Phụ nữ không nên quấn lấy đàn ông
← Ch.038 | Ch.040 → |
Editor: Táo đỏ phố núi
Lúc Tiếu Huyên đi tới quán cà phê đã hẹn, thì Tiếu Bảo Bối đã sớm ngồi ở bên cạnh chỗ cửa sổ.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, Tiếu Bảo Bối chỉ mặc một chiếc váy dây liền thân. Có chỗ da thịt trắng nõn lộ ra, khiến cả người của cô như sáng lấp lánh.
Mái tóc đen dài trước kia, được buộc theo kiểu đuôi ngựa, lộ ra xương quai xanh rất đẹp. Tiếu Bảo Bối như vậy, vẫn trong sáng nhưng lại có chút gợi cảm hấp dẫn.
Cũng chỉ có nửa tháng, nhưng Tiếu Huyên phát hiện Tiếu Bảo Bối giống như đã biến thành một người khác. Nếu như là trước kia, Tiếu Bảo Bối chắc chắn sẽ không mặc váy dây liền thân như vậy vào ban ngày.
Cô ta suýt chút nữa thì không nhận ra Tiếu Bảo Bối luôn!
"Bên này!" Tiếu Bảo Bối ngẩng đầu lên phát hiện ra cô ta, vẫy vẫy tay với cô ta.
"Bảo Bối, em đã trở nên xinh đẹp hơn! Thiếu chút nữa thì chị không nhận ra em rồi!" Tiếu Huyên cũng không tiếc lời khen.
"Thật sao?" Tiếu Bảo Bối cũng không giống như những người phụ nữ khác được khen ngợi thì trở nên kiêu ngạo, mà ngược lại có chút không tự nhiên kéo kéo áo dây của mình lên, khiến cho nó cao lên một chút.
Trừ những bộ lễ phục ra, trong tủ quần áo của cô chưa bao giờ xuất hiện những loại váy như thế này. Càng không bao giờ nghĩ tới, bản thân mình giữa ban ngày ban mặt lại mặc loại váy như thế này.
Nhưng hôm nay, từ Kiều Trác Phàm cô biết được Tiếu Huyên muốn hẹn gặp cô, cô liền đứng ở trước tủ quần áo ngẩn người.
Không biết tại sao nhưng mà cô không muốn thua Tiếu Huyên.
Có lẽ là do lòng đố kỵ của phụ nữ trỗi dậy, sau khi biết được Tiếu Huyên và Quý Xuyên đã lãnh giấy hôn thú mà thần không biết quỷ không hay xong, Tiếu Bảo Bối bắt đầu lặng lẽ đối đầu với Tiếu Huyên.
Cũng không nhất định phải đuổi kịp hay là vượt qua Tiếu Huyên.
Mà cô chỉ muốn sau khi bị cướp Quý Xuyên đi, cô muốn cho Tiếu Huyên biết thật ra thì mình không hề kém cỏi như vậy.
Có lẽ là do cô ngây người đứng trước tủ quần áo quá lâu, lâu tới mức Kiều Trác Phàm cũng hiểu được nỗi lòng của cô. Anh kéo tay cô đi ra xe, đưa cô đi tới cửa hàng bán quần áo, tự mình chọn cho cô cái váy hai dây này.
Xét thấy đây là thành quả lao động của Kiều Trác Phàm, mặc dù Tiếu Bảo Bối có chút không vui, nhưng cuối cùng cũng miễn cưỡng mặc nó.
Nhưng mà vừa nghe thấy Tiếu Huyên khen ngợi, đột nhiên cô cảm thấy Kiều Trác Phàm cũng có chút đáng tin cậy!
"Thật sự thay đổi giống như cô gái mới mười tám tuổi vậy! Nhưng chỉ trong vòng có nửa tháng, mà em đã thay đổi nhiều như vậy sao!" Tiếu Huyên nhìn cô, cười rất có thâm ý.
"Là người thì đều phải thay đổi! Chị họ cũng đã nói rồi, đó là em của nửa tháng trước thôi!" Tiếu Bảo Bối nhẹ nhàng đáp lại.
Cô dùng chính phương thức của mình để nói cho Tiếu Huyên biết, không chỉ mỗi mình cô thay đổi mà ngay cả Tiếu Huyên cũng thay đổi.
Nếu như vài tháng trước có ai đó nói cho Tiếu Bảo Bối biết, Tiếu Huyên người đối xử với cô tốt nhất trong dòng họ, nhưng mà lại dan díu với vị hôn phu của cô, thì Tiếu Bảo Bối tuyệt đối sẽ không tin tưởng.
"Bảo Bối..." Dương như Tiếu Huyên cũng hiểu được hàm ý trong lời nói của cô. Lúc cô ta đang định giải thích, thì đột nhiên Tiếu Bảo Bối mở miệng, cắt đứt lời nói của cô ta.
"Chị họ, chị gọi em ra có chuyện gì vậy?"
Câu "Bảo Bối" thân mật giống như chị em ruột vậy.
Nếu như là trước đây, nhất định Tiếu Bảo Bối sẽ ngoan ngoãn nghe hết câu nói của Tiếu Huyên.
Nhưng mà bây giờ, sẽ không còn như vậy nữa!
Mỗi lần nghe thấy xưng hô như vậy, giống như là từng giây từng phút nhắc nhở cô, Tiếu Huyên đã dùng vẻ mặt dịu dàng này để đâm một nhát dao trí mạng vào trong tim của cô!
"... À là như thế này, chị nghe nói em định quay lại công ty đi làm! Con bé ngốc này, đã gả cho Kiều Trác Phàm rồi, tại sao còn phải đi làm nữa chứ, cứ ở nhà mà làm phu nhân không phải tốt hơn sao?" Tiếu Bảo Bối cắt ngang lời của cô ta, khiến cho cô ta có chút mất hứng.
Nhưng bên ngoài, cô ta vẫn duy trì khuôn mặt dịu dàng và tươi cười, cứ như thể cô ta thực sự suy nghĩ cho Bảo Bối vậy.
Hôm nay, mục đích của cô ta thật ra là khuyên Bảo Bối dù sao cũng đã kết hôn rồi, vậy thì hãy ở nhà mà ngây ngốc đi!
Cô ta không muốn Tiếu Bảo Bối quay trở lại công ty, một mặt là vì muốn khuống chế phòng kế hoạch của Tiếu Thị tốt hơn, mặt khác cô ta còn sợ Quý Xuyên sẽ thật sự thay lòng.
Đừng nghĩ rằng, bây giờ Quý Xuyên đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh cô ta, thì cô ta không biết tâm tư của của người đàn ông này! Kể từ khi mối quan hệ của Tiếu Bảo Bối và Kiều Trác Phàm trở nên tốt hơn, mỗi ngày Quý Xuyên đều tối muộn mới về nhà, mà mỗi khi về tới nhà là đi tới quầy rượu kia để uống rượu và hút thuốc một mình!
Quý Xuyên cho rằng, Tiếu Huyên cô không biết được tâm tư của anh sao?
Chẳng qua là cô nhìn rõ nhưng mà không muốn nói ra mà thôi! Bởi vì, cô vẫn còn quan tâm tới Quý Xuyên, vẫn còn quan tâm tới tờ giấy đăng ký kết hôn của bọn họ!
Nếu như đã không có cách nào thuyết phục được Quý Xuyên, vậy thì cô chỉ có thể ra tay từ phía Tiếu Bảo Bối thôi!
"Không phải chị họ đã dùng hành động thực tế để nói cho em biết, phụ nữ cần phải có sự nghiệp của chính mình, không nên quấn lấy đàn ông sao?" Tiếu Bảo Bối vừa nghe thấy lời nói của Tiếu Huyên, đột nhiên bật cười.
Đôi mắt kia mặc dù không lớn, khi cười thì giống như trăng hình lưỡi liềm, nhưng rất xinh đẹp.
Nhưng mà, Tiếu Huyên không hề biết là, nụ cười này của Tiếu Bảo Bối là phát ra từ trong nội tâm!
Lời nói này của Tiếu Bảo Bối, không phải thật sự khen ngợi cô ta, mà là đâm một dao vào xương sống của cô ta.
Cái gì mà dùng hành động thực tế nói cho cô biết phụ nữ nên có sự nghiệp của chính mình, không nên quấn lấy đàn ông? Không phải nói bây giờ bản thân Tiếu Huyên chính là một tấm gương tốt, vào làm trong Tiếu Thị, đi theo bên cạnh Quý Xuyên sao? Muốn Tiếu Bảo Bối không làm việc nữa, trừ phi tự mình Tiếu Huyên lui ra ngoài trước!
Thực sự Tiếu Huyên không ngờ được, chỉ nửa tháng ngắn ngủi thôi, nhưng mà sao Tiếu Bảo Bối càng ngày càng trở nên nhanh mồm nhanh miệng?
Chẳng lẽ là do người đàn ông kia đã dạy hư?
Tiếu Huyên không ngừng lấy sự thay đổi của Tiếu Bảo Bổi đẩy lên trên người của Kiều Trác Phàm, vì cô ta đã quên mất, thật ra thì Tiếu Bảo Bối cungx có răng nanh!, Chẳng qua là đã có giấc mộng đẹp là Quý Xuyên, nên Tiếu Bảo Bối đã thu hồi răng nanh của mình lại. Răng nanh che giấu trong người đã lâu, lâu tới mức suýt chút nữa thì cô cũng quên mất là mình vốn có!
Hiện tại, bọn họ đã dùng phương thức cực đoan nhất, xé nát đi giấc mộng đẹp đẽ của Tiếu Bảo Bối. Vào giây phút tỉnh mộng kia, cô đã mất hết niềm tin, ngay cả suy nghĩ kết thúc bản thân mình cũng đã xuất hiện ở trong đầu!
Nhưng mà Kiều Trác Phàm đã nói cho cô biết, bây giờ cô không kiên cường, thì ai có thể kiên cường thay cô?
← Ch. 038 | Ch. 040 → |