Kiều Trác Phàm, cục cưng sai rồi! (2)
← Ch.263 | Ch.265 → |
Editor: Táo đỏ phố núi
Nếu như không phải vì Tiếu Bảo Bối, bây giờ anh không cần phải hạ mình sống ở trong một thành phố nho nhỏ này.
Cho nên trong chuyện này Kiều Trì cảm thấy ông ta vẫn không nên chọc vào Kiều Trác Phàm thì tốt hơn. Nếu không đợi một lát nữa, anh không nỡ phát tiết ở trên người của Tiếu Bảo Bối, không biết là có trút giận lên những người khác hay không. Mà mấy ngày này Kiều Trì không thể rời đi khỏi Kiều Trác Phàm được, cho nên không hy vọng mình sẽ là người xui xẻo kia.
Nhưng mà lúc nghe thấy trong phòng truyền tới tiếng hừ lạnh của Kiều Trác Phàm, sau đó lại không có động tĩnh gì.
Lần này Kiều Trì có chút buồn bực.
Sẽ không phải là đôi vợ chồng này đang thân mật với nhau đấy chứ?
Mặc dù nói người ta là vợ chồng, nếu như muốn làm ở chỗ này cũng không phải là không được!Dđienn damn leie quyýdon.
Nhưng vấn đề là tình hình sức khỏe của Kiều Trác Phàm lúc này không thích hợp để làm vận động kịch liệt. Nếu như một lát nữa lại phát bệnh lần nữa thì rất phiền phức.
Đang lúc Kiều Trì do dự có nên chạy lại nghe lén hay không, thì cửa của căn phòng xép này được mở ra.
Trên tay của Thẩm Niệm Cẩm xách hai cái túi đồ to, cùng với một cái bình giữ nhiệt.
So với những cô gái luôn cố gắng trang điểm cho thật xinh đẹp, thì Thẩm Niệm Cẩm có thể coi là ăn mặc rất bình thường.
Một chiếc áo gió màu hồng rộng thùng thình, phối hợp với một chiếc quần chân bó màu xanh đậm.
Không muốn cũng phải thừa nhận, Thẩm Niệm Cẩm ăn mặc như vậy nhìn lại có vẻ trẻ hơn mấy tuổi. Nhưng mà bởi vì tối hôm qua thức đêm, cho nên trạng thái tinh thần của bà không được tốt lắm.
Nhìn thấy Kiều Trì, bà cũng thì khẽ gật đầu, sau đó định đi vào bên trong phòng bệnh. Dđienn damn leie quyýdon.
Nhưng vào lúc này, Kiều Trì đã chạy lại ngăn cản trước mặt của Thẩm Niệm Cẩm.
"Kiều Trì, anh đừng lo lắng. Tôi chỉ mang một chút quần áo để cho Kiều tắm rửa, hơn nữa còn làm một chút điểm tâm cho hai người bọn họ!"
Thẩm Niệm Cẩm cho rằng Kiều Trì sợ bà mang thứ gì đó không tốt cho Kiều Trác Phàm, muốn kiểm tra thức ăn bà đưa tới.
Nào ngờ, Kiều Trì lại kéo bà qua một bên.
"Những thứ này vẫn nên để một lát nữa hãy đưa vào, vợ chồng son người ta đang làm ầm ĩ ở bên trong!" Kiều Trì nói xong, còn tiếp nhận mấy cái túi lớn và bình giữ nhiệt ở trên tay của Thẩm Niệm Cẩm.
"Làm ầm ĩ? Lại cãi nhau?" Thẩm Niệm Cẩm không khỏi nhớ tới chuyện hôm qua Kiều Trác Phàm và Tiếu Bảo Bối gây gổ với nhau, nên mới dẫn tới chuyện Kiều Trác Phàm đi tới ngủ ở tập đoàn Đế Phàm.
"Không được, tôi phải đi khuyên mới được! Thằng nhóc Kiều này, vất vả lắm mới túm được Tiếu Bảo Bối tới tay, nếu như lỡ xảy ra chuyện gì không hay, ầm ĩ tới mức không thể thu dọn được, đến lúc đó nó chỉ có nước hối hận thôi!"
Chính bởi vì nhìn thấu được sự si tình và để ý của Kiều Trác Phàm đối với Tiếu Bảo Bối, cho nên Thẩm Niệm Cẩm mới có thể lo lắng như vậy.
"Cô đừng có vào gây rối! Với tính cách của Kiều, cô cảm thấy bây giờ cô đi vào có thể khiến cho thằng bé nghe lời của cô hay sao?" Kiều Trì kéo Thẩm Niệm Cẩm lại, một câu nói này quả thực khiến cho Thẩm Niệm Cẩm không thể nói được gì.
Quả thực, theo những gì mà bọn họ hiểu về Kiều Trác Phàm, nếu như mà mà bọn họ có thể dễ dàng thuyết phục được, thì trước kia cũng sẽ không lang thang nhiều năm vì Tiếu Bảo Bối như vậy. Die~nn ddan leê Quy ido nn.
"Được rồi, cô cứ yên tâm ngồi ở đây đi. Chút chuyện này, vẫn nên chờ vợ chồng son bọn họ tự xử lý đi! Chúng ta là những người ngoài cuộc, cùng lắm thì chỉ có thể nhìn chứ không thể xen vào!" Kiều Trì nói xong, đã trực tiếp mở bình giữ nhiệt mà Thẩm Niệm Cẩm đưa tới: "Để tôi nhìn xem bữa sáng hôm nay là cái gì nào!"
"Này, tôi mang đến cho Kiều và Tiếu Bảo Bối, anh làm cái gì vậy?"
"Tôi nếm thử xem Kiều Trác Phàm có thể ăn được hay không!" Kiều Trì nghe được lời này, ngược lại nói một câu khiến cho Thẩm Niệm Cẩm không thể nói gì được nữa.
Quả thực là thân thể của Kiều Trác Phàm chỉ có Kiều Trì là hiểu rõ nhất!
Bởi vì như vậy cho nên dù Thẩm Niệm Cẩm có phản cảm Kiều Trì tự chủ trương đi chăng nữa, cũng chỉ có thể đưa cho ông ta cái muỗng: "Vậy nếm một chút. Đợi chút nữa, tôi sẽ đưa vào cho hai người bọn họ!"
"Ừ!" Kiều Trì nhận lấy cái muỗng, liên tục gật đầu.
Nhưng mà kết quả mà ông ta đưa ra chính là, một muỗng rồi lại tiếp một muỗng.
Nói cái gì mà cái miệng quá nhỏ, một miếng chưa nếm được ra mùi vị gì...
- - Đường phân cách - - Die~nn ddan leê Quy ido nn.
Mà hai người ở phòng trong, căn bản cũng không hề biết rằng đồ ăn sáng của mình đã bị vị bác sĩ vô lương nào đó uống từng ngụm từng ngụm hết rồi.
Lúc này Tiếu Bảo Bối còn đang cọ cọ trên cánh tay của Kiều Trác Phàm.
Mà Kiều Trác Phàm bị cọ đi cọ lại như vậy, không có cách nào thoát ra được.
"Buông tay!"
"Không buông!" Một người thì ngồi dựa vào đầu giường, còn người còn lại thì nằm sấp.
Cứ quyết đấu như vậy, Kiều Trác Phàm cảm thấy có chút khó chịu. Đột nhiên, cánh tay của anh giơ mạnh lên một cái, Tiếu Bảo Bối vốn đang ôm cánh tay của anh đột nhiên bị khuỷu tay của anh chọc một cái.
Mà lần này, đoán chừng là đã chọc khiến cho Tiếu Bảo Bối bị đau. Lúc này, cô ôm lấy cái trán của mình, cho nên cũng chẳng quan tâm Kiều Trác Phàm ở bên này.
Lần này, Kiều Trác Phàm đã thuận lợi tránh thoát được cái ôm của cô nhóc này. Nhưng mà khi nhìn thấy cái trán của Tiếu Bảo Bối nổi lên cục sưng đỏ kia, thì anh lại không cảm thấy vui vẻ chút nào. Mà ngược lại nhìn hốc mắt đỏ lên vì đau của cô, trong lòng lại đau nhói.
Người phụ nữ này vốn là người mà anh vô cùng cưng chiều, trước kia chỉ cần chân của Tiếu Bảo Bối giẫm phải một viên sỏi ở trong giày, anh đã đau lòng không thôi. Lại càng không cần phải nói, lúc này còn bị khuỷu tay của anh huých vào cô.
Lập tức anh hận không thể trực tiếp phế bỏ khuỷu tay của chính mình, để báo thù cho cái trán sưng lên một cục kia của Tiếu Bảo Bối.
"Kiều Trác Phàm, đau!" SSdienng dànlew quy9on. Tiếu Bảo Bối vừa xoa xoa đầu của mình, vừa có chút ảo não tố khổ với Kiều Trác Phàm giống như thường ngày.
Ánh mắt như vậy, khiến cho Kiều Trác Phàm đột nhiêm muốn bỏ đi tất cả sự kiên trì lúc trước, muốn ôm cô vào trong lòng dỗ cô, cưng chiều cô.
Nhưng mà nhớ lại trước đó bọn họ còn có chút giận dỗi, Kiều Trác Phàm liền không nhún nhường được.
Tiếp tục đối mặt với cô như vậy, anh lo lắng mình sẽ không chịu nổi ánh mắt ai oán kia của cô, đến cuối cùng lại thỏa hiệp vô điều kiện, lại đem cô ôm vào lòng dụ dỗ.
Cho nên, Kiều Trác Phàm liên tục nhìn Tiếu Bảo Bối vài lần, đột nhiên anh vén cái chăn mỏng ở trên người lên.
Hành động này của anh khiến cho hành động xoa đầu của mình của Tiếu Bảo Bối đột ngột dừng lại, có chút kinh ngạc nhìn Kiều Trác Phàm.
Thực ra mới vừa rồi Kiều Trác Phàm huých vào trán của cô, quả thật là cô có hơi đau một chút. Nhưng mà Tiếu Bảo Bối cũng không tính toán, bản thân mình làm ra hình động khoa trương như vậy, thực ra là muốn hấp dẫn sự chú ý của Kiều Trác Phàm, để xem anh có tha thứ cho mình hay không...
Nhìn thấy Kiều Trác Phàm đột nhiên vén chăn lên, Tiếu Bảo Bối còn tưởng rằng người đàn ông này hẳn là không còn tức giận nữa.
Nào ngờ, sau khi Kiều Trác Phàm vén chăn lên, sau đó đứng dậy rời giường, đi về phía cửa chính.
Tất cả những điều này, hiển nhiên là có chút ngoài dự tính của Tiếu Bảo Bối.
Anh vẫn không chịu tha thứ cho mình?
Một giây kia, hốc mắt của Tiếu Bảo Bối thực sự đỏ lên!
Bởi vì cô có cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có.
Đã có lần, mấy ngày liền Quý Xuyên hờ hững đối với cô, cô cũng vẫn có thể sống tốt ở trong thế giới của mình.
Nhưng mà bây giờ, Kiều Trác Phàm hờ hững với cô một ngày, cô liền cảm giác như cả thế giới vứt bỏ mình.
Cô cũng không biết đây rốt cuộc là vì sao. SSdienng dànlew quy9on.
Nhưng mà Tiếu Bảo Bối chỉ cảm thấy, Kiều Trác Phàm đang từng bước rời bỏ cô khiến cho lòng cô không thể nào bình tĩnh được.
Nhất là cảm giác sợ hãi kia, càng khiến cho cô rối loạn không biết làm sao.
← Ch. 263 | Ch. 265 → |