Không thấy anh út vs Tờ báo (3)
← Ch.252 | Ch.254 → |
Editor: Táo đỏ phố núi
"Kiều, đây là văn kiện mà anh cần!" Một ngày kia, Tiếu Bảo Bối đặc biệt được sự đồng ý của Kiều Trác Phàm, để cho cô ở nhà chơi với con mèo nhỏ.
Giống như là đã hoàn toàn mê mệt con mèo nhỏ kia, Tiếu Bảo Bối hận không thể ở cùng một chỗ với con mèo suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ mỗi ngày.
Sáng sớm lúc đi ra khỏi nhà, nhìn thấy cô nhìn con mèo nhỏ si mê như vậy. Cuối cùng Kiều Trác Phàm cũng không thể không đồng ý với lời thỉnh cầu của cô.
Nhưng mà anh cũng nói, chỉ duy nhất một lần này!
Nếu như có lần nữa, thì cả người và mèo đều bị anh ném ra ngoài.
Bởi vì Tiếu Bảo Bối không tới làm, cho nên những công việc mà trước kia Tiếu Bảo Bối làm, đều giao cho Anna.
Nhưng mà hình như tinh thần của Anna không được tốt lắm.
Sau khi đẩy cửa đi vào đưa văn kiện xong, cô lại giống như là vũng bùn vậy, tựa vào chiếc sofa mà bình thường Tiếu Bảo Bối vẫn hay 'làm việc'.
"Cô làm sao vậy? Có cần tôi cho cô nghỉ một ngày hay không!" Kiều Trác Phàm nhìn người phụ nữ như vũng bùn kia, anh cũng cảm thấy đầu của mình đau nhức. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Không biết hôm nay mấy người phụ nữ này bị làm sao, mỗi người đều thích đổ thừa.
Nếu như trong công ty có mấy người phụ nữ giống như Anna và Tiếu Bảo Bối, thì chắc là công ty này sẽ không xử lý nổi nữa. Điều này khiến cho Kiều Trác Phàm không khỏi có suy nghĩ, sau này công ty có tuyển người nhất định sẽ tuyển nhiều nam giới một chút.
"Không cần, tôi chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu thôi!" Anna không có việc gì cũng sẽ không thích ở nhà ngây người.
"Khó chịu thì nên đi tìm Khuynh của cô đi! Tôi tin là cậu ta nhất định sẽ có cách khiến cho cô vui vẻ lên!"
Đàm Khuynh trong ấn tượng của anh, chính là người thân thiết nhất bên cạnh Anna.
Nhưng mà anh ta đối với Anna có phải là tình yêu nam nữ hay không, điều này Kiều Trác Phàm cũng không nhìn thấu.
Tên nhóc kia, trên cơ bản không để cho người nào nhìn thấu tâm tư của mình. Cho nên ai cũng đừng mưu toan phỏng đoán tâm tư của anh ta, cũng đừng nghĩ tới chuyện chỉ huy anh ta làm gì, trừ Anna!
Cô đối với Đàm Khuynh mà nói, thật sự là một người rất đặc biệt.
Mặc kệ cô tìm Đàm Khuynh lúc nào, mặc kệ cô yêu cầu điều gì, Đàm Khuynh cũng sẽ nhất nhất tiếp nhận.
Hơn nữa, chỉ cần Anna nói cho anh ta biết là cô không vui, thì anh ta nhất định sẽ tìm thú vui cho cô.
"Hôm nay hình như anh út rất bận, tôi tìm khắp nơi mà không thấy anh ấy!" Anna lăn lộn một vòng trên ghế sofa, sau đó bực bội gầm lên.
"Cô không tìm được Khuynh? Chuyện này đúng là hiếm thấy!"
Kiều Trác Phàm chỉ lẩm bẩm một tiếng. Trên tay vẫn liên tục lật qua lật lại văn kiện.
Dựa theo kinh nghiệm trước đây của bọn họ, trước kia nếu như bọn họ không tìm được Khuynh, thì sẽ kêu Anna liên lạc, nhất định sẽ có thể liên lạc được. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Nhưng nếu như ngay cả Anna cũng không liên lạc được, vậy Đàm Khuynh...
Nhưng mà Đàm Khuynh là con thứ hai của người đứng đầu khu S này. Tại thành phố này, cũng là một nhân vật nổi tiếng. Trên cơ bản sẽ không ai dám xuống tay với anh ta.
Cho nên, anh ta cũng không hề tồn tại sự nguy hiểm vừa mới nói.
Chẳng qua Kiều Trác Phàm chỉ cảm thấy, đột nhiên Đàm Khuynh biến mất, quả thật có chút quỷ dị.
Hơn nữa, lại vào sau khi Phạm Manh Manh được Đàm Duật đưa đi...
Theo như lời A Vĩ nói, Phạm Manh Manh đã trở lại ngủ ở khách sạn! Nhưng mà Phạm Manh Manh bây giờ, đã mất đi một cánh tay trái!
Phong cách này, đúng là tác phong của Duật Tiểu Gia!
Tay của Phạm Manh Manh đúng là bị cậu ta cắt đứt.
Từ khi anh biết Duật Tiểu Gia, ai dám bắt nạt Anna, cậu ta nhất định sẽ trực tiếp cắt đứt tay hoặc là chân của người kia.
Nhưng mà cũng chính bởi vì điều này nên mới khiến cho Kiều Trác Phàm có chút đau đầu.
Bây giờ Phạm Manh Manh đang bị thương ở chỗ này, đoán chừng không bao lâu nữa người nhà họ Phạm sẽ tới tìm người.
Còn nữa, sợ rằng mẹ của anh cũng sẽ đi qua...
"Anh út không thấy đâu, anh Duật cũng không có ở đây! Bây giờ ngay cả con thỏ nhỏ nhà anh cũng không có ở chỗ này, tôi buồn chết mất!"
"Cô nhỏ giọng một chút cho tôi!" Kiều Trác Phàm có chút đau đầu, cầm lấy một văn kiện ném về phía Anna. Nhưng mà Anna vừa nhấc chân lên đã đá bay văn kiện đi. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.
"Làm sao phải nhỏ giọng chứ, tôi cũng không làm chuyện gì không thể để cho người khác nghe!"
Anna di truyền phong phạm hoàn mỹ của nhà họ Tô, nói chuyện luôn lớn giọng vẫn không hề thay đổi được. Nhất là phong cách làm theo ý mình, quả thực là cực kỳ giống mấy đứa nhóc trẻ tuổi nhà họ Tô.
"Cô không có làm chuyện gì khiến cho người ta không thể nhìn thấy được, nhưng vấn đề là cô không sợ người khác nói là cô đang quyến rũ tôi sao?"
"Tôi không sợ, dù sao thì tôi cũng không làm chuyện như vậy là được rồi!"
"Cô không sợ, nhưng mà nếu như truyền đến tai của Duật..."
Kiều Trác Phàm nói đến chỗ này dừng lại, câu kế tiếp anh không tiếp tục nói ra nữa.
Mà ngay vào lúc này, Anna vốn đang giống như là đống bùn nhão ở trên ghế sofa, đột nhiên nhanh chóng đứng dậy.
"Thôi, tôi vẫn nên đi xem một chút xem có thể liên lạc với anh út hay là Anh Duật hay không! Đột nhiên bọn họ biến mất, tôi cũng có chút lo lắng!"
Cô vừa nói vừa đi ra phía bên ngoài.
Đây là lần đầu tiên từ trước tới giờ mà cô đồng thời không liên lạc được với cả hai người bọn họ!
"Buổi chiều cho cô nghỉ nửa ngày phép!" Trước khi cô đi ra khỏi cửa, Kiều Trác Phàm hô một câu như vậy.
Thực ra cho Anna nghỉ nửa ngày phép chính là muốn cô tìm ra hai người kia nhanh hơn một chút.
Kiều Trác Phàm biết rõ, lúc này không có ai tìm hai anh em bọn họ thích hợp hơn Anna.
"Ok!" Đối mặt với ông chủ là Kiều Trác Phàm cho nghỉ nửa ngày phép, Anna ngay cả đầu cũng không thèm ngoảnh lại, chỉ nói một câu như vậy, đúng tác phong làm việc của một công chúa. Một chút cũng không thẹn với cái tên mà phụ hoàng của cô đã đặt cho cô. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.
"Đúng rồi Kiều, có thứ này sáng sớm hôm nay tôi đã muốn đưa cho anh!" Sau khi Anna đi ra khỏi cửa, lại vòng quay trở lại.
Cô nói một quyến rũ tới sự chú ý của Kiều Trác Phàm.
"Thứ gì đó!" Kiều Trác Phàm khó khi mới dời mắt khỏi tập văn kiện, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Mà Anna nhanh tay lẹ mắt cầm thứ gì đó ở trên tay của mình, ném cho Kiều Trác Phàm. Sau đó phản ứng của cô cô giống như khi còn bé hay đi đốt pháo, ban đầu có chút sợ hãi. Sau đó thì lấy hết dũng khí, đốt pháo lên. Vào lúc mà pháo chuẩn bị nổ, lập tức chạy ra phía xa, giống như là sợ chỉ chậm một chút thôi thì sẽ bị nổ như pháo...
Anna mới không ngốc!
Nhìn thấy mấy dòng chữ đó ở trên tờ báo kia, khẳng định là Kiều Trác Phàm sẽ giống như lúc đốt pháo...
Không, uy lực phát nổ của Kiều Trác Phàm, tuyệt đối không chỉ là pháo! Đó là bom!
Mà Anna sẽ không ngây ngốc mà ở lại đây, thay thế Tiếu Bảo Bối bị oanh tạc tới mức trong sống ngoài khét!
Cho nên sau khi ném tờ báo ở trên tay cho Kiều Trác Phàm xong, Anna liền nhanh chóng rời sân khấu.
Mà phản ứng như vậy, cũng khiến cho Kiều Trác Phàm có chút buồn bực.
Anh khoát tay, cầm lấy tờ báo mà Anna vừa ném tới cho anh.
Chờ tới lúc anh ngẩng lên một lần nữa, thì phát hiện ra Anna đã không còn ở cửa nữa.
"Đây là cái gì?" Kiều Trác Phàm khẽ nhíu mày, ngoại trừ bày tỏ sự khó hiểu đối với phản ứng của Anna, thì lại càng cảm thấy khó hiểu đối với tờ báo này. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn .
Tờ báo này, chính là tạp chí bát quái của thành phố A. Vốn là trước kia Kiều Trác Phàm cũng đặt mua, nhưng mà sau này thấy trên đó đều đăng mấy tin tức scandal của một số minh tinh là phú nhị đại, anh đọc thấy không có nội dung gì hay, nên hủy đặt luôn.
Anh không đọc những tờ báo này, hẳn là Anna cũng biết rõ. Bởi vì những tờ báo mà anh đọc đều là do Anna đặt giúp.
Vậy bây giờ Anna đưa tờ báo này cho anh để làm gì?
Nhưng mà chờ sau khi Kiều Trác Phàm mở tờ báo này ra, lập tức hiểu được tại sao Anna lại đưa tờ báo này cho anh, và cũng hiểu được nguyên nhân vì sao sau khi cô đưa tờ báo này cho anh xong rồi thì nhanh chóng bỏ chạy.
Bởi vì trên tờ báo này đăng tin tức về Tiếu Bảo Bối!
Hơn nữa, tiêu đề còn được lên cùng với Quý Xuyên!
Phía trên đó, chính là ảnh chụp của Tiếu Bảo Bối và Quý Xuyên.
Hai người nằm cùng một chỗ, Tiếu Bảo Bối ở phía trên, vẻ mặt luống cuống nhìn chằm chằm vào Quý Xuyên. Mà Quý Xuyên thì ở phía dưới, vẻ mặt tràn đầy lo lắng đối với Tiếu Bảo Bối.
Không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, góc độ chụp hình của tấm hình này rất tốt!
Chỉ thiếu một khoảng cách nữa thôi, thì nhìn qua hai người bọn họ giống như là đang sắp hôn môi. Mà tay của Quý Xuyên thì lại đặt ở trên thắt lưng của Tiếu Bảo Bối, mà tay của Tiếu Bảo Bối thì không biết là bị Quý Xuyên che đi hay là như thế nào, mà căn bản không nhìn thấy.
Bởi vì như vậy, nêm tấm ảnh này chụp hoàn toàn có cảm giác Tiếu Bảo Bối bị Quý Xuyên ôm vào trong lòng, khiến cho người xem không khỏi suy nghĩ viển vông. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn .
Mà hàng rào cây xanh phía sau, cũng khiến cho người ta dễ dàng nhận ra đó chính là một chỗ nào đó ở trước cửa tập đoàn Đế Phàm.
Chỉ nhìn tấm hình ở đầu trang này thôi, đầu óc của Kiều Trác Phàm đã nổ tung rồi. Chứ đừng nói chi tới cái tựa đề màu đen to đùng ở phía dưới.
"Tình nhân cũ dũng cảm cứu thiên kim Tiếu Thị, là áy náy, hay là nối lại tình xưa!"
Hết chương 97.
← Ch. 252 | Ch. 254 → |