Chỉ có thể là của anh
← Ch.333 | Ch.335 → |
Editor: Xám
Anh đang bị vợ của mình trêu ghẹo sao?
Tim đập nhanh hơn, nhìn Diêu Hữu Thiên trước mặt, ý nghĩa muốn nổi giận ban đầu, đột nhiên đã biến mất không thấy nữa.
Diêu Hữu Thiên lại cảm thấy như chưa đủ, lại hôn lên môi anh một cái, hài lòng nhìn cổ anh hiện lên lắc hồng. Đã làm thay đổi màu sắc vốn có của da thịt anh.
Người đàn ông này thật sự đã ba mươi tuổi rồi sao?
Tại sao có thể đáng yêu như thế?
,
"Cố Thừa Diệu, anh thật sự, thật sự rất đáng yêu."
Nhịp tim Cố Thừa Diệu nhanh hơn, đối diện với cô đang tươi cười dịu dàng, anh đột nhiên không nhịn được nữa. Ôm cô lên đi về phía giường.
Thôi, ghẹo thì cứ ghẹo đi.
Dù sao cũng là vợ của mình, anh không chịu thiệt.
Cố Thừa Diệu rơi vào sóng tình, đã quên mất chuyện của Bạch Yên Nhiên mà mình muốn nói với Diêu Hữu Thiên lúc về nhà.
Lúc này trong mắt chỉ có vợ của mình. Người phụ nữ anh yêu nhất.
Trong lòng nghĩ có là con trai hay gì đó thì cũng dẹp sang một bên đã. Vợ chỉ có thể là của anh.
..........................................................................................
Khi Cố Thừa Diệu nhìn thấy Bạch Yên Nhiên lần nữa là hai ngày sau.
Anh vừa mới ký xong một tập tài liệu, ngẩng đầu, đã nhìn thấy Bạch Yên Nhiên mặc một bộ đồ màu trắng đứng ở cửa.
Mái tóc dài của cô ta đã vấn lên, để lộ ra mấy phần khôn khéo lão luyện.
Cố Thừa Diệu ngây ra mấy giây. Sau đó mới nhớ ra, trước đó cô ta đã từng xuất hiện một lần.
Lần này Tiểu Mã đã rất biết quan sát. Cầm lấy tài liệu đã ký xong, cúi đầu, lùi ra ngoài mà không nói một lời.
,
Trong phòng làm việc, lại chỉ còn Cố Thừa Diệu và Bạch Yên Nhiên.
"Tổng giám đốc Cố, lại đến làm phiền rồi." Bạch Yên Nhiên vừa mở miệng, đã là thái độ hoàn toàn giải quyết công việc.
Cố Thừa Diệu không hề bất ngờ, nếu như Bạch Yên Nhiên có thể công tư phân minh được, vậy thì anh cũng có thể.
"Không làm phiền." Trên thực tế, nếu như Bạch Yên Nhiên không tìm tới, anh đã sớm quên cô ta đến tận chín tầng mây rồi.
Lấy bản kế hoạch ban đầu Thân Nguyên đã chuẩn bị xong ra. Trong lòng Cố Thừa Diệu vẫn có chút ngờ.
,
Bản kế hoạch làm rất tốt, nhắm vào hạng mục Cố thị sắp triển khai, tất cả đều có thể gọi là hoàn mỹ.
Hơn nữa điều khoản tại mọi phương diện đều hoàn toàn không tìm được chỗ nào để soi mói.
Có điều càng như vậy, Cố Thừa Diệu càng không tin một bên mang đến thành ý hợp tác như thế.
Làm ăn, mặc dù thủ đoạn rất quan trọng, nhưng tuyệt đối không thể là một nhà ăn trọn.
Có tiền mọi người đều sinh lời, mới có thể tích lũy được quan hệ cá nhân và sự yêu mến.
Một công ty, vô duyên vô cớ nhường lại lợi ích lớn như vậy ——
,
Tâm tư hơi trùng xuống, ánh mắt đảo đi.
Sắc mặt Cố Thừa Diệu bình tĩnh, không nhìn ra được một chút dao động nào ở bên trong.
Cực kỳ bình tĩnh lý trí đẩy bản kế hoạch đó trở lại trước mặt Bạch Yên Nhiên, anh thậm chí không đứng dậy, vẫn ngồi phía sau bàn làm việc.
"Qua sự cân nhắc thận trọng của anh, quyết định sẽ không hợp tác với Thân Nguyên."
Bạch Yên Nhiên ngơ ngác trong giây lát.
Cô ta ngơ ngác nhìn Cố Thừa Diệu trước mặt. Đột nhiên phát hiện, anh so với bốn năm trước, hình như đã có chỗ nào đó khác biệt rồi.
,
Cố Thừa Diệu trước đây trong phóng đãng bất kham lộ ra mấy phần tùy tiện.
Nhưng bốn năm sau, ánh mắt Cố Thừa Diệu sắc bén, thâm trầm, còn thêm cả mấy phần khôn khéo.
Sự kinh ngạc của Bạch Yên Nhiên chỉ là trong giây lát, rất nhanh đã khôi phục sắc mặt như thường: "Tại sao? Bản kế hoạch của bên em làm không tốt sao?"
"Không. Làm rất tốt." Hai tay Cố Thừa Diệu đan vào nhau đặt trên bàn, biểu cảm tự nhiên, lại lộ ra mấy phần tùy ý: "Chính là vì làm quá tốt. Cho nên bên anh không thể hợp tác với bên em."
"Tại sao?" Bạch Yên Nhiên hoàn toàn không tin được, Cố Thừa Diệu lại nói như vậy.
"Không có lợi thì không có ai bỏ công ra làm. Thương nhân trọng lợi ích, bản kế hoạch như vậy, có lẽ Thân Nguyên các người kiếm được tiền, nhưng phần lớn lợi ích, đều thuộc về Cố thị."
,
"Anh không biết là ai viết ra bản kế hoạch như vậy, nhưng chỉ cần mắt của tổng giám đốc công ty bên em không mù, thì sẽ không thể đồng ý bản kế hoạch như vậy, trừ phi ——"
Lúc Cố Thừa Diệu nói đến dây dừng lại một chút: "Trừ phi các người có mưu đồ lớn hơn."
Trên mặt Bạch Yên Nhiên không hiện gì, nhưng trong lòng đã hiện lên sóng to gió lớn.
Thời gian bốn năm, cô ta không nên dùng Cố Thừa Diệu bốn năm trước để suy đoán tâm tư của anh.
Thời gian đã thay đổi cô ta, đương nhiên cũng sẽ thay đổi anh.
Nhưng cô ta là ai? Đối với lòng người, cô ta tự nhận đã có thể khống chế trong lòng bàn tay rất dễ dàng.
,
Cho nên cô ta kịp thời lộ ra vẻ mặt bị vạch trần: "Không ngờ, đã bị anh nhìn ra."
"Không sai, quả thực bên em có mưu đồ lớn hơn." Bạch Yên Nhiên buông tay ra, những chuyện này không có gì mà không thừa nhận được: "Anh cũng biết, Thân Nguyên mới thành lập mấy năm nay, trong quá trình phát triển công ty bên em, bên em đã gặp phải quá nhiều vấn đề. Mà gần đây, bên em dự định chính thức có chỗ đứng ở Bắc Đô. Trước đó, benem cần tìm một công ty có sức ảnh hưởng, hơn nữa danh tiếng cực kỳ tốt ở Bắc Đô."
"Để hợp tác với Cố thị, bên em sẵn lòng bỏ ra một chút lợi ích của mình. Bởi vì theo như bên em thấy, sau khi hợp tác với Cố thị, có thể mang lại lợi ích lớn hơn."
Nhíu mày, cô ta kéo ghế ra ngồi xuống đối diện anh: "Tổng giám đốc Cố, anh thật sư jđã thay đổi rất nhiều."
,
"Con người đều sẽ thay đổi." Cố Thừa Diệu không phủ nhận, nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ: "Chỉ là xem em thay đổi thế nào."
Câu này, có thành phần ám hiệu nhất định ở bên trong.
Vẻ mặt Bạch Yên Nhiên không thay đổi, khóe môi cong lên, mang theo vẻ bi thương: "Vậy sao? Em cũng cảm thấy con người sẽ thay đổi. Có điều thật đáng tiếc, em chưa từng thay đổi."
"Cho dù là bốn năm trước, hay là bốn năm sau, em đều chưa từng thay đổi."
Cố Thừa Diệu cau mày, không hề tiếp lời cô ta.
Bạch Yên Nhiên đẩy bản kế hoạch trở lại: "Tổng giám đốc Cố, em rất nghiêm túc, muốn hợp tác với Cố thị."
,
"Thật xin lỗi." Cố Thừa Diệu học giọng điệu của cô ta: "Yên Nhiên, anh đã quyết định. Hợp tác với Định Thanh."
Bầu không khí trong văn phòng tĩnh lặng, Bạch Yên Nhiên gần như không có cách nào duy trì sự bình tĩnh của mình.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Đã rất lâu rồi cô ta không gặp phải tình huống khó giải quyết như vậy.
"Cho dù là vì em thì sao? Anh cũng không bằng lòng sao?"
Im lặng, ánh mắt Cố Thừa Diệu là sự kiên định cô ta chưa bao giờ nhìn thấy: "Không."
,
Bạch Yên Nhiên cho rằng, trái tim mình đã không còn đau đớn nữa.
Cô ta đã chuẩn bị tâm lý cho mình vô số lần, cũng thôi miên mình vô số lần.
Cô ta nói với bản thân, cô ta tiếp cận Cố Thừa Diệu là để trả thù, cô ta không yêu anh. Không yêu một chút nào.
Nhưng lúc này nghe thấy Cố Thừa Diệu từ chối thẳng thừng như vậy, cô ta lại nghe thấy, một tiếng rạn nứt truyền đến từ tận sâu trong trái tim.
Cô ta gần như ngồi không vững.
,
"Anh, anh tuyệt tình như vậy sao? Thừa Diệu, em cho rằng, em cho rằng ít nhất anh cũng đã từng yêu em. Em cho rằng ——"
"Thật xin lỗi." Cố Thừa Diệu có thể cho cô ta một đáp án mà cô ta muốn, nhưng anh của hiện giờ, không có cách nào lừa dối trái tim mình.
Bạch Yên Nhiên nhìn Cố Thừa Diệu, trong mắt đầy vẻ thương cảm.
"Thừa Diệu, em yêu anh. Cho dù là bốn năm trước, hay là bốn năm sau, trái tim đều chưa từng thay đổi. Vì sao, anh lại tuyệt tình như vậy?"
"Thật xin lỗi." Thứ anh có thể cho cô ta, vẫn chỉ là một câu rẻ mạt này.
,
Đau lòng của Bạch Yên Nhiên càng hiện rõ hơn, đã nhiều năm rồi, cô ta đã nhiều năm rồi cảm thấy như thế: "Anh yêu cô ta đến vậy?"
"Phải."
"Cô ta tốt đến vậy?"
"Phải." Cố Thừa Diệu nghĩ đến sự kiên cường dưới vẻ bề ngoài ôn hòa của Diêu Hữu Thiên. Khóe môi hơi nhếch lên: "Ở trong lòng anh, cô ấy chính là tốt nhất."
"Vậy em thì sao?" Bạch Yên Nhiên cuối cùng vẫn không cam lòng: "Ở trong lòng anh cô ta là tốt nhất, vậy em thì sao? Trong lòng anh em chính là tệ nhất sao?"
"Anh không có ý đó." Nếu như có thể, Cố Thừa Diệu cũng không muốn mắc nợ tình cảm như thế này.
,
"............" Im lặng, lòng Bạch Yên Nhiên đau như cắt: "Thừa Diệu, anh đã từng nói, anh yêu em."
"Đúng. Anh đã từng nói." Cố Thừa Diệu nói rất chân thành: "Khi em xuất hiện trong cuộc đời anh, quả thực anh đã rất kinh ngạc, bởi vì, em không giống như những người phụ nữ anh quen biết trước đó. Em yếu đuối, em mẫn cảm, em giống như một cây tơ hồng vàng cần người bảo vệ."
"Yên Nhiên, anh đã từng thích em, rất thích. Thích đến mức anh muốn bảo vệ anh, muốn cho em một mái nhà. Anh cho rằng đó là yêu. Nhưng sau này anh mới biết, cho dù là yêu, thì vẫn chưa yêu đủ."
Nếu như thật sự rất yêu, anh sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Với cá tính của anh, cho dù là đối địch với cả thế giới, cũng phải nắm giữ trong tay.
Nhưng anh có điều cố kỵ, trong lòng nghĩ đến người nhà, nghĩ cho ba mẹ. Cho nên những yêu thích đó, đã không phải thuần túy nữa.
,
Anh thích Bạch Yên Nhiên, khi đó anh thích sự dịu dàng e ấp của cô, thích sự thanh tú đáng yêu của cô.
Thế nhưng, anh yêu Diêu Hữu Thiên hơn.
Yêu sự bình thản tỉnh táo sau khi trải qua mưa gió của cô.
Yêu sự trầm tĩnh của cô, yêu cái nhìn xa trông rộng của cô.
Yêu sự dịu dàng lộ ra trong lúc lơ đáng của cô, yêu sự khiêm tốn của cô.
Yêu tất cả của cô.
Càng yêu trái tim cho dù là lúc nào, cũng đều yêu mình, nghĩ cho mình của cô.
,
Mất đi bạch Yên Nhiên, anh phiền muộn ảo não tự trách áy náy nhưng không đau lòng.
Nhưng mất đi Diêu Hữu Thiên, anh cảm giác được sinh mạng của mình giống như đã bị người khác bóc tách ra. Đau đớn khó nhịn.
Anh thậm chí có thể đi tìm chết vì Diêu Hữu Thiên. Ngay cả người nhà cũng có thể bỏ lại.
Tình cảm như thế, không qua so sánh, hoàn toàn sẽ không hiểu.
Phải. Có lẽ tình cảm không thể lấy ra để so sánh.
,
Nhưng người anh yêu nhất. Chỉ có Diêu Hữu Thiên, cũng chỉ có thể là Diêu Hữu Thiên.
Lòng của Bạch Yên Nhiên đều đang run rẩy.
Cô ta gần như không cầm nổi bản kế hoạch kia.
Mạnh mẽ chống đỡ đứng dậy, cuối cùng cô ta vẫn mất khống chế: "Xem ra, em thật sự không có cơ hội rồi."
"Yên Nhiên." Cố Thừa Diệu đứng dậy, trong biểu cảm bình thản có thêm chút khuyên giải: "Tìm một người đàn ông tốt, bằng lòng đối tốt với em, sống hạnh phúc đi."
← Ch. 333 | Ch. 335 → |