Có người không được như ý
← Ch.037 | Ch.039 → |
Từ trong lời Tần Cửu Nhan Mẫn nghe ra Tần Cửu có ý giúp hắn, đương nhiên mừng rỡ vô cùng. Tần Cửu mỉm cười gật đầu, rời khỏi rạp gỗ của Nhan Mẫn.
Rạp gỗ của Nhan Duật thật sự tìm rất dễ, Tần Cửu rất nhanh đã tìm được. Chỉ vì tứ đại mỹ nhân của Nhan Duật đang đứng lặng im ở bên ngoài rạp, lục y một màu, sáng đến lóa mắt. Lúc này tấm màn trước rạp gỗ buông xuống dưới, chắc hẳn Tô Vãn Hương diễn tấu xong rồi, Nhan Duật cảm thấy kế tiếp cũng không còn gì đáng xem nữa!
Tần Cửu ôm Hoàng Mao đứng lại trước cửa, Lưu Liên bước lên phía trước nói: "Cửu gia nhà ta muốn gặp Nghiêm Vương, bốn vị tỷ tỷ xin hãy thông báo một tiếng."
Điêu Thuyền liếc Lưu Liên một cái, che miệng cười: "Tỷ tỷ? Ai là tỷ tỷ của ngươi? Ngọc Hoàn, từ khi nào chúng ta lại có một đệ đệ ngốc như vậy, sao ta không biết."
Ngọc Hoàn dịu dàng cười nhạt nói: "Ta cũng không nhớ có một đệ đệ thế này."
Tây Thi lạnh lùng nói: "Vương gia nhà ta hôm nay không rảnh, hay là hôm khác Cửu gia quay lại đi."
Chiêu Quân nhíu mày, thản nhiên nói: "Chắc hẳn Tần môn chủ thực sự có việc cần tìm vương gia, Điêu Thuyền, hay là đi thông báo một tiếng đi."
Xem ra Chiêu Quân là người đứng đầu bốn thị nữ này, Điêu Thuyền nghe vậy, làm mặt quỷ với Lưu Liên, vén màn che lên đi vào thông báo. Một lát sau, Điêu Thuyền đi ra, lông mày nhíu chặt, lạnh lùng nói: "Vương gia nhà ta cho mời, có điều chỉ mời một mình Cửu gia vào trong."
Tỳ Ba nghe vậy cau mày, có chút lo lắng nhìn về phía Tần Cửu. Tần Cửu cười nói: "Không sao, không cần lo lắng."
Tần Cửu vén tấm màn gấm rủ xuống ở cửa chính của rạp gỗ lên, bên trong lại vẫn còn một tầng mành bông thật dày.
Tần Cửu lại vén mành bông vừa nặng vừa dày lên, đập vào trong mắt, là một dải Mẫu Đơn nở rộ.
Ở ánh sáng bên trong rạp gỗ ảm đạm, lặng lẽ nở rộ, giống như một bức gấm dệt rực rỡ.
Đỏ tươi, trắng ngần, vàng kim, xanh đen, tím nhạt, xanh biếc, hồng phấn. Màu sắc khác biệt, cánh hoa trùng điệp, xếp chồng lên nhau, nở rộ ở trên bàn, trên thảm nỉ, trên giường, trong lòng Nhan Duật, bên tay Nhan Duật, bên môi Nhan Duật.
Vất vả lắm Tần Cửu mới nhìn thấy Nhan Duật từ trong biển hoa.
Thực ra hắn đang nằm nghiêng ở trên thảm nỉ dệt tay rất dày trải giữa rạp gỗ, trong lòng ôm một chậu "Lục Hương Cầu", bên tay đặt một chậu "Thanh Long Ngọa Mặc Trì", ngay sát bên mặt đặt một chậu "Dạ Quang Bạch".
Một cây trâm bạch ngọc nghiêng nghiêng rơi ở trên cổ áo hơi mở rộng của hắn, mái tóc dài tản mát trên bờ vai, bị gió Tần Cửu mang vào vén lên, hắn lại hoàn toàn không phát hiện ra.
Hoa Mẫu Đơn đẹp, người còn đẹp hơn hoa.
Người nằm nghiêng ở đây, Tần Cửu tiến vào, ngay cả lông mi hắn cũng chưa từng ngước lên một chút, chỉ nhìn chằm chằm cây Dạ Quang Bạch trước mặt, ánh mắt kia rất thâm tình, cứ giống như đang nhìn nữ tử hắn yêu thương nhất.
Cây Dạ Quang Bạch kia nở ở trong biển hoa màu sắc kiều diễm, hiện ra vẻ thanh cao tịch mịch vô cùng.
Trong tay Nhan Duật cầm nghiêng một chiếc ly sứ trắng như tuyết, trong ly chứa đầy rượu màu đỏ rực. Lông mi hắn rủ xuống, nhìn không rõ thần sắc trong mắt. Thế nhưng toàn thân hắn từ trên xuống dưới tỏa ra sự chán chường và trống trải, lại rõ ràng như thế, khiến Tần Cửu muốn xem nhẹ cũng không thể.
Bên trong rạp gỗ này phải ấm áp hơn nhiều chỗ của Nhan Mẫn, rõ ràng là vì để giữ ấm cho mấy chậu Mẫu Đơn. Ở bên trong mỗi một góc của rạp gỗ, đều đặt chậu than củi, than củi thượng hạng bốc cháy đôm đốp bên trong.
Bản năng Tần Cửu muốn cách xa chậu sưởi một chút, nhưng trong rạp nhỏ hẹp này, người đó nằm ở chính giữa, cùng với những cây hoa kia chiếm giữ toàn bộ không gian, nhất thời Tần Cửu không có cách nào đặt chân.
"Vương gia thật là an nhàn thoải mái." Tần Cửu mở miệng chậm rãi nói.
Nhan Duật lười biếng liếc nàng một cái, nâng ly sứ trong tay lên, uống một hớp rượu, lại cúi đầu tưới vào trong chậu hoa.
Tần Cửu hơi có chút giật mình, Nhan Duật lại dùng rượu để tưới hoa?!
Làm sao hoa chịu được?
Nàng lại đi về phía trước hai bước, hương rượu nhàn nhạt bao phủ trong không khí, nhận ra rượu Nhan Duật uống là "Tương Tư", ủ thành từ đậu đỏ. Nghe nói, Tương Tư có nhiều vị nồng, rượu này có thể rất mạnh. Tần Cửu đã từng uống qua, say rất lâu. Thực ra cho dù không phải rượu mạnh, cũng không thể dùng để tưới hoa.
"Vương gia đối với những hoa Mẫu Đơn này thật là dụng tâm, chỉ là, dùng Tương Tư để tưới chúng, sợ rằng chúng không chịu nổi đâu!" Tần Cửu thản nhiên nói.
Nhan Duật lười biếng liếc Tần Cửu một cái, nhếch môi cười, nói: "Cửu gia đến tìm bản vương có chuyện gì, chẳng lẽ là nhớ bản vương rồi?" Trong miệng hắn trêu chọc, dưới tay cũng không ngừng, cứ thế rót rượu, uống rượu, tưới hoa.
Giọng điệu của hắn không đàng hoàng, vẻ tươi cười lười nhác, ánh mắt mị hoặc, lời nói ra thật vô sỉ.
Tần Cửu hoàn toàn nghi ngờ vừa rồi nhìn thấy hắn chán chường trống trải, chỉ là ảo giác của bản thân, nhất định là ảo giác.
Tần Cửu chậm rãi dịch chuyển bước chân, đi đến trên giường bên trên đặt một chậu Trạng Nguyên Hồng rồi ngồi xuống, vô cùng thâm tình nói: "Đúng vậy, từ lần từ biệt trước, ta liền bắt đầu nhớ nhung vương gia. Tương tư khó chịu, lại không nhịn được qua đây nhìn vương gia một cái." Đối phó với loại người vô liêm sỉ như Nhan Duật, chính là càng phải vô sỉ hơn hắn, Tần Cửu chỉ hận trước đây mình không hiểu đạo lý này.
Nhan Duật khoanh chân ngồi dậy từ trên thảm nỉ, khóe môi hiện lên ý cười ngang tàng. Hắn giơ tay nhấc bình rượu từ trên bàn lên, lần này lại không rót vào trong ly rượu, mà là từ trong bình rượu trực tiếp tưới vào chậu hoa. Dạ Quang Bạch, Lục Hương Cầu, Cát Cân, Diêu Hoàng... Cuối cùng đến cây Trạng Nguyên Hồng trong lòng Tần Cửu.
Tần Cửu gần như có thể nhìn ra được, những đóa hoa này, đang héo rũ xuống ở tốc độ dùng mắt thường có thể thấy được. Nàng thật sự khó hiểu, vì sao Nhan Duật phải dùng rượu tưới hoa, đây không thể nghi ngờ là đang tưới thuốc độc cho hoa.
"Vương gia, đây là vì sao? Hoa Mẫu Đơn tưới rượu, có thể phải chết khô." Tần Cửu bê Trạng Nguyên Hồng cười nhạt hỏi.
"Nếu không thể giành được một nụ cười của giai nhân, có chúng còn có tác dụng gì?" Nhan Duật lười biếng nói, ý cười ngang tàng tà mị bên khóe môi càng nóng bỏng, chỉ là trong đôi mắt lạnh lùng mị hoặc hẹp dài, sự sắc bén xẹt qua như lưỡi dao.
"Có điều, nếu như Cửu gia thích, chậu hoa Trạng Nguyên Hồng này ngược lại có thể giữ lại cho Cửu gia." Nhan Duật liếc xéo Tần Cửu, thâm tình nói: "Cửu gia ngươi thật sự là quá xinh đẹp, cũng đẹp hơn chậu hoa này, chậu Trạng Nguyên Hồng này ngược lại rất xứng với Cửu gia."
Nếu như là Tần Cửu ngày trước, để bảo vệ chậu Trạng Nguyên Hồng này, chỉ sợ sẽ giữ lại chậu hoa này, nàng hiện giờ, sẽ không làm!
Tần Cửu bê hoa Mẫu Đơn màu đỏ rực đang nở rộ, cười xinh đẹp, cũng thâm tình nói: "Ta trước giờ không thích hoa cỏ. Vương gia không cần giữ lại cho ta. Vương gia đối với ta thật sự quá tốt. Thật ra vương gia mới là đẹp nhất, chậu Thanh Long Ngọa Mặc Trì này cũng không theo kịp một phần vạn phong thái của vương gia."
Giọng nói của hai người không lớn không nhỏ, vừa đủ truyền ra ngoài rạp gỗ.
Lưu Liên nghe đến mức chính mình cũng xấu hổ.
Nhan Duật híp mắt nhìn Tần Cửu, môi mỏng vẽ ra ý cười hoàn mỹ như điêu khắc.
Tần Cửu lại cảm thấy có chút lạnh.
Muốn thu thập những đóa hoa Mẫu Đơn này, lại trồng ở trong rạp ủ ấm, chẳng biết phải phí bao nhiêu tiền bạc, tâm sức và thời gian. Bây giờ, Nhan Duật nói không cần là không cần nữa, thật sự không tiếc nuối. Chốc lát không vui, bèn lập tức hủy đi. Chỉ là, hắn thật sự vì Tô Vãn Hương không nhận lấy mà trút giận sang những hoa Mẫu Đơn này sao?
Tần Cửu trơ mắt nhìn Nhan Duật giơ tay, đổ hết rượu trong bình vào chậu Trạng Nguyên Hồng trong lòng nàng. Cuối cùng, Nhan Duật lắc lắc bình rượu, cũng không rót ra giọt rượu nào nữa, hắn lại giơ bình rượu lên hung hăng ném ra ngoài.
Bình rượu vẽ nên một đường cong trong không trung, vừa khéo ném vào trong chậu than ở góc phòng, bình rượu sứ trắng tinh tế "loảng xoảng" một tiếng vỡ ở trong chậu than. Mảnh vỡ và mảnh vụn của than củi văng ra khắp nơi, có đốm lửa bắn đến trên ống tay áo rủ xuống như mây của Tần Cửu.
← Ch. 037 | Ch. 039 → |