Tôi sẽ không cho anh nhặt xác
← Ch.087 | Ch.089 → |
Chưa đầy nửa phút đồng hồ trong phòng đã yên tỉnh trở lại, những người nằm trên mặt đất đều trở thành thi thể không một ai còn sống.
Sắc mặt Đồng Trác Khiêm biến đổi giống như là bão táp mưa giông sắp tới.
Nếu Phục Linh không có ở đây thì chỉ có thể rời đi.
Tên Sở Viêm kia ông đây khinh thường mày nói láo, bởi mày có tự tin mạnh mẽ đến đâu thì ông cũng có. Muốn chơi trốn tìm với ông, chờ nhận thua đi.
Bóng dáng mạnh mẽ bước ra khỏi căn phòng đầy máu tanh, trên giày có dính chút máu từng bước từng bước đạp lên mặt đất, nhìn thôi cũng đủ ghê tởm.
Âm thanh bên ngoài dần yên tĩnh lại, cuối cùng còn lại duy nhất chỉ là tiếng động cơ của cánh quạt máy bay hoạt động trong không trung.
Người đàn ông Lạc Sân mặc bộ vest trắng, bình thường không có một hạt bụi mà ngày hôm nay lại vương trên đó một vết máu, cứ như là một đóa hoa nở rộ, mặc dù khóe môi nở nụ cười nhưng ánh mắt lại toát lên sự lạnh lùng đáng sợ.
"Sở Viêm là tên đầy thủ đoạn." Giọng nói vang lên mang đầy sát khí.
Đồng Trác Khiêm ngắm nhìn bốn phía nói: "Tên đó ngoại trừ chạy trốn ra thì cái gì cũng không được."
"Vợ anh đâu?"
"Người phụ nữ anh đâu?"
Hai người đàn ông đồng loạt đưa ra câu hỏi, nhìn máy bay trực thăng dần biến mất trong không trung cả thân hình hai người như tảng băng ngàn năm, lạnh lẽo tê tái con người.
Quả đúng thật - thủ đoạn giỏi đấy.
Đầu tiên là tách Trường An và Phục Linh ra giam lỏng, cho dù bọn họ có thời gian, cho dù bọn họ tốc độ có nhanh tới đâu cũng không thể không xác nhận tâm cơ và mưu kế của Sở Viêm đúng là rất tốt.
Nhưng điều mà hai người đàn ông đoán không trúng chính là lý do Phục Linh không có ở đây, là vì lúc trước Michelle đã có nói qua.
Cho nên, cũng đến lúc thí nghiệm bắt đầu.
Từng bước từng bước.
Tối, rất tốu, vô cùng tối.
Đây là nhận thức đầu tiên sau khi Phục Linh tỉnh lại, hai tay cô bị trói sau lưng lại bị hai người vạm vỡ bắt ép bước đi.
Đi thật lâu mà vẫn chưa tới nơi cuối cùng.
Người dẫn đường trước mặt chính là người phụ nữ mấy chục tiếng đồng hồ chưa gặp lại, cô ta mặc áo màu trắng dài, đeo mắt kính, xem ra nhìn khá giống với một nữ bác sĩ, không giống với cái dnag1 vẻ thối nát ngày hôm đó.
Trong lòng Phục Linh lẩm nhẩm bảng cửu chương, cô đang rất là lo lắng.
Mặc dù cô rất rõ đám người này muốn làm gì cô, nhưng trong cô vẫn còn tồn tại một tia may mắn, trấn áp cho bản thân không bị rối loạn lý trí.
Trong tối tăm bất thình lình xuất hiện ánh sáng khiến cô híp mắt, cánh tay trấn giữ cô ngày càng mạnh, bước chân càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng cũng tới nơi đầy ắp ánh sáng khiến Phục Linh há to miệng kinh ngạc.
Trước mặt là một phòng thí nghiệm rộng khoảng 2000m2, người người mặc đồ khử trùng trong tay cầm ống nghiệm hoặc là những chất lỏng đều có màu sắc rất kì lạ đi tới đi lui.
Những ống thủy tinh cao vút, bên trong không biết là ngâm chất lỏng gì mà nhìn rất đáng sợ lạnh sống lưng.
"Cô Mạnh, hoan nghênh cô đến căn cứ phòng thí nghiệm Đông Âu, coi như là cô cũng có phúc đấy."
Nghe Michelle mà Phục Linh run rẩy, ánh mắt không còn tự nhiên nữa mà tâm tình cũng chấn động hoảng hốt.
Muốn cho cô thưởng thức quá trình thí nghiệm sao?
Đối mặt với cô bây giờ là giải phẩu, cắt da cắt thịt? Còn gì nữa không?
Còn em bé trong bụng cô ――
Phục Linh sợ hãi, cảm giác như có ai cầm dao đâm vào bụng mình, lăng trì trái tim của cô, rỉ từng giọt máu.
"Thả tôi ra!" Đột nhiên cô dùng sức giằng co muốn chạy trốn, Michelle nở nụ cười lạnh lùng, người xung quanh nghe tiếng ồn bên này cũng không thèm quan tâm việc ai nấy làm.
Trong không gian rộng rãi yên tĩnh này chỉ có duy nhất âm thanh gào thét của cô.
"Cô Mạnh, cô xem." Michelle đưa ngón tay chỉ về phía cái ống khổng lồ bên trái, dưới ánh đèn chất lỏng màu vàng óng càng phát sáng, nhìn Phục Linh bình tĩnh lại rồi nói: "Cô nhìn một chút xem ở trong đó có gì? Có giống người không?"
Trong cái nhiệt độ ấm áp này Phục Linh lại rùng mình, nhìn theo ngón tay của Michelle, nhìn cái chất lỏng đó, nhìn cái đựng bên trong chất lỏng đó, nó đen đen, giống như cái cây được khắc thành hình người rồi bị thiêu cháy đen.
Cổ họng xông lên mùi khó chịu, nôn ra cũng không được cứ ngẹn trong cổ họng, giống như bị người ta bóp cổ.
Cô biết, cái thứ ngâm trong đó 60% là con người.
Dường như Michelle biết được nghi vấn của cô, bước đi lên gõ vào cái ống, vật thể màu đen bên trong ngọ nguậy giống như một người bị tra tấn khổ sở phải giãy dụa.
"Cô Mạnh, tôi không có thời gian giải thích nhiều với cô, mà bây giờ chắc cô cũng hiểu hậu quả của việc chống cự rồi, vậy mong cô hợp tác, bắt đầu thí nghiệm."
"Michelle, cô không thể làm như vậy!" Phục Linh lớn quát, dốc hết sức lực cuối cùng nói: "Đây là phạm tội, phạm tội đó, cô có biết không? Cô biết không?"
Michelle cười lạnh: "Không cần cô nhắc nhở tôi, trùm buôn thuốc phiện Đông Âu cũng không phải là phạm tội đấy sao? Tôi còn thua kém gì nữa? Cô Mạnh, tôi khuyên cô tốt nhất là nên hợp tác."
"Tôi không hợp tác sẽ chết rất thê thảm hoặc là sống không bằng chết mà tôi hợp tác cũng chết? Vậy tại sao tôi phải hợp tác với cô? Tại sao tôi phải lấy sinh mạng của mình đổi lấy thành quả nghiên cứu của cô? Bà đây là không cam tâm tình nguyện, chết cũng sẽ không để cho các người yên ổn."
Lời nói cuối cùng là mang theo thứ gọi là bất chấp tất cả, không còn hối hận gì nữa.
"Mang đi!" Michelle lạnh lùng phân phó cho hai tên thuộc hạ trấn áp Phục Linh đi vào một phòng trống không gian yên tĩnh, sạch sẽ không dính một hạt bụi.
Đôi mắt Phục Linh trợn to nhìn Michelle: "Rốt cuộc cô muốn làm gì?"
Michelle bắt đầu mặc đồ khử trùng, đeo khẩu trang vào nói: "Em bé trong bụng cô Mạnh đây thiệt là cản trở quá."
Sắc mặt Phục Linh trắng bệch, biết bao nhiêu sợ hãi và tuyệt vọng ập đến, toàn thân cô bắt đầu run rẩy, cô biết đám người ở đây là một đám cặn bả không bao giờ chịu nghe thuyết phục, cô là một người lớn chịu đau khổ cũng không có vấn đề gì.
Nhưng mà, em bé trong bụng cô là máu mủ của nhà họ Đồng.
Bỗng dưng nước mắt của cô từng giọt từng giọt rơi xuống, nhiều ngày bị giam lỏng, bị người đuổi giết, chịu bao nhiêu uất ức mà cũng không có cảm giác gì bởi vì cô là Mạnh Phục Linh. Nhưng mà, bây giờ cô lại khiếp sợ, sợ em bé trong bụng mình sẽ hóa thành một vũng máu dưới con dao của người này rồi bị quăng đi biến mất khỏi thế giới này.
Cảm giác lạnh lẽo từ nơi cổ tay truyền tới, không biết từ lúc nào mà cổ tay của cô đã bị cột lại cả chân cũng vậy, Michelle bắt đầu chuẩn bị dụng cụ.
Một lát sau, cô ta cầm một bình chứa chất lỏng màu đỏ truyền vào trong ống tiêm rồi chuẩn bị tiêm vào người Phục Linh.
Có tiếng bước chân vội vàng vang lên, một người đàn ông mặc áo khoác màu đen, giống như màu đen chính là màu lạnh lẽo cứng rắn nhất trên thế giới này.
Đúng lúc kim tiêm chuẩn bị đâm vào người Phục Linh thì người đàn ông đạp cửa vào trong lạnh lùng quát to.
"Dừng tay!"
Quay về thời gian khoảng 10 tiếng trước.
Tại hòn đảo nhỏ ở biên giới Mexico.
Trường An ở chỗ này đã là ngày thứ ba, ánh nắng chiếu chói chang, cô bình tĩnh lại mặc quần áo đàng hoàng, lại sờ sờ bụng cảm giác đói dâng lên.
Cẩn thận bước ra khỏi phòng phát hiện ra dưới lầu không có một bóng người.
Trường An tự thấy mình hơi may mắn, tốt nhất là không có ai, đừng để cho cô có cảm giác đè nén như bây giờ.
Đặc biệt là lúc Lục Cảnh Sinh ở bên cạnh với cô, cô chưa bao giờ trải qua cái cảm giác lo lắng và sợ hãi như vậy, giống như người đàn ông trước mắt này chỉ cần há miệng là có thể nuốt cô vào bụng.
"Thiếu gia, ngài Sở Viêm nhắn lại là bọn họ chuẩn bị bắt đầu ra tay với Phục Linh, kêu thiếu gia chuẩn bị cho tốt."
"Nói cho Sở Viêm tôi biết rồi."
Bước chân của Trường An đang bước xuống lầu đột nhiên dừng lại.
Sắc mặt cô trắng bệch, chân cũng không tài nào bước nỗi nữa, tất cả trong đầu bây giờ chỉ là 'bắt đầu ra tay với Phục Linh'.
Câu nói đó như một cái tát từ trên trời giáng xuống là cho Trường An rối loạn không bình tĩnh nổi nữa, chân cô bước hụt một bước té từ trên cầu thang xuống.
Âm thanh quá lớn khiến Lục Cảnh Sinh lao ra ngoài đã nhìn thấy cảnh Trường An đang té xuống.
Một giây đó trong lòng hắn như muốn rạn nứt, chạy nhanh tới kéo tay Trường An vào trong ngực mình.
"Trường An, em làm anh sợ muốn chết." Tim hắn đang đập rất mạnh, cả người nóng rực đã kéo thần trí Trường An trở lại.
Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hắn, đột nhiên cảm thấy hắn có chút xa lạ: "Phục Linh đâu?"
Lục Cảnh Sinh nhíu mày, buông cô ra: "Chuyện của cô ta không liên quan tới em."
"Lục Cảnh Sinh!"
Từ trước tới giờ Trường An đều là người phụ nữ bình tĩnh mà bây giờ lại lớn tiếng như vậy là hắn hơi bất ngờ. Trong ký ức của hắn, bất cứ giờ phút nào Phó Trường An cũng là người phụ nữ dịu dàng.
Cô nhìn chăm chăm Lục Cảnh Sinh, cặp đen láy không nhìn thấy đáy sinh ra một loại cảm giác sợ hãi.
"Lục Cảnh Sinh, tôi hỏi anh lần cuối, Phục Linh đâu?"
Bỗng nhiên Lục Cảnh Sinh không dám nhìn vào đôi mắt của cô, khẽ nghiêng đầu nhìn vào nơi khác.
Trong mắt Trường An hiện lên chút thất vọng, thất thần bước xuống cầu thang, Lục Cảnh Sinh cũng không kéo cô lại, đi hết cầu thang cô đột nhiên muốn chạy trốn, trong ánh mắt sửng sốt của mọi người cô chạy tới bàn ăn, cầm con dao để lên cổ mình, cô dùng sức làm bề mặt phía trên bị cứa nhẹ bắt đầu rỉ máu.
Một phút chốc đó đôi mắt Lục Cảnh Sinh đỏ rực, cảm giác như là hắn sắp mất đi Trường An một lần nữa.
"Lục Cảnh Sinh, nếu anh không nói cho tôi biết Phục Linh đang ở đâu, cô ấy có chuyện gì thì cả đời tôi cũng không yên lòng, vậy thì bây giờ tôi chết trước mặt anh cho xong."
"Trường An." Lục Cảnh Sinh hoảng hốt, hắn không dám đến gần nhưng lại muốn lấy đi con dao trong tay cô: "Em đừng kích động, em bình tĩnh lại, anh nói cho em biết được không?"
"Tôi không tin anh." Trường An lớn tiếng rống to, trở nên cuồng loạn hơn bao giờ hết.
"Thiếu gia, tránh ra.........." Vệ sĩ Lục Cảnh Sinh đột nhiên hô to, âm thanh muốn làm thủng lỗ tai Trường An, cô ngây ngẩn một chút tên vệ sĩ thừa dịp cô ngây ngẩn mà xông tới cướp con dao trong tay cô.
Trường An vẫn chưa hoàn hồn thì cả người đã bị Lục Cảnh Sinh ôm vào lòng.
"Anh buông tôi ra." Cô nói rất nhẹ nhàng giống như cách đây nhiều năm cô nằm trong lòng hắn mà thỏ thẻ, giọng nói đó có thể khiến hắn lấy hết tất cả mọi thứ trên thế giới đưa cho cô.
Chỉ cần cô vui vẻ.
Là đủ rồi.
"Trường An, em đừng như vậy, anh rất đau lòng, chúng ta bắt đầu lại có được không? Bắt đầu lại lần nữa? Giống như trước kia vậy?"
Nụ cười của Trường An trở nên ảm đạm: "Bắt đầu lại? Giống như trước kia? Làm tình nhân của anh? Bị người khác gọi là tiểu tam? Nếu là giống như vậy, Phó Trường An tôi không chịu nổi nữa."
"Trường An, em hãy tin anh."
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng mấp máy môi: "Đào Huyên Lê?"
"Anh sẽ ly hôn với cô ta ngay lập tức."
Trường An nhích ra khỏi người hắn, lạnh lùng đi về phía trước.
"Đây là chuyện của anh, không liên quan tới tôi."
Tất cả bây giờ bắt đầu dừng lại hết, tôi và anh không còn liên quan gì nhau, chính vì vậy chuyện anh tôi sẽ không xen vào.
Cô muốn đi tới cửa chính lại bị người chặn lại, Trường An không quay đầu lại chỉ là thấp giọng nói: "Anh phải giữ tôi cả đời ở đây sao?"
"Để cô ấy đi."
Ánh sáng chói chang chiếu vào mắt cô làm cô có chút khó chịu, ánh mặt trời vẫn nóng rực những không thể sưởi ấm được con người cô bây giờ.
Cô đưa tầm mắt nhìn ra xa, có một tòa nhà cao, trên đỉnh không có hề có rào chắn nhìn hơi nguy hiểm.
Mà Trường An nhìn cái tòa nhà đó khẽ thẩn thờ.
"Lục Cảnh Sinh."
Lục Cảnh Sinh đang chuẩn bị lên lầu nghe cô kêu tên mình cả người run lên, vội vàng đi ra ngoài dịu dàng phủ áo choàng lên người cô nói: "Em nói đi."
Trường An chỉ tay lên tòa nhà đó nói: "Tôi muốn lên đó."
Vẻ mặt Lục Cảnh Sinh khẽ trầm xuống, những chuyện vừa xảy ra vẫn còn bay lượn trong đầu hắn, từ chối ngay lập tức: "Không được."
Cởi cái áo mà hắn vừa mới choàng lên, cô vẫn đi về phía trước: "Còn nhớ trước kia tôi nói gì với anh không? Tôi nói, nguyện vọng cả đời tôi chính là được ngắm biển trên cao, nhưng vẫn chưa có cơ hội có phải từ nay về sau vẫn không có cơ hội đó? Anh giam tôi ở chỗ này cả đời, cho đến cuối cùng tôi cũng không có quan hệ với bất cứ người nào, cũng không còn là chính mình chỉ còn lại một mình anh, cuộc sống không hề có bất cứ hy vọng cảm tưởng nào, anh nói cho tôi biết đi, có phải như vậy hay không?"
Lục Cảnh Sinh biết rằng mình không thể từ chối cô được, chỉ có thể kêu vệ sĩ đi theo rồi kéo cổ tay cô đi: "Anh đi với em."
Trường An không nói gì, buông tay hắn ra, trở nên vui vẻ giống như là được gặp chuyện gì hạnh phúc nhất đời vậy.
Lục Cảnh Sinh thấy cô như vậy cũng bị vui lây.
Trường An bước lên cầu thang gỗ, từng bước từng bước đi lên đỉnh tòa nhà, Lục Cảnh Sinh sợ hãi vội vàng vượt lên.
Trường An lại càng đi nhanh.
Lúc này Lục Cảnh Sinh mới biết có gì đó không ổn, trong miệng hắn kêu cẩn thận nhưng vẫn chưa kịp nói ra ngoài.
Trường An đứng trên chỗ cao nhất nhìn xuống biển, xoay người lại, dáng vẻ dịu dàng đã biến mất chỉ còn lại sự dứt khoát.
"Anh không được lên đây, anh đi lên một bước tôi sẽ lùi về sau một bước."
Lục Cảnh Sinh dừng bước, hắn không thể chấp nhận sự thật này: "Lấy anh khó cho em như vậy sao?"
"Không! Tôi chỉ là lo lắng cho Phục Linh, không muốn cô ấy có chuyện gì."
"Vậy em xuống đi."
"Không! Nói cho tôi biết, rốt cuộc các người đang làm gì với Phục Linh?"
"Trường An, đây là em đang ép anh."
"Tôi không có ép anh, anh luôn miệng nói yêu tôi tại sao cái gì cũng không nói cho tôi biết?"
Lục Cảnh Sinh giương tay, mặc dù chỉ cách Trường An có vài mét nhưng hắn lại cảm nhận như cách xa ngàn dặm.
Hắn nhẹ nhàng bước lên một bước, Trường An cũng lùi về sau một bước.
"Trường An, em nói đi, anh phải làm như thế nào em mới chịu đây?"
"Phục Linh ở đâu?"
"Mexico."
"Vậy tôi đang ở đâu?"
"Mexico."
Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt của Trường An, cô lại bước về sau một bước, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về người đàn ông cô đã từng thích, nói từng chữ một.
"Lục Cảnh Sinh, tôi cho anh 5 tiếng, sau 5 tiếng phải mang Phục Linh đến đây gặp tôi, chậm một giây tôi sẽ nhảy xuống ngay lập tức, tôi chết rồi cũng sẽ không để cho anh nhặt xác."
← Ch. 087 | Ch. 089 → |