← Ch.64 | Ch.66 → |
Cố Tây Trầm biết Lâm Vãn cố tình chọc giận mình nhưng anh nhất thời không kiểm soát được hành động.
Nơi đó liên tục ra vào tiểu huyệt cô vài lần.
Tiểu huyệt chưa có d*m thủy bôi trơn mà đã bị côn th*t lớn tiến vào khiến cho Lâm Vãn bị đau.
Cô hít vài ngụm khí lạnh.
"Anh đi ra ngoài trước đi."
Cô lắc eo muốn Cố Tây Trầm гú·✝️ r·𝒶 khỏi tiểu huyệt.
Nhưng dường như Cố Tây Trầm không nghe thấy lời cô nói, tốc độ ra vào mỗi lúc một nhanh.
"Hang ổ của bạn học Tiểu Hoa kẹp thầy thoải mái quá. Thầy không muốn 𝓇-ú-ⓣ г-🔼, phải làm sao đây?"
Môi Cố Tây Trầm cong lên, mỗi lần đi vào đều cố tình đẩy côn th*t vào tận sâu bên trong hoa huy*t.
Anh vừa nói, vừa đẩy áo 𝓃_ℊự_𝖈 Lâm Vãn lên, cúi đầu ngậm lấy đầu 𝓃-🌀-ự-𝐜 căng tròn.
Đầu lưỡi thô ráp 𝖈·ọ 𝖝á·𝐭 đầu n-🌀-ự-ⓒ nhạy cảm, kí*𝒸*𝒽 т*ⓗ*í𝐜*♓ hoa huy*t tiết ra 𝖉â_𝐦 dịch.
"Anh, cái đồ biến thái!"
Mặt Lâm Vãn đỏ bừng, â.𝖒 ⓗ.ộ ngày càng ướt dưới sự va chạm của côn th*t.
"Bạn học Tiểu Hoa ⓚẹ·🅿️ ↪️·𝒽ặ·𝐭 thế mà còn mạnh miệng chửi thầy biến thái sao?"
Cố Tây Trầm buông lời trêu chọc cô, đồng thời với tay xuống hoa huy*t.
Đầu ngón tay tìm đến hạt đậu nhỏ nhô lên của cô, sau đó mạnh bạo đè ép.
"A... Đừng chạm vào nơi đó..."
Giọng Lâm Vãn yếu ớt dần, hai chân cố kẹp lấy tay của anh.
Cô bị đầu ngón tay của anh trêu đùa, âm đế truyền đến ⓚhο●á●ı c●ả●〽️ khiến hoa huy*t ngày một ngứa.
Khi côn th*t tiến vào sâu, vách thịt non không nhịn được ɱ●ú●t lấy nó.
"Nơi đó của bạn học Tiểu Hoa mẫn cảm quá. Ngón tay thầy chỉ đụng vào tí thôi bạn học Tiểu Hoa đã bắt đầu tiết ra nước rồi. Thật đáng yêu."
Cố Tây Trầm không chừa cho Lâm Vãn con đường phản kháng, anh áp hai chân Lâm Vãn vào sát ng●ự●ⓒ.
Ép cô phải nâng hai chân mình lên, để lộ ra hoa huy*t xinh đẹp.
Tư thế này càng tạo điều kiện cho côn th*t có thể đi vào sâu hơn.
Quy đầu khủng mỗi lần tiến công đều xông thẳng vào hoa tâm.
Lâm Vãn bị anh đâ·m chọc hơn mấy chục lần, tiểu huyệt đã chồng chất d*m thủy.
Mỗi lần côn th*t r-ú-𝐭 r-ⓐ đều mang theo nước tình tràn ra ngoài.
Khiến cho đệm da phía dưới dính đầy nước đục.
"A... Cố Tây Trầm... Nhẹ chút..."
Giọng nói Lâm Vãn dần 𝖒·ề·〽️ m·ạ·ï hơn.
Mặc dù trong lòng không muốn bị anh trêu đùa nhưng cơ thể đã bị anh lấp đầy đến mức chân tay bủn rủn.
"Bạn học Tiểu Hoa, côn yeutruyen. net thịt thầy có làm em ⓢ.ư.ớռ.🌀 không?"
Cố Tây Trầm biết Lâm Vãn sắp lê·𝖓 đ·ỉ·п·♓, anh cố tình giữ nguyên côn th*t trong tiểu huyệt Lâm Vãn.
Đang quen với tốc độ va chạm, đột nhiên côn th*t bất động khiến tiểu huyệt Lâm Vãn ngứa vô cùng.
Cô không nhịn được lắc 〽️ôп-g để côn th*t cùng thịt non va vào nhau.
Nhưng chưa đủ để thỏa mãn, nơi ấy vẫn ngứa.
"Cố Tây Trầm, anh động đi."
Lâm Vãn 𝖈𝖍●ả●🍸 пư●ớ●𝖈 mắt, lỗ ◗●â●m ngứa quá, giống như có vô số con kiến gặm nhấm bên trong.
Cô cần côn th*t lớn mạnh mẽ ⓒ●ọ ❎á●† mới có thể giảm bớt sự khó chịu.
"Bạn học Tiểu Hoa trả lời thầy một vấn đề đã. Sau đó thầy sẽ xem xét chuyện khen thưởng em."
Cố Tây Trầm nhìn cô từ trên cao, hai tay anh bóp vú Lâm Vãn, không vội tiếp tục cuộc chơi.
Cố Tây Trầm được rèn luyện cơ thể, sức chịu đựng đạt đến ngưỡng biến thái. Ngay cả khi hoa huy*t liên tục cắn Ⓜ️-ú-✞ lấy côn th*t, anh vẫn vững như núi Thái Sơn, không chịu cử động.
Ngược lại với anh, Lâm Vãn đã sớm kiệt sức không chịu nổi. Nơi đó của Cố Tây Trầm cứ như đang trêu ngươi cô bé nhà cô vậy.
Cô đã quen với cảm giác hưởng thụ 🌴ì.𝖓.𝐡 á.i sung 💲*ướ*𝖓*𝖌, giờ đây côn th*t không vận động khiến cô không quen.
"Ⓢư_ớ𝖓_🌀."
Lâm Vãn 𝓃*ⓖ*ⓗ*ℹ️*ế*n 𝐫*ăռ*g, nói nhỏ.
Dứt lời, mặt cô đỏ bừng.
Quá xấu hổ.
Khóe môi Cố Tây Trầm cong lên, nói tiếp, "Bạn học Tiểu Hoa nói gì vậy? Thầy không nghe rõ, nói to hơn một tý nào."
"Ⓢ-ư-ớ𝓃-𝖌!"
Lâm Vãn chỉ còn cách ⓝ🌀*♓*ⓘế*𝖓 r*ă𝐧*🌀 nói to hơn.
"Vẫn không nghe rõ, xem ra bạn học Tiểu Hoa không muốn thầy làm em rồi. Nếu thế thì thầy sẽ 𝐫ú●🌴 𝖗●a."
Cố Tây Trầm vừa nói vừa làm làm động tác giả rút côn th*t ra khỏi hoa yeutruyen. net huyệt Lâm Vãn.
Lâm Vãn theo bản năng co rút khiến nó 𝖐●ẹ●ρ 𝒸𝖍●ặ●✞ lấy côn th*t.
"Đừng lấy ra!"
Mắt Lâm Vãn ửng hồng, cô sắp 𝖑·ê·п đỉn·♓, vậy mà người đàn ông này lại muốn 𝐫.ú.🌴 r.@.
Rõ ràng anh cố tình!
"Do bạn học Tiểu Hoa chưa trả lời vấn đề của thầy mà."
Cố Tây Trầm chầm chậm đưa đẩy, gân xanh lồi lõm từ côn th*t nhô lên ép nghiền tâm hoa.
Loại 🎋♓𝐨.á.𝖎 cả.m nửa vời này là kiểu †ⓡ.@ 𝖙ấ.ⓝ khủng khiếp nhất.
Lâm Vãn cảm thấy bản thân bị Cố Tây Trầm chơi đến phát điên.
Nhưng hiện tại đang ở trên xe, cô không dám lớn giọng. Cô không rõ tấm kính này có cách âm tốt không.
Nếu cách âm không tốt, chẳng phải cô sẽ mất mặt 𝐜𝒽ế*𝖙?
Lâm Vãn tưởng tượng mấy lời nói của bản thân bị người ngoài nghe thấy, nghĩ thôi cô đã muốn đà-𝑜 𝐦-ột cái hố chôn tên chó Cố xuống.
Nhưng cô ngày càng ngứa, Lâm Vãn không còn cách nào khác, nghiêng người đè Cố Tây Trầm xuống.
Cố Tây Trầm nhìn dáng vẻ chủ động của Lâm Vãn, anh phối hợp nằm xuống phía dưới đệm da. Chứ dựa vào sức lực yếu ớt của cô, e rằng không cách nào khống chế được anh.
"Anh không làm thì để tôi tự làm."
Lâm Vãn nói xong thì cử động eo.
Sức nặng của cơ thể khiến mỗi lần cô ngồi hẳn xuống, côn th*t sẽ đi thẳng vào tận sâu hoa huy*t.
Đầu khấc dập vào tâm hoa, vì nơi đó của anh rất lớn nên đem đến cho Lâm Vãn một loạt ⓚ·hο·á·ï 𝖈ả·ɱ tê dại.
Hang ổ liên tục trào ra nước, nơi 𝖌·𝒾·@·𝖔 𝐡·ợ·𝓅 giữa hai người trở nên ẩm ướt, nhớp nháp.
"Bạn học Tiểu Hoa cưỡi giỏi thế, thường xuyên cưỡi chim đàn ông à?"
Cố Tây Trầm cố tình nói mấy lời ⓓ·â·ɱ loạn, anh biết càng nói như vậy Lâm Vãn sẽ càng mẫn cảm.
Quả nhiên anh vừa dứt lời, tiểu huyệt Lâm Vãn bắt đầu co rút.
Càng vào sâu bên trong, hang động càng chật hẹp, quy đầu bị nó bám lấy cắn 〽️·ú·ⓣ gắt gao không nhả.
Nếu không phải sức chịu đựng của Cố Tây Trầm tốt mà đổi lại là một người đàn ông bình thường khác thì sẽ bị Lâm Vãn kẹp bắn ra luôn.
"Không, không có."
"Vậy bạn học Tiểu Hoa chỉ cưỡi chim của thầy thôi đúng không?"
Cố Tây Trầm vừa nói, vừa dùng tay v⛎.ố.† ✔️.ⓔ bờ ⓜ_ô_𝖓_ℊ mề.ɱ 𝐦.ạ.1 của cô.
← Ch. 64 | Ch. 66 → |