← Ch.61 | Ch.63 → |
"A ha... Thầy tha cho em... Từ nay về sau em sẽ nghe lời thầy..."
Lâm Vãn rơi lệ, nước mắt cô ướt đẫm khuôn mặt như hoa lê đái vũ.
Bấy giờ cô mới nhận ra trước kia Cố Tây Trầm đã kiềm chế bản thân như thế nào khi ở trong lều trại.
Không gian nhỏ hẹp trong lều rõ ràng đã hạn chế hiệu suất của Cố Tây Trầm.
Nếu lều to hơn, e rằng Cố Tây Trầm sẽ dùng thủ đoạn đáng sợ này ngay ở trong lều.
Nghĩ đến đây, Lâm Vãn sợ tới mức co chặt hoa huy*t.
"Đúng là cô bé ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng thầy vẫn chưa bắn, sao tha em được?"
Cố Tây Trầm bế Lâm Vãn và sải bước vào phòng tắm.
Trong phòng tắm có một tấm gương lớn.
Cố Tây Trầm ôm Lâm Vãn đến trước gương, để cô có thể nhìn thấy huyệt ⓓâ*m hồng hào của mình bị dương v*t thọc vào ⓡ●ú●𝖙 𝖗●🅰️ như thế nào.
"Bạn học Tiểu Hoa, em nhìn chính cái lỗ của em đi. ԁ-â-〽️ đ-ã-𝖓-𝖌, chảy đầy nước. Em không muốn để thầy chơi em thật ⓢ.ướ.ռ.ɢ à?"
Nghe Cố Tây Trầm nói, ma xui ⓠ-ⓤ-ỷ khiến thế nào Lâm Vãn lại nhìn về phía cái gương.
Chỉ thấy lỗ nhỏ hồng nhạt của cô đang chứa một cây gậy th*t lớn màu tím đen.
Thứ kia thô to gần bằng cánh tay trẻ con, cô không thể tưởng tượng nổi mình có thể co dãn tốt đến mức nào mới có thể đủ chứa nó.
Thuận theo tư thế thẳng lưng của Cố Tây Trầm, côn th*t lớn bắt đầu ra vào trong lỗ nhỏ của cô. Mỗi lần rú●t 𝓇●a, một lớp nước 𝖉â·〽️ trong suốt sẽ dính vào mặt trên dương v*t.
Có một ít mật dịch của cô chảy xuống đất.
Nhìn thấy hình ảnh 𝖉●â●m loạn này, hoa huy*t của Lâm Vãn mất khống chế kẹp càng chặt hơn.
"Thầy ơi, đừng như vậy... A ha... Đừng để em nhìn nữa..."
Lâm Vãn vội vàng quay đầu.
Cô chưa kịp 🌴-ẩ-𝖞 𝖓ã-𝐨 bản thân là mình bị chó Cố 𝖈-ư-ỡ𝖓-g ♓-1ế-ρ. Nhưng bây giờ cô đang hưng phấn 🎋●ẹ●🅿️ 🌜𝐡ặ●ⓣ, này sao còn là cưỡng gian được?
Rõ ràng chính là anh tình tôi nguyện, cô đang phê khi bị đ*.
"Bạn học Tiểu Hoa xấu hổ đó à?"
Cố Tây Trầm thẳng lưng thúc nhanh hơn.
Bụng của anh dập vào 𝐦ô_ⓝ_ℊ cô vang lên tiếng bạch bạch, hai viên trứng dưới côn th*t cũng điên cuồng đưa đẩy vào hoa môi của cô, giống như muốn dập nát nhụy hoa.
"A a a... Thầy nhanh quá... Ưm a... Lỗ nhỏ sắp bị dương v*t của thầy chơi hỏng rồi..."
Lâm Vãn nhìn thấy cậu nhỏ của Cố Tây yeutruyen. net Trầm trong gương đang điên cuồng thọc vào 𝐫ú.𝐭 r.𝒶 â.𝖒 𝖍.ộ của cô.
Thậm chí nó còn chưa kịp ngậm lấy côn th*t lớn 𝓃_ó_𝖓_𝐠 𝒷ỏ𝓃_ⓖ, mỗi lần rút hờ ra thì lỗ nhỏ sẽ chủ động níu lấy dương v*t lớn không buông.
"Thầy thích đ* hư hoa huy*t non mềm của học sinh nhất. Chơi 𝒸𝐡·ế·𝐭 em!"
Cố Tây Trầm bế Lâm Vãn vào bồn tắm, anh mở nước ấm rồi chơi cô trong đó.
Lâm Vãn ngồi lên eo Cố yeutruyen. net Tây Trầm, mỗi khi Cố Tây Trầm ôm người của cô lên, ngay lập tức côn th*t cũng ⓡú*† 𝖗*🔼 khỏi lỗ nhỏ.
Mãi cho đến khi trong lỗ nhỏ chỉ còn mỗi quy đầu, anh lại ép cơ thể của cô xuống.
Nước ấm trong bồn tắm bắn tung tóe, khiến cho bốn phía xung quanh toàn là vệt nước.
Sau mấy lần tới lui, Lâm Vãn không thể chịu nổi, cô l.ê.п đỉ.ռ.h quá nhiều.
"A ha... Thầy nghỉ ngơi một lúc được không? Mỏi quá..."
Lâm Vãn ngã vào lòng Cố Tây Trầm và t𝐡-ở dố-𝐜.
May sao, Cố Tây Trầm đã mở nước ấm trước, ngâm trong nước nóng có thể giúp cơ thể thả lỏng.
"Em nghỉ là được rồi. Thầy chơi em, không cần sự phối hợp của em."
Ngón tay của Cố Tây Trầm sờ mó giữa háng Lâm Vãn.
Nó tách hoa môi của cô ra và ấn mạnh vào âm đế của cô.
Luồng nước 𝒹·â·ɱ lập tức bắn ra tung tóe từ lỗ nhỏ của Lâm Vãn.
Tiểu huyệt vốn đã cao trào lại bắt đầu xao động.
"Thầy, lúc nữa lại làm không được sao? Em thật sự không thể chịu nổi nữa."
Lâm Vãn vội bắt lấy ngón tay của Cố Tây Trầm, từ nãy đến giờ cô đã bị làm một tiếng rồi.
Sao Cố Tây Trầm có thể kéo dài lợi hại như thế chứ?
Cô chỉ cảm thấy lỗ nhỏ không ngừng chảy ra mật dịch, cô thật sự không chịu nổi. Nhưng dương v*t của Cố Tây Trầm vẫn sinh long hoạt hổ.
"Vậy ngậm côn th*t cho thầy thật tốt, thầy sẽ đú-† sữa bò cho em uống."
Cố Tây Trầm rõ cơ thể của Lâm Vãn như lòng bàn tay, biết cô không thể chịu đựng được nữa nên anh cũng không é-🅿️ b-𝐮-ộ-𝖈 cô.
Thật ra Lâm Vãn muốn bảo Cố Tây Trầm bắn ra ngoài. Nhưng nếu bây giờ cô chống lại lời anh, cô sợ mình lại bị làm tiếp một lúc lâu.
Cô chỉ có thể yên lặng chịu đựng để Cố Tây Trầm làm, mặc kệ Cố Tây Trầm đ* mấy chục lần rồi 𝐱⛎ấ·𝐭 ✞ïп·𝖍 dịch nóng hổi vào hoa tâm của cô.
T𝖎ռ_♓ 𝒹ị_↪️_♓ 𝐧ó_ⓝ_🌀 𝖇_ỏ_п_𝖌 rót vào khiến hoa tâm bủn rủn, tiểu huyệt lại điên cuồng co rút.
"в·ắ·n t·ⓘn·♓ vào huyệt ԁâ-ɱ của bạn học Tiểu Hoa, em nói xem, bạn học Tiểu Hoa có thể mang thai không?"
Cố Tây Trầm 𝖛*υ*ố*✞ 𝖛*𝑒 bụng nhỏ Lâm Vãn. Bị anh bắn đầy 𝖙❗.n.𝐡 ◗ịc.𝒽, lúc này bụng đang phồng lên.
Nhìn từ xa như mang thai thật.
Lâm Vãn sợ tới mức cả người run lên, vội vàng hét: "Thầy lấy ra giúp em đi. Em còn là học sinh, không thể mang thai."
Cố Tây Trầm cũng không muốn để Lâm Vãn mang thai sớm. Sự nghiệp hiện tại của Lâm Vãn đang lên đà, đương nhiên không thể để cô bỏ lỡ.
Có điều dọa cô một chút thì có thể.
"Bây giờ cũng đúng lúc mà? Sau khi có con, 𝖓ℊự*↪️ của bạn học Tiểu Hoa có thể phun sữa. Đến lúc đó đ●ú●✝️ sữa cho thầy uống, được không?"
Cố Tây Trầm duỗi ma trảo đến nⓖự●𝒸 cô, ngón tay dừng trên đầu v* cô xoa bóp, làm cho núm vú hồng hào của cô dựng thẳng.
"Thầy ơi, em còn chưa tốt nghiệp. Em không thể có thai được đâu. Chỉ cần thầy không để em mang thai thì bắt em làm gì cũng được."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Vãn bị dọa đến trắng bệch. Cô nghĩ rằng Cố Tây Trầm thật sự muốn cô sinh con.
Thấy dáng vẻ đáng yêu này của Lâm Vãn, Cố Tây Trầm không nhịn được 𝒽·ô·𝐧 lên trán cô.
Trong lòng Lâm Vãn dâng lên một cảm giác khác lạ.
Cố Tây Trầm ngoại tình, còn làm một học sinh. Mặc dù học sinh này chính là cô nhưng trong lòng cô thế nào cũng khó chịu.
"Được, thầy cũng không muốn có con riêng. Thầy giúp em moi 𝖙*ℹ️n*ⓗ d*ị𝒸*ⓗ ra trước được không?"
"Dạ."
Lâm Vãn cúi đầu, không muốn nói chuyện.
Rốt cuộc cô bị làm sao vậy? Sao chó Cố thân thiết với người khác, trong lòng cô lại khó chịu?
Chẳng lẽ cô mắc hội chứng Stockholm*?
* Hội chứng Stockholm hay 🍳υ.ⓐ.ⓝ 𝒽.ệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày hình thành mối 🍳·⛎·𝖆·ⓝ h·ệ tình cảm với kẻ bắt cóc trong thời gian bị giam cầm. Những cảm xúc nói trên của "nạn nhân" thường được xem là vô lý vì họ đang nhầm lẫn hành vi hành hạ với lòng tốt của kẻ bắt cóc, mặc cho những nguy hiểm mà họ đã phải trải qua. Hệ thống quản lý dữ liệu bắt cóc của FBI ước tính có 5% nạn nhân có biểu hiện của hội chứng Stockholm. (Xem thêm ở wikipedia)
Bấy giờ, Cố Tây Trầm bế Lâm Vãn, rút côn th*t nóng rực ra.
dương v*t lớn đã làm "cô bé" biến dạng, hoa huy*t không khép lại ngay mà hơi ⓗ_é 〽️_ở.
✝️*ℹ️*ռ*𝐡 𝖉*ị𝖈*h từ bên trong hết đợt này đến đợt khác trào ra.
Nhưng đây chỉ là một phần mà thôi, phần lớn đều sâu tít bên trong.
Cố Tây Trầm gỡ vòi hoa sen, chỉ để lại phần ống nước.
"Dạng chân để thầy giúp em móc тⓘ-ⓝ-𝐡 𝐝ịc-𝐡 ra nào."
Mel: sắp hoàn ~ đẩy view để nhanh hoàn nha ~
← Ch. 61 | Ch. 63 → |