← Ch.211 | Ch.213 → |
Editor: Xám
Anh nói liền một mạch, giọng điệu không hề cao, nhưng vẻ mặt lại lạnh lẽo đến mười phần.
Dáng vẻ đó, rõ ràng là không tin lời Diêu Hữu Thiên.
Ban đầu Diêu Hữu Thiên có chút vội vã muốn giải thích cho mình, nhưng bây giờ cô lại buông xuôi, không muốn giải thích nữa: "Anh hoàn toàn không tin em. Cố Thừa Diệu, em là vợ của anh đấy."
"Em vẫn còn biết em là vợ của anh?"
Tâm trạng của anh, cuối cùng vẫn bộc phát: "Lúc em lên giường với gã đàn ông khác, có từng nghĩ anh là chồng em không? Em là vợ của anh?"
Cố Thừa Diệu hoàn toàn không nén nổi cơn giận dữ vừa liên tục dày đặc, vừa liên tực dâng cao kia.
Trong lòng anh muốn tin tưởng Diêu Hữu Thiên. Nhưng lúc này trong đầu anh đều là dáng vẻ Diêu Hữu Thiên tựa vào lòng Chiến Li, bị anh ta tùy ý hôn môi.
Bờ môi sưng đỏ, và cả ánh mắt chột dạ của cô, tất cả mọi thứ. Đều khiến anh không cách nào bình tĩnh.
Tại sao Chiến Li đó lại theo dõi Diêu Hữu Thiên?
Người thành phố Y gia cảnh tốt đẹp, buông chuyện trong tay không làm, chạy đến theo dõi Diêu Hữu Thiên?
Nếu như bọn họ thật sự không có gì, sao Diêu Hữu Thiên lại mang vẻ mặt chột dạ?
Diêu Hữu Thiên: "Em không có. Em đã nói em không có, tại sao anh không tin em?"
"Tin em?" Cố Thừa Diệu gật gật đầu, đột nhiên cười: "Được, anh tin em. Có điều, anh muốn kiểm tra một chút."
Có ý gì?
Diêu Hữu Thiên còn chưa phản ánh lại, anh đã dùng lực lên quần áo ở nhà vốn đã bị kéo xuống của cô, hoàn toàn kéo ra.
"Anh kiểm tra một chút, xem em có phản bội anh hay không..."
"Cố Thừa Diệu anh điên rồi." Trong lòng Diêu Hữu Thiên hoảng hốt, phản ứng đầu tiên là muốn trốn.
Nhưng làm sao Cố Thừa Diệu có thể để cô toại nguyện?
Tay nâng lên, tay hạ xuống. Cơ thể cô đã bị anh ôm lên, sau đó bị ném mạnh lên giường.
Cơ thể nảy lên hai cái nặng nề trên chiếc giường mềm mại, còn chưa ổn định, Cố Thừa Diệu đã phủ lên.
"Xoẹt" một tiếng, quần áo ở nhà của cô đã rách thành hai nửa.
"Cố Thừa Diệu, anh dừng tay."
Trong lòng Diêu Hữu Thiên, thoáng hiện chút kinh hoàng.
Động tác ở tay anh không ngừng: "Để anh xem thử, gã đàn ông kia đã làm gì em?"
Lúc nói chuyện, quần trong của cô đã bị kéo xuống. Ngón tay thon dài của anh đưa ra, không hề báo trước đã thăm dò cơ thể cô.
"A ——"
Dị vật đột nhiên xâm nhập khiến Diêu Hữu Thiên kêu lên: "Anh dừng tay, anh dừng tay cho em. Anh đang cưỡng ép đấy. Cưỡng ép, anh biết không?"
"Cưỡng ép?" Động tác ở tay Cố Thừa Diệu ngừng một chút, vào lúc cô cho rằng anh sẽ buông tha cô, lại một lần nữa đè lên người cô: "Anh chỉ muốn kiểm tra một chút. Xem vợ của anh có đội mũ xanh cho anh không mà thôi."
"Tên điên, tên điên nhà anh."
Diêu Hữu Thiên không ngừng vặn vẹo cơ thể, muốn tránh khỏi động tác của anh.
Nhưng Cố Thừa Diệu đang tức giận, sức lực lớn đến kinh người.
Thậm chí ngay cả quần áo anh cũng không cởi. Trực tiếp cởi thắt lưng ra, đẩy eo.
Cơ thể hoàn toàn chưa trải qua bất kỳ bôi trơn nào, đâu thể chịu đựng được sự điên cuồng như vậy?
"Đừng ——" Diêu Hữu Thiên kêu lên, nhưng chẳng thể làm được gì.
Cố Thừa Diệu, giống như một con sư tử nổi giận. Cắn xé con mồi dưới thân.
Tất cả những chuyện này, rốt cuộc đã xảy ra như thế nào?
Diêu Hữu Thiên không biết. Cô giống như một món đồ chơi. Bị Cố Thừa Diệu kiểm tra hết lần này đến lần khác.
Không, là mượn danh nghĩa kiểm tra, tiến hành xâm phạm cô hết lần này đến lần khác.
Cho đến khi màn đêm buông xuống.
Thậm chí, ngay cả cơm tối bọn họ cũng không ăn.
Mà Uông Tú Nga sau khi nghe thấy lời đáp ấp a ấp úng của người giúp việc, vẻ mặt khá tươi sáng.
"Xem tình hình này, ta sắp ôm chắt trai rồi đây."
..........................................
Sắc trời đã tối đi. Tuyết bên ngoài, bắt đầu đổ rất lớn.
Hệ thống sưởi trong phòng tỏa hơi nóng rất dày, bởi vì chênh lệch nhiệt độ, trên cửa sổ thủy tinh đã kết thành một lớp hơi nước.
Diêu Hữu Thiên nằm trên giường không nhúc nhích, cô cũng không có cách nào nhúc nhích.
Cơ thể giống như đã bị xe nghiền qua, tay chân mềm nhũn, hoàn toàn không tài nào động đậy.
Cố Thừa Diệu đi ra từ phòng tắm, đập vào mắt chính là cơ thể trần trụi của Diêu Hữu Thiên.
Trên người cô, gần như không có một tấc da thịt lành lặn nào.
Vết xanh tím trải rộng, nhắc nhở anh sự thô bạo vừa rồi của mình.
Cổ họng Cố Thừa Diệu nghẹn lại. Cuối cùng lý trí đã quay về một chút.
Ánh mắt hướng lên, Diêu Hữu Thiên mở to hai mắt, mờ mịt nhìn trần nhà trên đầu.
Đôi mắt đó không còn có thần thái lúc bình thường nữa.
Trái tim căng thẳng, anh đột nhiên tiến lên hai bước: "Diêu Hữu Thiên?"
Diêu Hữu Thiên không có động tĩnh, vẫn duy trì tư thế ban đầu.
"Diêu Hữu Thiên?" Cố Thừa Diệu lại gọi một câu.
Người đó, vẫn không để ý đến anh chút nào.
Nhìn dấu vết hỗn độn khắp người cô, trái tim Cố Thừa Diệu mềm đi, dáng vẻ của Diêu Hữu Thiên đã thành công giảm bớt nỗi thống khổ bị phản bội của anh rất nhiều.
Vẻ mặt có vài phần rối rắm, vài phần chán nản, và cả vài phần tự trách. Suy nghĩ một chút, đưa tay ra ôm Diêu Hữu Thiên lên.
Đưa cô vào phòng tắm. Cẩn thận lau rửa cho cô.
Trong cả quá trình, cô vẫn luôn không nhúc nhích. Hai mắt cũng nhìn chằm chằm về phía trước với vẻ vô thần như thế.
Nhắm hai mắt lại, cổ họng Cố Thừa Diệu tắc nghẹn.
Động tác của anh có chút cứng ngắc. Thật ra lau rửa cho cô sau chuyện ấy, anh đã làm rất nhiều lần.
Nhưng chưa từng cẩn thận từng li từng tí như hôm nay.
Dùng khăn tắm lớn bọc cô lại, Cố Thừa Diệu ôm Diêu Hữu Thiên quay về phòng.
Nhìn thời gian một chút, đã hơn chín giờ tối.
Cố Thừa Diệu có chút hối hận trước sự mất khống chế của mình, lúc đối diện với vẻ băng lạnh trong mắt Diêu Hữu Thiên, trong lòng lại không thể tránh khỏi trào lên vài phần tự trách.
Câu xin lỗi, nghẹn ở đâu đó không nói ra.
Hít sâu một hơi, anh cẩn thận ôm cô vào lòng mình. Cảm nhận được cơ thể Diêu Hữu Thiên có chút cứng ngắc, anh vỗ về vai cô.
"Lần sau, anh sẽ không thế nữa."
Không có trả lời, khuôn mặt Diêu Hữu Thiên vì bị anh ôm nên dán vào ngực anh.
Anh cúi đầu đối diện với ánh mắt cô, giọng nói càng nhẹ hơn vài phần: "Anh, lần sau anh sẽ không thế nữa, em ――."
Nhìn thấy Diêu Hữu Thiên vẫn mang dáng vẻ như thế, trong lúc anh đang chột dạ, lại có chút tức giận: "Rõ ràng là em chọc anh trước."
Tại sao cô lại muốn dây dưa với người đàn ông khác?
Đầu tiên là Triệu Bách Xuyên, sau đó lại là Chiến Li? Chọc vào một người còn chưa đủ, đến hai người?
Anh là một người đàn ông, bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ không cho phép vợ của mình làm ra chuyện như vậy mà?
Người trong lòng, cuối cùng đã có phản ứng.
"Buông tôi ra."
Khắp người Diêu Hữu Thiên không chỗ nào không đau. Chính là nỗi đau này, khiến cô càng không thể chịu được câu dối trá của Cố Thừa Diệu lúc này.
"Thiên Thiên?" Cố Thừa Diệu không hề buông tay. Sự việc trở thành thế này, anh cũng không muốn: "Không phải anh cố ý, nếu không phải em ―― "
"Tôi nói buông tôi ra." Diêu Hữu Thiên lạnh giọng mở miệng, giọng nói của cô có chút khàn, mặt không mang biểu cảm, hoàn toàn không nhịn ra được tâm trạng của cô lúc này.
Cô dùng sức đẩy Cố Thừa Diệu ra, chỉ tiếc sức lực quá bé nhỏ, cho dù cô đã dùng hết toàn lực, cũng không thể xê dịch anh chút nào.
"Diêu Hữu Thiên." Cô đang muốn làm gì?
Đẩy anh không được, Diêu Hữu Thiên cũng chẳng buồn đẩy. Nhắm mắt lại, cô rất mệt, cực kỳ mệt.
Tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, đều khiến cô cảm thấy mệt mỏi.
Cô phải suy nghĩ thật kỹ. Tiếp theo nên làm gì.
"Diêu Hữu Thiên?"
Cố Thừa Diệu thấy dáng vẻ lúc này của cô, nếu nói không lo lắng là gạt người.
"..." Yết hầu di chuyển lên xuống một lát. Cuối cùng nhắm mặt, vòng chặt cánh tay: "Thật xin lỗi."
Không có phản ứng. Cho dù Diêu Hữu Thiên nghe thấy, cũng coi như không.
"Sau này anh sẽ không thế nữa." Cố Thừa Diệu nói xong, lại thêm một câu: "Có điều, em cũng phải cách xa những người đàn ông khác ra một chút. Nếu không anh không đảm bảo ―― "
Câu kế tiếp, có phần không nói nổi.
Vừa nghĩ đến cảnh tượng Diêu Hữu Thiên và Chiến Li ôm nhau, anh vẫn cảm thấy khó chịu.
Im lặng như cũ.
Mắt Diêu Hữu Thiên nhắm rất chặt, hình như là đã thật sự ngủ thiếp đi.
Cố Thừa Diệu nhìn dáng vẻ đó của cô, lại thêm một câu: "Anh nói thật. Em cách xa những người đàn ông khác một chút. Em là vợ của anh."
Triệu Bách Xuyên kia, và cả Chiến Li đó, ánh mắt nhìn Diêu Hữu Thiên của từng người đều không đơn thuần.
Cho dù Diêu Hữu Thiên xem bọn họ là bạn bè, nhưng chưa chắc người ta đã vậy. Cách tốt nhất chính là cách những người đàn ông có dụng tâm đó xa một chút.
Không nhận được câu trả lời, Cố Thừa Diệu chỉ cảm thấy có chút chán nản.
Không nói thêm câu nào nữa, cẩn thận ôm cơ thể Diêu Hữu Thiên, cùng nằm xuống đi ngủ.
Hôm nay vì tìm Diêu Hữu Thiên, thật ra anh cũng đã chạy qua chạy lại hơn nửa ngày, trước khi nhìn thấy Diêu Hữu Thiên, anh cũng rất lo lắng.
Sự yên bình sau khi tìm được cô, cơ thể hoàn toàn thả lỏng sau khi phát tiết, khiến anh rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Sau khi cảm nhận được hơi thở đều đặn bên cạnh, Diêu Hữu Thiên vẫn luôn bị anh ôm trong lòng đột nhiên mở mắt ra.
Bên ngoài mơ hồ có ánh đèn chiếu vào, cơ thể Diêu Hữu Thiên bị anh ôm rất chặt, cô không nhúc nhích được.
Quay mặt sang, nhìn chằm chằm Cố Thừa Diệu bằng vẻ mặt lạnh băng.
Cô, bị chồng của mình cưỡng ép trong hôn nhân.
Cơ thể vô cùng mệt mỏi, đau nhức. Rất mệt.
Từng suy nghĩ trong đầu đều đang nói mệt.
Nhưng cô lại không ngủ được, cô chỉ mở to mắt, nhìn chằm chằm Cố Thừa Diệu.
Rất nhiều phân đoạn, rất nhiều cảnh tượng hiện lên trước mắt cô giống như chiếu phim.
Cô cho rằng mình sẽ tức giận, nhưng hiện giờ cô lại chẳng cảm thấy tức giận chút nào..
Cô chỉ cảm thấy mệt mỏi. Vô cùng mệt mỏi.
Rất nhiều ý nghĩ lướt qua trong đầu. Vào lúc ý nghĩ cuối cùng lóe lên, cô nhắm mắt lại.
................................................
Cố Thừa Diệu ngủ giấc này rất ngon.
Lúc thức dậy buổi sáng, Diêu Hữu Thiên vẫn đang ngủ.
Nghĩ đến sự bừa bãi ngày hôm qua của mình, anh vừa có chút tự trách, vừa có chút hối hận.
Suy nghĩ một chút, để lại một tờ giấy. Lại gọi điện cho Diêu Hữu Quốc xin nghỉ cho Diêu Hữu Thiên.
Cuối cùng mới rời đi.
Chỉ là hôm nay, anh đều có chút cảm giác tâm thần không yên.
Trong đầu liên tục hiện lên dáng vẻ Diêu Hữu Thiên cắn răng chịu đựng ngày hôm qua.
Và cả hình ảnh cô liên tục kêu đừng, cầu xin.
Những cảnh tượng đó khiến anh có chút đứng ngồi không yên.
Không chờ tan ca, vào lúc ăn cơm trưa, đã quay về nhà.
Thời tiết cực lạnh. Tuyết hôm qua rơi rất nhiều, trong sân đều là tuyết.
Vào cửa, thậm chí anh không đi chào hỏi bà nội, đã về thẳng phòng mình.
Có điều, anh không nhìn thấy Diêu Hữu Thiên. Tìm từng góc trong phòng, cũng không nhìn thấy Diêu Hữu Thiên.
Gọi điện thoại di động cho cô, tắt máy. Quần áo cô vốn treo trong tủ quần áo trong phòng cũng không thấy nữa.
Trái tim Cố Thừa Diệu hoảng hốt, không hề nghĩ ngợi đã đi ra ngoài.
← Ch. 211 | Ch. 213 → |