Cục cưng, đừng nóng giận! (2)
← Ch.218 | Ch.220 → |
Editor: Táo đỏ phố núi
Anh lo lắng cô nhóc ngốc nghếch này chạy đi gấp như vậy không biết có gặp nguy hiểm gì không.
Nhưng mà sau khi hét lên xong, Kiều đại gia cũng phát hiện ra thư ký đang nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt đau khổ, lập tức cũng ý thức được mình làm người khác liên lụy.
Mặc dù bây giờ anh rất oán giận, bọn họ nhìn thấy cục cưng của anh chạy đi có một mình, cũng không hề ngăn cản lại. Nhưng trước mắt chỉ cần nghĩ tới một mình Tiếu Bảo Bối lang thang ở đâu đó, không hiểu sao anh lại cảm thấy luống cuống và lo lắng.
Cô nhóc kia khẳng định là nhìn thấy dấu vết son môi ở trên ngực của anh, bởi như vậy nên cô mới tức giận.
Nhưng mà bây giờ cô đang ở chỗ nào?
Nghĩ tới đây, Kiều Trác Phàm cũng chẳng còn tức giận nữa, lúc này anh vội vàng móc điện thoại ra, gọi điện thoại tới nhà họ Tiếu.
"Cha, cục cưng có ở bên đó không ạ?"
"Không có."
"... Không sao, con nghĩ là cô ấy ra ngoài chơi với bạn!"
"Dạ. Con biết rồi!" Kiều Trác Phàm vừa gọi điện thoại, vừa đi.
Mà ngay vào lúc này, Anna từ trong phòng làm việc của Kiều Trác Phàm đi ra.
Cô thư ký mới vừa rồi bị Kiều Trác Phàm quát cho một trận, bây giờ hốc mắt vẫn còn nước mắt lưng tròng, Anna thấy vậy tiến lên vỗ lên vai của cô ta: "Không sao nữa rồi, yên tâm đi!"
"Anna, Kiều thiếu thực sự không có việc gì chứ? Tại sao em lại có cảm giác mới vừa rồi anh ấy như muốn giết em vậy?" Cho tới bây giờ, sống lưng của cô thư ký vẫn còn lạnh lẽo.
"Chị nói là không sao thì sẽ không sao nữa!" Nhưng điều kiện tiên quyết là anh ấy phải tìm được Tiếu Bảo Bối mới được!
Nhưng mà những lời phía sau, Anna không nói thẳng ra, mà lặng lẽ nhìn bóng lưng Kiều Trác Phàm đang đi vào thang máy...
Kiều Trác Phàm, khó khăn lắm mới có thể ở cùng một chỗ với Tiếu Bảo Bối, anh phải nắm thật chắc mới đúng!
Đừng giống như tôi, muốn nắm chắc cũng không có cơ hội...
Trong lòng buồn rầu, Anna đi đôi giày cao gót chậm rãi bước từng bước rời đi.
- - Đường phân cách - -
"Tiểu thư, ngài xác định là muốn đem tất cả mọi thứ ở đây gói lại hay sao?" Vừa rồi, Tiếu Bảo Bối nói xong một câu kia, thì nhân viên của cửa hàng châu báu xa hoa này rối rít nhìn chằm chằm Tiếu Bảo Bối với vẻ mặt kinh ngạc.
Người đến mua đồ ở cửa hàng cao cấp như thế này, bọn họ đã nhìn thấy không ít rồi. Nhưng mà người như Tiếu Bảo Bối, vừa mới vào cửa liền kêu nhân viên của cửa hàng gói hết tất cả mọi thứ lại thì đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Vì thế nhân viên của cửa hàng trực tiếp thông báo cho ông chủ của cửa hàng bọn họ tới trước.
Mà bây giờ người đàn ông trung niên đang cung kính hỏi Tiếu Bảo Bối kia chính là ông chủ của cửa hàng này.
Mặc dù đều là đàn ông, cũng đều mặc tây trang giống nhau, nhưng mà khi Kiều Trác Phàm mặc tây trang vào, khi nào nhìn cũng thấy rất đẹp mắt, khiến cho người ta cảm thấy nhìn như thế nào cũng không nhìn đủ. Nhưng mà người này vừa nhìn tới thì liền nghĩ tới một pho tượng Di Lặc, trên đầu còn bị hói bóng loáng nữa chứ.
Có một câu nói như vậy: Khách hàng chính là thượng đế!
Cho nên, bây giờ người này đối xử với Tiếu Bảo Bối, cười thân thiết còn hơn cả mẹ ruột.
Không tại sao cả, chỉ bằng Tiếu Bảo Bối nói một câu muốn mua hết tất cả đồ trang sức trong cửa hàng của bọn họ lại, kêu ông ta gọi cô một tiếng mẹ ông ta cũng đồng ý nữa.
Dạo này, hình như những người mẹ có tiền như vậy cũng không dễ dàng quen biết.
"Ừ, đem tất cả gói lại là được. Túi hay hộp đóng gói gì gì đó, đều lấy loại đẹp nhất cho tôi, tôi cũng không thiếu chút tiền này!" Hình như Tiếu Bảo Bối mua sắm đến nghiện, đem tất cả những thứ hôm nay mua được để qua một bên, sau đó bắt đầu ngắm nghía đồ ở trên quầy.
"Dạ dạ dạ! Muốn đóng gói như thế nào đều có hết, bây giờ tôi sẽ kêu người lấy cho ngài xem!" Nói xong, ông chủ béo kia vội vàng lấy điện thoại di động ra, kêu cửa hàng bên cạnh điều mấy người tới hỗ trợ. Giọng nói sốt ruột kia, giống như đang lo lắng chỉ cần trễ một giây thôi thì Tiếu Bảo Bối sẽ đổi ý vậy.
Cũng đúng, một số lượng châu báu lớn như vậy, tổng cộng lại cũng vượt qua con số một tỷ rồi.
Nếu như cuộc mua bán này thành, thì doanh số năm nay của cửa hàng bọn họ sẽ xuất sắc nhất trong tất cả các cửa hàng.
Mà lúc ông chủ béo kia bắt đầu chỉ huy nhân viên cửa hàng gấp rút làm việc, thì Tiếu Bảo Bối cũng mệt mỏi trực tiếp ngồi xuống ghế salon mà bọn họ vừa mới chuyển tới. Mà Nhạc Dương sớm đã tê liệt ngã xuống rồi.
Nhạc Dương béo đương nhiên là có nguyên nhân. Cô trừ thích ăn ra còn không thích vận động. Sau đó thì sao, đương nhiên là thể trọng tăng lên, càng tăng thì càng khiến cho người ta dễ mệt mỏi, lại càng không muốn vận động! Bởi vì như vậy nên thể lực của cô tất nhiên không thể so được với Tiếu Bảo Bối.
Mà chuyện giống như ngày hôm nay, vừa đi dạo trung tâm thương mại một cái liền dạo mất ba tiếng đồng hồ, điều này quả thực chính là một khảo nghiệm rất lớn đối với cô.
Lúc này cô mệt mỏi chỉ muốn nhét một ít đồ vào trong bụng của mình, sau đó thoải mái nằm ở trong chăn lim dim nhắm mắt ngủ.
Nhưng mà dù sao đây cũng là trung tâm thương mại, ngủ ở chỗ này cũng không tốt.
Cho nên cho dù mệt mỏi đi nữa, Nhạc Dương cũng không ngủ.
Lúc nhìn thấy Tiếu Bảo Bối ngồi xuống ở bên cạnh mình, Nhạc Dương vội vàng mở miệng hỏi: "Tiếu Bảo Bối, cậu thực sự muốn mua những thứ này mang về nhà sao?"
Mặc dù Nhạc Dương cũng không hiểu rõ mấy thứ châu báu này, nhưng mà cửa hàng này thuộc trung tâm thương mại của Lăng Thị, chỉ cần một món thôi cũng đã đủ mất đi một tháng lương của cô rồi. Đột nhiên Tiếu Bảo Bối mua nhiều như vậy, vậy thì phải mất bao nhiêu tiền đây?
"Chẳng lẽ còn giả được hay sao? Mình đã kêu bọn họ đóng gói rồi mà!"
"Nhưng mà Tiếu Bảo Bối, trước kia cậu sẽ không mua nhiều đồ như vậy mà? Cậu đừng nói với mình là tấm thẻ trên tay kia là của cha cậu nha! Nếu như là của cha cậu, căn cứ theo cách thức mua sắm của cậu ngày hôm nay, đến lúc đó khẳng định là Tiếu Thị phải đóng cửa!" Nhạc Dương có ý tốt nhắc nhở.
Bởi vì quả thật cô không nghĩ ra, thời gian qua rất keo kiệt, ngay cả túi xách Tiếu Bảo Bối cũng không nỡ mua đồ hiệu, tại sao hôm nay lại ra tay xa xỉ như vậy? die, n; da. nlze. qu; ydo /nn.
"Cái này không phải của cha mình!" Nếu như là thẻ của cha, cô mới không nỡ tiêu như vậy đâu!
Bởi vì cô hiểu rất rõ, mỗi một đồng tiền đều là cha cô khổ sở mới kiếm được. Những năm này, Tiếu Bảo Bối xem như nhìn thấy tận mắt biết được cha của cô phải trả giá với tập đoàn Tiếu Thị như thế nào.
"Không phải của cha cậu? Cái thẻ này là..." Nhạc Dương buồn bực. Bởi vì ngoại trừ Tiếu Đằng ra, cô không biết người nào có thể đưa cho Tiếu Bảo Bối cái thẻ mà có thể tùy tiện quẹt như vậy.
Nếu như không phải là Tiếu Đằng, chẳng lẽ là của người kia?
Nhưng mà Diệp Tử Hi đã từng nói, người kia còn đang ở nước ngoài!
Vậy bây giờ người đưa thẻ này cho Tiếu Bảo Bối là ai?
"Tiếu Bảo Bối, không phải là cậu nhặt được cái thẻ này ở đâu đó chứ? Cho nên mới có ý xấu, nhân lúc chủ nhân của thẻ này chưa biết, đem tiền ở trong đó tiêu hết đi đấy chứ!" Đột nhiên Nhạc Dương nghĩ tới khả năng này, bắt đầu kêu gào lên: "Con nhóc thúi này, nếu như cậu thật sự có ý định xấu xa như vậy, đừng trách mình sẽ xử lý cậu!" die, n; da. nlze. qu; ydo /nn.
Mặc dù Tiếu Bảo Bối có đồ tốt đều chia cho cô, nhưng nếu như thẻ này không phải của Tiếu Bảo Bối, cô cũng không thèm nhận những món đồ này. Sở dĩ Nhạc Dương trở thành một luật sư, đó chính là vì từ nhỏ tới lớn cô đều có chí hướng trừ gian diệt bạo.
Nhưng mà đối mặt với sự kêu gào của Nhạc Dương, Tiếu Bảo Bối cũng chỉ có thể nói: "Cậu yên tâm đi. Thẻ này là của mình..."
← Ch. 218 | Ch. 220 → |