← Ch.411 | Ch.413 → |
<images>
Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
******
Anh bỏ ra hai trăm tỷ cũng là để nói cho gia tộc Laurent một điều.
So tiền hả, ai sợ ai chứ?
Mí mắt Doanh3 Tử Khâm khẽ run run.
Cô đưa tay lên, chạm vào gương mặt anh.
Phó Quân Thâm nghiêng đầu, một bàn tay khác tóm lấ1y ngón tay cô, cười nói: "Yêu Yểu, anh bảo đảm lần này anh không thả thính em nữa."
Doanh Tử Khâm liếc nhìn anh:9 "Anh nói không tính"
"Đi nào" Anh cúi đầu xuống, nhéo má cô, cười khẽ: "Em yêu, vậy em nói thì tính nhé"
***
Sau khi nghỉ ngơi thêm một ngày ở châu u, Doanh Tử Khâm lên đường trở về nước.
Trước khi đi cô còn8 đi thăm Irna một lần.
Irna vô cùng may mắn, khi ấy cô ta đang ở bệnh viện, cách nơi xảy ra vụ nổ rất xa, ngay sau đó đã được đưa ra ngoài.
Tiếp đó Dụ Tuyết Thanh giải trừ thôi miên, đồng thời chữa trị cho cô ta.
Hiện giờ Irna chỉ là một người bình thường.
Điều này chứng minh thôi miên sư chữa trị cho Irna trước đó có ý định xấu xa.
Nếu như đối phương thật lòng muốn chữa cho Irna thì sẽ không đánh thức trí nhớ kiếp trước.
Doanh Tử Khâm nhìn qua cửa sổ, cuối cùng nhìn thấy Irna và bố mẹ cô ta ngồi lên máy bay mà IBI đã chuẩn bị riêng cho họ.
Thành phố đại học bị tổn thất nặng nề, hai trường đại học cho sinh viên nghỉ hoàn toàn.
Dưới sự giúp đỡ của IBI, công cuộc tái thiết đã nhanh chóng bắt đầu.
Tin tức Doanh Tử Khâm đã tỉnh vẫn chưa được công bố.
Ngay cả Phó Quân Thâm cũng không dám khẳng định liệu những người kia có ngóc đầu trở lại một lần nữa hay không.
Sau đó IBI tiến hành lấy mẫu ở hiện trưởng để mang về nghiên cứu.
Ban đầu bọn họ không tìm được bất cứ thứ gì, cuối cùng vẫn phải nhờ bên phía Đại học Norton gửi kết quả tới.
Bất kể là sương độc DEATH hay là những quả bom kia đều là sản phẩm luyện kim.
Giáo sư khoa luyện kim của Đại học Norton đã phân tích được thành phần của sương độc DEATH, cũng đã chế tạo được lô thuốc giải đầu tiên, gửi tới bệnh viện.
"Sản phẩm luyện kim" Phó Quân Thâm nhìn báo cáo Licinius gửi tới, ánh mắt sâu thăm thẳm: "Giới luyện kim sao?" Giới luyện kim là một nơi thần bí hơn cả giới cổ y, tính bài ngoại của bọn họ cũng cao hơn nhiều.
Nếu như không phải luyện kim thuật sư thì không thể đặt chân vào đó.
Anh cũng chỉ mới vào đó một lần.
Nếu như là sản phẩm luyện kim thì mọi chuyện dễ hiểu rồi, chẳng trách nhiều thiết bị kiểm tra như vậy mà không thể phát hiện ra.
Thuật luyện kim còn khó hơn cả cổ y, nó sẽ không công khai xuất hiện ở trước mặt người bình thường.
Vậy nên cho dù Đại học Đế đô tiến hành nghiên cứu vài chục năm thì cũng không thể tìm ra sương độc DEATH là cái gì.
Ánh mắt Doanh Tử Khâm trở nên lạnh lẽo: "Chính là nhóm người từng tới nhà họ Phó"
Cô dám khẳng định không phải là giới luyện kim.
Giới luyện kim cũng có những quy tắc nghiêm ngặt, không được giới luyện kim cho phép, không có bất kỳ một luyện kim thuật sư nào được phép rời khỏi.
Giới luyện kim cũng không cho phép loại sản phẩm luyện kim độc hại này xuất hiện.
Một khi làm trái, vậy người đó sẽ bị tất cả các luyện kim thuật sư truy sát.
Tay Doanh Tử Khâm chống trán, trầm tư.
"Ừm, là bọn chúng" Phó Quân Thâm bình tĩnh đáp: "Nhóm người trước đó bắt cóc giáo sư Hickman cũng là người thuộc thế lực này, nhưng chắc hẳn chỉ là lũ nhãi nhép mà thôi."
Anh đã điều tra nhiều năm như vậy nhưng vẫn không thể tìm ra được tung tích nhóm người sát hại Phó Lưu
Huỳnh.
Nhưng trong khoảng thời gian này, dường như số lần thể lực đó xuất hiện trở nên nhiều hơn, bọn chúng đang muốn làm gì đó.
Nhưng hiển nhiên là bọn chúng cũng lo sợ chuyện gì, vậy nên không dùng hết toàn bộ sức mạnh.
Doanh Tử Khâm nhắm mắt lại, vài phút sau mới mở ra, mi mắt rũ xuống.
Cô muốn kiểm tra tình hình nước Hoa mấy tháng tới, không hề xảy ra chuyện nào tương tự.
Điều này ít nhiều gì cũng khiến cô cảm thấy yên tâm hơn.
Kiểm tra một phạm vi lớn như vậy khiến cô cảm thấy buồn ngủ.
Doanh Tử Khâm tựa trên ghế mềm, rất nhanh sau đó đã ngủ say.
***
Một ngày sau.
Ngày 6 tháng 6, chỉ còn cách thời gian thi tốt nghiệp một ngày.
Trường Trung học Thanh Trí.
Cho dù IBI đã tuyên bố rằng những người bị thương đã được đưa tới bệnh viện cứu chữa, sớm muộn gì cũng tỉnh lại.
Thế nhưng khi chưa nhận được tin tức chuẩn xác, bầu không khí lo lắng vẫn bao trùm lấy trường Thanh Trí.
Hiệu trưởng lo lắng không yên, ngay cả cơm cũng không nuốt nổi.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.
Hiệu trưởng cầm khăn tay dụi mắt, đeo kính lên, sau đó mới nói: "Mời vào"
Cửa bị đẩy ra, cô gái đeo khẩu trang tiến vào trong.
Cô mặc một chiếc áo trắng ngắn tay đơn giản, bên dưới là chiếc quần jean màu xanh, lộ rõ vòng eo mảnh mai.
Tuyệt đẹp mà tao nhã.
Hiệu trưởng sững sờ một hồi, trong thời gian ngắn không thể nhận ra người trước mặt: "Em là.."
Cô gái gỡ khẩu trang xuống, gương mặt lộ ra ngoài: "Hiệu trưởng, là em"
Hiệu trưởng đứng bật dậy, vẻ khó tin hiện rõ trên gương mặt.
Ông đứng dậy bất ngờ làm chân đập mạnh vào bàn, điều này khiến ông đau đớn kêu lên.
Hiệu trưởng nhìn chằm chằm vào cô gái, hai mắt mở thật lớn.
Ông há miệng, bàn tay run rẩy giơ lên, véo mình một cái, cuối cùng mới xác định không phải là ảo giác.
Doanh Tử Khâm.
Đây chính là trụ cột trường Thanh Trí của ông.
Cô gái vẫn còn sống, đang đứng trước mặt ông.
"Tỉnh lại thì tốt, tỉnh lại thì tốt" Hiệu trưởng quan sát kỹ càng cô gái trước mặt mình, hốc mắt ông đã đỏ bừng, giọng nói trở nên nghẹn ngào, sau đó không kìm được mà khóc thành tiếng: "Con gái, con chính là anh hùng, con là anh hùng!"
Mí mắt Doanh Tử Khâm rủ xuống, ngón tay nắm chặt lại, cười mỉm đáp: "Em không dám gánh vác từ này đầu"
"Không! Em là anh hùng, thật đó!" Hiệu trưởng không thể kiểm soát được cảm xúc: "Em để thầy khóc một lúc đã"
Doanh Tử Khâm im lặng đứng đó, ánh mắt mơ màng.
Dường như đến tận bây giờ cô mới cảm nhận được tình cảm của mình với nơi đây.
Mấy phút sau hiệu trưởng mới dần dừng khóc, ông kích động nói: "Em Doanh, tôi rất vui khi gặp lại em, để tối thông báo cho mọi người chuyện em đã tỉnh lại"
"Thầy hiệu trưởng, thầy đừng làm vậy, trước tiên chớ thông báo chuyện này ra" Doanh Tử Khâm lắc đầu nói: "Vậy thì nguy hiểm lắm, cứ chờ thành tích thi tốt nghiệp được công bố là được."
Sắc mặt hiệu trưởng dần trở nên nghiêm túc: "Thầy hiểu"
IBI cũng không công bố toàn bộ quá trình bị đánh bom ra bên ngoài, chỉ thông cáo rằng đó là một thể lực khủng bố, bọn họ đang tiến hành truy bắt.
Hiệu trưởng cũng có thể nhận ra rằng chỉ e mọi chuyện không đơn giản như vậy.
"Em Doanh, em không biết rồi" Hiệu trưởng lau nước mắt, nhưng lần này ông cười nói: "Mấy đứa lớp mười hai đều nói nhất định phải thi thật tốt, không thể tạo thành gánh nặng cho em"
"Bằng không sau này em trở về, chắc chắn sẽ giận bọn nó"
Vốn ông cho rằng chuyện của Doanh Tử Khâm sẽ tạo thành một cú đả kích mạnh mẽ cho các học sinh.
Nhưng ông không thể ngờ rằng việc đó lại tạo động lực cho bọn trẻ tiến lên.
"Thầy hiệu trưởng, lần này em tới đây chính là vì chuyện đó" Doanh Tử Khâm dừng lại một chút mới nói tiếp:
"Ngày mai em tham gia thi tốt nghiệp nên phải tới đây báo cho thấy một tiếng, giấy chứng nhận thi của em vẫn ở chỗ thầy chứ?"
"Không được! Tuyệt đối không được!" Hiệu trưởng phản đối kịch liệt: "Em mới tỉnh lại chưa lâu, sức khỏe vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, sao có thể tham gia thi tốt nghiệp?"
"Thi tốt nghiệp có quan trọng tới đầu đi chăng nữa thì cũng không thể quan trọng bằng em được."
"Em rất khỏe" Doanh Tử Khâm ho khan một tiếng, bình tĩnh nói: "Em không thích hứa, nhưng chuyện em đã hứa thì em nhất định sẽ làm được."
Hiệu trưởng không có cách nào thuyết phục được cô.
Ông xoa lên cái đầu không còn mấy cọng tóc, cao hứng uống một ngụm trà nóng.
Xem ra tẩm hoành phi ông cho chuẩn bị từ trước không cần đổi rồi.
Chỉ cần Doanh Tử Khâm tham gia thi tốt nghiệp thì chắc chắn cô sẽ là trạng nguyên toàn quốc.
Không thể có trường hợp khác được.
"Chờ chút đã!" Hiệu trưởng nhớ tới một việc quan trọng nhất, ông gọi cô gái lại, căng thẳng và cẩn thận hỏi một câu: "Em Doanh, lần này em sẽ làm trọn đề văn chứ?"
Doanh Tử Khâm: "."
Không, thật ra thì cô không muốn viết chút nào.
***
Ngày 7 tháng 6, thi tốt nghiệp bắt đầu.
Cá đất nước sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Chung Mạn Hoa cũng biết về vụ đánh bom, cũng rất chú ý tới việc này.
Sau đó ông cụ chung và Doanh Thiên Luật đều bình an trở về, nhưng bọn họ ngậm miệng không nói bất kỳ điều gì về Doanh Tử Khâm.
Có một suy đoán manh nha xuất hiện trong đầu Chung Mạn Hoa.
E rằng Doanh Tử Khâm đã lành ít dữ nhiều rồi.
Không biết vì lý do gì mà bà ta khẽ thở phào một tiếng.
Từ trước tới giờ bà ta đinh ninh rằng chỉ cần Doanh Tử Khâm không xuất hiện thì cuộc sống của bà ta sẽ quay trở về quỹ đạo trước đây.
Quả nhiên sau khi thành phố đại học bên châu Âu bị đánh bom, những người kia không tới tìm nhà họ Doanh nữa.
"Tiểu Huyên, con đừng cảm thấy nặng nề quá" Chung Mạn Hoa nhẹ nhàng nói: "Các giáo viên cũng đã nói rồi, thi tốt nghiệp dễ hơn thi thử nhiều.
Thi thử con đã được 720 điểm, trạng nguyên kỳ thi lần này chắc chắn là con rồi."
Doanh Nguyệt Huyên mỉm cười, nói: "Đều nhờ có mẹ dạy bảo"
Cô ta biết chỉ cần không có Doanh Tử Khâm thì ánh mắt của những người khác sớm muộn gì cũng trở về trên người cô ta.
Chung Mạn Hoa rất thích nghe những lời như vậy, bà ta vui vẻ vô cùng, sau đó dặn dò thêm một câu: "Mẹ ngồi trong quán cà phê đối diện chờ con, sau khi con thì ngữ văn xong thì mẹ sẽ đón con về nhà, nhà bếp đã làm những món con thích nhất rồi"
Doanh Nguyệt Huyên gật đầu: "Cảm ơn mẹ"
Cô ta cầm túi văn phòng phẩm, đưa mắt nhìn xung quanh.
Đột nhiên cô ta nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Doanh Nguyệt Huyên bỗng ngần người, cô ta nhìn chằm chằm về phía trước, không thể giữ bình tĩnh được.
Chung Mạn Hoa chú ý tới phản ứng của cô ta: "Tiểu Huyên, con nhìn gì vậy?"
Đã sắp vào thi rồi, sao còn phân tâm vậy?
Chung Mạn Hoa nhíu mày, nhìn theo hướng Doanh Nguyệt Huyên đang nhìn.
← Ch. 411 | Ch. 413 → |