Vay nóng Tima

Truyện:Hôn Trộm 55 Lần - Chương 019

Hôn Trộm 55 Lần
Trọn bộ 100 chương
Chương 019
Lục ảnh đế nổi giận
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)

Siêu sale Shopee


Lục Cẩn Niên với khuôn mặt lạnh lùng không nói một lời.

Đạo diễn lúc này mới vội vàng khiển trách nặng Lâm Thi Ý đôi câu: "Lâm Thi Ý, cô tốt nhất chỉnh tâm trạng đi, tí nữa còn quay lại nữa!"

Sau đó, không chờ Lâm Thi Ý mở miệng, liền thúc giục mấy nhân viên công tác xung quanh: "Mấy người còn đứng ngây đó làm gì, chuẩn bị cảnh quay kế nhanh lên!"

Cảnh tiếp theo vẫn quay trong quán cà phê, là cảnh quay của Trình Dạng và phản diện nam số 3.

Tống Tương Tư và Kiều An Hảo đợi lát nữa vẫn còn cảnh quay, bởi vì cảnh vừa rồi quay hơi lâu. Kiều An Hảo đến giờ vẫn chưa được giải tỏa, bèn tranh thủ lúc rảnh chạy vào phòng toilet. Còn Tống Tương Tư từ tốn cầm lấy chai nước suối trợ lý đưa, đi tới chỗ Lục Cẩn Niên đang đứng.

Lục Cẩn Niên chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua Tống Tương Tư đứng bên cạnh, không có ý nói chuyện, rồi hướng tầm mắt quay về trường quay.

Tống Tương Tư nâng chai nước, nhìn theo hướng Lục Cẩn Niên đến cảnh diễn cách đó không xa, sau đó hơi áp sát đầu về phía Lục Cẩn Niên, thấp giọng nói: "Lục đại ảnh đế, vừa nãy không phải anh đi rồi sao? Sao lại trở về rồi?"

Lục Cẩn Niên vô cảm, khẽ dịch người sang một bên.

Tống Tương Tư cũng dịch người theo, tiếp tục thấp giọng lắng nhắng trước mặt Lục Cẩn Niên: "Anh đặc biệt ở lại làm thêm giờ sao?"

Lục Cẩn Niên mắt điếc tai ngơ như không nghe thấy Tống Tương Tư nói nhảm, duy trì tư thế quan sát trường quay.

Tống Tương Tư nhàm chán nhún vai, không thèm nói chuyện với Lục Cẩn Niên nữa, chỉ nhìn xung quanh một lượt, D༯i༯e༯n༯D༯a༯n༯L༯e༯Q༯u༯y༯D༯o༯n༯ sau đó thấy Kiều An Hảo và Triệu Manh từ toilet quay lại, liền mở miệng: "Em tới rồi."

Lục Cẩn Niên đương nhiên biết "Em" trong miệng Tống Tương Tư là chỉ Kiều An Hảo, mặt không nhúc nhích, nhưng khóe mắt quét một bên.

Tống Tương Tư thấy bộ dạng Lục Cẩn Niên bình tĩnh, thuận miệng phun ra câu "Làm bộ", sau đó liếc thấy cái ghế ngồi nghỉ bên cạnh Lục Cẩn Niên, rồi như sáng tỏ, cô cười bí hiểm, liền "Chậc chậc chậc" vài tiếng, ghé sát bên Lục Cẩn Niên, dùng tầng số âm chỉ hai người nghe được, thì thầm: "Anh biết cái ghế nghỉ bên cạnh là của ai sao?"

Lục Cẩn Niên mặt không đổi.

Tống Tương Tư tiếp tục hỏi: "Anh cố tình đứng đây à?"

Lục Cẩn Niên vẫn bình tĩnh.

Tống Tương Tư "à" một tiếng, trực tiếp không nhanh không chậm vạch lớp ngụy trang của Lục Cẩn Niên: "Anh thiệt tưởng tôi không biết, bởi vì đó là vị trí của Kiều An Hảo vị trí, nên anh mới đứng ở chỗ này sao?"

-

Kiều An Hảo đi nửa đường, mới phát hiện Lục Cẩn Niên đứng cạnh ở chỗ ghế nghỉ của mình, cô vô thức rảo bước chậm lại.

*****

Kiều An Hảo muốn tiến đến gần Lục Cẩn Niên một tí, nhưng đến gần anh thì cô lại căng thẳng bất an. Mấy ngày trước cô và anh đã bị dính scandal, hơn nữa tối hôm qua lúc anh đi tìm cô ký hợp đồng, vẻ mặt trông như đang bực mình... Kiều An Hảo đấu tranh nội tâm một hồi, đúng lúc thấy đứng bên cạnh là nữ diễn viên tương đối quen thuộc, bèn dừng bước chào hỏi cô ấy một tiếng, kiếm đại một đề tài nào đó rồi hai người cùng đứng đó hàn huyên trò chuyện.

Kiều An Hảo huyên thuyên một hồi, phát hiện không mang theo di động trên người, sau đó mới sực nhớ mình đặt ở chỗ ghế nghỉ, cô muốn kiểm tra xem điện thoại có tin tức gì không. Nhưng muốn đi qua lấy, lại đụng phải "thần giữ cửa" Lục Cẩn Niên. Cuối cùng, cô đành phái Triệu Manh đi thi hành.

Triệu Manh lên tiếng chào hỏi Lục Cẩn Niên và Tống Tương Tư, rồi lục túi xách của Kiều An Hảo lấy chiếc di động của cô mang đi.

Chờ tới khi Triệu Manh đưa điện thoại cho Kiều An Hảo, Tống Tương Tư quay đầu nhìn liếc nhìn Lục Cẩn Niên, thấy vẻ mặt Lục Cẩn Niên không biến đổi nhiều, đôi mắt trầm tĩnh quan sát trường quay đằng trước, cô đang tính hả hê quay sang Lục Cẩn Niên nói một câu "Cổ đang né anh", nhưng bất chợt thấy Lục Cẩn Niên siết chặt hai tay đang buông thõng hai bên, vì dùng sức nên từng đường gân xanh nổi rõ mồn một.

Tống Tương Tư liền biết điều ngậm miệng lại, kìm giữ lời muốn nói ra nuốt trở lại xuống bụng. Cô quay đầu nhìn Kiều An Hảo nói cười cách đó không xa, rồi khi quay sang nhìn Lục Cẩn Niên, không biết có phải cô ảo giác hay không, mà vẻ mặt anh chàng rõ ràng vẫn bình tĩnh lạnh lùng như thường ngày, nhưng tản mác đâu đó một chút bất đắc dĩ và buồn bã.

-

Hai cảnh kế được quay cực kỳ trôi chảy, tất cả đều chỉ cần một lần liền quá mức hoàn hảo. Điều này khiến cho đạo diễn bị liên tục mười lần NG ở cảnh quay trước trở nên thoải mái vui sướng rất nhiều, thậm chí khúc cuối thỉnh thoảng còn khen diễn viên vài câu.

Đạo diễn khen ngợi, rơi vào tai Lâm Thi Ý, như là bị đâm thọc. Cô nhớ tới màn hề trước đó, không chỉ bị đạo diễn mắng chửi, còn bị Lục Cẩn Niên châm chọc, có thể gọi là mất hết mặt mũi ở trước mặt mọi người.

Lâm Thi Ý càng xem, sắc mặt càng khó coi, cuối cùng trực tiếp tìm một cái cớ, một thân một mình rời khỏi trường quay.

Không phải cô ta chưa từng bị NG, nhưng chưa bao giờ xấu hổ như ngày hôm nay vậy.

Mà cô ta chật vật như vậy, toàn bộ đều do Kiều An Hảo ban tặng!

Từ lúc cô ta tiến vào làng giải trí cho đến bây giờ, thường xuyên giẫm lên các diễn viên thấp kém khác. Những kẻ vấp ngã trong tay cô ta thật đếm không xuể, phải ôm tâm lý tránh ra thật xa không thể trêu vào.

Thận trọng tính toán, nhưng ngày hôm nay, còn là lần đầu tiên trong đời, cô ta bị bại bởi một người, mà còn thua triệt để như vậy!

*****

A, không đúng, không phải lần đầu tiên.

Là lần thứ tư.

Lần đầu tiên, cô bị đoạt mất vai nữ thứ của Khuynh Thành thời gian.

Lần thứ hai, cô đưa lời gièm pha, muốn hại chết Kiều An Hảo, kết quả lại thành giúp cô ta.

Lần thứ ba, Kiều An Hảo lại tranh mất vị trí khách quý trong tiết mục nghệ thuật mà cô từng ao ước.

Lần thứ tư, chính là hôm nay.

Cô thế nhưng lại bị người khác nắm trong tay, liên tục ngã quỵ những bốn lần, mà số lần cô quay phim bị NG trong ngày hôm nay, chỉ sợ về sau sẽ trở thành trò cười cho mọi người trong làng giải trí lôi ra bàn tán.

Lâm Thi Ý càng nghĩ, càng cảm thấy không phục, đến cuối cùng, cô trực tiếp nghiến răng nghiến lợi bước đi thật nhanh.

Lâm Thi Ý cũng không biết rốt cuộc mình đang đi về hướng nào, chỉ là đi được một lúc, lại nhìn thấy trước mặt là một mảnh đất được cỏ mọc lên bao phủ, một đám người đang bận rộn ở đó.

Lâm Thi Ý tuy rằng không biết những người này nhưng cũng có thể nhận ra, đây là những nhân viên đạo cụ của đoàn làm phim.

Cô nhìn chốc lát, đang chuẩn bị xoay người rời đi, những người đó lại làm xong việc rồi, Lâm Thi Ý dù thế nào cũng được coi là một ngôi sao, nên bọn họ liền nhận ra cô, có một cô gái trẻ tuổi lên tiếng gọi cô: "Chị Thi Ý."

Lâm Thi Ý tuy không có tâm trạng nào nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười, cô nhìn về chỗ mấy người đang bận rộn, thấy có một bàn đu dây được trang trí hoa tươi và cỏ cây rất đẹp, Lâm Thi Ý tò mò, liền thuận miệng hỏi một câu: "Cái này lát nữa dùng để quay phim sao?"

Cô gái trẻ vốn không nghĩ rằng Lâm Thi Ý lại chủ động nói chuyện với mình, nhất thời có chút kích động, khẽ gật đầu nói: "Đúng vậy, lát nữa chị An Hảo sẽ dùng để quay phim ạ."

Kiều An Hảo? Lâm Thi Ý hơi nhíu mày, nhưng vẫn cười như cũ "a" một tiếng.

"Chị Thi Ý, chị có thể ký tên cho em không?" Cô gái trẻ lúi húi lấy ra một cuốn sổ nhỏ, đưa tới trước mặt Lâm Thi Ý.

Lâm Thi Ý liền đưa bút, ký tên.

Cô gái kia thấy thế vô cùng cao hứng, nói tạm biệt với Lâm Thi Ý sau đó nhanh chóng đuổi theo nhóm nhân viên đạo cụ đã đi xa.

Lâm Thi Ý đứng tại chỗ không nhúc nhích, cô chờ đến khi không thấy bóng dáng của nhóm nhân viên kia đâu nữa, lúc này mới đi đến chỗ bố trí bàn đu dây, sau đó quan sát một lượt, cuối cùng dừng lại, nhìn chằm chằm vào chiếc dây thừng đang buộc vào bàn đu dây, rồi lại hướng mắt thẳng lên xem xét. ới Kiều An Hảo đều thất bại... Mà nay...

Ánh mắt Lâm Thi Ý biến đổi càng lúc càng lạnh lẽo, đến cuối cùng, cô dùng sức mấp máy môi, nhìn xung quanh một chút rồi tìm một hòn đá nhỏ, sau đó quay trở lại bên cạnh bàn đu dây.

*****

Lâm Thi Ý kiễng mũi chân, kéo lấy dây thừng hơi dựa vào bàn đu dây, một bên quấn quanh hoa, sau đó hơi hơi vén lên trên, dùng hòn đá nhỏ, cọ sát lên phía trên dây thừng.

Sau cùng, chỉ còn lại một sợi dây nhỏ, Lâm Thi Ý mới ngừng lại, sau đó dùng hoa che lại dây thừng bị cô ta phá hỏng mài mòn, nhìn một vòng trái phải, thấy không ai phát hiện, bước chân vội vã rời đi.

Đi được một lúc, Lâm Thi Ý mới phát hiện, trong tay mình còn cầm hòn đá nhỏ kia, vì thế vội vàng ném vào một hồ nước bên cạnh.

-

Đến phiên Kiều An Hảo diễn thì đã là xế chiều, mặt trời chiều vừa mới ngã về tây, soi chiếu toàn bộ nơi đây thành một mảnh hồng.

Cảnh quay này, chỉ cần Kiều An Hảo diễn xuất một mình, nội dung đại khái là, khi nữ thứ biết nam thứ không hề yêu mình, dự định buông tay, sau đó một mình đi vào nơi bàn đu dây nam thứ từng dựng cho mình, ngồi nhớ lại chuyện cũ phát sinh giữa bọn họ.

Cảnh quay này không có lời thoại, chỉ cần biểu đạt vẻ mặt và ánh mắt cảm giác thống khổ khi yêu mà không được đáp lại, cho nên đối với Kiều An Hảo mà nói, cũng không có khó khăn gì to tát.

Đạo diễn xem xét cảnh quay, xác nhận không có vấn đề gì, liền đưa tay ý 'bắt đầu' với Kiều An Hảo.

Kiều An Hảo tạm biệt đến trước bàn đu dây, dùng một vẻ mặt cực kỳ ngây ngẩn, vươn tay chậm rãi vuốt ve bàn đu dây, sau đó ngồi vào chỗ bàn đu dây.

Trước khi quay phim, đạo diễn có nói tình huống trong kịch bản cho cô biết, Kiều An Hảo ngồi ở bàn đu dây, chỉ im lặng ngây ngẩn, yên tĩnh giữ bàn đu dây, một lát sau, chính là giẫm hai chân lên, nhẹ nhàng đong đưa bàn đu dây.

"Tốt, đẹp lắm, cảnh này xong!"

Cảnh kế tiếp, muốn quay Kiều An Hảo đùa vui với bàn đu dây, sau đó là cảnh nhắm mắt lại cười yếu ớt.

Một mình Kiều An Hảo rất khó đưa bàn đu dây lên cao, cho nên đạo diễn cố ý phân phó một nhân viên, ở phía sau Kiều An Hảo, đẩy một phen.

Lần đầu, lực của nhân viên không đủ lớn, bàn đu dây lay động không đủ cao, cho nên bị lặp lại, lần thứ hai, bàn đu dây lay động đủ độ cao, nhưng nhân viên không có tránh máy quay, vì thế đành phải quay đến lần thứ ba.

Theo sự chỉ thị lần thứ ba của đạo diễn, Kiều An Hảo lại đung đưa, lúc đó, nhân viên dùng sức đẩy một phen, sau đó lập tức chạy đi.

Kiều An Hảo vội vàng nhắm mắt lại, biểu đạt vẻ mặt đòi hỏi.

Theo sự nâng lên của bàn đu dây, khóe môi Kiều An Hảo lộ ra một nụ cười.

Đạo diễn quan sát màn hình, vừa lòng gật đầu, khen ngợi.

Nhưng mà, ngay lúc bàn đu dây ở điểm cao nhất, dây thừng đột nhiên đứt, Kiều An Hảo mất cân bằng, nhịn không được hét lên một tiếng, cả người bị quẳng lên trên.

*****

Xích đu khi đạt đến điểm cao nhất thì sợi dây bất chợt bị đứt. Kiều An Hảo mất thăng bằng, nhịn không được thét lên, cơ thể bị bị văng lên không trung rồi rơi tự do xuống mặt đất.

Đạo diễn trông thấy một màn này thông qua camera, khuôn mặt tươi cười ngay lập tức co rút, một trận choáng váng ập tới khiến cho mọi phản ứng đình chỉ.

Những người xung quanh hiện trường nghe tiếng hét chói tai của Kiều An Hảo, tất cả liền nhìn về phía phim trường đang quay, sau đó đồng loạt đều ngẩn ngay tại chỗ.

Ngay cả Tống Tương Tư đang lười biếng dựa vào cây đại thụ, nghịch nghịch chiếc điện thoải đời mới vừa sắm cũng bật thẳng người dậy, tay run rẩy đánh rơi chiếc điện thoại xuống đất. Cô vô thức nhìn Lục Cẩn Niên đứng một bên, còn chưa kịp mở miệng, Lục Cẩn Niên đang đứng bất động liền phóng nhanh ra ngoài.

Xích đu vươn đến đỉnh điểm nhưng cũng cao hơn hai mét, chỉ cần vài giây thôi là rơi chạm đất. Nhưng đối với Kiều An Hảo, mấy giây này như cảnh quay chậm bị kéo ra thật dài.

Trong giây phút không trọng lượng đó, cô hoảng loạng nhắm chặt hai mắt, tâm trí là một mớ hỗn loạn, ngẫm nghĩ cô lần này chắc là xong đời rồi. Cái này gần bằng một tầng lầu, cứ thế mà té xuống thì không bị thương nặng cũng không thoát khỏi số phận thương tích nhẹ đầy mình. Cảnh quay nữ hai của cô cũng không ít, chắc chắn sẽ liên lụy đến tiến độ quay của đoàn phim, khi đó khó tránh khỏi sẽ bị mọi người trách cứ.

Bên tai truyền đến tiếng lướt gió vun vút, Kiều An Hảo âm thầm cắn chặt hàm răng, tay nắm thành đấm, chuẩn bị tinh thần tiếp đất không tàn cũng tật thật tốt.

Chỉ một khắc nữa thôi, Kiều An Hảo sẽ chạm đất, đột nhiên có một cơ thể cách đó không xa trượt trên sàn, theo quán tính vọt tới đệm vững vàng cho Kiều An Hảo.

Toàn bộ hiện trường như bị bấm nút dừng lại ở khoảnh khắc ấy, một mảnh im lặng như tờ, tầm mắt mọi người đều chăm chú vào sự cố phía trước.

Không thấy cơn đau truyền đến theo dự kiến, Kiều An Hảo có chút hoảng hốt, cảm thấy như mình đang nằm mơ, mắt nhắm nghiền qua một lúc lâu cũng không nhúc nhích.

Kiều An Hảo không nặng, nhưng trực tiếp rơi từ độ cao xuống như thế, vẫn khiến Lục Cẩn Niên bị đập mạnh đến khá choáng váng. Anh nằm giảm xóc trên đất một hồi thật lâu mới sực nhớ tới điều gì đó, liền đột ngột ngồi dậy, nâng Kiều An Hảo đang nằm sấp trên người mình vào trong lòng.

Kiều An Hảo nhắm tịt mắt, mái tóc hơi rối, người bất động, dường như đã ngất đi.

Đáy mắt Lục Cẩn Niên thoáng hiện một tầng hoảng loạn, gương mặt tuấn dật tích tắc không có huyết sắc: "Kiều An Hảo?"

*****

Kiều An Hảo nghe thấy tiếng của Lục Cẩn Niên, mi tâm hơi chau lại, sau đó mới ý thức được việc mình bị ngã xích đu mà không có tí đau đớn xác thịt nào, hóa ra là bên dưới có đệm người.

Mà người này là... Lục Cẩn Niên? Anh xông tới cứu cô?

Lập tức đáy lòng Kiều An Hảo rối thành một nùi.

Lục Cẩn Niên thấy Kiều An Hảo vẫn nhắm mắt, không có bất kỳ phản ứng, không thể không vỗ nhẹ khuôn mặt cô, lúc này mới phát hiện trên trán cô lấm tấm những mảnh nhỏ máu tươi đỏ chói. Ngón tay Lục Cẩn Niên chợt run, tâm như bị bóp nát. Sự sợ hãi và kinh hoảng bao trùm, khiến anh há miệng nhưng không thốt được nên lời.

Đạo diễn vẫn luôn sát sao theo dõi qua camera đột ngột lấy lại tinh thần, vội vội vàng vàng chạy về phía Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo. Cử động của ông cũng thức tỉnh người chung quanh, mọi người đều đổ xô về hiện trường.

Đạo diễn trước hết đi tới trước mặt Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo, ông cúi đầu nhìn thoáng qua Kiều An Hảo đang nhắm chặt mắt, vẻ mặt có chút bối rối mở miệng nói với Lục Cẩn Niên: "Lục..."

"Lục cái gì lục!" Lục Cẩn Niên bất chợt ngẩng đầu, đáy mắt lạnh lùng tràn đầy sắc nét tức giận, giọng điệu bén nhọn cắt đứt lời đạo diễn: "Từng người các người đều ngẩn ra đấylàm gì, còn không mau đi chuẩn bị xe, đưa đến bệnh viện!"

Đạo diễn bị Lục Cẩn Niên gầm lên liền lui về sau một bước theo bản năng, sau đó mới nhanh chóng gật đầu: "Vâng..."

"Nhanh lên!" Một Lục Cẩn Niên từ trước đến nay luôn thờ ơ bình tĩnh, nhưng lúc này hầu như hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, lại một lần nữa cắt đứt lời đạo diễn còn chưa nói xong. Vẻ mặt khủng bố khiến đạo diễn không dám chậm trễ một giây, nếu không anh sẽ bạo phát giết người mất. L༲e༲

Đạo diễn rút kinh nghiệm xương máu, lần này không dám đáp lời Lục Cẩn Niên, thậm chí cũng quên đi phân phó người khác, liền nhanh chân chạy về bãi đỗ xe.

Mấy người đứng gần thấy trạng thái Lục Cẩn Niên, sợ đến đều dừng bước, không dám mảy may tiến về phía trước.

Kiều An Hảo bị hai tiếng rống giận liên tiếp của Lục Cẩn Niên lập tức cả kinh phục hồi lại tinh thần.

Bệnh viện, đưa cô đến bệnh viện sao? Cô cũng không có té bị thương, đi bệnh viện làm gì? (Ai biểu bà giả chết)

Kiều An Hảo giật giật mi tâm, vội vã mở mắt, cô vừa định ngăn cản, kết quả trái lại càng sửng sốt.

Cô quen biết anh lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ thấy qua bộ dạng hiện tại của Lục Cẩn Niên. Sắc mặt tái nhợt khó coi, đôi mắt mang theo vài phần lo âu và hỗn loạn, như thể đang sợ hãi điều gì.

Tại thời điểm này, Kiều An Hảo cảm thấy như có gì đó hung hăng đập vào tim mình, thoáng cái ngây người nhìn chăm chăm Lục Cẩn Niên.

*****

Triệu Manh bị Lục Cẩn Niên dọa sợ không dám tới gần, thấy Kiều An Hảo mở to mắt ra, lập tức hỏi một câu: "Kiều Kiều, cậu thế nào rồi?"

Lục Cẩn Niên nghe được âm thanh của Triệu Manh, mới ý thức được Kiều An Hảo đã mở mắt, ánh mắt anh mang theo mấy phần khẩn trương đánh giá Kiều An Hảo một lúc, tin tưởng cô không có gì bất trắc, lúc này mới ngấm ngầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại nhanh chóng thu lại tâm tình của mình, như chưa hề có gì xảy ra, khuôn mặt khôi phục lại vẻ tỉnh táo và lạnh lùng.

Lục Cẩn Niên thay đổi nhanh như thế khiến Kiều An Hảo khẽ nhăn trán, lại tiếp tục nhìn chằm chằm anh, nhưng rốt cuộc cũng không thể tìm ra được nửa điểm lo lắng và kích động từ đáy mắt anh.

Môi cô khẽ mấp máy, mới quay đầu lại, lắc lắc đầu nhìn Triệu Manh, nhẹ nhàng nói một câu: "Mình không sao."

Nói xong, tầm mắt của cô lại lần nữa chuyển đến trên mặt Lục Cẩn Niên, nhưng bây giờ chỉ thấy được vẻ lạnh lẽo không cảm xúc của anh.

Phảng phất lúc cô vừa mới mở to mắt, liền nhìn thấy được sự kích động ngập tràn khuôn mặt anh, hóa ra tất cả chỉ là ảo giác của cô.

"Thật sự không có chuyện gì chứ?" Tống Tương Tư nhịn không được hỏi một câu: "Có chỗ nào bị thương không? Thử đứng lên xem."

Kiều An Hảo nghe thấy lời nói của Tống Tương Tư, mới ý thức được mình vẫn còn nằm trong ngực Lục Cẩn Niên, mặt cô hơi đỏ lên, vội vàng đứng lên, sau đó giậm chân hai cái, rồi lại đi lại hai ba bước, mới mở miệng nói: "Thật sự không sao."

"Tốt quá, vừa rồi thật là dọa chết người, ngã cao như vậy, có thể liệt nửa người cũng không chừng, may mà Lục Cẩn Niên phản ứng nhanh nhẹn, chạy đến đỡ được cô." Lời nói này của Tống Tương Tư đưa ra, cô cũng theo đó thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô cũng bị một màn kia dọa sợ hãi.

Bấy giờ, Kiều An Hảo mới nhìn Lục Cẩn Niên, cô cắn cắn môi, nhỏ nhẹ mở miệng nói: "Ông Lục, vừa rồi thật cảm ơn ông."

Lục Cẩn Niên không lên tiếng, chỉ đưa tay ra ấn xuống mặt đất, không biết có phải do anh ngồi lâu hay không, lúc đứng dậy, trán anh khẽ nhăn lại, tay dùng sức chống xuống, sau đó liền đứng thẳng người rất nhanh.

Đạo diễn vừa rồi bị Lục Cẩn Niên quát đi chuẩn bị xe đến bệnh viện, lúc này vội vã chạy về, thở hồng hộc nói: "Ông Lục, xe đã chuẩn bị xong..."

Lời còn chưa nói hết, đã thấy Kiều An Hảo nguyên vẹn cả người đứng trước mặt mình, bỗng chốc liền ngây ngẩn, lại nói: "Cô Kiều, cô không có chuyện gì chứ?"

Kiều An Hảo lắc đầu.

Đạo diễn lại hỏi: "Có muốn đi bệnh viện không?"

Kiều An Hảo lại vội vàng lắc đầu: "Không cần, tôi không sao."

"Vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra để đảm bảo." Tống Tương Tư mở miệng nói: "Hơn nữa, trên trán cũng bị chảy máu, đừng để lại sẹo."

*****

Kiều An Hảo giơ tay lên, sờ soạng vết thương trên trán: "Chỉ là bị rách một lớp da thôi, hai ngày nữa sẽ ổn, sẽ không để lại sẹo, thật sự không cần đến bệnh viện."

Đạo diễn không làm chủ được, chỉ có thể nhìn về phía Lục Cẩn Niên, chờ ý kiến.

Lục Cẩn Niên nhìn lướt qua chỗ bị thương của Kiều An Hảo, trên trán có một vết máu lớn, giọng nói mang theo vài phần cự tuyệt mở miệng nói:"Đến bệnh viện!"

"Thật sự không cần phiền toái như vậy..." Kiều An Hảo còn chưa nói dứt lời, Lục Cẩn Niên đã mở miệng lần nữa, giọng nói cứng rắn cắt đứt lời của cô: "Kiều tiểu thư, cô ở trong đoàn làm phim gặp sự cố, bây giờ cô nói cô không sao, không cần đến bệnh viện, nếu lát nữa, cô đến bệnh viện kiểm tra được vấn đề gì dọa dẫm đoàn làm phim thì sao?"

Kiều An Hảo mở miệng, muốn giải thích mình sẽ không, nhưng mà Lục Cẩn Niên cũng chưa cho cô cơ hội nói chuyện, giành trước một bước tự mình mở lời nói: "Còn nữa, cô đừng quên, cô là người ký hợp đồng với truyền thông Hoàn Ảnh của tôi, gặp tai nạn không đến bệnh viện, tôi không muốn sau này đồn đãi truyền ra ngoài là truyền thông Hoàn Ảnh ngược đãi nhân viên!"

Lục Cẩn Niên vừa nói, vừa lấy chìa khóa xe trong tay đạo diễn, trực tiếp nắm lấy tay Kiều An Hảo, bước về chiếc xe dừng cách đó không xa, chẳng qua mới đi hai bước, giống như bất chợt nhớ ra gì đó, dừng bước, quay đầu, tầm mắt lạnh lùng nhìn lướt qua đạo diễn, khiến đạo diễn bị dọa sợ, cả người run rẩy, giây kế tiếp, Lục Cẩn Niên nâng chìa khóa trong tay lên, chỉ vào đoạn dây bị đứt của xích đu, giọng nói cương quyết:"Trước khi tôi trở lại, tốt nhất ông nên giải thích rõ ràng cho tôi biết, tại sao sợi dây kia lại vô duyên vô cớ bị cắt đứt!"

Nói xong, Lục Cẩn Niên lạnh lùng quay đầu, kéo tay Kiều An Hảo, nghênh ngang đi.

-

Tốc độ lái xe của Lục Cẩn Niên rất nhanh, dọc theo đường đi hai người cũng không nói chuyện với nhau, từ chỗ quay phim đến nội thành, ít nhất phải mất 2 tiếng đi xe, chẳng qua mới nửa tiếng, anh đã tới bệnh viện nhân dân.

Lục Cẩn Niên đương nhiên sẽ không hỏi ý kiến Kiều An Hảo, trực tiếp kéo cô đến phòng cứu cấp của bệnh viện, bấm số, sau đó ném một câu về phía bác sĩ: "Kiểm tra tổng quát cho cô ấy!"

Cũng không nhìn lấy Kiều An Hảo, liền sải chân cất bước, rời đi.

-

Thời gian kiểm tra tổng quát hơi lâu, Lục Cẩn Niên đứng trong hành lang chờ có chút nhàm chán.

Anh thỉnh thoảng giơ tay lên, bấm từng đốt tay sau lưng, sau đó lại nhíu chặt mi tâm, cau mày, giống như đang ngầm chịu đựng điều gì.

Cuối cùng giống như không chịu đựng nổi, sờ lấy một hộp thuốc lá từ trong túi ra, muốn hút một điếu để tránh đi nhưng vừa mới chuẩn bị đốt thuốc thì thấy trên vách tường có mấy chữ to 'Cấm hút thuốc', sau đó buồn bực rút điếu thuốc trong miệng xuống nhét vào bao thuốc lá, bỏ vào trong túi lần nữa.

*****

Lục Cẩn Niên đứng ở cửa sổ hành lang bệnh viện, nhìn khoảng không tối đen nơi bầu trời đêm bên ngoài khung cửa. Trầm ngâm một hồi, anh nhớ tới vết thương trên trán Kiều An Hảo tuy không nghiêm trọng nhưng lại ở phần mặt, bèn lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý.

Trợ lý ở nội thành nhận được điện thoại của Lục Cẩn Niên, chưa đến nửa tiếng đồng hồ đã chạy tới, cầm một bình thuốc nhỏ đưa cho Lục Cẩn Niên: "Ông Lục, thuốc này đã hết, chỉ còn lại mỗi một lọ. Nếu anh đưa cho cô Kiều, thì khi bản thân bị thương sẽ không có mà dùng."

Thuốc đó là khi Lục Cẩn Niên đi Vân Nam quay phim mấy năm trước, vô tình gặp một lão trung y, mua được ba chai thuốc mỡ trị sẹo gia truyền của ông ấy. Thời gian đó anh hay phải đi quay, khó tránh khỏi thương tích đầy mình. Bất kể vết thương có nặng hơn, thì chỉ cần bôi thuốc này lên sẽ không để lại sẹo.

Lục Cẩn Niên nghe trợ lý nói, mặt mày không nhúc nhích, chỉ nhận lấy thuốc mỡ, nhét vào trong túi mình, nhàn nhạt bảo: "Khi có cơ hội, đi Vân Nam, tìm lão trung y mua một ít."

Trợ lý giần giật khóe môi, không nói gì, nhưng suy nghĩ trong bụng: Chỉ gặp được lão trung y một lần, giờ đã trôi qua nhiều năm thì biết đi nơi nào tìm người mua thuốc chứ?

-

Kiều An Hảo kiểm tra xong đã là chín giờ tối, kết quả kiểm tra không có gì đáng ngại, vết thương trên trán cũng đã được bác sĩ tiệt trùng bằng oxy già, có thể do lúc té bị rách mất miếng da nhỏ.

Mặc dù bác sĩ nói không có việc gì, Lục Cẩn Niên vẫn bắt Kiều An Hảo cho xem các mục kiểm tra một lần, xác nhận không có việc gì, mới trả phiếu khám lại cho Kiều An Hảo, xoay người đi ra khỏi bệnh viện. Kiều An Hảo nhét phiếu vào trong túi, rồi nhanh chóng đuổi theo.

-

Lục Cẩn Niên không đưa Kiều An Hảo quay về đoàn phim, mà đi diễn đàn của Lê Quý Đôn Cẩm Tú Viên. Anh chạy xe một mạch đến cửa biệt thự rồi mới dừng xe.

Má Trần dường như nghe thấy có tiếng động, xe còn chưa dừng hẳn, bà liền chạy ra.

Kiều An Hảo tháo dây an toàn, xuống xe, chào hỏi má Trần một tiếng. Cửa sổ chỗ ghế phụ hạ xuống, Lục Cẩn Niên móc bình thuốc kia từ trong túi ra, giao cho Kiều An Hảo qua ô cửa, sau đó nhìn lướt qua vết thương trên trán cô, nhẹ nhàng nói: "Có thể chống sẹo."

Kiều An Hảo không đưa tay ra nhận, thuận miệng nói: "Bác sĩ bảo sẽ không lưu sẹo..."

Một lọ thuốc mỡ cũng muốn từ chối anh? Lục Cẩn Niên xụ mặt, ngắt lời Kiều An Hảo: "Nếu lưu lại sẹo, ai chịu trách nhiệm? Cô Kiều, cô đừng quên, cô là diễn viên, phải dựa vào gương mặt này. Mặt sẹo sẽ ô nhiễm mắt người xem. Phiền cô có chút tinh thần chuyên nghiệp đi!"

*****

Lục Cẩn Niên mở miệng nói không chút lưu tình nào, nói xong, cũng không nhìn lấy Kiều An Hảo mà tiện tay ném thuốc mỡ cho má Trần đứng một bên.

Má Trần vội đưa tay ra nhận lấy, sau đó lại cười mở miệng nói:"Tôi đã chuẩn bị xong cơm tối bây giờ vẫn còn nóng, mau vào ăn đi."

Nói xong, má Trần mới nhận thức Lục Cẩn Niên vẫn còn ngồi trên xe, vì thế lại hỏi một câu:"Ông Lục, đêm nay sẽ ở lại đây chứ?"

"Không ở." Lục Cẩn Niên ném hai chữ lạnh lùng, rõ ràng, sau đó đổi tay lái, vòng xe lại, ra sức giẫm một chân lên chân ga, xe lại nhanh chóng lao vút ra khỏi Cẩm Tú Viên.

Kiều An Hảo nhìn thấy xe Lục Cẩn Niên nhanh chóng biến mất, mí mắt hơi buông xuống, che giấu sự mất mát trong đáy mắt, sau đó lại giống như không có chuyện gì xảy ra, nhợt nhạt nở nụ cười:"Chúng ta đi vào thôi."

Ăn cơm xong, lúc Kiều An Hảo đi lên lầu, má Trần cầm thuốc mỡ mà Lục Cẩn Niên ném cho mình đưa tới:"Bà chủ, ông chủ đưa thuốc mỡ."

Kiều An Hảo nhìn bình thuốc nhỏ trong tay má Trần, tạm dừng một hồi, rồi vươn tay nhận lấy, sau đó lên lầu.

Ban ngày đã mệt mỏi suốt một ngày, Kiều An Hảo cũng hơi mệt, tắm xong rồi leo lên giường, lúc tắt đèn, nhìn thấy bình thuốc nhỏ mình để trên tủ đầu giường, cô cầm bình thuốc nhỏ trong tay, tắt đèn, chui vào trong chăn mềm mại, sau đó nhắm mắt lại, nhưng thế nào cũng không ngủ được.

Lục Cẩn Niên vì điều gì mà cứu cô? Vẻ mặt anh lúc đó là lo lắng cho cô sao?

Nhưng mà sau đó, dáng vẻ anh đối xử với mình vẫn lạnh nhạt, nói chuyện cũng khó nghe.

Kiều An Hảo nhịn không được xoay người lại, dưới đèn ngủ mỏng manh mờ nhạt, nhìn bình thuốc cầm trong tay, anh cho cô bình thuốc của anh, là thật sự sợ trên mặt cô để lại sẹo, ảnh hưởng người nhìn, hay vốn dĩ là không muốn để lại sẹo trên mặt cô?

Kiều An Hảo càng nghĩ, trong lòng càng rối loạn.

Hơn năm năm trước kia, cô đến hàng Châu lần đầu tiên chung sống cùng anh rồi lại trở về cô cũng miên man suy nghĩ như vậy, cô nghĩ rằng anh có ý với cô, đúng là sau cùng, mới biết được, chẳng qua cô chỉ là người tự mình đa tình.

Huống chi, năm năm trước, anh từng nói với cô, mặc kệ người trong lòng anh là ai, không bao giờ có thể là cô.

Cho nên, bây giờ hà tất trong lòng cô nghĩ những điều kỳ lạ này, sau cùng, chẳng qua người thất vọng cũng chỉ là mình, khổ sở cũng chỉ là mình.

Kiều An Hảo nghĩ tới đây, cắn cắn môi, ôm ấp bình thuốc nhỏ trong lòng, nhắm hai mắt lại, sau đó, trên mặt chậm rãi tràn đầy bi thương.

-

Lục Cẩn Niên lái ô tô thẳng đến biệt thự giữa sườn núi Nghi Sơn.

Trong biệt thự trống không, không có ai, anh bấm mật mã rồi đi vào, uống một ly nước, sau đó mới cởi bỏ nút, trước cởi áo khoác âu phục, sau đó cắn răng cởi sạch quần áo trên người, cúi đầu, nhìn đến vải màu trắng che kín từng chỗ đỏ.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-100)