← Ch.23 | Ch.25 → |
Thẩm Tâm Duy không nói thêm gì nữa, cô nhìn người đàn ông trước mắt, đây chính là người đàn ông cô yêu, người đàn ông cô yêu lâu như thế. Cô xoay người, từng bước từng bước đi ra ngoài, đóng cửa mạnh.
Cô đi ra ngoài rồi, Giang Thiếu Thành lại cầm bút lên, nhưng không viết nổi một chữ. Có vật gì đó ngăn lại trong ngực, khiến anh rất khó chịu, vừa rồi cô nhìn anh, anh cảm thấy cô hận anh tới tận xương rồi. Không khỏi tức giận ném bút ra ngoài, anh dựa vào ghế xoay, đá vào bàn làm việc, khiến ghế xoay tại chỗ vài vòng, đột nhiên anh dùng lực, ghế xoay dừng lại.
Ngón tay anh không ngừng gõ, sau một hồi, nở nụ cười, sau đó anh lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gọi mã số kia.
"Ra tay nhanh như vậy sao?" giọng rất thoải mái, giống như chỉ thuận miêng hỏi một chút mà thôi.
Lương Huy ở bên kia cười, "Nhanh như vậy đã đoán ra là tôi, khiến tôi cũng thấy sợ, thật may anh không phải là đối thủ của tôi, nếu không tôi sẽ rất đau đầu."
Giang Thiếu Thành ở bên điện thoại cười nhẹ, âm thanh không cao không thấp, lại có thể khiến người đầu bên kia nghe được rõ.
"Có hứng thú tới chứng kiến giây phút không bình thường này không?"
Giang Thiếu Thành cầm điện thoại, chân lại dùng lực, ghế lại nhanh xoay vài vòng, dừng lại, "Được."
Lương Huy nhanh chóng nói địa điểm.
Lương Huy tốn rất nhiều sức lực một mực tìm kiếm vị trí của Thẩm Diệc Đình ở Thụy Sĩ, nhưng vẫn không có tin tức gì, giống như anh chưa từng đi Thụy Sĩ, vì thế Lương Huy bắt đầu nghĩ, Thẩm Diệc Đình chắc chưa ra khỏi nước, không chỉ vậy, có lẽ Thẩm Diệc Đình đang ở cạnh bọn họ, chú ý tới hành động của bọn họ. Nhưng Thẩm Diệc Đình biết bọn họ đang làm gì, nhưng bọn họ hoàn toàn không biết Thẩm Diệc Đình thì lại là một chuyện lớn, tình hình như thế khiến Lương Huy rất khó chịu, cho nên anh phải tìm cách nhanh để Thẩm Diệc Đình ra ngoài. Anh phải xác định ra Thẩm Diệc Đình ở đâu, tính làm cái gì.
Vì vậy Lương Huy bảo người ta bắt cóc vợ Thẩm Diệc Đình, mục đích là hi vọng Thẩm Diệc Đình có thể tự mình xuất hiện.
Lương Huy tin rằng, nếu như Thẩm Diệc Đình biết vợ mình bị bắt cóc, nhất định sẽ sớm xuất hiện. Lương Huy nhìn máy theo dõi Nam Ngưng, cô bị bịt mắt, đồng thời miệng cũng bị quấn băng dính, lúc đầu cô không ngừng giãy dụa, qua cả đêm rồi cũng không giãy dụa, không ầm ĩ nữa. Anh phóng to hình ảnh, phóng to nữa, nhìn mặt Nam Ngưng, hơi mất hồn.
Gọi nội bộ, Giang Thiếu Thành đi tới. Anh nhanh chóng che giấu vẻ luống cuống của mình, bảo Giang Thiếu Thành vào. Giang Thiếu Thành vừa đi vào thì thấy Lương Huy nhàn nhã nhìn máy theo dõi, không khỏi liếc mắt nhìn, lập tức cười nói, "Không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả."
"Học theo cậu mà thôi, cậu đối với cô vợ trước của cậu không phải cũng chẳng thương hoa tiếc ngọc chút nào sao?" Lương Huy cười nhìn Giang Thiếu Thành, bọn họ cũng vậy mà thôi.
Giang Thiếu Thành ngồi xuống, "Anh chắc là Thẩm Diệc Đình biết L là chỗ nào sao?"
"Cậu ta chắc chắn sẽ biết."
Lương Huy cũng không giấu diếm gì, khi đó quan hệ của Lương Huy và Thẩm Diệc Đình không tệ lắm, hai người bọn họ đều biết Đường Tâm Vũ, đó là một cô gái có khí chất như bông hoa bách hợp trong thung lũng, sự xuất hiện của cô hấp dẫn ánh mắt của bọn họ. Mà Đường Tâm Vũ khá thân thiết với bọn họ, vì vậy Lương Huy quyết định cùng Thẩm Diệc Đình đánh một trận, người nào thắng, người đó có được Đường Tâm Vũ. Cho nên bọn họ liền chọn một chỗ, đề phòng bị quấy rầy, vì vậy gọi chỗ đó là L. Quyết đấu ngày ấy, bọn họ cũng tới, chẳng qua khi bọn họ đánh được một nửa còn chưa phân ra thắng thua thì Đường Tâm Vũ chạy tới. Cô rất tức giận, cho rằng bọn họ dùng hành động này khiến cô đau lòng, bọn họ không hỏi ý kiến của cô mà tự ý quyết định.
Đường Tâm Vũ đứng trước mặt hai bọn họ, đi tới Thẩm Diệc Đình, dùng hành động bày tỏ, người trong lòng cô là Thẩm Diệc Đình, vì vậy Lương Huy rút lui.
Giang Thiếu Thành nghe Lương Huy không có chút cảm xúc gì kể chuyện như tình tiết ở phim truyền hình, cười, "Anh xác định anh đã đi đúng quân cờ này sao?"
"Có ý gì?" Vẻ mặt Lương Huy nghiêm túc.
"Anh dùng địa điểm L bí ẩn này để dụ Thẩm Diệc Đình tới cứu vợ cậu ta, địa điểm này không chỉ có anh, Thẩm Diệc Đình mà Đường Tâm Vũ cũng biết, mà Đường Tâm Vũ không còn nữa, như vậy người biết chỗ này cũng chỉ còn lại anh và Thẩm Diệc Đình. Anh chủ động nói chỗ này, không phải bại lộ thân phận sao?"
Lương Huy thực sự không nghĩ tới chuyện này, nhưng anh không quan tâm lắm, "Không liên quan, giữa tôi và cậu ta rối rắm nhiều năm như thế, không còn là hận thù."
Giang Thiếu Thành lại không tán thành, "Nếu như tôi mà là Thẩm Diệc Đình, nhất định sẽ không đi. Anh nói ra chỗ này, đương nhiên cậu ta cũng biết anh bày bẫy, nếu đã là bẫy, tại sao phải xuất hiện? Tôi có thể nghĩ tới, cậu ta cũng nghĩ được, nếu như cậu ta nghĩ ra anh đang ép cậu ta xuất hiện, vậy thì làm sao có thể xuất hiện theo ý anh được đây?"
"Đúng là vậy. Nhưng Thiếu Thành, cậu đừng quên, Tâm Vũ đã không còn nữa, Thẩm Diệc Đình cũng biết rõ tình cảm của tôi với Tâm Vũ. Tôi bắt cóc vợ cậu ta, cậu ta sẽ chỉ nghĩ tới nếu như cậu ta không đi, như vậy tôi sẽ để vợ cậu ta chôn theo Tâm Vũ, cậu ta tin tôi có thể làm ra chuyện như vậy. Cho nên sự xuất hiện của cậu ta không chỉ là sáng tỏ vấn đề, mà là cứu vợ cậu ta.... Trừ khi cậu ta cảm thấy cậu ta ẩn nấp quan trọng hơn mạng của vợ mình."
"Ngộ nhỡ Thẩm Diệc Đình cho là vậy thì thế nào?" Giang Thiếu Thành cảm giác khả năng này lớn vô cùng, "Dù sao Nam Ngưng cũng không phải Đường Tâm Vũ, không phải sao?"
Lương Huy trầm mặc chốc lát, "Như vậy, chúng ta chỉ có thể đánh cuộc rồi."
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Lương Huy thấy không có người tới báo cáo, không có gì khác thường. Mà đúng lúc, người của Lương Huy tới báo cáo, bây giờ Thẩm Tâm Duy đang tìm kiếm những người quen của Thẩm Diệc Đình, thậm chí còn tự mình tới cửa hỏi, hi vọng lấy được tin.
Lương Huy mở loa điện thoại, Giang Thiếu Thành đương nhiên cũng nghe được.
Lương Huy cười, "Vợ của cậu rất nghị lực."
Giang Thiếu Thành nghe ra hàm ý khác, "cô ấy quả thật hơi ngốc, nhưng mà điều này cũng chứng minh cô ấy không biết chỗ của anh mình, xem ra Thẩm Diệc Đình cũng không để lại tin gì."
Lương Huy cũng chú ý tới điểm này.
Bọn họ chỉ có thể đợi, chờ xem Thẩm Diệc Đình có quan sát bọn họ thật không, nếu đúng như dự đoán, như vậy Thẩm Diệc Đình cũng biết vợ mình bị bắt cóc hôm nay, cậu ta cũng nên hành động, huống chi Thẩm Tâm Duy gây ra động tĩnh lớn như thế, Thẩm Diệc Đình đương nhiên sẽ biết.
Nhưng bọn họ đợi tiếp, vẫn không có gì, Thẩm Diệc Đình không xuất hiện, thì ngược lại Nam Ngưng bị trói thì có vài phần không chịu nổi. Mà Thẩm Tâm Duy không dám báo cảnh sát, nhà họ Nam bên kia vẫn đang chờ, chưa xuất hiện điểm gì đặc biệt.
Lương Huy lắc đầu, thất vọng nói không rõ, "Xem ra cậu nói đúng rồi, có lẽ Thẩm Diệc Đình cảm thấy sinh mạng của vợ mình không quan trọng bằng việc mình ẩn núp. Đương nhiên cũng có khả năng tôi đoán sai, căn bản cậu ta không trốn."
Giang Thiếu Thành cúi đầu suy tư, cũng không đáp.
Lương Huy lại cười, "Xem ra chỉ có nước thả người.... Thẩm Diệc Đình có lẽ không xuất hiện."
Lúc này Giang Thiếu Thành mới ngẩng đầu nhìn Lương Huy, mặt có chút bất mãn, "Vẫn còn sớm, sao anh phải gấp gáp làm gì?"
"Cậu còn có cách khác?"
"không, cứ đợi thêm đi, có lẽ Thẩm Diệc Đình xuất hiện ngay ấy chứ? Huống chi vợ cậu ta còn chưa chết."
"Chậc chậc, là ai chỉ trích tôi không biết thương hoa tiếc ngọc vậy?" Lương Huy lắc đầu một cái, nhưng cũng làm theo lời Giang Thiếu Thành, chờ một lát, dù thế nào thì bọn họ cũng không tổn hại gì.
Thẩm Diệc Đình vẫn chưa xuất hiện, sắc mặt Lương Huy trở nên khó coi, bắt đầu nghi ngờ suy nghĩ của mình có vấn đề hay không, hoặc là không may, với người như Thẩm Diệc Đình, có khả năng sẽ xuất hiện, nhưng lại không thấy đâu.
Lương Huy có mấy phần nóng vội, Giang Thiếu Thành nhìn, "Có lẽ cậu ta không nhận được tin."
"Cậu định làm thế nào?"
"Tung hình của Nam Ngưng lên mạng."
"Cậu điên rồi sao?"
"Đó là cách nhanh nhất, không phải sao?" Thế mới bảo đảm được Thẩm Diệc Đình thấy. Lương Huy do dự, nhưng vẫn làm, chụp hình Nam Ngưng, xử lý chút, nhanh tung lên mạng.
Hai bác Nam ở nhà lo lắng chờ tin, nhưng bọn họ không thấy con gái về, mà lại thấy cảnh sát. Lúc thấy cảnh sát, hai bác Nam rất bất ngờ, được cảnh sát trấn an, hai người mới bình tĩnh lại, tự thuật lại việc con gái bị bắt cóc. Mà bọn họ cũng biết, cảnh sát nhận được tin, không phải vì có người báo cảnh sát, mà là hình của Nam Ngưng xuất hiện trên mạng, lúc này mới dẫn tới sự chú ý của cảnh sát, bắt đầu điều tra chuyện này.
"Các cậu chắc chắn phải đưa con gái chúng tôi về."
"Chắc chắn."
.......... .
Thẩm Tâm Duy không ngừng tìm kiếm những người có liên hệ với Thâm Diệc Đình, nhưng cũng không lấy được tin tức gì, không ai biết Thẩm Diệc Đình ở đâu, thậm chí căn bản họ không biết Thẩm Diệc Đình đã mất tích. cô còn chua ăn gì, vừa đói vừa mệt, nhưng không dám nói cho hai bác biết cô không có cách nào.
cô muốn lui bước, nhưng nghĩ tới hai bác đang ở trong nhà chờ, bọn họ đã già, có lẽ không có tin bọn họ cũng không ăn không ngủ. cô cảm thấy mình phải gặp bọn họ, cũng nói tình hình bây giờ cho bọn họ biết.
cô đi tới nhà họ Nam, hai bác thấy cô, lập tức hiểu, căn bản không hỏi gì cô.
Nhìn họ như thế, Thẩm Tâm Duy lại khóc, "Cháu xin lỗi."
"Đứa ngốc, chuyện này có liên quan gì tới cháu." Hai bác lập tức tới ôm lấy cô.
Bác Nam ôm cô, lập tức khiến cô có dũng khí, lo lắng và nỗi sợ trong lòng cô phát tiết ra ngoài, cô nói đứt quãng, nói không liên lạc được với anh trai, cô cũng lo anh trai gặp chuyện không may.
Khi cô bình tĩnh lại, mới biết cảnh sát đã tới nhà họ Nam, hơn nữa có người phát tán hình Nam Ngưng lên mạng, điều này khiến Thẩm Tâm Duy tò mò, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
cô lập tức gọi cho cảnh sát, không hài lòng với câu trả lời, nói tung hình là ở nước ngoài, hơn nữa hình đã được xử lý, không biết ở nơi nào, dù là cảnh sát, cũng không thể tìm được hướng điều tra vụ án này, cũng chỉ hi vọng bọn bắt cóc biết mà gọi tới yêu cầu tiền chuộc thì cũng tìm được....... .
← Ch. 23 | Ch. 25 → |