Thân thể dâm đãng
← Ch.009 | Ch.011 → |
"Trong tay cô cầm cái gì?" Ánh mắt Kỷ Trà Thần quét đến cái gì đó trong tay cô nắm thật chặt, mày kiếm nhíu lên.
"Không có...... Không có gì......" Ninh Tự Thủy lắp bắp, vẻ mặt hốt hoảng, nhanh chóng đem vật cầm trong tay hình nhét vào trong tay áo, trong tay nắm thật chặt điện thoại di động. Cả người cũng sợ đổ mồ hôi lạnh.
Tròng mắt Kỷ Trà Thần thoáng qua nghi ngờ, nghiêng người tóm tay cô, lấy ra tấm hình cô giấu ở trong tay áo. Vẻ mặt trầm xuống, chân mày nhíu lại, phát ra chán ghét. Ngón tay nắm thật chặt cổ tay của cô, tức giận nói: "Ninh Tự Thủy, lá gan cô càng lúc càng lớn".
"Không phải! Không phải như thế...... Anh hãy nghe tôi nói......" Ninh Tự Thủy đau quá cau mày, cuống quít muốn cùng hắn giải thích. Nhưng.......... .
Kỷ Trà Thần nhìn thấy tấm hình, con ngươi căng thẳng, gia tăng sức trong tay, trong giọng nói tràn đầy tức giận chưa từng có: "Ninh Tự Thủy, người đàn ông kia là ai? Này hình do hắn chụp đúng hay không?"
"Không phải...... Không phải vậy......" Ninh Tự Thủy lắc đầu, vẻ mặt tái nhợt, tràn đầy hốt hoảng và vô lực, cổ tay đau đớn, xương cốt gần như muốn bị hắn bóp nát. Nhìn ánh mắt của hắn, khó nhọc nói: "Tôi không biết hắn là ai! Ta cũng không biết tại sao tấm hình ở cách vách phòng của anh...... Anh phải tin tưởng tôi có được hay không?"
"Hừ". Vẻ mặt Kỷ Trà Thần càng thêm tức giận, nhẹ buông tay, đẩy cô đụng phải vách tường, ánh mắt lạnh lùng như muốn giết cô: "Cô cho rằng giải thích như vậy, tôi sẽ tin tưởng sao?"
Khuỷu tay Ninh Tự Thủy gần như đã mất đi cảm giác, chết lặng; cắn môi dưới, vẻ mặt xuất hiện một tia quật cường. Nước mắt tràn vào trong hốc mắt chậm chạp không chịu rơi xuống, ngước mắt, đau lòng, khổ sở, uất ức, các loại tâm tình đan trộn vào nhau. Lẩm bẩm hỏi "Tại sao? Kỷ Trà Thần, anh nói cho tôi biết tại sao? Tại sao trong một đêm cái gì cũng thay đổi? Tại sao anh không muốn tin tưởng tôi?"
Nước mắt giống như viên trân châu, từng giọt, từng giọt rớt xuống, chảy tràn lên da thịt trắng như ngọc của cô, óng ánh trong suốt, điềm đạm đáng yêu; như ẩn như hiện quật cường, làm cho người ta thương tiếc.
Đáy mắt Kỷ Trà Thần chợt lóe lên đau lòng chợt tắt, không để người ta nhìn thấy kịp; trong 3 năm qua, hắn rất ít nhìn thấy Ninh Tự Thủy ở trước mặt mình khóc. Cho dù hắn khi dễ cô thế nào đi nữa, cô cũng giả vờ như không có gì, hắn vừa xoay người, không biết cô đã khóc bao nhiêu lần.
"Đứa bé này rõ ràng là con của chúng ta......"
"Câm miệng!" Kỷ Trà Thần giận dữ ngắt lời cô, ánh mắt hung hăng nhìn cô chằm chằm, bén nhọn hơn lưỡi đao, nghe giọng nói của mình như là phát ra từ trong kẽ răng: "Tôi cảnh cáo cô, đừng nhắc tới đứa bé này ở trước mặt tôi! Ninh Tự Thủy, thân thể dâm đãng của cô vĩnh viễn không thể nào mang thai đứa con của tôi! Cô chờ cùng nghiệt chủng xuống địa ngục đi".
"Hừ!" một tiếng lạnh lùng, tấm hình trong tay hung hăng ném lên mặt Ninh Tự Thủy, xoay người rời đi. Đôi tay nắm lại thật chặt, tất cả gân xanh nổi lên. Thật sự nếu không rời đi, hắn sẽ không khắc chế được mình giết cô gái này.
Mới vừa gặp quỷ, lại còn đau lòng, nước mắt của cô rơi nhanh.
Ninh Tự Thủy đau lòng muốn chết nhìn bóng lưng của hắn biến mất ở hành lang, hai mắt đẫm lệ, tầm mắt mơ hồ. Giống như vòi nước hư, nước mắt không cầm được chảy ra trên da thịt trắng ngần lan ra, khóc sưng mắt. Người kia nói đúng, hắn không tin mình. Kỷ Trà Thần từ trước đến giờ cũng không tin tưởng mình.
Kỷ Trà Thần không gặp cô......
← Ch. 009 | Ch. 011 → |