Trường An, em trốn không thoát đâu
← Ch.076 | Ch.078 → |
Moscow.
Không khí mang theo chút lành lạnh từ cửa sổ rót vào, giống như mùi rượu say lòng người, một tiếng bước chân nhè nhẹ truyền đến, thân thể người phụ nữ ngồi trên ghế cứng đờ, sau đó có chút sợ hãi cầm chén trà trên bàn đưa lên miệng.
"Chi nha" một tiếng, cửa bị một đôi bàn tay thon dài như tay nghệ sĩ đẩy ra, sau đó là một cỗ hơi thở đàn ông mãnh liệt xuất hiện, cái loại hơi thở đó vờn quanh phía sau cô, làm cho cô giống như bị dây thép quấn chặt cổ, khó có thể hô hấp.
Có cỗ khí nóng đột nhiên thổi tới trên tai cô, Trường An run rẩy, trà đã nguội trên tay tràn ra ngoài.
Tiếng cười nhẹ đột nhiên vang lên, giọng nói tràn ngập bá đạo lại mềm mại tâm niệm ở bên tai cô nói nhỏ.
"Sợ tôi?"
"Phải." Trường An thành thật trả lời, ổn định lại tâm tình, đem chén trà đưa lên miệng.
Ngón tay trắng nõn đột nhiên ngăn lại trên môi cô: "Đã không còn trà."
"Phải không?" Trường An có chút ngượng ngùng, mặt hơi đỏ lên.
Người đàn ông đột nhiên sãi bước di chuyển, đi tới trước mặt cô, thân thể cao lớn uy mãnh bao phủ trước người cô, mang theo một cỗ cường ngạnh không thể khống chế, hắn đứng trước người Trường An, hơi cúi đầu, lại gần nhìn dung mạo của Trường An.
Lông mày Hàm Yên, mắt phượng lười biếng, cả người dịu dàng an tĩnh tựa như sen trong hồ.
"Tôi thật càng ngày càng thích em."
Câu nói kia, ngợi lại năm tháng dịu dàng kinh diễm của cô, giống như nhiều năm về trước một người đàn ông khác cũng nói như vậy.
Nghĩ đến đó, Trường An không khỏi hơi nhíu chân mày.
Trên môi đột nhiên truyền đến hung hăng cắn nuốt, có khí phách cứng rắn dành riêng của đàn ông, mang theo hứng thú không để cô thoát ra, cho đến khi trong miệng có chút mùi máu tươi, hắn mới buông ra, sau đó hung tợn nói: "Ở trước mặt tôi, không cho phép nghĩ tới người đàn ông khác."
Trường An nhìn hắn, giống như nhìn một đóa hoa rực rỡ, vóc dáng hắn rất cao, cô chỉ mới đứng tới cằm hắn, đàn ông như vậy thoạt nhìn rất có cảm giác an toàn, sau đó là ngũ quan tựa như điêu khắc điêu luyện sắc sảo.
Phía sau hắn là cửa sổ cùng với mười mấy dặm rừng phong bên ngoài, đỏ tươi đẹp như vậy, đỏ thê lương như vậy, thỉnh thoảng có một cơn gió, thổi bụi bặm bay lên, quyến luyến mang đi lá cây, cảnh sắc đó, thật là xinh đẹp mỹ lệ.
Lại không bì nổi nụ cười nơi khóe miệng của hắn giờ phút này.
Cô từng cho là, trong những người đàn ông cô đã gặp Đồng Trác Khiêm là khí phách nhất, đẹp trai lại bá đạo nhất, mà người này so với Đồng thiếu gia lại bất phân cao thấp, tản ra một tư vị khác hoàn toàn.
Đồng Trác Khiêm là chính trực, cường tráng, khí phách cường ngạnh như báo săn mồi, một người đàn ông chân chính, khiến cho người ta say mê. Mà hắn, là bụi cây anh túc làm cho người ta nghiện, khi quay đầu nhìn lại, đã say tận trong lửa khói nhân gian.
Trường An không khỏi có chút ngây dại, cho đến khi người kia khẽ cười, mới hậu tri hậu giác biết mình luống cuống, lập tức muốn xoay người, chạy khỏi cái nơi làm cho cô vô cùng áp lực này.
Cái tay kia đưa ra lần nữa, ôm ở eo cô.
"Tôi nghĩ, ngày mai em cần phải có chút vui vẻ."
Trường An ngẩng đầu lên hỏi: "Anh sẽ thả tôi về Trung Quốc sao?"
Bổng nhiên, sắc mặt của hắn trong nháy mắt nguội lạnh, cứng ngắt, hai tròng mắt tựa như diều hâu bay lượn trên trời, tản ra sát khí nồng đậm giống như kiếm khí lợi hại, môi của hắn giât giật, nhưng lại không nói cái gì.
Thế nhưng chỉ một động tác, lại làm cho tim Trường An đập mạnh.
"Trường An, đời này em nhất định trốn không thoát khỏi tôi." Giọng điệu hắn lười biếng, hai mắt lạnh lùng như băng, làm cho cô trong nháy mắt như rớt vào hầm băng.
Hôm đó tỉnh lại, thì đã ở trong biệt thự này, ăn mặc không cần lo, chỉ là có chút cô đơn.
Vào ngày thứ ba, cô gặp được người đàn ông này, cô bình tĩnh lại tâm tình, nhưng cặp mắt có chút né tránh cuối cùng lại rơi vào tròng mắt tràn đầy ý cười của hắn, giống như một vùng nước xoáy mãnh liệt màu đen, làm cho cô bị hút vào thật sâu, cuốn vào trong bóng tối khôn cùng.
Vậy mà hôm nay, rốt cuộc đã đợi ở đây bao lâu, cô không nhớ được.
Mà bây giờ, người đàn ông rõ ràng là rất xa lạ, lại cùng cô có ngàn vạn sợi tơ quan hệ, đối với cô rất tốt, tất cả đều cưng chiều, nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng trong lòng.
Cô là một cô gái bên ngoài có vẻ yếu ớt, nhưng nội tâm lại vô cùng kiên cường, giọng nói lạnh lùng làm cho người ta run rẩy này làm cho cô có chút nhớ đến đêm đó gặp qua, tựa như là một cơn ác mộng.
Trường An đột nhiên đối diện với ánh mắt của hắn, vẻ mặt quật cường, ánh mặt trời yếu ớt xuyên qua rừng phong soi rọi gương mặt nàng, tựa như một loại mộng ảo xinh đẹp, cô giật giật môi, rốt cuộc mở miệng nói.
"Vậy nếu tôi trốn, anh có đuổi theo không?" Những lời này, hỏi có chút buồn cười, không giống với phong cách của cô.
Người đàn ông khẽ mỉm cười nói: "Em không có cơ hội thoát đi."
Trường An chợt thở dài một cái, xoay người hướng ra cửa.
"Tôi đói bụng ____"
Trường An thừa nhận, về điểm này cô có chút bướng bỉnh, chống không lại người đàn ông này, như vậy, đã tới đây thì an ổn ở lại vậy.
← Ch. 076 | Ch. 078 → |