Tiếu Bảo Bối, mau xem kịch vui! (3)
← Ch.288 | Ch.290 → |
Editor: Táo đỏ phố núi
"Kiều Trác Phàm, em cảm thấy mùi vị của sữa chua này ăn rất ngon! Tại sao em không thấy những thứ này bán trên thị trường?" Lúc này trong phòng làm việc của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối đang nhiệt tình ăn sữa chua, bên cạnh đó là tờ giấy ghi chú.
Cô đến làm việc ở tập đoàn Đế Phàm, Kiều Trác Phàm liền nói chức vụ của cô là ăn thử sản phẩm sữa chua.
Nhưng mà sữa chua này cô cũng đã ăn thử một tháng rồi, mùi vị gì cô cũng đã nếm rồi. Sau đó, mỗi lần đi siêu thị cô cũng đều tới quầy sữa chua nhìn mấy lần, chỉ để xem thử xem có loại sữa chua mà cô đã từng nếm thử kia không.
Nhưng mà cô nhìn một lúc lâu, nhưng loại sữa chua mà cô đã từng nếm ở tập đoàn Đế Phàm, bên ngoài không hề bán.
Mà Kiều Trác Phàm nghe nói như vậy thì khóe miệng run rẩy theo bản năng.
Nhưng loại sữa chua này thật ra chỉ làm cho cô đủ ăn thôi, căn bản không nghĩ tới muốn kiếm tiền! Lúc trước không phải cũng bởi vì muốn cho cô 'ăn sữa chua không cần phải liếm nắp', cho nên Kiều Trác Phàm mới thu mua mấy công ty này sao? leê quý d0n9.
"Những loại này còn chưa bán ra thị trường đâu! Muốn làm ra mấy loại có mùi vị thật ngon đã, rồi trong tương lai tung ra thị trường mới thuận lợi được!" Ngoài miệng thì Kiều Trác Phàm nói như vậy, nhưng mà thật ra thì trong lòng của anh cũng có chút sợ hãi.
Cô nhóc Tiếu Bảo Bối này nhìn qua có vẻ như ngốc nghếch, nhưng mà sẽ nhanh chóng phát hiện ra chuyện gì đó đúng không?
"Em cảm thấy hiện tại mùi vị của những loại sữa chua này đã rất ngon rồi! Một khi bắt đầu tiêu thụ, sẽ có thể kiếm được rất nhiều lợi nhuận!" Tiếu Bảo Bối mạnh mẽ hít một hơi sữa chua.
Kiều Trác Phàm không đáp lời.
Bạn thử nghĩ mà xem, bốn nhà xưởng lớn, mỗi ngày đều làm ra một mùi vị thật ngon chỉ vì một mình Tiếu Bảo Bối cô, sữa chua như vậy không ngon mới là lạ!
"Cục cưng..." Kiều Trác Phàm đang định nói với Tiếu Bảo Bối để cho cô tự mình kinh doanh mấy công ty sữa chua này. Kinh doanh không tốt cũng không sao, dù sao thì ngay từ lúc đầu Kiều Trác Phàm cũng không có ý định kiếm tiền từ mấy công ty này. Chỉ cần Tiếu Bảo Bối hưởng thụ thật tốt niềm vui trong công việc là được, đương nhiên nếu như cô không thích, cũng không sao. Công ty sữa chua kia cứ tiếp tục gác lại, còn cô thì chỉ cần ngoan ngoãn đi bên cạnh Kiều Trác Phàm anh.
Nhưng mà ngay lúc Kiều Trác Phàm vừa định mở miệng, cửa phòng làm việc liền vang lên tiếng đập cửa.
Không đợi Kiều Trác Phàm trả lời lại, cửa liền bị đá văng.
"Kiều, văn kiện đều ở trong đây, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, còn lại đều là của anh!" Anna vừa vào cửa, liền trực tiếp đặt những văn kiện ở trên tay lên trên bàn của Kiều Trác Phàm.
"Được!" Kiều Trác Phàm đưa tay ra định cầm lấy một văn kiện trong đó, nhưng mà động tĩnh nhỏ ở cửa khiến anh chú ý. Vừa mới ngẩng đầu lên, Kiều Trác Phàm mới phát hiện ở cửa còn có một người khác nữa đang đứng. Taoo do leê quíy dđono.
Lúc nhìn thấy rõ mặt của người này, Kiều Trác Phàm hung dữ trợn mắt nhìn Anna một cái.
Cái nhìn kia giống như ẩn chứa vô số tâm tình, nhưng rõ ràng nhất chính là: Tại sao lại dẫn cô ta tới?
Anna chỉ chỉ cổ tay của mình, mặc dù chỗ đó không còn đau nữa, nhưng mà vẫn còn một chút vết bầm tím ở trên.
Động tác này của cô ý muốn nói với Kiều Trác Phàm: Đúng vậy, đây chính là trả thù trắng trợn! Ai bảo anh lợi dụng tôi, làm hại tôi bị thương?
Làm động tác này xong, Anna liền sải bước đi về phía Tiếu Bảo Bối.
"Tiếu Bảo Bối, mau đem mấy thứ ăn vặt của cô chia cho tôi một ít, tôi bận rộn cả một buổi sáng đói sắp chết rồi đây!"
Đối mặt với Anna và người phụ nữ xuất hiện ở cửa kia, mặc dù Tiếu Bảo Bối không hiểu mấy hành động của Kiều Trác Phàm và Anna, nhưng mà cô vẫn ngoan ngoãn lấy mấy đồ ăn vặt của mình ra cống nộp.
Theo bản năng cô chỉ cảm thấy Anna này không có ác ý với mình. Nhưng mà người phụ nữ đứng ở cửa kia thì không nhất định!
Mà sau khi nhìn thấy Kiều Trác Phàm xong, Phạm Manh Manh liền nhanh chóng bước tới.
"Kiều, anh biết không? Vừa rồi em muốn đi lên tìm anh, kêu người ta thông báo với A Vĩ dẫn em đi lên. Anh biết A Vĩ làm như thế nào không? Anh ta nói là anh ta không biết em!" Dđienn damn leie quyýdon.
Phạm Manh Manh vừa tiến lên, đã bắt đầu cáo trạng với Kiều Trác Phàm.
Nhưng vừa nhìn thấy cách làm này của cô ta, Anna đang gặm bánh bích quy của Tiếu Bảo Bối và uống sữa chua của cô, lập tức liếc mắt xem thường.
Phạm Manh Manh này đúng là không thẹn với não tàn của cô ta!
Chẳng lẽ cô ta cho rằng chỉ bằng đôi ba câu của cô ta thì Kiều Trác Phàm sẽ đuổi việc A Vĩ sao? Nếu đúng là như vậy, thì mấy người vệ sĩ của Kiều Trác Phàm cũng sẽ không phải là một nhóm người được Kiều Trác Phàm mang tới thành phố A!
Nhưng mà ngược lại với cô, hình như Tiếu Bảo Bối có chút nổi giận.
Vào lúc Phạm Manh Manh đang cáo trạng với Kiều Trác Phàm, thì Tiếu bảo Bối liên tục cúi đầu xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mà Anna nhìn bộ dạng này của cô, trực tiếp nhét miếng bánh vào trong tay của Tiếu Bảo Bối, sau đó nói: "Mau lại đây xem kịch vui! Dạo này những người não tàn như cô ta cũng đã không được công chiếu rộng rãi trên phim truyền hình nữa!"
"Hả?" Tiếu Bảo Bối không ngờ Anna sẽ nói như vậy.
Mặc dù trong lòng ít nhiều vẫn có chút không phục, nhưng mà giọng nói thoải mái của Anna không nghi ngờ gì đã lây nhiễm sang cô, khiến cho cô cũng nhẫn nại tiếp tục xem Phạm Manh Manh oán giận. Die~nn ddan leê Quy ido nn.
Mà thực ra sau khi Phạm Manh Manh bước chân vào cửa đã quét mắt nhìn chỗ ghế sofa.
Sau khi phát hiện ra Tiếu Bảo Bối, người mà hôm ở bệnh viện có chút hung hăng ngang ngược cũng đang ở trong phòng làm việc này, cô ta càng cảm thấy hôm nay mình quyết định đi tới công ty quả là không sai.
Nếu như cô ta mà không đến Kiều Trác Phàm sẽ biến thành của người khác!
Đương nhiên, lúc này Phạm Manh Manh cũng có chút khó hiểu, vì sao Tiếu Bảo Bối và Phạm Manh Manh này lại có thể chung sống vui vẻ như vậy?
Chẳng lẽ bọn họ có sở thích cùng hầu hạ một chồng sao?
Nhưng mà lúc này Phạm Manh Manh hiểu rõ điều mình cần chú ý không phải là hai người này.
"Kiều, anh nói xem có phải A Vĩ có chút quá đáng không?" Phạm Manh Manh không có được câu trả lời của Kiều Trác Phàm, vẫn không quên hỏi ngược lại một câu.
Kiều Trác Phàm nghe thấy lời này của cô ta, liền gật đầu theo bản năng: "Ừ, đúng là có chút quá đáng!" Die~nn ddan leê Quy ido nn.
Nếu như xem nhẹ ánh mắt u ám của Kiều Trác Phàm đang rơi vào trên người của Phạm Manh Manh, thì có thể nói lời kia của Kiều Trác Phàm quả thật giống như là đang bất bình cho Phạm Manh Manh.
"Đúng không, anh ta quả thực rất quá đáng, cho nên em rất tức giận!" Ngụ ý của Phạm Manh Manh thực ra là muốn Kiều Trác Phàm xử trí A Vĩ.
Nhưng mà chờ một lúc lâu cũng không thấy Kiều Trác Phàm nói là muốn trừng phạt A Vĩ, mà lại nói một câu như vậy: "Cách làm của A Vĩ quả thật có chút quá đáng, theo như ý của tôi, hẳn là trực tiếp kêu bảo vệ tới đưa cô đi ra ngoài!"
Lời này chẳng những khiến cho Phạm Manh Manh kinh ngạc và hoảng sợ, mà còn khiến cho Tiếu Bảo Bối đang ngồi ở trên ghế salon sau khi nghe thấy lời này của Kiều Trác Phàm cũng có chút kinh ngạc.
Chỉ có Anna vẫn luôn ôm tâm trạng xem kịch vui lúc này thiếu chút nữa thì cười bò lăn ra đất. SSdienng dànlew quy9on.
Không hổ là Kiều Trác Phàm, loại phụ nữ cho chút mặt mũi đã vội lên mặt như vậy, quả thực là nên từ chối thẳng thừng không chút lưu tình như vậy mới đúng!
"Kiều, anh đang nói đùa em đúng không?" Sắc mặt của Phạm Manh Manh có chút không tốt.
Nhất là khi nghe thấy Anna ở bên cạnh không hề che giấu tiếng cười, Phạm Manh Manh cảm giác mình giống như là một trò cười.
Trong lúc nhất thời mặt của cô ta đỏ lên, trừng mắt nhìn Anna và Tiếu Bảo Bối một cái.
"Cô có cảm thấy là tôi đang đùa hay không!" Kiều Trác Phàm không trực tiếp trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn Phạm Manh Manh một cái.
Lúc này đây sắc mặt của Phạm Manh Manh lại càng khó coi.
Đúng là cô ta không đoán ra được Kiều Trác Phàm lại không chừa chút tình cảm nào như vậy.
Kiều Trác Phàm đang đùa sao?
Trên thực tế, thông qua sắc mặt của Kiều Trác Phàm, cùng với sắc mặt của hai người phụ nữ khác trong phòng làm việc này, Phạm Manh Manh cũng rõ ràng một sự thật.
Nhưng vì để vớt lại chút mặt mũi, cô ta vẫn nói tiếp: "Kiều, anh đừng như vậy làm em sợ! Chẳng lẽ anh đã quên mất bác gái đã gọi điện thoại nói gì với anh sao?" SSdienng dànlew quy9on.
Phạm Manh Manh còn đang chờ Kiều Trác Phàm trả lời lại, rồi sau đó nhìn về phía Tiếu Bảo Bối.
Hết 109R.
← Ch. 288 | Ch. 290 → |