo mày tới đây? Đi mau!"
*****
Editor: Xẩm Xẩm
Sau đó cha cũng không thèm liếc anh một cái mà đi một mạch vào trong nhà, giống như đối với ông ấy, anh chỉ là một người qua đường thôi.
Bởi vì không có ai để ý anh bị bệnh thì có khó chịu hay không, bị thương thì có đau hay không, cho nên ngay cả chính anh cũng cảm thấy, mình sẽ không khó chịu, sẽ không đau.
Nhưng hiện tại, cô thế nhưng lại hỏi anh có đau hay không...
Một câu nói không có chủ ý gì, nhưng lại dễ dàng khiến tâm tình anh mềm mại hơn rất nhiều.
Kiều An Hảo hỏi xong Lục Cẩn Niên, liền vươn tay, mở chiếc túi mình mang theo, lấy ra chai thuốc khử trùng, thuốc mỡ và cả băng vải.
Kiều An Hảo cầm tăm bông, trước tiên nên khử trùng vết thương cho anh, có thể bởi vì đau, phía sau lưng anh giật mạnh một cái, khiến Kiều An Hảo suýt nữa làm rơi tăm bông.
Kiều An Hảo cố gắng bình tĩnh lại, nhịn không được bèn mở miệng nói chuyện, để rời đi suy nghĩ của mình: "Bị thương, sao lúc ấy không nói gì?"
"Cho dù không muốn để người khác biết, cũng nên tự mình đi viện kiểm tra một chút."
"Miệng vết thương xử lý trễ như này, rất dễ nhiễm trùng."
"Còn có, ngày hôm qua sao anh lại uống nhiều rượu như vậy, sẽ làm rách miệng vết thương..."
"Anh đã lớn như vậy, thế nào còn không biết tự chăm sóc bản thân..."
Lúc anh còn nhỏ, tính cách đã rất quái gở, không thích nói chuyện, cho nên luôn im lặng, nhưng hiện tại, âm thanh dịu dàng của người con gái anh yêu cứ lởn vởn bên tai.
Có thể đây là lần đầu tiên cô phải xử lý một vết thương nghiêm trọng thế này nên hơi khiếp sợ, giọng nói ra còn mang theo chút run rẩy, khiến âm thanh của cô càng thêm cuốn hút.
Cứ một câu lại một câu, lời cũng không lặp lại nhau, lại không có dấu hiệu dừng, nhưng vào tai anh lại không hề ầm ĩ phiền chán, ngược lại, nghe được cô lải nhải thế này, đáy lòng còn thấy ấm áp khó nói thành lời.
Lục Cẩn Niên nhắm mắt lại, ghé vào thành giường, không hề nói gì cả, giống như đang ngủ, nhưng khóe môi chôn ở dưới cánh tay của anh lại hơi giương lên như đang mỉm cười.
Kiều An Hảo xử lý tốt miệng vết thương của anh xong mới từ trên người anh đi xuống, sau đó lấy một ít thuốc tiêu viêm, mở miệng nói: "Uống vài viên tiêu viêm, sẽ nhanh khỏi hơn."
Kiều An Hảo lấy chai nước khoáng đặt trên tủ đầu giường, dùng sức mở ra, đưa tới bên giường, sau đó mới phát hiện anh đang nhắm mắt lại, hô hấp đều đều trầm ổn, có lẽ đã chìm vào giấc ngủ.
Lông mi anh rất dài và cong như dẻ quạt, lúc ánh sáng chiếu xuống, mờ mờ vô cùng cuốn hút.
Vẻ mặt của anh an tĩnh thản nhiên, khóe môi khẽ nhếch lên, như đang mỉm cười, khiến cho từng đường nét trên khuôn mặt vô cùng hài hòa và dịu dàng.
Kiều An Hảo nghiêng người, nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, nhịn không được đến gần một chút, nhẹ nhàng vụng trộm hôn môi anh. Chỉ một chút đã khiến cô đỏ mặt rất nhanh tách ra, đặt chai nước và thuốc ở một bên, cô lặng lẽ lấy tấm chăn mỏng đắp cho anh, rồi cầm túi của mình nhanh chóng rời đi.
lời tác giả: tiểu An Hảo, cô cũng dám hôn trộm Lục Ảnh đế của ta, buông lão công của ta ra, để ta thay thế!
*****
Lục Cẩn Niên buổi sáng thức dậy từ sớm, đi đến khu biệt thự Nghi Sơn, bởi vì hơi phát sốt, vẫn luôn ngủ không ngon, vì vậy khi nghe những lời liến thoắng không ngừng của Kiều An Hảo, cả người bất tri bất giác chìm vào trong giấc mộng.
Giấc ngủ này, ngạc nhiên là hắn ngủ rất sâu, đợi đến khi lại lần nữa thức dậy, ngoài cửa sắc trời đã tối, trong phòng không bật đèn, một khoảng tối tăm mờ mịt.
Lục Cẩn Niên mò điều khiển từ xa, mở hết tất cả đèn trong biệt thự, nhìn thấy trong phòng chỉ có một mình, hắn vô thức liền giơ tay lên, sờ vào băng gạc trên lưng của chính mình, sau đó xác định là Kiều An Hảo buổi chiều thực sự có xuất hiện ở đây, cuối cùng mới nhanh chóng xuống giường, đi ra khỏi phòng.
Trong biệt thự rất yên tĩnh, ngoài tiếng bước chân của hắn, cũng không có bất kì một âm thanh nào khác, cửa sổ sát đất tầng một chưa đóng lại, gió đêm thổi tung rèm cửa, lại không tìm thấy bóng dáng Kiều An Hảo, trong lòng nhịn không được một tầng thất vọng, cô đã đi rồi...
Lục Cẩn Niên một mình ngồi trong phòng khách trống không rộng lớn rất lâu, mới mím môi, bước chân lên cầu thang đi lên lầu, quay trở lại phòng ngủ nhìn một vòng, cuối cùng nhìn thấy trên tủ đầu giường nhiều thêm mấy viên thuốc, ánh mắt Lục Cẩn Niên đột nhiên cố định, nhìn chằm chằm vào nó rất lâu, sau đó liền từ một bên ngăn kéo lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, vẫn chưa hút, lại nghe thấy dưới lầu mơ hồ truyền tới một chút động tĩnh.
Lục Cẩn Niên mi tâm nhăn lại, cẩn thận lắng nghe, đích xác có tiếng bước chân nhỏ vụn truyền tới, sau đó liền đem đầu thuốc trong tay dụi vào trong cái gạt tàn, nhanh chóng nhấc người, bước ra khỏi phòng, vừa đi đến đầu cầu thang, liền nhìn thấy Kiều An Hảo thở hồng hộc mang một túi lớn, đi vào nhà bếp.
Lục Cẩn Niên cất bước, không nhanh không chậm xuống lầu, tiến về phía nhà bếp.
Cửa nhà bếp không đóng, hắn nhìn thấy người con gái đem đồ ăn đóng gói mua bên ngoài về, từng cái từng cái đổ ra đĩa, sắp xếp ngay ngắn lên bàn ăn.
Lục Cẩn Niên không lên tiếng quấy rầy Kiều An Hảo, chỉ dựa vào cửa bếp, vô thanh vô tức theo dõi.
Kiều An hảo bày biện xong tất cả, nhìn đồ ăn trên bàn, hài lòng vỗ vỗ tay, sau đó quay người chuẩn bị đi gọi Lục Cẩn Niên ăn cơm, lại nhìn thấy Lục Cẩn Niên với tư thế nhàn tản đứng trước cửa, nhất thời bị dọa hốt hoảng, sau đó liền cười cười với Lục Cẩn Niên: "Anh tỉnh rồi? Vậy rửa tay ăn cơm đi."
Lục Cẩn Niên vẫn không động, nhìn chằm chằm vào mắt Kiều An Hảo, nhìn một hồi, sau đó hỏi: "Cô vừa rồi ra ngoài, chính là đi mua đồ ăn sẵn?"
Kiều An Hảo gật đầu, ngữ khí mang một tia oán trách: "Chỗ anh ở đây quá xa, gọi đồ đều không chịu đưa tới, tôi chỉ có thể tự mình lái xe đi mua."
Thì ra cô không phải đã đi rồi... Đáy lòng Lục Cẩn Niên hơi hơi thoải mái hơn một chút, chầm chậm đứng thẳng người, quay mình đi đến phòng vệ sinh chung ở lầu một, rửa sạch tay, lúc quay trở lại, Kiều An Hảo đã ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn, đợi hắn.
Nhìn thấy hắn đi vào, Kiều An Hảo mở miệng nói: "Tôi không biết nấu ăn, cũng không biết anh thích cái gì, liền tùy tiện mua một chúy đồ thanh đạm."
Lục Cẩn Niên kéo chiếc ghế đối diện Kiều An Hảo ngồi xuống, nhìn một lượt trên bàn ăn năm món ăn một món canh, mặn chay kết hợp, dinh dưỡng cân đối, sau đó liền gật đầu với Kiều An Hảo, cầm lên đôi đũa cô sớm đã bày một bên, bắt đầu ăn.
Ăn được mấy miếng, Lục Cẩn Niên ngẩng đầu, nhìn Kiều An Hảo ở đối diện đang lặng lẽ ăn cơm, dừng lại một chút, tìm một chủ đề, mở miệng hỏi: "Cô làm thế nào vào được đây?"
*****
Lục Cẩn Niên rất ít khi chủ động mở miệng nói chuyện với Kiều An Hảo, Kiều An Hảo mất một nửa nhịp, mới phản ứng được Lục Cẩn Niên đang hỏi cái gì, sau đó cắn đũa, chớp chớp mắt, nhìn Lục Cẩn Niên, mặt đỏ bừng ấp ấp úng úng nhỏ giọng nói: "Tôi từ cửa sổ phía sau kia bò vào."
Từ cửa sổ bò vào... Lục Cẩn Niên khóe miệng nhịn không được giật giật, sau đó cầm đũa lên, tùy tiện gắp một miếng đồ ăn, đút vào trong miệng, cố ép cho chính mình không bật cười, cứng mặt lại, một câu cũng không nói tiếp tục ăn.
Kiều An Hảo cẩn thận dè dặt thăm dò Lục Cẩn Niên, phát hiện hắn dường như không có ý tiếp tục truy cứu, tính toán nữa, lúc này mới hạ xuống đôi đũa cắn trong miệng, tiếp tục cúi đầu ngoan ngoãn thành thực ăn cơm.
Trong phòng bếp rất yên tĩnh, hai người mặt đối mặt, trầm lặng không lên tiếng ăn cơm.
Lúc sắp ăn cơm xong, Lục Cẩn Niên đột nhiên phá vỡ trầm mặc, mạc danh kì diệu nói ra sáu con số.
Kiều An Hảo ngây ra một chút, ngẩng đầu, mở lớn hai mắt, nhìn Lục Cẩn Niên, bộ dạng ngơ ngác không hiểu.
Lục Cẩn Niên liếc nhìn biểu tình của Kiều An Hảo một cái, tiếp tục thanh cao lạnh lùng ăn cơm, sau đó đến lúc ăn no rồi, mới bỏ đũa xuống, đem sáu con số kia nói lại một lần, thuận tiện hỏi một câu: "Đã nhớ kĩ chưa?"
Đó là thứ gì chứ? Kiều An Hảo ngây thơ chớp đôi mắt lớn, liền gật gật đầu, biểu thị bản thân đã nhớ kĩ rồi, sau đó lại lắc lắc đầu.
Lục Cẩn Niên nhíu mày, dường như bất lực, lại mang theo vài phần sủng nịnh đứng lên, bước ra khỏi phòng bếp, qua một lúc, đem theo một tờ giấy ghi chú vào, đẩy tới trước mặt Kiều An Hảo.
Trên tờ giấy ghi chú, là bút tích rồng bay phượng múa của người đàn ông, viết sáu con số hắn vừa nói.
Kiều An Hảo nhìn tờ giấy ghi chép một cái, sau đó ngẩng đầu, nhìn lên Lục Cẩn Niên.
Người đang ông từ trên cao nhìn xuống cô, trên gương mặt tuấn mĩ dị thường, không hề có quá nhiều biểu cảm, chỉ có ngón tay thon dài sạch sẽ đưa ra, chỉ chỉ vào tờ giấy, phát ra hai tiếng gõ bàn thanh thúy, sau đó đơn giản trực tiếp lưu lại năm chữ: "Mật mã của biệt thự."
Rồi quay người, đi ra ngoài cửa phòng ăn.
Lục Cẩn Niên đi đến cửa phòng ăn, liền giống như nghĩ ra điều gì, dừng bước chân, quay đầu lại, nói với Kiều An Hảo: "Sau này không cần trèo cửa nữa, nếu như bị hệ thống trị an của biệt thự phát hiện sau đó báo cảnh sát, đến lúc đó đừng mong tôi đến cục cảnh sát bảo lãnh."
Lục Cẩn Niên nói xong, liền cất bước, rời đi.
Khi hắn đi lên lầu, vẫn là rẽ tới cửa sổ sát đất ở phía sau, nhìn thấy quả nhiên vẫn chưa đóng.
Biệt thự Nghi Sơn này, đến trợ lí của mình hắn cũng không cho biết, bởi vì lúc tâm tình không tốt hoặc bị bệnh, thích một mình đến ở đây, sau đó đến người làm việc theo giờ cũng không tìm, vệ sinh của biệt thự, cũng đều là hắn một mình quét dọn, hình như mấy tháng trước, lúc hắn đến, tưới hoa ở vườn sau, sau đó thuận tiện mở cửa thông gió, sau đó nữa thì quên đóng lại...
Lục Cẩn Niên đưa tay ra, kéo cửa sổ sát đất, lúc muốn khóa trái lại, lại nghĩ đến người còn đang lặng lặng lẽ lẽ ăn cơm trong phòng bếp, sau đó động tác dừng lại một chút, vẫn là từ bỏ ý định, mặc kệ cho cửa sổ đó mở toang, quay người, đi lên lầu.
Một dòng mật mã, sáu con số, nói hai lần, cô còn nhớ không nổi, viết ra trên giấy, quỷ biết được liệu có quay mình một cái làm rơi mất, đến lúc lại đến đây.... Không phải là muốn trèo cửa sổ sao.... Đã thích trèo cửa sổ như vậy, vậy thì để đó sau này cho cô trèo đi....
*****
Kiều An Hảo ăn cơm xong, đem thức ăn thừa còn lại bỏ vào trong một túi rác lớn, đặt ở huyền quan, sau đó đi lên lầu.
Lục Cẩn Niên tư thế ưu nhã ngồi trên ghế sofa, trên đầu gối đặt một cái Macbook, hai tay gõ nhanh trên mặt bàn.
Kiều An Hảo gõ cửa, thức tỉnh Lục Cẩn Niên một chút, sau đó mới bước vào trong phòng, lấy thuốc mua ở hiệu thuốc ra, đặt ở trên sofa bên cạnh Lục Cẩn Niên, chỉ vào thuốc hạ sốt, nhẹ giọng nói: "Đây là thuốc hạ sốt, lát nữa anh nhớ uống, nhớ là uống bốn viên." Sau đó lại chỉ vào thuốc mỡ để bôi, nói: "Cái này dùng bên ngoài, nếu như anh cần, ngày mai tôi qua đây giúp anh bôi thuốc, nếu như anh không muốn, có thể tìm trợ lí."
Lục Cẩn Niên tay di trên máy tính, hơi cứng nhắc một chút, sau đó liền nhè nhẹ gật đầu.
Kiều An Hảo cũng gật đầu theo, trầm mặc một lúc, lại nói: "Vậy cũng không còn sớm nữa, tôi về trước nhé."
Lục Cẩn Niên không nói lời nào, Kiều An Hảo đợi mấy giây, nói một câu: "Tạm biệt", sau đó liền với lấy túi xách, đi ra khỏi phòng ngủ của Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên ngồi trên sofa, cuối cùng cũng không động đậy, trước đây, hắn một mình ở trong biệt thự này, cũng không cảm thấy cô đơn, nhưng không biết có phải là do cô tới hay không, bây giờ cô đột nhiên đi mất, hắn liền cảm thấy biệt thự này, trống rỗng đến dọa người.
Lục Cẩn Niên nghe thấy dưới lầu có tiếng khởi động xe truyền tới, hắn dùng lực nắm chặt lấy máy tính, sau đó liền đứng dậy, đi đến trên giường, lật lên tìm một hồi, tìm thấy điện thoại của chính mình, gọi một cuộc điện thoại ra ngoài: "Ừm, anh cho cổng ra của biệt thự đóng lại, để người trực ban rời đi nửa tiếng, ừm, cảm ơn."
Ngắt điện thoại xong, Lục Cẩn Niên liền khí định thần nhàn quay trở lại sofa, ngồi xuống, ôm máy tính lên, tiếp tục xử lí văn kiện gấp hôm nay công ty gửi tới.
Lục Cẩn Niên mỗi lần gõ một hàng chữ, đều nhìn sang điện thoại bên cạnh, đến lần thứ mười lăm hắn ngẩng đầu lên, màn hình điện thoại, quả nhiên sáng lên, Kiều An Hảo gọi tới.
Lục Cẩn Niên không vội bắt máy ngay, mà ngược lại không nhanh không chậm tiếp tục ở trên bàn phím gõ hết một hàng chữ, sau đó mới chậm chạp đưa tay ra, cầm điện thoại lên, trượt màn hình, bắt máy nghe: "Làm sao thế?"
"Cổng khu biệt thự của các anh đóng rồi, không có người trực ban, anh có thẻ ra vào không?" Âm thanh của Kiều An Hảo dịu dàng ấm áp, thông qua điện thoại, truyền đến tai Lục Cẩn Niên.
"Có". Lục Cẩn Niên vẫn thành thực trả lời, sau đó liền đứng dậy, làm bộ như đang đi lục tìm đồ một hồi, còn cố ý làm ra một vài động tĩnh, truyền vào trong điện thoại qua tai Kiều An Hảo, cuối cùng liền cầm thẻ ra vào, nhìn hai cái, mặt không đỏ, khí không loạn quay ra người trong điện thoại, nói dối: "A, tôi vừa mới nhớ lại, mấy ngày trước lúc thay đồ, làm thẻ ra vào rơi ở trong khách sạn của đoàn phim, không cầm rồi."
"Ah?" Kiều An Hảo kêu lên một tiếng: "Vậy tôi làm sao ra được đây?"
Lục Cẩn Niên không lên tiếng, giống như thực sự đang nghĩ cách, qua một lúc, mới đem ý định vẫn luôn tính toán trong lòng, không nhanh không chậm nói ra: "Cô quay lại đây đi, tối nay không đi được, vậy thì cứ tạm ở lại đây."
Kiều An Hảo không ra được khỏi biệt thự, nghĩ đi nghĩ lại, dường như cũng chỉ có thể như vậy, liền nói vào trong điện thoại "Vâng" một tiếng.
Lục Cẩn Niên không nói gì, dứt khoát ngắt điện thoại.
*****
Lục Cẩn Niên cúi đầu, nhìn thẻ ra vào trong lòng bàn tay mình, sau đó liền đi đến trước tủ mật mã, nâng tay lên, nhập mật mã, đem thẻ ra vào ném vào trong, đóng tủ mật mã lại, rồi thản định thong dong ngồi lại trên sofa, tiếp tục ôm lấy máy tính, xử lí công việc.
Ước chừng qua khoảng mười phút, Lục Cẩn Niên nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng xe, khóe miệng hắn nhịn không được khe khẽ giương lên một chút, ngón tay cũng dừng lại trên bàn phím gõ chữ, sau đó đợi đến khi cửa ngoài tòa nhà truyền tới tiếng bước chân của Kiều An Hảo, ý cười nơi khóe miệng Lục Cẩn Niên mới thu liễm lại, biểu tình một giây biến chuyển thành bộ dạng chăm chú làm việc.
Kiều An Hảo sợ quấy rầy Lục Cẩn Niên làm việc, động tác nhẹ nhàng đi vào trong phòng ngủ, sau đó ngồi trên sofa vị trí tương đối xa Lục Cẩn Niên, cầm điện thoại lên tùy tiện lướt xem tin tức.
Dư quang nơi khóe mắt Lục Cẩn Niên, vẫn luôn chú ý đến Kiều An Hảo, hắn trong lúc nhìn Kiều An Hảo nhàm chán dựa trên sofa cúi đầu ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người liền hơi ngừng lại một chút, sau đó quét đến chỗ thuốc Kiều An Hảo đặt bên cạnh mình vẫn chưa uống, sau đó liền làm bộ như nghĩ ra việc phải uống thuốc, đem máy tính đặt lại trên bàn trà, đứng dậy, đi đến một bên cầm lên một bình nước, uống thuốc, thuận tiện nhìn Kiều An Hảo một chút, đem điều khiển ti vi ném cho cô, sau đó tư thế nhàn nhã trở lại trên sofa, lại lần nữa ôm lấy máy tính.
Kiều An Hảo mở ti vi, đầu tiên đem âm lượng điều chỉnh nhỏ một chút, rồi mới cầm điều khiển, bắt đầu tìm kênh, cuối cùng chuyển đến một kênh phim ảnh, nhìn thấy đang phỏng vấn nhà sản xuất Tôn, mà dưới góc dưới nhìn thấy có nhắc đến tiếp theo sẽ phát sóng bộ phim "Khuynh quốc khuynh thành".
Bộ phim điện ảnh "Khuynh quốc khuynh thành", là Lục Cẩn Niên lần đầu tiên đạt được giải ảnh đế điện ảnh, là một bộ phim cổ trang rất kinh điển, nhà sản xuất Tôn là người đầu tư, vậy nên Kiều An Hảo, liền đặt điều khiển xuống, đợi phỏng vấn xong nhà sản xuất Tôn, để xem bộ phim điện ảnh kinh điển của Lục Cẩn Niên diễn.
Lục Cẩn Niên vẫn luôn chú ý đến việc Kiều An Hảo không ngừng chuyển kênh, cuối cùng lại dừng lại ở kênh có nhà sản xuất Tôn xuất hiện, dù cho gần đây, Kiều An Hảo và nhà sản xuất Tôn tiếp xúc không nhiều, nhưng Lúc Cẩn Niên vẫn còn nhớ rõ ràng, nhà sản xuất Tôn có hứng thú với Kiều An Hảo... Thậm chí, Kiều An Hảo ban đầu còn vì việc nhà sản xuất Tôn cho cô vai nữ chính mà đưa ra việc hủy bỏ giao dịch với mình.
Lục Cẩn Niên sẽ không đem chính mình ra so sánh với nhà sản xuất Tôn, nhưng vẫn là muốn khiến cho người đàn ông có ý với Kiều An Hảo, trong lòng cô ấy, ấn tượng xấu đi một chút, liền trầm tư một hồi, giả như đang nói chuyện phiếm với Kiều An Hảo, không chú ý mở miệng nói: "Tôn tổng hình như cùng với Lâm Thi Ý, quan hệ có chút không bình thường."
Kiều An Hảo dường như rất không thích Lâm Thi Ý, người có liên quan dính líu đến Lâm Thi Ý, hẳn là sẽ khiến cho cô ghét bỏ....
Quả nhiên giống như Lục Cẩn Niên dự đoán, lúc Kiều An Hảo nghe tới câu nói này, tuy không có biểu hiện quá rõ ràng, nhưng trên mặt, vẫn hiện lên một tia không vui.
Lục Cẩn Niên biểu tình một bộ bình thường, nhưng trên nét mặt, rõ ràng có một tia hài lòng lướt qua, sau đó liền tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính của mình.
Phỏng vấn nhà sản xuất Tôn rất nhanh kết thúc, phim điện ảnh "Khuynh quốc khuynh thành" bắt đầu phát sóng, Lục Cẩn Niên lúc đó, so với bây giờ xem ra còn non nớt hơn bây giờ nhiều, trên khuôn mặt thiếu đi một chút trầm ổn và nội liễm, tuy không được như phong thái hiện tại, nhưng vẫn đẹp trai đến mê đắm say người
*****
Lục Cẩn Niên hồi đó, kĩ thuật diễn xuất đã đến mức thuần tình như hỏa, dù cho là ánh mắt hay động tác, đều có thể đem yêu hận tình thù của nhân vật truyền tải đến tột cùng.
Kịch bản viết rất tốt, diễn viên diễn rất hay, đích xác là bộ phim kinh điển hiếm gặp, hắn dựa vào bộ phim này, đạt được vị trí ảnh đế, cũng là danh hiệu về với người có thực lực.
Bộ phim điện ảnh này, Kiều An Hảo trước đây có xem một lần, nhưng hiện tại xem lại, lại vẫn như cũ xem đến say sưa nhập thần, lúc xem đến một nửa, điện thoại Lục Cẩn Niên đặt ở trên bàn, đột nhiên trấn động một cái, Kiều An Hảo quay đầu nhìn Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên đã cầm lấy điện thoại, bắt máy nghe điện thoại.
Điện thoại là do trợ lí gọi tới: "Lục tiên sinh, việc chiếc xích đu ngài cho tôi điều tra, đã có manh mối rồi."
Lục Cẩn Niên nhìn Kiều An Hảo đang ngồi xem ti vi, không mở miệng nói chuyện, mà đóng máy tính lại, đứng lên, đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại, mới nói với trợ lí bên kia điện thoại, hỏi một câu: "Manh mối gì?"
Dây buộc xích đu bị vật sắc cắt đứt, bởi vì tôi nhìn vết đứt trên dây rất mới, tôi còn xem lại băng ghi hình ở sơn trang, nhìn thấy tiểu thư Lâm Thi Ý lúc quay phim ngày hôm đó, có đi theo hướng ra bãi cỏ, nhưng ở bãi cỏ đó, không lắp đặt máy quay, nên không thể nói được tiểu thư Lâm Thi Ý đi qua bãi cỏ đó, rồi thực sự làm đứt dây của xích đu, nhưng, ngoài cô ta ra, thì nhân viên công tác cũng đi vào trong rồi, vậy nên, cũng chỉ có cô ta có khả năng động tay động chân với xích đu. Tôi nghĩ nếu như không lầm thì, tiểu thư Lâm Thi Ý có lẽ đã bỏ tiền ra mua chuộc người của tổ đạo cụ, khiến chúng ta không tìm được người, cũng không thể có được bằng chứng, vậy nên, Lục tiên sinh, ngài xem, sự việc nên giải quyết như thế nào?
Lục Cẩn Niên thực sự trong lòng đã có chút dự đoán, chỉ là thiếu bằng chứng chứng thực, suy từ lời của trợ lí, biết được cũng không có chứng cớ đầy đủ, nhưng hắn chắc chắn khẳng định, xích đu ngày hôm đó, Lâm Thi Ý có động tay động chân.
Trong đáy mắt Lục Cẩn Niên, phút chốc hiện lên một tia sát ý, toàn thân đầy ý lạnh, theo sự biến đổi mà trở nên sắc bén, hắn hơi hơi nheo mắt, nói với trợ lí của mình trong điện thoại: "Đã không có bằng chứng, vậy thì theo cách không có bằng chứng đối phó với cô ta."
"Ý của Lục tiên sinh là?" Trợ lí đi theo Lục Cẩn Niên mấy năm này, ít nhiều cũng hiểu được cách nghĩ trong lòng Lục Cẩn Niên, vậy nên liền đem theo vài phần dò đoán, vài phần khẳng định nói: "Đem tiểu thư Lâm Thi Ý, tạm thời "đông cứng" một thời gian?
"Không phải là tạm thời, mà là trực tiếp." sau khi Lục Cẩn Niên tiếp quản "Truyền thông Hoàn Ảnh, chưa từng "đông cứng" bất cứ một nghệ sĩ nào, bởi vì hắn cũng từ một nghệ sĩ mà trèo lên, vậy nên nếu đám nghệ sĩ đó thực sự phạm lỗi sai, hắn cũng có thể bao dung được, đây là lần đầu tiên, hắn trực tiếp hạ lệnh.
"Nhưng mà, hiện tại bộ phim "Khuynh thành thời quang", nhất thời sợ rằng không thể nào thay nhân vật được..."
"Vậy thì tìm biên kịch, đem cô ta và phần diễn của cô ta cắt đi ít nhất."
"Vâng, Lục tiên sinh."
Lục Cẩn Niên ngắt điện thoại, đứng ở hành lang hít sâu mấy cái, giải toản đi một chút tức giận trong lòng, mới thu liễm lại tất cả những cảm xúc bộc phát, quay trở lại trong phòng ngủ.
Lục Cẩn Niên nhàn nhạt lướt nhìn màn hình một cái, kết quả lại nhìn thấy trên màn hình đang có cảnh hôn nhau của mình và Tống Tương Tư, sau đó hắn liền quay đầu, vô thức nhìn Kiều An Hảo, phát hiện, người con gái mắt chăm chú không rời nhìn màn hình, so với trước khi hắn rời đi, xem ti vi còn chuyên chú, nhập tâm hơn nữa.
*****
Lục Cẩn Niên nhàn nhạt lướt qua màn hình, kết quả lại nhìn thấy trên đó đang chiếu cảnh mình cùng Tống Tương Tư hôn nhau, sau đó hẳn liền quay đầu, vô thức nhìn Kiều An Hảo, phát hiện, người con gái ánh mắt chăm chú không rời nhìn vào ti vi, so với trước lúc hắn rời đi, còn chuyên chú, nhập tâm hơn nữa.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm Kiều An Hảo một hồi, ánh mắt lại chuyển về trên ti vi, trên màn hình lớn, hắn và Tống Tương Tư hôn nhau vô cùng say sưa, dường như dùng tất cả tình cảm tâm tình.
Thực ra mọi người đều ở trong giới giải trí, ai cũng biết, đây chẳng qua chỉ là cảnh tượng giả diễn cho khán giả xem, mà trong giới giải trí không ít ngôi sao là vợ chồng, mọi người đều tận mắt nhìn một nửa của mình cùng đối thủ hôn thật, càng huống hồ, hắn chỉ là hôn giả, thực sự không hề có sự để ý nào.
Lúc trước, Lục Cẩn Niên cũng ngồi trong rạp chiếu phim, xem cảnh chính mình cùng người con gái khác hôn nhau, hắn cũng không có quá nhiều cảm nhận, chỉ là hiện tại Kiều An Hảo đang chằm chằm nhìn, hắn lại thấy trong lòng có sự hoảng loạn không rõ.
Lục Cẩn Niên không lên tiếng quấy nhiễu Kiều An Hảo, chậm rãi ngồi lại trên ghế sofa, cầm máy tính xách tay, nhập mật mã, đang chuẩn bị đem văn kiện cuối cùng chỉnh lí xong, vẫn là ngẩng đầu lên, nhìn xem trên màn hình đã chiếu xong cảnh hôn chưa, ngón tay nhè nhẹ chà trên màn hình máy tính, vẫn là nhịn không được, ngữ điệu lạnh nhạt hỏi một câu: "Hay lắm à?"
Kiều An Hảo quay đầu, nghi hoặc nhìn Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên không nói chuyện, biểu cảm lạnh lùng nâng ngón tay lên, gõ hai cái vào bản cảm ứng, sau đó giơ tay lên, chống dưới cằm, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính một hồi, liền hạ tay xuống, âm thanh lách chách bắt đầu đánh chữ.
Kiều An Hảo chớp chớp mắt, tưởng rằng lời vừa rồi của Lục Cẩn Niên không phải nói cho mình nghe, liền lần nữa quay đầu lại, tiếp tục xem phim, kết quả ánh mắt cô còn chưa tiếp xúc đến màn hình, liền nghe thấy người đàn ông ở bên cạnh, tiếng nói không có chút cảm xúc nào lần nữa bay tới: "Những thứ diễn trong phim, đều là do vị trí máy quay, có gì mà hay chứ."
Thì ra hắn hỏi là cảnh hắn và Tống Tương Tư hôn nhau... Kiều An Hảo nhìn chằm chằm vào màn hình máy tình một hai lần, sau đó mới mở miệng nói: "Dù cho là vị trí góc quay, nhưng anh và chị Tống Tương Tư nhan sắc đủ đẹp, thêm vào với khung cảnh tuyết giăng đầy trời, cảnh đẹp đến bùng nổ, nhìn vào vẫn rất thích mắt."
Lục Cẩn Niên không tiếp lời, ánh mắt chăm chú vào máy tính, nghiêm túc chuyên tâm làm việc.
Kiều An Hảo quay đầu tiếp tục xem phim, sau đó nghĩ tới Lục Cẩn Niên vừa rồi nói với mình đều là do góc quay, nghĩ tới hồi trước mình và hắn quay cảnh hôn, đầu tiên đạo diễn nói cũng chỉ là cảnh hôn giả, còn nói Lục tiên sinh chưa từng quay cảnh hôn thật, thế là kìm nén không được hiếu kì quay đầu, hỏi một câu: "Tất cả những cảnh hôn trong phim của anh, đều là do vị trí góc quay sao?"
Lục Cẩn Niên ánh mắt không chuyển động nhìn máy tính, "ừm" với Kiều An Hảo một tiếng.
Mỗi một bộ phim Lục Cẩn Niên diễn xuất, Kiều An Hảo đều đã xem, dường như toàn bộ đều có cảnh hôn, thầm chí có những cảnh, nhìn vào rất giống hôn thật, Kiều An Hảo nhịn không được đếm lại mấy bộ phim điện ảnh, hỏi: ""Vân đoan", "Thiên đường" đều là hôn giả sao?"
Lục Cẩn Niên gật đầu.
Kiều An Hảo cúi đầu nghĩ một chút, lại kể ra tên vài bộ phim nữa.
Lục Cẩn Niên vẫn gật đầu như cũ.
"Nhưng mà bộ phim "Mê luyến" có cảnh giường chiếu."
*****
Lục Cẩn Niên nhíu nhíu mày, động tác gõ trên bàn phím dừng lại, ngây ngốc một hồi lâu, mới nhớ ra được "Mê luyến" là bộ phim nào, sau đó mở miệng nói: "Bộ phim đó sao? Cảnh giường chiếu tìm người đóng thế."
Kiều An Hảo trong lòng nhịn không được nổi lên một tia vui mừng, lúc đầu khi cô trong rạp chiếu phim xem đến cảnh giường chiếu, trong lòng bởi vì người trên khắp thế giới đều nhìn thấy thân thể trần trụi của Lục Cẩn Niên, mà cảm thấy chua xót và khó chịu, nói đến nửa ngày, thì ra là có thế thân.
Lục Cẩn Niên rũ mi mắt xuống, tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, kết quả còn chưa nhìn được mấy chữ, trong não lại hậu tri hậu giác phát hiện, Kiều An Hảo vừa rồi dường như đem hết tất cả những bộ phim hắn diễn trong mấy năm này đếm ra một lượt, thậm chí đến những bộ phim như "Mê luyến" có số người xem rạp không cao, đến hắn cũng không nhớ rõ, cô lại có thể nhớ trong đó có cảnh giường chiếu....
Lục Cẩn Niên nhịn không được ngẩng đầu, nhìn Kiều An Hảo đang xem ti vi, hỏi một câu: "Cô hình như rất quan tâm đến phim tôi đóng?"
Nhịp tim Kiều An Hảo đột nhiên bị lỡ mất một nhịp, tay vô ý thức nắm chặt lại, hắn không phải đã phát giác ra tâm tư nho nhỏ của mình chứ... Kiều An Hảo ánh mắt không chuyển nhìn vào màn hình ti vi, nỗ lực duy trì sự bình tĩnh của bản thân, sau đó nói: "Mỗi bộ phim anh quay, đều rất nổi tiếng, mọi người đều thích xem, tôi cũng không ngoại trừ, anh không biết sao, thực ra tôi còn là fan của anh nữa!"
Nói xong, Kiều An Hảo quay lại nhìn Lục Cẩn Niên mi mắt cong cong cười, cố tỏ ra nhẹ nhàng tiếp tục mở miệng, cố gắng che đậy tâm tình của chính mình: "Thế nào? Tôi đều đem những bộ phim của anh từng bộ, từng bộ kể hết ra rồi, đã tính là fan não tàn chưa?"
Lục Cẩn Niên được mọi người gọi là "ông chồng quốc dân", fans hâm mộ vô số, mê mẩn đến phát cuồng không phải là không có, nhưng fan như Kiều An Hảo này, khiến cho hắn tâm tình vui vẻ lên rất nhiều.
Lục Cẩn Niên dứt khoát gập máy tính trước mặt lại, biếng nhác dựa vào ghế sofa, cùng Kiều An Hảo xem phim một lúc, sau đó lại mở miệng hỏi: "Vậy cô xem phim của tôi nhiều như vậy, thích nhất tôi diễn nhân vật nào?"
Kiều An Hảo cúi đầu, nghiêm túc nhớ lại, đến lúc Lục Cẩn Niên tưởng rằng Kiều An Hảo không nghe thấy câu hỏi của mình, chuẩn bị nhắc lại một lần nữa, Kiều An Hảo cuối cùng mới mở miệng, nói: "Thích nhất ấy à? Tôi thích nhất anh diễn "Trường tương tư"."
"Trường tương tư"
Lục Cẩn Niên lông mày hơi hơi nhíu lại.
"Tuy anh trong đó chỉ diễn vai nam thứ, nhưng lại nổi bật hơn nam chính rất nhiều, nữ chính là chị gái anh, anh vừa thích lại vừa không thể thích, anh đem loại tình cảm ẩn nhẫn và khắc chế đó, biểu hiện rất tinh tế, sâu sắc". Lúc Kiều An Hảo nói câu này, trên khuôn mặt nổi lên một tia thương cảm, thay vì nói, cô thích nhân vật trong phim, không bằng nói, cô và nhân vật ấy rất đồng cảm, cô thích Lục Cẩn Niên, lại bởi vì hắn không yêu cô, tình cảm yêu thích đó lại chỉ có thể trở thành bí mật chôn giấu nơi thâm sâu nhất trong đáy lòng, cô không dám bày tỏ, bởi vì sợ một khi bày tỏ rồi, chính là kết cục vạn kiếp bất phục, thay vì nói cô yếu đuối, không bằng nói cô sợ một đời một kiếp này cùng hắn sẽ không còn bất cứ liên quan gì nữa.
Những bộ phim kinh điển Lục Cẩn Niên quay, có "Khuynh quốc khuynh thành", có "Phồn hoa như mộng", cũng có "Vân đoan" và "Thiên đường", thậm chí "Phồn hoa như mộng" còn được mọi người bình luận là tác phẩm kinh điển trong trăm năm tới không thể nào vượt qua được, thậm chí hắn còn nhờ vào bộ phim đó, gặt hái được rất nhiều giải thưởng.
"Trường tương tư" là tác phẩm thành danh của hắn, trong bộ phim hắn chỉ diễn một vai nam phụ, bởi vì là nam phụ, cho nên không nhiều người nhớ đến.
*****
Hắn cứ nghĩ, cô nhất định sẽ thích một vai hắn đảm nhận vai chính trong một bộ phim đặc sắc nào đó, lại không ngờ tới, cái cô thích lại là [Trường Tương Tư].
Bộ phim này, khiến cho hắn được biết đến rộng rãi, khiến cho hắn có đầy đủ năng lực cho cô một cuộc sống đẹp, cũng là từ bộ phim đó, hắn và cô, bắt đầu mỗi người một ngả, càng ngày càng xa.
Cho nên bộ phim này, là tình yêu của hắn, cũng là của hắn đau đớn.
Lục Cẩn Niên sững sờ vài giây, mới nhẹ nhàng mà chớp mắt, mở miệng, giọng điệu có vài phần mơ hồ:" Bộ phim này, cũng là bộ phim tôi thích nhất, mà cũng là bộ phim tôi ghét nhấ."
"Vì sao?"
Ánh mắt Lục Cẩn Niên có chút bi thương, Kiều An Hảo không biết mình có nhìn nhầm hay không, mà từ trên khuôn mặt không cảm xúc của hắn, thấy được một tia thương cảm.
"Bởi vì, từ sau bộ phim này, tôi có tiền có danh, nhưng lại mất đi người con gái mà tôi yêu nhất."
Mất đi người con gái mà hắn yêu nhất...
Kiều An Hảo nhíu mi, nhớ đến tối qua ở Kim Bích Huy Hoàng, mọi người hỏi hắn, nhiều năm như vậy đã từng thổ lộ chưa, hắn nói, đã, nhưng không thành công...
Kiều An Hảo do dự một chút, đem nghi hoặc trong lòng hỏi:" Anh là quay xong [Trường Tương Tư], đi tìm cô ấy thổ lộ, sau đó thất bại sao?"
Hắn đúng là đi, nhưng chính là, lời chưa nói ra, đã không còn tư cách để yêu cô nữa rồi.
Tay Lục Cẩn Niên tùy ý để trên đầu gối, dùng sức nắm lại, chớp chớp mi mắt, thật lâu sau, mới nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, một lúc sau, còn nói thêm:" Có thể coi là như vậy."
Kiều An Hảo thực sự ngạc nhiên với câu chuyện của Lục Cẩn Niên, mặc dù nghe xong trong lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu:" Sau đó, anh cùng cô gái kia vẫn giữ liên lạc chứ?"
"Có một thời gian mất liên lạc, sau đó lại liên hệ lại được."
Câu trả lời này của Lục Cẩn Niên, đối với Kiều An Hảo mà nói, giống như rơi từ trên đỉnh núi xuống, lúc nghe được nửa câu đầu, trong lòng cô rõ ràng có chút vui mừng, nhưng đến câu sau, không khỏi tràn lên một cảm giác mất mát không nói nên lời.
Hóa ra bọn họ vẫn luôn giữ liên lạc... Không biết đến giờ đã tiến triển tới đâu? Sự nghiệp của hắn thành công như vậy, lại đẹp trai mê người, cô gái kia chắc chắn không thể cự tuyệt...
Kiều An Hảo đan những ngón tay với nhau, hoàn toàn không còn tâm tư nhìn ti vi, cô giả bộ lơ đãng thốt ra lời nói đùa, quay đầu, thoải mái nói với Lục Cẩn Niên:" Thật như tiểu thuyết, khi gặp lại đều là happy ending, anh cùng cô ấy chắc đã quay lại với nhau rồi đi?"
Hắn trong miệng nói là ám chỉ cô, nhưng cô lại không thể biết được.
Nhưng theo nét mặt này của cô, thì tựa hồ là không quan tâm tới hắn cùng người con gái khác, thậm chí còn thật tâm mong chờ hắn cùng cô gái kia cùng về với nhau.
Lục Cẩn Niên thoáng chốc, tâm tình trở nên u ám, hắn đột nhiên muốn đứng dậy, toan rời đi, nhưng lại nghĩ tới, hắn cùng cô 5 năm gặp lại, từ đó những lần ôn hòa, tâm tình nói chuyện phiếm chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tất cả đều kết thúc trong căng thẳng, mà lúc này, hắn lại muốn phã vỡ nữa sao?
Lục Cẩn Niên dùng sức nắm chặt tay, chính mình áp chế tâm tình phập phồng xuống, mang theo vài phần bi thương nói:" Cô ấy đã kết hôn rồi."
*****
Lục Cẩn Niên dùng sức nắm chặt tay, chính mình áp chế tâm tình phập phồng xuống, mang theo vài phần bi thương nói:" Cô ấy đã kết hôn rồi."
Nếu không phải Hứa Gia Mộc không xảy ra tai nạn lần đó, hắn hẳn không có cơ hội hay tư cách kết hôn với cô, trở thành vợ chồng?
Cho dù là chỉ đóng vai chồng hờ thế thân thay cho Hứa Gia Mộc, hắn cũng cam lòng.
Hôn nhân này, tuy hắn và cô ở cùng một nhà, nhưng là, xét đến thời điểm này, hắn bất quá cũng chỉ là một cái thế thân, thế thân của Hứa Gia Mộc mà thôi.
Hóa ra người con gái hắn thích, nguyên lai đã lấy người khác làm chồng, thảo nào tối hôm qua khi trở về nhà, hắn ôm cô, lại nói tại sao người cô gái ấy yêu lại không phải hắn.
Tối qua bởi vì một cô gái khác, cho nên hắn tâm tình không tốt, mới đến quán bar uống rượu?
Điều này làm cho Kiều An Hảo trong lòng vui mừng nhưng không tránh khỏi chút chua xót.
Kiều An Hảo ngập ngừng một chút, mở miệng hỏi:" Cô gái kia đã kết hôn rồi, vậy anh vẫn sẽ mãi thích sao?"
Lục Cẩn Niên ánh mắt thất thần, nghe đến câu nói này, đáy mắt đột nhiên xẹt qua một tia sáng, hắn nhìn vào mắt cô, rõ ràng chủ ý nói cho cô gái kia, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy, hắn là đang nói cho Kiều An Hảo nghe:" Sẽ."
Lục Cẩn Niên trả lời chắc chắn như đinh đóng cột, không chút do dự, Kiều An Hảo thoáng có chút đau lòng, cô quay đầu đi, đưa lưng vê phía Lục Cẩn Niên, cố làm cho giọng điệu trở nên bình tĩnh:" Nhưng là, cô ấy đã kết hôn, anh không thể cứ như vậy cả đời yêu cô ấy chứ?"
5 năm trước, hắn chỉ biết cô vĩnh viễn không thể thuộc về hắn, sau 5 năm, hắn không ngừng mà thuyết phục bản thân buông tha cho cô, nhưng là, thuyết phục 5 năm, hắn lại không thể buộc mình từ bỏ.
Có lẽ tính cách đã như vậy, hắn vĩnh viễn không thể dừng lại được nữa, cũng không đủ can đảm tìm kiếm một tình yêu mới.
13 năm rưỡi, từ lúc cô đi vào trái tim hắn, sâu thật sâu, trong tim hắn đã không thể đón nhận thêm 1 ai khác.
Lục Cẩn Niên định thần, cười tự giễu, âm thanh nhẹ nhàng lại vài phần tao nhã, mang theo một tia bất đắc dĩ:" Tôi từng nghĩ rằng có thể không yêu cô ấy nữa... Nhưng là..." Lục Cẩn Niên thanh âm nhuốm đậm bi thương, khiến cho người nghe cũng không tránh khỏi đau lòng:" Tôi làm không được, tôi không thể thuyết phục được chính mình buông tay."
Kiều An Hảo lặng thinh, lại không biết phải trả lời ra sao.
Không gian nháy mắt trở nên im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng từ tivi truyền ra.
Lục Cẩn Niên tựa như cũng ý thức được mình vừa nói ra, có chút nặng nề, liền tìm bừa một cái chuyện khác trong giới giải trí nói ra.
Kiều An Hảo tuy rằng đáy lòng có chút khổ sở, nhưng cũng là cô gái mau quên, đối với chủ đề nhàm chán này nổi lên hứng thú, liền tiếp Lục Cẩn Niên vài câu, sau đó bắt đầu hướng Lục Cẩn Niên, hỏi lung tung về mấy scandal hot gần đây trên Weibo.
"Xx ngủ cùng xx thật sao?"
"Xx thật sự cắm sừng xx sao? Tiểu tam là xx hả?"
"Xx cùng xx thật sự ly hôn à?"
Lục Cẩn Niên cũng không buồn giữ bí mật, với Kiều An Hảo trả lời hết sức rõ ràng kiên nhẫn, thậm chí có giải thích một chút về mấy tin tức cho rõ ràng hơn, ngay cả quan hệ nội bộ của Hoàn Ảnh, cũng nói ra hết.
*****
Ngoài cửa, bóng đêm đang dần phủ kín, không gian giữa sườn núi vốn đã im lặng, khi đêm xuống, sự im lặng càng rõ ràng hơn, âm thanh dịu dàng êm ái của cô cùng tiếng nói nhẹ nhàng thanh cao của hắn vang vọng trong căn phòng, khiến cho không gian trở nên ấm áp lạ lùng.
Cả đời Lục Cẩn Niên cho tới giờ, có lẽ đây là lần đầu tiên cùng người khác trò chuyện lâu như vậy, tới khi hắn nhận ra, phát hiện đã là đêm khuya.
Lục Cẩn Niên rất muốn cùng Kiều An Hảo như vậy mặc kệ trời đất mà tiếp tục, nhưng lại sợ cô mệt mỏi, nên liền chọn lúc dừng lại cuộc trò chuyện:" Khuya rồi, đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi."
Kiều An Hảo vốn không nghĩ tới sẽ ở lại đây, nên cái gì cũng không có mang, lúc Lục Cẩn Niên kêu đi tắm rửa, liền có chút khó xử nhíu mày, nghĩ ngợi tắm xong mặc cái gì cho được.
Lục Cẩn Niên dường như nhìn thấu lòng cô, nói xong câu kia, liền trực tiếp đi vào phòng thay quần áo, cầm bộ quần áo đi ra, đưa cho Kiều An Hảo.
***
Kiều An Hảo vào phòng tắm, Lục Cẩn Niên bên ngoài mở máy tính, xử lý nốt đống văn kiện còn dang dở, sau đó đứng dậy, đi xuống lầu.
Thời điểm Lục Cẩn Niên bưng một cốc sữa ấm về, Kiều An Hảo đã tắm táp xong, từ trong phòng tắm đi ra, đang đứng trước bàn trang điểm, cầm máy sấy tóc
Cô tùy tiện mặc quần áo của hắn, rộng thùng thình, tóc dài mềm mại thả sau lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn đa tẩy đi lớp trang điểm, so với lúc trang điểm nhìn trẻ con hơn mấy tuổi, quả thật chính là cái hình ảnh của cô hồi trung học trong trí nhớ của hắn, giống như vầy.
Lục Cẩn Niên nghĩ đến, nhiều năm trước, hắn cùng cô ở Hàng Châu ngủ cùng phòng 1 đêm, khuôn mặt trở nên có chút ôn nhu, đứng ở cửa, lẳng lặng ngắm Kiều An Hảo, đợi cô sấy khô tóc, liền đứng người lên, bước đến trước mặt cô, đem sữa đưa tới:" Uống sữa đi, này tốt cho giấc ngủ."
"Cám ơn." Kiều An Hảo đón lấy, uống một hớp, sau đó lại chợt nhớ ra cái gì, mở miệng nói:" Anh có cái chăn dư nào không, cái kia, anh đang bị thương, tư thế ngủ của tôi có chút xấu, tôi nên ngủ sô pha thì hơn."
Lục Cẩn Niên cùng Kiều An Hảo mỗi một lần quan hệ, đều là một lần giao dịch.
Mà đối với Lục Cẩn Niên, với cô gái hắn yêu, như vậy là một chuyện hết sức bình thường, nhưng hắn không muốn coi đó thành giao dịch.
Nhưng mà, nếu không có lý do đó, hắn lại không còn lý do nào khác chạm vào cô.
Đêm nay không khí đang nhu thuận, hắn cũng không ngu ngốc muốn phá hoại đi, cho nên nghe Kiều An Hảo nói như vậy, liền nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đi vào phòng tắm.
Bởi vì phía sau lưng bị thương, Lục Cẩn Niên không thể tắm rửa, liền lau mặt qua loa, sau đó đi thay quần áo ngủ, lúc đi ra còn mang theo 1 cái chăn, đặt trên ghế sa lon.
Một màn này, thật giống như nhiều năm trước, như cái đêm kia ở Hàng Châu.
Kiều An Hảo bưng cốc sữa, nhịn không được thấp thỏm một chút, sau đó đem uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt một chỗ, đi tới ghế, nhìn Lục Cẩn Niên nói:" Ngủ ngon."
"Lên giường ngủ đi." Lục Cẩn Niên chỉ giường, thản nhiên nói.
"Anh đang bị thương..." Kiều An Hảo nói xong, liền thả người lên ghế.
Lục Cẩn Niên nhíu mày, mang theo vài phần sủng nịnh, liền trực tiếp cúi người, đem Kiều An Hảo bế lên, đặt xuống giường.
← Ch. 021 | Ch. 023 → |